Quyền Khuynh Nhất Thế

Chương 747


Ngồi không ăn bám, Lục Duệ cho rằng mình nghĩ Tả Thiên Nhai và Hoàng Hiểu Dương như vậy là không có gì quá đáng, theo hắn, sau khi Lâm gia và Hoàng gia liên thủ làm ra chuyện này, cái gọi là đại gia tộc, nói trắng ra chính là một đám người lợi ích, bọn họ để giữ lợi ích hiện của mình hoặc là đạt được nhiều lợi ích hơn, không tiếc làm ra chuyện gây tổn hại tới lợi ích của quốc gia và quần chúng, người như vậy chơi chiêu ngầm cũng không khiến Lục Duệ bất ngờ.

Chỉ là khiến hắn không thể chấp nhận là, hai người Hoàng Hiểu Dương và Tả Thiên Nhai biết rõ lời đồn như vậy một khi truyền bá ra sẽ gây tổn hại cho cả thành phố Thanh Giang, song vẫn vì tư dục của bản thân mà để mặc Hoàng gia và làm mưa làm gió ở thành phố Thanh Giang.

Cho tới bây giờ, tình thế của khu cao tân thành phố Thanh Giang từ đang tốt đẹp trở thành trì trệ không tiến, hình tượng mà mình trước kia mất sức chín trâu hai hổ đắp nặn lên đã bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, thậm chí tin công tín của toàn bộ chính phủ và đảng uỷ Thanh Giang cũng bởi vậy mà chịu ảnh hưởng,.

"Lão Quản à, anh nói xem, tôi giờ phải nói anh thế nào đây! Thân là người đứng đầu hội quản ủy, ngay cả anh cũng luống cuống thành như vậy, vậy bảo người phía dưới nghĩ như thế nào? Nhớ kỹ, sau khi trở về thì tận lực ổn định thế cục, đối với những người gây sự và bịa đặt, tôi thấy cục công an có thể tham gia một chút." Lục Duệ vừa nói vừa nhìn về phía Mã Hướng Đông: "Cục trưởng Hướng đông, có vấn đề gì không?"

Mã Hướng Đông cười hắc hắc: "Bí thư ngài yên tâm, cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ."

Lục Duệ gật đầu, khoát tay bảo hai người Mã Hướng Đông và Quản Chi Trung ngồi xuống, lời nói thấm thía: "Buổi sáng trên cuộc họp thường ủy, phòng tổ chức đề xuất để người đứng đầu hội quản ủy vào thường ủy, bị tôi phủ quyết, thứ nhất là vì tư lịch của lão Quản anh không đủ, vừa lên chính xử bao lâu, nếu đề xuất lên phó thính thì bên phòng tổ chức chỉ sợ sẽ rất khó được thông qua.

Thứ hai, chính là tư tâm của cá nhân tôi, nói thật ra, người tôi có thể tín nhiệm ở thành phố Thanh Giang không nhiều lắm, địa phương khu cao tân này là trọng yếu nhất, lão Quản, tôi đối với anh chỉ có một yêu cầu, toàn tâm toàn ý phát triển khu cao tân, chẳng qua chỉ là một phó thính thôi, tôi cam đoan với anh, chỉ cần khu cao tân phát triển, thành tựu của anh tuyệt đối không chỉ là một phó thính."

Vẻ mặt Quản Chi Trung có chút kích động, nhìn Lục Duệ trầm giọng nói: "Bí thư, Quản Chi Trung tôi có thể có ngày hôm nay là một tay ngài đề bạt, ngài yên tâm, khu cao tân ở trên tay tôi nhất định sẽ không suy sụp, không làm cho tử tế thì tôi thề không làm người."


Lục Duệ cười gật đầu: "Chuyện của công trình kỳ hai anh đừng lo, tôi đã bàn xong với bên bộ tài nguyên đất đai, tạm thời gác lại chuyện khu đất đó, Ủy ban cải cách và phát triển đã đồng ý để chúng ta tiếp tục tiến hành khai phá kỳ hai khu cao tân, thị trưởng Lam ở kinh thành chính là để chờ lấy văn thư phê duyệt, đương nhiên, hiện tại người của thị lý biết chuyện này cũng không nhiều, hiểu chưa."

Quản Chi Trung sửng sốt, lập tức nhìn Mã Hướng Đông, hai người đều từ trong mắt đối phương nhìn thấy sự kinh hỉ, không ngờ bí thư Lục Duệ lần này tới kinh thành lại thành công!

Lục Duệ nhìn thấy biểu hiện của bọn họ, cười nói: "Trở về công tác cho tốt đi, đừng để tôi thất vọng."

Hai người đứng dậy cáo từ, khi ra cửa thì trên mặt mang theo nụ cười, nhất là Quản Chi Trung, không hề việc không thể lên cấp phó thính mà chán nản, theo hắn, chỉ cần khu cao tân có thể phát triển, tựa như lời Lục Duệ nói, hắn là chủ nhiệm hội quản ủy chính hắn một sớm hay muộn cũng sẽ một bước lên mây.

Khi Mã Hướng Đông rời khỏi, Lục Duệ bắt tay hắn, bình tĩnh nói: " Bên phòng tổ chức Tỉnh ủy tôi sẽ liên hệ, cục công an nhất định phải hiểu rõ một điểm, toàn lực xây dựng kinh lạc và bảo vệ trị an cho thành phố Thanh Giang, kiên quyết đả kích hành vi phạm tội trái pháp luật."

Mã Hướng Đông gật đầu: "Tôi nghe bí thư."

Tiễn bước hai người, Lục Duệ trở lại văn phòng của mình, sắc mặt lại trở nên âm trầm, trong văn phòng Lý Giang đã an bài người dọn dẹp sạch sẽ các mảnh vỡ, nhưng Lục Duệ vẫn có xung động muốn đập đồ.


Vốn tính toán của Lục Duệ rất đơn giản, ở thành phố Thanh Giang, hắn là phó bí thư thị ủy, đóng vai trò giảm xóc giữa thị trưởng Tả Thiên Nhai và bí thư thị ủy Hoàng Hiểu Dương, điều hắn cần phải làm là tận lực không chống đối thị trưởng và bí thư, tận lực phối hợp tốt với công tác của bọn họ.

Nhưng lần này, bất kể là Hoàng Hiểu Dương hay là Tả Thiên Nhai, đều có chút quá đáng! Hai người đều tính toán muốn chèn ép mình, bức mình về một phía, kể ra thì loại chuyện này Lục Duệ cũng lý giải, dù sao mình cũng từng làm như vậy, trong quan trường chính là như vậy, không thê không có đấu tranh, chỗ nào có người thì chỗ đó có bất đồng, có bất đồng thì tất nhiên sẽ sinh ra va chạm với nhau, mà trên quan trường nói trắng ra chính là người đấu với người, khai quốc thái tổ gia từng nói, người đấu với người rất là vi, Lục Duệ thậm chí cảm thấy, chỉ cần dưới tiền đề không ảnh hưởng tới đại cục, loại đấu tranh này thật ra cũng là một loại cạnh tranh tốt.

Nhưng, khiến Lục Duệ không thể chịu đựng được là, bất kể là Hoàng Hiểu Dương hay là Tả Thiên Nhai, đều coi tiền cảnh phát triển khu cao tân thậm chí thành phố Thanh Giang là một loại lợi thế, làm như không thấy sự nhiễu loạn của Lâm gia và Hoàng gia ở thành phố Thanh Giang, thậm chí còn muốn đục nước béo cò, mưu cầu lợi dụng chuyện này để đả kích mình.

Sự thờ ơ với phát triển của toàn bộ thành phố Thanh Giang này hoàn toàn là hành vi tát vào mặt chính khách tiêu chuẩn, triệt để chọc giận Lục Duệ, chẳng lẽ, bọn họ cho rằng mình không dám động thủ chơi người khác à?

Chậm rãi ngồi trên sô pha, khóe miệng Lục Duệ phác ra nụ cười lạnh, tuy rằng từ trước tới nay hắn đều ghi nhớ sự dặn dò của Trần Bân, xuất phát từ đại cục, tận lực nhẫn nại, tận lực đảm bảo sự đoàn kết của ban lãnh đạo ban lãnh đạo, nhưng cũng không có nghĩa là Lục Duệ không có sức phản kháng.

Chuyện đã phát triển đến nước này, nếu như Lục Duệ không động thủ phản kích, vậy thực sự thành thịt bò cho người ta thái.

Hắn làm ra quyết định này trong thời gian rất ngắn, mà sau khi làm ra quyết định, hắn mới thấy thời cơ này quả thực chính là thỏa đáng đến cực điểm.

Màn kịch trên cuộc họp thường ủy vừa rồi, bí thư thị ủy và thị trưởng hai người cãi nhau, thiếu chút nữa thì còn ẩu đả, bất kể là bí thư thị ủy Hoàng Hiểu Dương hay là thị trưởng đều cần tìm thời gian để kiểm điểm mình và bố cục lại thế lực toàn bộ thị ủy, phải biết rằng trên quan trường kiêng kị nhất chính là chuyện xé rách da mặt, cho dù hận không thể một cước đá chết đối phương, cũng phải tận lực bảo trì sự hòa thuận bên ngoài, nhưng cuộc họp thường ủy thị ủy Thanh Giang hôm nay có thể nói là triệt để xé rách da mặt, bất kể là Hoàng Hiểu Dương hay là Tả Thiên Nhai đều rất rõ ràng, chuyện này rất nhanh sẽ truyền tới tỉnh lý, trong đây liên quan tới việc đánh cờ, cần hai người tự mình cân nhắc và ứng đối, mà trong khoảng thời gian trống này, chính là cơ hội để Lục Duệ làm lớn một hồi.


Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu đã truyền ngàn dặm, Lục Duệ tin tin tức cuộc họp thường ủy náo loạn tuy rằng đã bị nghiêm mật phong tỏa, nhưng toàn bộ quan trường thành phố Thanh Giang hiện tại chỉ sợ đã truyền khắp.

Quan trường chính là như vậy, có gió thổi cỏ lay thì sẽ truyền rất nhanh, nhất là chuyện được chú ý như cuộc họp thường ủy, muốn khống chế tin tức là rất khó.

Huống chi lúc này tình huống của thành phố Thanh Giang cũng không bình thường, hai vị đại lão thị trưởng và bí thư thị ủy trên cuộc họp thường ủy xé rách da mặt, điều này đối với quan trường thành phố Thanh Giang mà nói giống như sấm động giữa trời quang, hai người cũng không phải là loại lưu manh trên đường, anh mắng tôi một câu, tôi đánh anh một cá là có thể giải quyết vấn đề, phía sau hai người này đại biểu cho thế lực riêng, dưới tay có một số lớn cán bộ phụ thuộc vào bọn họ để tồn tại, có thể nói, tin tức cuộc họp thường ủy hôm nay vừa truyền ra, trực tiếp sẽ khiến cho không khí quan trường thành phố Thanh Giang trở nên khẩn trương.

Lục Duệ thậm chí có thể tưởng tượng, các khu huyện phía dưới, chỉ sợ rất nhiều người đã triển khai đánh cờ thảm thiết.

Thân ở trong quan trường, không ai có thể chỉ lo thân mình, mỗi người có lẽ trong bất tri bất giác bị cuốn vào trận phân tranh này, những người không liên quan thì muốn xu lợi tránh hại, người có dã tâm thì cân nhắc tốt nhất là là có thể nhân cơ hội kiếm chút lợi.

Cho dù không chiếm được lợi ích, cũng phải tận lực tránh bị liên lụy.

Đành chịu thôi, chỉ cần anh ở trong cái giới này, không thể tránh loại chuyện này phát sinh, dưới tình huống rắc rối phức tạp làm sao để bảo hộ mình, đây mới là quan trọng nhất.

Nhưng làm người ta cảm thấy quỷ dị là, hai đương sự của chuyện này đồng thời lựa chọn trầm mặc, Hoàng Hiểu Dương tối hôm đó tới tỉnh ủy, mà thị trưởng Tả Thiên Nhai thì thu liễm phong mang vốn vô cùng cường đại của mình, cả ngày cũng chỉ ở bên chính phủ, mỗi ngày chạy xuống dưới.

Tư thế cần chính, nếu như Lục Duệ không phải biết hắn đã tiếp xúc với Hoàng gia, thậm chí còn có thể cho rằng vị thị trưởng Tả này đã ý thức được sai lầm của mình, một lòng muốn cải thiện quan hệ với Hoàng Hiểu Dương.


Người đứng đầu và người thứ hai trấm thấp, không có nghĩa là để Lục Duệ có thể chủ đạo sự vụ hằng ngày của thị lý, hoàn toàn ngược lại, Hoàng Hiểu Dương và Tả Thiên Nhai mặc dù ở đi lộ tuyến khắc phục hậu quả khá nhau, nhưng lòng phònglongfc hai người đối với Lục Duệ so với trước kia thì càng nặng hơn.

Hoàng Hiểu Dương lúc này tới tỉnh thành chắc là đi lộ tuyến thượng tầng, nhưng Thanh Giang tất cả vẫn dưới sự chỉ huy điều khiển của hắn, mà Tả Thiên Nhai thì bày ra tư thế thanh giả tự thanh, trọc giả tự trọc cho người khác nhìn, nhìn qua thì như là khinh thường không thèm giải thích, cũng không khinh thường vào lúc này đi vỗ mông lãnh đạo.

Hắn đang tận lực một lòng làm vài chuyện tốt cho người thân.

Cố gắng đắp nặn hình tượng một lòng vì dân của mình.

Hai người Bọn họ diễn trò ở đây, Lục Duệ thì lại không có tâm tư để ý tới bọn họ, hoàn cảnh chính trị của hiện tại thành phố Thanh Giang là một mảng hỗn loạn, gián tiếp ảnh hưởng tới toàn bộ xây dựng kinh tế thành thị, đặc biệt là tiến triển của hạng mục khu cao tân Thần Quang càng thêm khó khăn, bởi vì tài chính của công trình kỳ hai chậm chạp không tới, điều này khiến cho rất nhiều xí nghiệp và nhà đầu tư trong khu cao tân lòng tin bắt đầu lung lay, đối với Lục Duệ mà nói, đây là vấn đề khó giải quyết nhất và cũng cần giải quyết nhất của hắn.

"Bí thư Lục, đã gần một tuần rồi, thị lý vẫn chưa có chương trình, tôi thực sự không thể đỡ được nữa rồi." Đối mặt với Lục Duệ, Quản Chi Trung cười khổ nói.

Lục Duệ gật đầu: "Tôi biết khó khăn của anh, khốn cảnh mà chúng ta hiện tại gặp phải là tạm thời, nếu muốn giải quyết vấn đề, đầu tiên sẽ là thống nhất tư tưởng trong nội bộ hội quản ủy khu cao tân, điểm này anh và đồng chí Bình Nguyên nhất định phải làm được."

Trong mắt chợt lóe hàn quang, Quản Chi Trung trầm giọng nói với Lục Duệ: "Bí thư, tôi thỉnh cầu ngài, cho phép chúng ta triển khai hành động nghiêm túc trong nội bộ hội quản ủy khu cao tân, tôi cam đoan, trong vòng 3 ngày khẳng định sẽ làm tốt tất cả chuyện mọi chuyện.".

Bình Luận (0)
Comment