"Vu bí thư, lời này nói như thế nào?"
Lục Duệ nghe Vu Đông nói, nhưng không có đợi nói xong, mà là có chút nghi hoặc mở miệng hỏi.
Vu Đông cau mày nhìn thoáng qua Lục Duệ, lúc này mới chậm rãi nói: "Tôi chỉ là cảm thấy, xảy ra chuyện này ngay lúc Trình bí thư đi thị ủy xin hạng mục, mà trưởng trấn cậu lại chuẩn bị đi xin tài chính xây dựng xã khu mới, thật sự là có chút kỳ hoặc."
"Vậy anh nói, rốt cục có chổ cổ quái?" Lục Duệ bất động thanh sắc hỏi.
Vu Đông cúi đầu trầm ngâm một lát, nhìn thoáng qua Hạ Quốc Thành cùng Mã Hướng Đông bên cạnh, lúc này mới nói: "Lời nói này trưởng trấn không thích nghe, nhưng quần chúng phía dưới biết cái gì! Bọn họ cho dù biết tiền mình lấy được ít hơn so với hứa hẹn lúc trước, tối đa cũng là tìm thôn ủy ầm ĩ một chút, lá gan lớn không chừng có thể tới chính phủ trấn chúng ta ầm ĩ, quần chúng bình thường nào có lá gan chạy đi khu vực khai thác mỏ ầm ĩ, đó chính là chổ của quốc gia, xí nghiệp lớn của kinh thành người ta là chổ để người của nông thôn tới?"
Hít sâu một hơi, gã nhìn thoáng qua Lục Duệ mặt không biểu tình nói: "Chuyện này kỳ quái nhất, không phải khoản tiền bồi thường bị ăn chặn, mà là vì sao quần chúng đi tìm bên khai phá gây ầm ĩ, tôi cảm thấy, phương diện này khẳng định có người châm ngòi thổi gió, bằng không tuyệt đối sẽ không ầm ĩ lớn như vậy."
"Ý của anh là, lẽ nào nói có người cố ý muốn quấy đục nước lần này? Thế nhưng cái này có chỗ tốt gì đâu?"
Vu Đông cười cười, không nói gì.
Phân tích vừa rồi của gã nếu như lớn mật nói ra một chút, căn bản là hoài nghi có vài lãnh đạo trấn, truyền ra nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ.
Cho nên, gã đương nhiên là đến điểm thì dừng.
Lục Duệ nhắm mắt lại, không nói gì, mọi người ngồi chiếc xe jeep huyện ủy vừa rồi phân phối cho chính phủ trấn Hạ Gia, đi hướng Trần gia trang.
Thời gian không bao lâu, Lục Duệ chợt nghe âm thanh của Mã Hướng Đông nói: "Trưởng trấn, tới Trần gia trang, phía trước cũng là chổ thi công, xem ra còn đang ồn ào."
Chậm rãi mở mắt, Lục Duệ mặt không biểu tình nhàn nhạt nói: "Đi thôi, xuống dưới xem." Không biết vì sao, Vu Đông thấy trong ánh mắt của Lục Duệ hình như có một đạo hàn quang hiện lên.
Trong lòng không khỏi run lên, gã nghe nói qua chuyện vị trưởng trấn trẻ tuổi này nổi nóng, xem ra ngày hôm nay có người muốn không may.
Từ xa nhìn lại, một đám người đang tụ tập tại công trường, cửa lớn công trường đã bị quần chúng phẫn nộ ngăn chặn, vây quanh một đám người, xem ra có trên trăm người ở đây, từ xa nhìn lại, Lục Duệ liền trông thấy đồn trưởng đồn công an của trấn Hạ Gia Tư Đông, xem ra người này rất thông minh, không đem mâu thuẫn trở nên gay gắt, chỉ là liên tục giải thích cái gì với quần chúng.
Bất quá quan sát hình dạng quần chúng tại hiện trường một chút, Lục Duệ cảm thấy, hiệu quả khuyên bảo phỏng chừng không lớn.
Xe jeep cũng không phải rất nhanh, hơn nữa một xe lớn như vậy từ xa đến đây, sớm đã có người đã chú ý tới.
Trong nháy mắt liền có một nhóm quần chúng vây quanh đến đây.
"Là trưởng trấn, là Lục trưởng trấn tới." Tư Đông mắt sắc, thấy được thân ảnh của Lục Duệ, đứng ở chỗ cao hô với mọi người, trong đám người nhất thời truyền ra tiếng xôn xao.
Lục Duệ mở cửa xe đi xuống xe, cũng không nói gì, đi thẳng đến cửa lớn công trường.
Quần chúng bên cạnh vừa nhìn Hạ Quốc Thành cùng Mã Hướng Đông một trái một phải của Lục Duệ, âm thanh tránh ra, không ít người thậm chí còn đem "Vũ khí" trong tay của mình lặng lẽ thu lại.
"Trưởng trấn? Người trẻ tuổi kia là trưởng trấn sao?"
"Không sai đâu, tui cùng Đại Ngưu ca gặp qua hắn tại thị trấn."
"Không thể nào, tôi thấy hắn cũng cỡ tuổi của cậu, có thể là trưởng trấn của trấn Hạ Gia ta sao?"
"Anh hiểu một cái gì, người ta đó là đại nhân vật, học qua đại học, lão bí thư lợi hại như vậy, đều phải nghe hắn."
"Lão bí thư sao thế, đại nhân vật cũng không thể không cho tui ăn cơm, cho dù Thiên Vương lão tử tới, cũng phải nhường tụi tui ăn đúng không?"
Tư Đông Lai đến trước mặt của Lục Duệ, kính một lễ nói: "Trưởng trấn, đồn công an trấn Hạ Gia Tư Đông hướng ngài báo danh."
Lục Duệ gật đầu, khẽ cười với hắn một chút, đối với người đồn trưởng đồn công an này hắn vẫn là thoả mãn, cũng không có thiên vị một phương, mà là duy trì trật tự, không khiến cho tình thế mở rộng đến mức không cách nào khống chế.
"Tư đồn trưởng làm không tồi, xem ra Mã cục trưởng các người bình thường công tác rất vững chắc."
Tư Đông ngượng ngùng nở nụ cười, thấp giọng nói với Lục Duệ: "Trưởng trấn, bên trong hình như là giám đốc công ty kiến trúc kinh thành, người nọ rất kiêu ngạo, tôi nỗ lực câu thông cùng hắn, bất quá người ta ngay cả cánh cửa cũng chưa từng mở."
Lục Duệ khoát khoát tay cắt đứt lời nói của hắn, lúc này không phải lúc lo lắng này vấn đề, lúc này việc cấp bách là đem tình thế khống chế được, không nên biến thành sự kiện quần chúng ác tính, nếu không không riêng gì mình, mà là toàn bộ huyện Thuận An đều sẽ không may theo.
"Xin chào mọi người, tôi là Lục Duệ, tin tưởng không ít hương thân đều đã nghe qua tên của tôi, trước đó cũng có người gặp qua tôi.
Ngày hôm nay, tôi đến đây không vì việc khác, cũng là dự định nghe một chút ý kiến của mọi người, mọi người có chuyện gì đều có thể nói với tôi một chút." Lục Duệ xoay người, đối mặt đoàn người nói lớn.
Đoàn người một mảnh im ắng, ngay sau đó là một trận gây rối, liền có người bắt đầu núp ở phía sau nói, trong đám người bắt đầu cười vang.
"Các người, các người đây là cái thái độ gì! Còn gây sự, tôi sẽ đem người bắt lại!" Tư Đông sắc mặt tái lại, không riêng gì hắn, ngay cả Mã Hướng Đông cũng có chút nhịn không chịu nổi cơn tức của mình, hét lớn một tiếng, muốn phát tác.
Lục Duệ liếc bọn họ, cũng không nhìn hiện tại là tình huống gì, nói lung tung sẽ xảy ra chuyện.
Há mồm muốn khuyên giải, bỗng nhiên phát hiện giữa đám người phát ra một tiếng kêu thảm thiết, tập trung nhìn vào, thì ra người vừa rồi nói người bị đánh.
"Hạ Đại Ngưu, mày con mẹ nó điên rồi, dựa vào cái gì đánh lão tử." Một người người trẻ tuổi hai mươi tuổi từ trên mặt đất đứng lên, chỉ vào một đại hán chửi ầm lên, lời còn chưa dứt, bên cạnh lại có vài người bị đánh, chỉ thấy ba người trung niên hơn bốn mươi tuổi, trong tay mang theo cây gậy lớn, đánh mấy người kia một trận.
Người bị đánh đều ngây ra, quần chúng bên cạnh cũng có chút trợn tròn mắt, người có quen biết mở miệng hô: "Anh em Trần gia, các người điên rồi à, làm gì đánh hương thân của mình hả?"
"Hương thân? Lão tử đánh cũng là mấy thằng khốn nạn vô liêm sỉ này! Các người nói đây là người sao? Dám nói Lục trưởng trấn, lão tử không đánh cho hộc máu chó ra, đều có lỗi với tổ tông!"
Lục Duệ sửng sốt, tỉ mỉ nhìn một chút, lại phát hiện mình không có ấn tượng đối với mấy người trung niên này, Hạ Đại Ngưu hắn thật ra nhận thức, mấy tháng trước tại chợ thị trấn lúc đánh nhau cùng Tất Thái Kiện, còn có giao tình qua.
Bất quá mấy người trung niên kia không có mặt.
Chỉ thấy người dẫn đầu đại khái khoảng bốn mươi lăm bốn mươi sáu tuổi, thân hình cao lớn vạm vỡ, tướng mạo rất hung ác, nhìn qua liền biết không phải là người hiền, nếu như đặt ở trên đường, cũng có thể dọa con nít khóc ré lên.
Không chỉ như thế, người này tựa như rất có uy vọng tại Trần gia trang, rống một cái với đoàn người, đoàn người vốn dĩ ầm ĩ nhất thời an tĩnh lại, quay đầu hướng Lục Duệ cười, đưa tay kéo qua tới bên cạnh của một người trung niên người nam nói: "Trưởng trấn, ngài không nhớ rõ? Trước đó ngài vì tên nhóc này cùng Tất Thái Kiện tên kia đánh một trận, còn lấy được tiền thuốc men.
Cái này không phải hắn sao? Là thằng em không nên thân của tui Trần Vạn Xuân."
Nói xong, xoay người lại hô với mọi người: " Trưởng trấn chúng ta là người tốt, trước đó vài ngày bởi vì em trai tui bị người khi dễ, đều làm một trận cùng đại quan trong huyện, sau vẫn là trưởng trấn lấy tiền thuốc men cho em tui, các người nói, cán bộ như vậy có thể là người xấu sao?"
Đoàn người thoáng cái an yên tĩnh xuống, bởi vì làng cũng không lớn, cho nên tất cả mọi người biết trước đó Trần Vạn Xuân bởi vì đi thị trấn bán đồ ăn, bị một đám du côn lưu manh đánh bị thương, nghe nói là gặp một vị đại nhân vật mới bảo vệ mạng.
Lại không ngờ rằng dĩ nhiên là trưởng trấn trẻ tuổi trước mắt này.
Lục Duệ cũng không ngờ rằng ở chỗ này gặp phải người bị đánh kia, khi đó mình lo nói chuyện cùng anh em Lâm gia, thật ra quên người này, nghĩ tới đây, ánh mắt của hắn nhìn thoáng qua trong đám người, lại ngoài ý muốn cách đó không xa phát hiện thân ảnh của Lâm Nhược Lam, chỉ bất quá cô ấy lúc này là đứng ở xa xa, chung quanh là một đám trẻ em.
Không biết vì sao, Lục Duệ luôn cảm thấy đắc mình tựa như cùng vị Lâm gia tiểu thư này có chút cự ly, tuy rằng không hiểu cô ấy một người thiên kim tiểu thư vì sao không hưởng thụ vinh hoa phú quý ở kinh thành, chạy đến cái nơi thâm sơn cùng cốc chịu khổ chịu tội, thế nhưng bản năng của Lục Duệ nói cho hắn biết, cô gái nhìn qua hòa ái dễ gần này, tuyệt đối không phải người mà mình có khả năng đủ thân cận, như tác phẩm nghệ thuật xuất sắc và tiết mục cây nhà lá vườn không thể so sánh như nhau, hắn xuất thân người thường, cùng thế giới của cô gái ấy là kém con mẹ nó xa.
Nhìn thoáng qua quần chúng bởi vì anh em Trần gia ra mặt mà trở nên an tĩnh, Lục Duệ trong lòng không nhịn được cảm khái hàng vạn hàng nghìn, dân chúng Hoa Hạ vĩnh viễn là một đám người đáng yêu nhất, mặc dù là mình đã bị người nhà bức tới tuyệt lộ, bởi vì mình đã từng giúp qua bọn họ một lần, bởi vì mình đứng ra ngăn cản bọn họ, những người này kiên quyết lựa chọn tin tưởng mình, mà nguyên nhân trong đó, bất quá là một câu nói vừa rồi của mình mà thôi.
Nghĩ đến đám quan viên đời sau đứng trên đài cao thổi da trâu ầm ầm, thế nhưng luôn luôn dùng thái cực lừa lộc đám dân chúng, nhìn nhìn lại những khuôn mặt thuần phác trước mặt, con mắt của Lục Duệ có chút đã ươn ướt.
Cũng là những người này, vài chục năm tới vẫn bị các quan viên lừa dối, lãnh đạo tại nhiệm cam đoan, bọn họ tin, sau đó bị lừa.
Tiếp theo lãnh đạo tại nhiệm khác cam đoan, bọn họ lại tin, sau đó lần thứ hai bị lừa.
Lặp đi lặp lại mà tiếp tục, sinh hoạt của bọn họ không có một tia chuyển biến tốt đẹp, mà những quan viên dùng lời nói dối trấn an bọn họ đâu? Cả đám mây xanh đi thẳng, một đi không trở lại.
Dân chúng phạm vào sai, dù cho vài chục năm, hai mươi mấy năm sẽ bị truy cứu, quan viên đâu?
Lục Duệ không biết mình sẽ biến thành cái dạng người gì, có phải là cũng sẽ lầm lạc bản thân trong cái lò nhuộm quan trường này không, thế nhưng hiện tại hắn biết, mình tuyệt đối không thể khiến cho quần chúng trước mắt thất vọng, mặc kệ người phía sau muốn như thế nào, ít nhất, hắn làm được một việc, đó chính là khiến cho mình biết chuyện này quan hệ đến lợi ích của quần chúng Trần gia trang.
Đạo nghĩa còn đó, Lục Duệ không thể không làm.