Editor: Hà VĩBeta: Mạc Y PhiTrong mơ.
“Bảo vệ luận văn bắt đầu.”
“Chào các thầy cô giáo, em là Tống Nhất Viện, sinh viên khóa 2008 chuyên ngành ngôn ngữ văn học Trung Quốc, đề bài bảo vệ hôm nay của em là…”
“Tống Nhất Viện?”
“Vâng ạ.”
“Buổi thứ nhất vì sao em không tới?”
“Lúc ấy thầy Đỗ Trọng có một đề tài nghiên cứu về Nguyễn Tịch
(1), ở Khai Phong tỉnh Hà Nam vừa khai quật được một số bản thảo mới, một trong số đó có liên quan đến Nguyễn Tịch nên em ở lại thu hoạch tài liệu với thầy ấy ạ.”
(1) Nguyễn Tịch, tự Tự Tông, xuất thân ở Trần Lưu, nước Nguỵ đời Tam Quốc. Ông là một trong Trúc lâm thất hiền, phụ thân của ông là Nguyễn Vũ, từng là thừa tướng nước Ngụy và là một trong Kiến An thất tử.“Thầy Đỗ cũng đề nghị em làm như vậy sao?”
“Thầy Đỗ đề nghị em về tham gia buổi bảo vệ thứ nhất trước, sau khi kết thúc thì tiếp tục sang đó.” Tống Nhất Viện tạm dừng lại rồi nói tiếp, “Nhưng lúc ấy sức khỏe của thầy Đỗ không tốt, không thể gánh vác quá nhiều công việc nên em đã xin chuyển vào buổi thứ hai.”
““Bản thảo Tri Tông” mà em nhắc đến nhiều lần trong luận văn của mình chính là bản thảo mới khai quật lần này sao?”
“Đúng vậy ạ. Trong dự thảo ban đầu lần này, thầy Đỗ Trọng phát hiện nhà nghiên cứu nổi tiếng về Nguyễn Tịch là Tiền Tri Tông có một người em trai, hai anh em đã có rất nhiều nghiên cứu về Nguyễn Tịch. Người em trai Tiền Chi Tông có viết “Bản thảo Chi Tông”, phần lớn đều là nghiên cứu và thảo luận về Nguyễn Tịch, trong đó có một số quan điểm…”
“Chờ chút.”
Tống Nhất Viện dừng lại.
Trưởng ban bảo vệ luận văn Uông Bác Nho nhìn cô: “Em nói Tiền Tri Tông có một người em trai tên là “Tiền Chi Tông”? “Chi” nào?”
““Chi” trong Chi, hồ, giả, dã. Cả đời cha Tiền thích nhất “Tri chi vi tri chi”
(2) của thầy Khổng Tử, ông lập nó làm lời răn cho nghiên cứu học vấn, sau khi sinh hai người con trai thì đặt tên con cả là “Tri Tông”, con thứ là “Chi Tông”, đồng âm khác chữ.”
(2) Trích từ câu danh ngôn “Tri chi vi tri chi, bất tri vi bất tri, thị tri dã” của Khổng Tử, có nghĩa là: Biết thì nói biết, không biết thì nói là không biết, vậy mới gọi là biết.“Thế nên “Bản thảo Chi Tông” là do con thứ viết, chứ không phải của ông cụ Tiền mà chúng ta nghe nhiều thành quen?”
“Đúng vậy ạ.”
Trưởng ban Uông nhíu mày hỏi cô: “Em chắc chắn chứ?”
Tống Nhất Viện gật đầu, “Em chắc chắn.”
Cô Tằng bên cạnh nghiêm túc nhìn cô: “Nhưng em à, trong luận văn của mình, em viết là “Bản thảo Tri Tông”, chúng tôi còn tưởng rằng em nắm được tư liệu lịch sử mới.”
“Không thể nào.”
Tống Nhất Viện mở bản thảo của mình ra, Tiền Chi Tông mà!
“Em đừng xem bản thảo của em.” Cô Tằng chỉ cho cô xem luận văn trên tay mình, “Tôi vừa so với ba thầy cô khác, bốn người chúng tôi giống nhau cả. Hơn mười chỗ nhắc đến Tiền Chi Tông xuyên suốt toàn bộ luận văn, em đều viết là Tiền Tri Tông.”
“Đây không phải là vấn đề lỗi chính tả cơ bản. Hai tên người thể hiện hai quan điểm và giá trị khác biệt, luận văn của em căn cứ vào người này để tiến hành trình bày và phân tích, kết quả em lại viết sai tên người đó, thời điểm em gửi luận văn cho chúng tôi không kiểm tra lại sao?”
“Không phải ạ, lúc trường thông báo gửi luận văn, em còn ở bên ngoài…”
“Chúng tôi không cần nghe những điều này, chúng tôi chỉ nhìn kết quả hiện ra ở trước mặt. Em đã gửi luận văn này đến tay chúng tôi thì có nghĩa đây là bản cuối cùng mà em hoàn thành.”
“Buổi bảo vệ đầu tiên không tới tham gia, buổi thứ hai thì gửi luận văn bằng một bài ngay cả tên nhân vật và tên tác phẩm quan trọng nhất đều viết sai, em à, em đang bận việc gì thế? Hay em cảm thấy bảo vệ luận văn chỉ là việc cho có trước khi tốt nghiệp, tùy tiện làm là có thể lừa gạt mà qua?”
“Em không có.”
“Còn nữa, Tiền Chi Tông trong luận văn mà em viết, nhiều học giả vẫn chưa từng chứng thực ông ấy tồn tại, em là một sinh viên chưa tốt nghiệp, dựa vào điều gì để em lấy những thứ này như sự thật lịch sử để làm luận chứng?”
“Phía sau luận văn có đính kèm một bản xác nhận thưa thầy, các học giả lớn cũng đã xác nhận tính chân thật ngay tại chỗ…”
“Trước khi những điều này được kết luận, trước khi nó trở thành một tin tức được nhận dạng công khai thì sinh viên chưa tốt nghiệp như em không được phép viết này viết nọ như thế.”
“Em còn trẻ, nghiên cứu học vấn khiêm tốn một chút, kiên định một chút, đừng kiêu ngạo như vậy.”
“Thái độ nghiêm túc và nghiêm chỉnh hơn, em nộp một bài luận văn như vậy, em muốn chúng tôi phải nói gì?”
“Em…”
“Em về sửa lại đi, vòng bảo vệ thứ ba hẵng đến.”
“Thưa thầy!”
Tống Nhất Viện bị Vũ Nghị lay tỉnh.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Tống Nhất Viện hoảng hốt ngẩn người.
Vũ Nghị không nói chuyện mà chỉ nhìn cô.
Tống Nhất Viện không thể đối mặt với bất luận ánh mắt gì, cô vùi đầu vào trong chăn, “Em còn muốn ngủ.”
“Em ngủ đi.”
Dưới chăn, lông mi cô run rẩy.
Không nên tới thành phố Y, không nên mơ thấy giấc mộng như vậy, con người phải hướng về phía trước, cứ giữ lấy những gì đã qua thì có ích gì. Thời gian chưa bao giờ vì bất cứ ai mà sai lệch hoặc dừng lại.
Tống Nhất Viện ở trong phòng tập thể hình một buổi sáng, mồ hôi ra như mưa, cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Đến giữa trưa dì Triệu nấu thịt bò hầm cà chua, Tống Nhất Viện thấy thế mới bảo: “Vũ Nghị thích món này đấy ạ.” Cô nhìn đồng hồ rồi lấy hộp giữ ấm, “Thời gian còn sớm, cháu mang qua cho anh ấy.”
“Cháu ăn trước đi rồi hẵng mang cho cậu ấy.”
“Cháu đến tìm anh ấy rồi ăn với nhau ạ.”
Dì Triệu cười: “Mấy người trẻ tuổi các cháu mới xa nhau có một buổi sáng mà đã nhớ thế rồi à?”
Tống Nhất Viện dở khóc dở cười: “Cháu không nhớ anh ấy.”
Dì Triệu cười tủm tỉm không nói nữa, không nhớ thì đi tìm làm gì?
Trên đường đi, Tống Nhất Viện càng nghĩ càng thấy không ổn.
Sao cô lại mang cơm trưa cho anh, ở bên ngoài cũng không phải không thể ăn mà?
Dì Triệu nấu thịt bò hầm cà chua, buổi tối anh về ăn cũng được, không nhất thiết phải ăn sớm hơn một tí như vậy.
Không nói tiếng nào đã chạy tới công ty có phải không tốt lắm không? Ngoại trừ ngày kết hôn, hình như cô chưa gặp lại người ở công ty Vũ Nghị, bây giờ bất ngờ mang bữa trưa đến, không biết lễ tân có nhận ra cô không nhỉ?
Tống Nhất Viện chợt nghĩ đến chuyện hình như cô chưa tới công ty Vũ Nghị lần nào, văn phòng Vũ Nghị ở tầng mấy? Có thang máy lên thẳng tầng đó không?
Bây giờ có phải nên gọi điện thoại cho Vũ Nghị không?
Tống Nhất Viện có phần buồn bực, sao tự nhiên hứng lên mang cơm trưa cho anh chứ. Trở về thôi.
Tống Nhất Viện nói với tài xế: “Chú Vương, quay về đi ạ.”
“Không phải cô muốn tới công ty của Vũ tổng à? Sắp tới rồi.”
“Không đi nữa ạ, cháu thấy hình như không ngon lắm.”
“Nhưng tôi đã gọi điện thoại cho cậu ấy rồi, cậu ấy đang đợi chúng ta đến mà.”
Tống Nhất Viện: “…”
Đành chịu vậy. Tới dưới tầng công ty Vũ Nghị, vừa bước vào cánh cửa xoay tròn, cô đã nhìn thấy anh đang đứng ở sảnh lớn nói chuyện với ai đó.
Tống Nhất Viện thở phào một cái. Còn may, cô không cần hỏi lễ tân Vũ Nghị ở tầng nào.
Cô vừa bước vào, Vũ Nghị đã nhìn thấy cô.
“Tôi biết ý kiến của anh rồi, tôi sẽ nói đề nghị này với trưởng phòng hành chính vào buổi họp hành chính lần sau.”
Bảo vệ vô cùng vui mừng, ôi, ông chủ của chúng ta thật sự rất thân thiện!
Vũ Nghị đến gần Tống Nhất Viện: “Em ăn chưa?”
Cô kìm nén trái tim đang đập dồn dập, “Em chưa."
Vũ Nghị nhìn cô: “Cùng ăn nhé.”
Tống Nhất Viện gật đầu.
Hai người đi vào thang máy, Tống Nhất Viện ngắm nghía công ty Vũ Nghị, cô đùa anh: “Em không cần tiết kiệm tiền cho anh đâu nhỉ?”
Vũ Nghị nhìn cô: “Không cần tiết kiệm, muốn tiêu như thế nào thì tiêu thế đấy.”
“Là kiểu “ngoại trừ cái này cái này cái này, bao gồm tất cả cái khác” sao?”
“Ừ.”
Tống Nhất Viện nhìn dáng vẻ ta đây nhiều tiền của anh thì bật cười, “Có khi nào em vừa tiêu mấy ngày công ty sẽ phá sản không?”
“Anh sẽ kiếm.”
Lòng Tống Nhất Viện mềm nhũn.
Rốt cuộc cô đã tìm một đối tượng kết hôn thế nào đây? Sao anh ngốc vậy chứ?
Hai người đến văn phòng Vũ Nghị, lúc đi qua phòng làm việc, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Tống Nhất Viện thoải mái mỉm cười. Đi đến cửa văn phòng, cô nói với mọi người: “Bình thường Vũ Nghị nhà chúng tôi rất ít nói, có gì khó nghe mong mọi người bỏ qua, đừng để trong lòng nhé. Công ty này là kết quả mà mọi người cùng nhau cố gắng, tôi rất cảm ơn mọi người vì đã dốc sức làm việc với anh ấy. Hôm nay là lần đầu tiên tôi tới công ty, cũng không mang gì cả, để biểu đạt chút tấm lòng, trưa nay tôi đã đặt cơm ở Trân Vị Lâu cho mọi người rồi.”
“Ôi trời!”
“Chúc bữa trưa ngon miệng, cố gắng nghỉ ngơi, vất vả rồi!”
“Bà chủ ngầu quá!”
Tống Nhất Viện cười.
Trong văn phòng.
“Hành động trước, báo cáo sau!” Tống Nhất Viện lấy hộp giữ ấm ra, chớp mắt với anh “Đúng lúc làm nổi bật tính cách “tùy tiện” của anh nhé?”
Người đàn ông nhìn cô chăm chú.
Tống Nhất Viện lại gần, khẽ hôn anh: “Ăn cơm thôi.”
Vũ Nghị mấp máy môi.
“Cà chua dì Triệu mới hái hôm nay, vừa chín tới, ngon lắm.”
“Nầm bò được hầm rất ngon, lúc đi em đã nếm trước hai miếng, siêu ngon luôn nhé.”
“Ngô ngọt mới đưa ra thị trường năm nay, non với ăn ngon cực.”
“Mộc nhĩ nấu canh là ngon nhất luôn, kết hợp với thịt xắt mỏng thì quá tuyệt.”
Cô đặt cơm vào tay Vũ Nghị, “Mau ăn đi mau ăn đi!”
Cơn sóng tình yêu cuồn cuộn trong lòng Vũ Nghị, đôi mắt anh không chớp nhìn động tác khi nói chuyện líu ríu của Tống Nhất Viện.
Cô nhìn anh, “Ngốc rồi hở?” Nhớ đến mấy lời vừa nhàm chán vừa không thú vị vừa rồi của mình, Tống Nhất Viện cố giữ vẻ điềm tĩnh, “Mau ăn đi, em còn chưa ăn cơm đâu đấy.”
Vũ Nghị gắp cho cô một miếng thịt bò, “Ăn đi.”
Tống Nhất Viện gắp cho anh chút cà chua, “Cà chua ngon hơn thịt bò.”
Hai người vùi đầu ăn cơm.
Tóc Tống Nhất Viện rối tung, lúc ăn cơm, sợi tóc sau tai vô tình rơi xuống rất vướng víu, Tống Nhất Viện tiện tay vén lên.
Chỉ chốc lát sau, tóc lại rơi xuống lần nữa.
Không đợi động tác của Tống Nhất Viện, một bàn tay lớn đã duỗi tới, cẩn thận mà vụng về vén lọn tóc cô ra sau tai.
Anh làm không tốt lắm, vừa thả tay ra tóc lại rơi xuống, Vũ Nghị vén lên lần nữa.
Cô nhìn anh.
Vũ Nghị vô thức nhíu mày, anh thật sự rất nghiêm túc, biểu cảm của anh như người làm bố mẹ còn lọn tóc kia là đứa bé bướng bỉnh, tuy không hề muốn làm đau chúng chút nào nhưng chúng lại không nghe lời, dù sao cũng phải dạy dỗ một trận.
Tống Nhất Viện cười khúc khích, cô hỏi anh: “Sao vậy anh?”
Vũ Nghị vén tóc cho cô, không nói lời nào.
Tống Nhất Viện cởi dây chun trên tay ra: “Anh buộc tóc cho em đi.”
Vũ Nghị liền đặt bát đũa xuống rồi đi ra sau lưng Tống Nhất Viện, tay chân cứng đờ buộc tóc cho cô.
Bàn tay người đàn ông chạm vào tai và cổ cô, anh rất cẩn thận, hết sức tập trung như đang thực hiện một công trình vĩ đại nhất. Tống Nhất Viện nhìn dáng vẻ buộc tóc của Vũ Nghị qua kính phản quang, lúc đầu thấy buồn cười, dần dần cô chỉ cảm thấy trong lòng ê ẩm.
Vũ Nghị vẫn im lặng ít lời, không nói gì như vậy. Sắc mặt anh lạnh nhạt, giống như cực kỳ không vui vẻ nhưng Tống Nhất Viện lại cảm thấy an toàn và kiên định.
Vũ Nghị vụng về buộc xong tóc cho cô, Tống Nhất Viện nhìn rồi tháo ra.
Anh sửng sốt.
Tống Nhất Viện xoay người lại đối diện với anh, đôi mắt long lanh có chứa điều gì đó khác thường, “Văn phòng cách âm tốt không?”
Vũ Nghị: “?”
“Thời gian nghỉ giữa trưa có ai đến không?”
Vũ Nghị mím môi.
Tống Nhất Viện từ từ ôm lấy cổ anh: “Trò chơi văn phòng, anh chơi không?”
Bốn mắt nhìn nhau.
Lúc này, cửa chớp chạy bằng điện đột nhiên chuyển động.
Tống Nhất Viện thấy sau lưng Vũ Nghị cầm điều khiển từ xa.
Cửa chớp ở bốn phía từ từ đóng lại, văn phòng càng lúc càng tối.
“Anh từng đóng cửa chớp chưa?”
“Chưa.”
“Lần đầu tiên đóng à?”
“Ừ.”
“Vậy…”
Người đàn ông hôn cô. Hai người quấn quít lấy nhau, bàn tay to của Vũ Nghị vuốt ve lưng cô, ngón tay Tống Nhất Viện luồn vào mái tóc anh, môi lưỡi quấn quýt.
Rất gấp gáp.
Vũ Nghị ôm lấy cô, Tống Nhất Viện thuận thế kẹp lấy eo anh, Tống Nhất Viện được đặt lên bàn làm việc.
Tống Nhất Viện mặc váy.
Ánh mắt Vũ Nghị bùng cháy, nóng rực đến mức có thể khiến người ta bị bỏng.
Tống Nhất Viện nhìn sang một bên, giọng nói nhẹ nhàng vang lên: “Nói trước nhé, hôm nay không phải em cố ý mặc váy.”
“Hôm qua em cũng mặc váy, hôm kia em cũng mặc váy, em…”
Vũ Nghị che lấp đôi môi cô.
Bầu trời kết hợp với mặt đất, chậc chậc, kịch liệt!
~~~ Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hai nhân vật Tiền Chi Tông, Tiền Tri Tông và những tình tiết liên quan đều là hư cấu, đừng hiểu lầm mà cho rằng đây là sự thật lịch sử.