Quyền Khuynh Nhất Thế

Chương 657


Chịu ơn giọt nước của người ta, dùng suối để báo.
Lục Duệ vẫn luôn nhớ kỹ đạo lý này, bởi vì hắn cảm thấy một người nếu như ngay cả lòng cảm ơn cũng không có thì người này là cô độc nhất trên ở thế giới.
Lời nói của Lam Hiểu Âu khiến Lục Duệ rất kinh hãi, không ngờ Lam lão gia tử lại từng nói như vậy, nhìn Lam Hiểu Âu, Lục Duệ trầm giọng hỏi: "Lão gia tử.."
Lam Hiểu Âu lặng lẽ gật đầu: "Ông nội từng nói qua, ông ta tin anh có thể đi xa, nếu không anh cho rằng tôi vì sao muốn chuyển địa bàn của tập doàn Chính Đạt tới Thanh Giang?"
Lục Duệ cau mày, không lập tức lên tiếng, mà cầm chén rượu lên nhấp,câu hỏi vừa rồi của Lam Hiểu Âu hắn không trả lời, mà là châm một điếu thuốc rồi chậm rãi hút, ngón tay không ngừng gõ lên mặt bàn, không khí trong ghế lô lập tức trở nên áp lực, trừ tiếng ngón tay gõ mặt bàn của Lục Duệ ra thì ba người còn lại đều không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Lục Duệ, hy vọng từ trên mặt hắn có thể nhìn ra một vài thứ.
Lam Thiên Dã hiện tại rất khẩn trương, tuy rằng phòng tổ chức đã tìm hắn nói qua, đối với tiền đồ tương lai của mình Lam Thiên Dã tất nhiên là đã sớm hiểu rõ, nhưng hiện tại lại là thời khắc quyết định vận mệnh ngày sau của mình.
Là công tử anh xuất thân thế gia, Lam Thiên Dã tất nhiên minh bạch Lục Duệ hiện tại đang do dự điều gì, thế cục trước đó của thành phố Thanh Giang hắn đa tìm hiểu, dù sao cục diện của thành phố Thanh Giang không phải là bí mật gì, hơi dngj tâm chút là tra được, tất nhiên nhìn ra được trạng thái thế chân vạc tam cường của thành phố Thanh Giang, Lục Duệ và bí thư thị ủy, cùng với thị trưởng Tả Thiên Nhai địa vị ngang nhau, không ai hơn ai, mình nếu như tiến vào cuộc họp thường ủy thành phố Thanh Giang, tất nhiên phải lựa chọn một phía.

Quan trọng hơn là, đừng nhìn mình là phó thị trưởng thường vụ, thường ủy thị ủy, đan thương thất mã muốn chọi với Tả Thiên Nhai chỉ sợ là không có sức.
Tình huống hiện tại là, phó thị trưởng thường vụ thị chính phủ thành phố Thanh Giang, đã là cơ hội cuối cùng của Lam Thiên Dã, nếu như hắn có khả năng, như vậy gia tộc tất nhiên sẽ một lần nữa coi trọng hắn, mặc dù Lam gia đã dần dần xuống dốc, vẫn có thể dìu hắn một phen, cộng với sự cố gắng của chính hắn, có lẽ có thể đi xa hơn, nhưng nếu như thất bại, vậy chỉ có thể ủ rũ từ tỉnh G trở lại kinh thành, từ nay về sau trong kiếp sống chính trị sẽ có một vét bẩn, ảnh hưởng tới sự phát triển cả đời của hắn.
Thân ở trong quan trường, sự tổn hại này là không thể bù lại, bởi vì bất kể là lúc nào, chỉ cần là liên quan tới thay đổi nhân sự, tổ chức tất nhiên phải xem xét lý lịch, đối thủ chính trị tất nhiên cũng sẽ tiến hành công kích anh, ý đồ làm ảnh hưởng tới quyết định của tổ chức, mà đối với bất kỳ một quan viên nào mà nói, vết nhơ trên lý lịch tất nhiên sẽ sinh ra ảnh hưởng trọng đại.

"Lam đại ca, tôi cũng không khách khí, anh cảm thấy mình trong thị chính phủ nê làm thế nào phó thị trưởng thường vụ thế nào mới tốt?" Lục Duệ trầm ngâm một lát rồi nói với Lam Thiên Dã.
Lam Thiên Dã minh bạch, Lục Duệ đây là đang thử mình có chuẩn bị làm người số hai hay không.
Cúi đầu không dám nhìn thẳng ánh mắt của Lục Duệ, Lam Thiên Dã cười khổ nói: "Phó thị trưởng Thường vụ, nói trắng ra chính là người số hai của chính pháp, phải làm tốt công tác phụ trợ cho thị trưởng, đồng thời cũng phải ứng đối tốt với công tác của các phó thị trưởng phía dưới.

Tôi cảm thấy chỗ mình phải học tập còn nhiều lắm."
Lục Duệ thở dài, toàn lờ phù phiếm, Lam Thiên Dã này quả nhiên ở cơ quan Trung ương quá lâu, trên người lây dính những thứ phù phiếm.
Ở trong quan trường, cái gọi là người số hai, nói trắng ra chính là phu nhân phòng hai của xã hội phong kiến cổ đại, ở trong một vị trí vô cùng xấu hổ, nếu như ở phương diện đảng uỷ thì còn đỡ một chút, dù sao bí thư thị ủy là trù tính chung công tác toàn thành phố, rất nhiều chuyện không quản được, thân là phó bí thư đảng uỷ thì thoải mái hơn một chút, quyền bính trong tay cũng hơn một chút.

Nhưng người số hai của phía chính phủ lại khá là khó làm, đầu tiên thị trưởng bản thân chính là ngang với nhân vật số hai của thành phố, nhưng địa vị chính trị lại thấp hơn bí thư thị ủy, bởi vậy thân là một thị trưởng, trong công tác phía chính phủ khẳng định phải tạo ra quyền uy tuyệt đối của mình, điều này khiến phó thị trưởng thường vụ rất khó làm.
Trong công tác, trên phải lấy lòng người đứng đầu, để tránh hắn nghi kỵ.

với Phía dưới thì phải ứng đối tốt với ba bốn năm sáu người.

Học vấn trong đây rất sâu, phải nắm chắc thế nào cũng là một vấn đề, cái cần dựa vào là tâm trí.

Mỗi một đi muốn đi lên trong sĩ đồ, đều phải trải qua quá trình này, Lục Duệ lúc trước ở huyện Cẩm Phú, chính là người số hai.

Mà mộng tưởng của mỗi người số hai là muốn thay thế người đứng đầu, hoặc là nói, mỗi một người đứng đầu đều muốn trở thành người số hai ở tầng cao hơn, không vĩnh viễn người đứng đầu, người số hai vĩnh viễn, chỉ có sự truy đuổi không ngừng của con người đối với quyền lực.
"Lục Duệ, anh nói thật đi, rốt cuộc có thể hay không?" Trầm mặc một lát, Lam Hiểu Âu không nhịn được mở miệng hỏi Lục Duệ.
Lục Duệ cân nhắc một chút rồi gật đầu: "Cũng thì không có ý kiến gì, Lam đại ca có khó khăn gì thì có thể tới tìm tôi, hơn nữa thị trưởng Trần Dương này cũng không tồi, trên công tác có chỗ nào không rõ thì có thể nghiên cứu cùng hắn.

Nhưng bên thị trưởng Tả thì anh phải phân rõ."
Trong mắt Lam Thiên Dã hiện lên một tia sáng kỳ dị, hắn biết, Lục Duệ đây là định giúp mình.
Vào lúc này, điện thoại của Lục Duệ đổ chuông, hắn áy náy nhìn Lam Thiên Dã rồi nhấc máy.

"Nhược Lam, sao vậy?" Lục Duệ có chút kỳ quái hỏi.
Lâm Nhược Lam khóc nức nở nói: "Ông nội, ông nội không ổn rồi."
Buổi sáng Ngày hôm sau, Lục Duệ xuất hiện trong tổng bệnh viện quân khu kinh thành, Lâm Nhược Lam đã sớm chờ ở đây, Lâm lão gia tử nằm viện đã gần một tuần, từ năm ngóa, sức khỏe của lão nhân càng ngày càng kém, không thể không ở lại bệnh viện, có thể như trước phơi nắng ở ghế băng khu nhà nữa.
Trên giường bệnh, Lâm lão gia tử nằm đó, người gầy tới chỉ còn da bọc xương, hốc mắt lõm sâu, nếu như không phải quan sát cẩn thận thì thậm chí còn không nhìn thấy ông ta đang hô hấp, mười mấy người của Lâm gia đều đang ở bệnh viện, người còn lại ở bên ngoài cũng đang trên đường tới kinh thành.
Buổi sáng khi gặp Lục Duệ, Lâm Phụng Thiên cũng không nói gì, chỉ cầm tay Lục Duệ rồi nhẹ nhàng gật đầu.
Bắt đầu từ buổi trưa, liền không ngừng có người đến thăm Lâm lão gia tử, những người này không chỉ là quan hệ của Lâm gia, còn có người lãnh đạo của đảng và quốc gia.
Bất kể là thế nào, Lâm lão một trong số ít những lão thành cách mạng còn sống, khi các lãnh đạo đến thăm, đều sẽ hỏi bệnh tình của lão nhân, lão nhân vẫn hôn mê, phụ trách hộ lý ông ta là một tiểu tổ chữa bệnh đặc biệt, do những bác sĩ ưu tú nhất của tổng bệnh viện quân khu kinh thành tạo thành, trừ chữa bệnh cho lão nhân ra thì đại bộ phận thời gian còn lại đều báo cáo bệnh tình của lão gia tử cho các lãnh đạo.
Căn cứ vào chẩn đoán của những chuyên gia này, lão gia tử tuy rằng bây giờ vẫn có đặc thù sinh mệnh, có điều đã dầu hết đèn tắt, giống như chiếc xe cũ đã mấy chục năm mấy chục năm, tùy thời đều sẽ tắt máy, mấy ngày nay nếu như còn có thể tỉnh lại, có lẽ còn có vài tháng thời gian, nếu như không tỉnh lại thì vậy f không còn hy vọng.
Mỗi một lần có lãnh đạo tới thăm, Lâm gia đều do Lâm Phụng Thiên ra mặt, Lâm Xuân Dương khảo sát bên ngoài tỉnh, Lâm Phá Quân ở bên cạnh đại ca.

Lục Duệ thì không để ý tới những người này, người của Lâm gia thật ra cũng không chào đón mình, từ trong ánh mắt của mấy tiểu bối Lâm gia, Lục Duệ tất nhiên nhìn ra được khoảng cách, tin tức Lâm Nhược Lam không phải là con gái thân sinh của Lâm gia, đã không còn là bí mật, hiện tại mình và Lâm Nhược Lam sở dĩ còn đứng ở chỗ này, chỉ là bởi vì tình cảm đối với Lâm lão gia tử mà thôi.
"Anh còn ở đây làm gì?"
Mắt thấy một vị đại lão của Minh Châu hệ ra ngoài nói chuyện với đám người Lâm Phụng Thiên, Lục Duệ đang muốn xoay người thì nghe thấy một giọng nói nghiêm túc từ sau lưng vang lên.
Lục Duệ chậm rãi xoay người, lại phát hiện là Lâm Thiên Vũ, con trai của Lâm Phá Quân, trong đám đồng lứa là lão Nhị.

" Nhị ca có việc gì à?" Lục Duệ nghi hoặc nhìn đối phương một cái, thản nhiên nói.
Lâm Thiên Vũ nhìn Lục Duệ, trong lòng thầm dâng lên một cổ lửa giận, không biết vì sao, từ lần đầu tiên nhìn thấy Lục Duệ, hắn đã cảm thấy người thanh niên này rất đáng ghét, loại cảm giác này tựa như kẻ địch lâu năm, hoặc là nói, Lâm Thiên Vũ vẫn cho rằng mình mới là thiên chi kiêu tử, cho dù là lão đại Lâm Thiên Hoa trong nhà, Lâm Thiên Vũ cũng không phục, phải biết rằng Lâm Thiên Hoa giờ vẫn chỉ là phó thị trưởng, mình thì đã là bí thư thị ủy.

Mà hắn trong giới công tử của kinh thành cũng là thiếu niên tài tuấn.
Nhưng không biết lúc nào, cái tên của Lục Duệ lại không ngừng được người ta nhắc tới, từng chuyện hắn làm ra lại khiến mọi người cảm khái không thôi.
Mà hết thảy những điều này, thành lập thành lập dưới tiền đề Lâm gia lúc trước đuổi Lục Duệ ra khỏi nhà.
Theo Lâm Thiên Vũ, mình sẽ không không có tiền đồ như Lâm Thiên Hoa và Lâm Thiên Nam, đi giao hảo với Lục Duệ và Lâm Nhược Lam, điều mình phải làm chính là hung hăng dẫm nát bọn họ dưới chân!
Nhìn khuôn mặt của Lục Duệ, Lâm Thiên Vũ thân đã là phó tỉnh trường tỉnh nào đó thản nhiên nói: "Nơi này không có việc của anh và Lâm Nhược Lam, các người có thể đi rồi."
Lục Duệ hơi sửng sốt, nhìn thoáng qua Lâm Thiên Vũ, trầm giọng nói: "Đây là ý của anh, hay là ý của Lâm gia?"
Lâm Thiên Vũ nhìn ánh mắt đó của Lục Duệ, nhất là khi hắn phát hiện bên trong ẩn chứa vẻ khinh thường, lửa giận trong lòng không thể ức chế được nữa, lạnh lùng nói: "Có gì khác à? Lâm gia không chào đón người ngoài, nhất là người không có quan hệ huyết thống."
Sắc mặt Lục Duệ trở nên có chút khó coi, cơ mặt run run, hai tay nắm chặt, hắn biết Lâm Thiên Vũ vì sao lại nói như vậy, hoặc là nói, trừ Lâm lão gia tử, bao gồm cả Lâm Phụng Thiên, chắc Lâm gia không có mấy ai thực sự coi mình và Lâm Nhược Lam trở thành người một nhà.
"Tôi biết nên làm như thế nào, có điều hiện tại tôi và Nhược Lam là tới thăm ông nội, chẳng lê quan gì tới anh cả." Lục Duệ cố gắng ổn định tâm tình đang kích động, nhìn thoáng qua Lâm Thiên Vũ rồi thản nhiên nói: "Anh yên tâm, sẽ không sẽ không dựa vào Lâm gia các anh, cho nên anh cũng không cần phải lo lắng, tôi sẽ đoạt vị trí của anh."

Bình Luận (0)
Comment