Editor: Hà VĩBeta: Mạc Y PhiThời tiết dần nóng lên, quần áo mặc càng ngày càng mỏng, Tống Nhất Viện nhìn thịt núc ních trên cánh tay và bụng mình, lại để sát vào nhìn hai cái mụn vừa mọc trên trán, cô vô cùng đau đớn.
Buổi tối lúc Vũ Nghị về, vừa mở cửa đã thấy TV không bật, trên sofa cũng không thấy Tống Nhất Viện. Đi qua phòng khách không thấy người đâu cả, bước chân anh khẽ dừng lại, lên tầng hai mở cửa phòng ngủ ra cũng không có cô.
Vũ Nghị im lặng vào phòng sách.
Đến bữa tối, dì Triệu lên gọi anh ăn cơm, Vũ Nghị đáp: “Để đó đi ạ, xong việc cháu sẽ ăn.”
Dì Triệu biết anh làm việc sẽ không ăn uống, cũng không ép buộc, bà chỉ dặn dò: “Lúc muốn ăn để vào lò vi sóng hâm nóng lại nhé.”
“Vâng.”
Dì Triệu đi xuống. Không bao lâu, dưới nhà loáng thoáng truyền đến tiếng nói chuyện.
"Cháu ăn không?”
“Ăn chút ạ.”
"Uống canh mộc nhĩ trắng đi.”
Người trong phòng sách chợt đứng bật dậy, bước hai ba bước xuống dưới nhà.
Trong phòng khách, dì Triệu và Tống Nhất Viện kinh ngạc nhìn bước chân khoa trương của Vũ nghị.
“Ăn cơm thôi.”
Dì Triệu: ???
Cả người Tống Nhất Viện mướt mát mồ hôi, xương quai xanh phát sáng, cô lau mồ hôi trên đầu, cười với anh: “Anh ăn trước đi, em đi tắm.”
Thì ra là tới phòng tập thể hình.
Tống Nhất Viện vừa đi, Vũ Nghị cũng không ăn cơm mà ngồi yên ở bàn, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào đồ ăn.
Dì Triệu buồn cười: “Ăn cơm đi chứ.”
Vũ Nghị không hé răng.
Đến lúc Tống Nhất Viện xuống, trên bàn đã đặt một bát canh mộc nhĩ trắng để nguội, cô uống một ngụm, tinh tế ngon ngọt, rất ngon. Vũ Nghị đang ăn cơm, cô múc cho anh một bát để ở bên cạnh: “Ngon lắm, anh cũng ăn đi.”
“Ừ.”
Tống Nhất Viện: “Hôm nay cũng nhiều việc lắm à anh? Nghỉ ngơi sớm chút được không?”
Vũ Nghị không trả lời.
Tống Nhất Viện lảm nhảm: “Hơn nửa tháng ngày đêm đảo lộn, hầy, cứ kéo dài mặt sẽ nở hoa mất.” Cô nhìn Vũ Nghị, “Hôm nay mười giờ em sẽ ngủ, lúc anh vào không được làm ồn đến em đâu đấy.”
Vũ Nghị gật đầu.
Mười giờ, hai người đều nằm trên giường, Tống Nhất Viện trằn trọc không ngủ được.
Trợn mắt nửa tiếng, cô đành từ bỏ, lấy di động ra lướt Weibo.
Lướt một lúc đến mười một giờ, chưa buồn ngủ; lại lướt một lát nữa, mười hai giờ rưỡi, cô thử ngủ, không ngủ được; lướt rồi lại lướt, ba bốn giờ sáng, cơn buồn ngủ kéo đến, vào giây phút cuối cùng còn tỉnh táo, Tống Nhất Viện đặt đồng hồ báo thức lúc bảy giờ rồi nghiêng đầu ngủ luôn. Người đáng lẽ đã ngủ từ lâu từ từ mở mắt ra, dưới ánh sáng của đèn ngủ, anh ngắm cô một lúc rồi khẽ hôn cô, ném di động bên gối ra xa, để tay cô lại cẩn thận rồi nhẹ nhàng ôm cô, rốt cuộc cũng ngủ.
Ngày hôm sau lúc chuông báo thức vang lên, Tống Nhất Viện ngẩn ngơ cảm thấy như mình mới ngủ được một lát. Cô tắt chuông, ngủ tiếp.
Năm phút sau, báo thức lại vang lên lần nữa. Cô lại tắt, ngủ tiếp.
Trong phòng tắm truyền đến tiếng động, có người mở cửa đi ra ngoài. Chỉ một lát sau, người đó đi đến trước mặt cô, khẽ cúi người đặt một nụ hôn nhẹ nhàng, man mát lành lạnh, vừa chạm vào lập tức rời đi, tựa như ảo giác.
Chờ đến lúc phòng ngủ không còn tiếng động gì nữa, Tống Nhất Viện kinh ngạc mở to mắt, hoang mang chớp mắt.
Ôi, đây là?
Từ trước đến giờ, cô và Vũ Nghị chưa từng cùng nhau thức dậy vào buổi sáng, mỗi lần cô dậy thì Vũ Nghị đều đã đến công ty. Giữa bọn họ, ngoại trừ thời điểm làm tình thì rất ít khi hôn môi, hơn nữa phần lớn những tiếp xúc thân thể đều do Tống Nhất Viện chủ động.
Cho nên mỗi ngày lúc cô chưa dậy, Vũ Nghị đều sẽ có nụ hôn chào buổi sáng sao? Hay chỉ đúng hôm nay thôi?
Đồng hồ báo thức lại lần nữa vang lên, Tống Nhất Viện tắt nó đi rồi rời giường.
Sửa soạn xong xuống nhà, đúng lúc thấy Vũ Nghị ăn bữa sáng xong, anh sắp đi, Tống Nhất Viện lên tiếng: “Chờ đã.”
Vũ Nghị liền đứng nghiêm ở cửa chờ cô. Tống Nhất Viện nhìn anh từ trên xuống dưới rồi hỏi: “Anh mặc bộ âu phục này mấy ngày rồi?"
Vũ Nghị: “Hôm nay vừa thay thôi.”
Tống Nhất Viện không tin: “Rõ ràng anh đã mặc hơn một tháng rồi.”
Vũ Nghị: “…”
Đúng lúc dì Triệu nghe được cuộc đối thoại của vợ chồng son, bà cười nói với Tống Nhất Viện: “Tiểu Nghị thấy âu phục đều có mỗi một kiểu, không có gì đẹp hay không đẹp cả, mặc một bộ cảm thấy vừa người thì mua luôn bốn năm bộ mặc để thay.”
Tống Nhất Viện: “À.” Sau đó cô lại quan sát Vũ Nghị một lượt: “Mấy giờ anh làm việc?”
Vũ Nghị: “Tám giờ rưỡi.”
Cô nhìn đồng hồ, may còn kịp, cô kéo Vũ Nghị lên tầng: “Cởi quần áo ra đi.”
Gương mặt lạnh lùng từ trước đến nay của Vũ Nghị trong phút chốc có phần không chịu được. Tống Nhất Viện không để ý đến anh, cô xoay người tìm thứ gì đó trong ngăn kéo tủ đầu giường.
Vũ Nghị chỉ hơi sửng sốt rồi anh nghe lời cởi quần áo ra, tay dài chân dài trần truồng đứng sau lưng Tống Nhất Viện, cơ bụng giật giật hai cái.
Tống Nhất Viện tìm được đồ. quay đầu lại, cô nhìn dáng vẻ cứng đờ như khúc gỗ của anh, rồi lại quan sát dáng người cao lớn của Vũ Nghị, không nhịn được chu môi huýt sáo: “Đẹp trai quá.” Vũ Nghị không được tự nhiên mím môi, Tống Nhất Viện càng lưu manh lướt xuống thứ đang vểnh lên của người nào đó, nghiêm túc lên giọng: “Làm gì đấy, mày nhớ người nào vậy?” Cô lấy thước dây ra, cố ý đo vòng eo trước, lại cố ý vòng qua thứ gì đó, “chậc” một tiếng, “Làm loạn.”
Gân xanh trên trán Vũ Nghị thi nhau nổi lên, hơi thở cũng nặng nề hơn.
Ghi lại đầy đủ tất cả các số liệu, Tống Nhất Viện tìm đường chết xoa nhẹ thứ gì đấy còn đang đứng dậy cúi chào với cô: “Không chịu được việc bị trêu chọc à?”
Vừa ngẩng đầu thì phát hiện Vũ Nghị nhìn chằm chằm vào mình, Tống Nhất Viện chột dạ: “Em mua mấy bộ âu phục cho anh nhé?” Hô hấp Vũ Nghị khá nặng nề.
Cô cầm lấy bộ phận nào đó của anh, ánh mắt nhìn về phía đồng hồ: “Mười phút?”
Vũ Nghị ôm lấy cô.
Tống Nhất Viện thẹn thùng, một cái tay lớn chui vào trong áo ngủ cô.
Ngày hôm đó, Vũ tổng - người từ trước đến nay luôn tôn sùng công bằng, công chính, công khai lại bị trừ tiền lương. Vừa ra đến cửa, người đàn ông nhận được một nụ hôn tạm biệt của Tống Nhất Viện: “Làm việc chăm chỉ nhé.”
Lần đầu tiên Tống Nhất Viện ra khỏi nhà sau một tháng, dì Triệu dặn dò cô như một đứa trẻ: “Chú ý an toàn nhé.”
“Nhất định phải nhìn đèn xanh đèn đỏ, đừng nghịch di động.”
“Có chuyện gì gọi điện thoại cho chúng ta.”
Tống Nhất Viện định tự lái xe nhưng bị dì Triệu cố hết sức ngăn cản: “Ôi, không nên không nên. Tiểu Nghị sắp xếp tài xế cho cháu rồi.”
Vừa ra ngoài thì phát hiện không chỉ sắp xếp tài xế mà còn đổi cả xe. Xe mà Vũ Nghị lái là một chiếc xe việt dã thông dụng nhưng xe chuẩn bị cho Tống Nhất Viện lại là BMW.
Vừa lên xe, tài xế đã hàn huyên với cô: “Vũ tổng mua chiếc xe này đã mấy tháng rồi, từ đầu tôi còn tưởng cuối cùng anh ấy cũng muốn đổi xe, kết quả không ngờ mua thì mua nhưng không thấy anh ấy lái, vừa hỏi, à thì ra là mua cho vợ.” Anh ta cười với Tống Nhất Viện, “Vũ tổng ấy mà, tiền kiếm được không ít nhưng lại không tiêu xài gì. Cô nhìn những ông tổng tiếp xúc với anh ấy đi, có người nào mà không phải mặt người dạng chó chứ, học đòi văn vẻ kiếm tiền mua tranh, thích thuốc lá nước ngoài rồi mua trang trại rượu, say mê người đẹp mở quán bar, ngày tháng trôi qua đều buông thả thoải mái, còn Vũ tổng thì sao, một chiếc xe bình thường đi năm, sáu năm, một bộ âu phục mặc từ đầu năm đến cuối năm, chưa từng tham gia những cuộc tụ tập xằng bậy, cũng không hút thuốc lá, ngoại trừ làm việc cũng chỉ có công việc, cũng không biết anh ấy kiếm nhiều tiền như vậy để làm gì, mấu chốt là kiếm tiền cũng không tiêu pha, trước đây chúng tôi còn từng trêu anh ấy rằng: “Được rồi đủ rồi, vốn liếng lấy vợ của Vũ tổng đủ rồi đấy.”…”
Tống Nhất Viện nghe thế thì bật cười.
Tài xế lại nói tiếp: “Uầy, chắc chắn cô không đoán được Vũ tổng đã trả lời câu gì đâu.”
Tống Nhất Viện phối hợp hỏi lại: “Câu gì?”
Tài xế cười: “Anh ấy bảo là: “Không đủ.”.”
“Vốn dĩ chúng tôi cũng chỉ nói đùa thôi, không ngờ Vũ tổng lại trả lời, thời điểm đó anh ấy đã có rất nhiều tiền rồi, thế là Tiểu Chân liền hỏi anh ấy: “Vậy bao nhiêu mới đủ?” Vũ tổng đáp rằng: “Bao nhiêu cũng không đủ, vẫn phải kiếm tiền.” Chậc, lấy cớ, chúng tôi đều nói kiếm tiền là đam mê của Vũ tổng.”
Tài xế là một người dễ nói chuyện, dọc đường đi kể rất nhiều chuyện về Vũ Nghị, Tống Nhất Viện nghe để giết thời gian, cũng không cảm thấy nhàm chán.
Tới trung tâm thương mại, tài xế tìm một chỗ nghỉ ngơi, một mình Tống Nhất Viện đi dạo. Giao số đo dáng người của Vũ Nghị cho nhà thiết kế chuyên nghiệp, Tống Nhất Viện quyết định đặt bốn bộ âu phục lấy gấp cho mùa này, cộng thêm bốn bộ dự tính cho mùa sau, thanh toán xong, cô lại mua cho anh hai bộ quần áo thoải mái và hai bộ mặc ở nhà, lúc đi ngang qua cửa hàng áo sơ mi cao cấp lại chọn hai cái áo sơ mi. Đi xuống tầng dưới, nhìn thấy cửa hàng giày, Tống Nhất Viện nhớ đến những đôi giày da quy củ của Vũ Nghị, thế là cô lại đi vào chọn giày.
Vừa họp xong, Vũ Nghị nhận được điện thoại của Tống Nhất Viện: “Anh đi giày cỡ bao nhiêu?”
Vũ Nghị: “45.”
Tống Nhất Viện cúp điện thoại.
Không cần nhiều lời, cô lại mua bốn năm đôi giày.
Ngày hôm đó, điện thoại Vũ Nghị nhận được vô số tin nhắn thanh toán tiền. Văn phòng Chân Vĩ ngay ở cửa ra vào của Vũ Nghị, anh ta nghe tiếng chuông tin nhắn của anh cả một buổi trưa, trừ lúc bắt đầu Vũ Nghị còn thoáng nhìn qua thì lúc sau không chú ý đến nữa, làm việc cực kỳ nghiêm túc. Chân Vĩ lại không cứng cỏi được như vậy, anh ta bị tiếng chuông quấy rối mà bực không chịu nổi, hiệu suất làm việc thấp hơn rất nhiều, cuối cùng không thể nhịn được, lúc tan ca anh ta than thở: “Vũ tổng, có vấn đề gì chúng ta vẫn phải giải quyết, trốn tránh cũng vô dụng.”
Vũ Nghị: “Cái gì?”
Chân Vĩ: “Di động của anh vang lên cả chiều anh không nghe thấy à?”
Vũ Nghị: “Có nghe.” Từ vẻ mặt, biểu cảm và giọng nói suy ra thì hình như còn có vẻ rất vui.
Chân Vĩ: “Người ta đã gửi nhiều tin nhắn cho anh như vậy rồi, dù gì cũng nên trả lời lại.”
Vũ Nghị ngước lên nhìn anh ta: “Tin nhắn của ngân hàng, tôi trả lời làm gì?”
Chân Vĩ: “???”
Vũ Nghị: “Vợ tôi mua đồ thôi mà.”
Chân Vĩ: “…”
Tôi cũng là người có bạn gái, thật đấy.
Lúc này Tống Nhất Viện gọi điện thoại tới hỏi: “Tan tầm rồi hả anh?”
“Ừ.”
“Hôm nay chúng ta ăn cơm ở ngoài được không?”
“Được.”
“Em đang ở trung tâm thương mại XX, đến thì gọi điện thoại nhé.”
Chỗ đó cách công ty không quá xa, nửa tiếng sau hai người gặp mặt.
Tống Nhất Viện: “Em muốn đổi xe.”
Vũ Nghị: “Xe nào?”
Tống Nhất Viện nói khoảng hai mươi vạn, Vũ Nghị lắc đầu: “Không được.”
Tống Nhất Viện thắc mắc: “Vì sao?”
Vũ Nghị: “Tính năng an toàn thấp.”
Cô lại nhắc đến một kiểu xe nữa, khoảng năm mươi vạn, Vũ Nghị lắc đầu: “Vẫn hơi thấp.”
Cô lại báo một loại cô muốn nhất, hơn một trăm vạn, cô thường nói đùa với Tào Trân Châu rằng: “Sau này bám vào một người giàu có thì nhất định phải mua chiếc xe này.”
Vũ Nghị gật đầu: “Được.”
Tống Nhất Viện thấy anh cứ ngơ ngẩn để người ta trèo lên đầu lên cổ thì không vui nổi: “Không cần nữa.”
Vũ Nghị nhìn cô.
Tống Nhất Viện tức giận làu bàu: “Em không thích đi BMW, cũng không muốn ra ngoài.”
Vũ Nghị không hiểu vì sao cô tức giận, chỉ nói: “Vậy đổi xe đi, dù sao cũng phải ra ngoài.”
Tống Nhất Viện: “Em lái xe.”
Hai người im lặng một lúc lâu.
Cô cảm thấy bản thân đang vô cớ gây sự, lại một lần nữa lên tiếng: “Thế thì đổi xe. Em muốn màu đỏ.”
Vũ Nghị thở phào nhẹ nhõm: “Ừ.”
Tống Nhất Viện: “BMW để anh lái. Bán xe việt dã đi.”
Vũ Nghị: “Được.”
Tống Nhất Viện thở dài: “Đối xử tốt với bản thân một chút.”
“Hả?” Vũ Nghị nghe không rõ.
“Đối xử tốt với em một chút.”
Vũ Nghị nhìn cô thật sâu: “Được.”