Editor: Hà VĩBeta: Mạc Y PhiNgày hôm sau Tống Nhất Viện không được tập trung cho lắm, đến buổi trưa cô gửi tin nhắn WeChat cho Vũ Nghị:
"Anh ăn chưa?"[Vũ Nghị]: Anh chưa.
[Tống Nhất Viện]: Em đến ăn trưa với anh nhé?
[Vũ Nghị]: Được.
Tống Nhất Viện đóng gói đồ ăn rồi tới công ty tìm Vũ Nghị.
Hai người ăn trưa trong văn phòng, Vũ Nghị rất bận, mới gác đũa đã đứng dậy đọc dự án, vừa được một nửa, anh theo bản năng nhìn Tống Nhất Viện. Cô hiểu cho anh, thu dọn xong đồ đạc rồi nói: "Anh cứ làm việc đi, em tới công ty nhiều lần như vậy mà còn chưa đi dạo lần nào, em ra ngoài đi dạo đây."
Vũ Nghị khép tài liệu lại: "Anh đi với em."
Tống Nhất Viện xua tay, "Không cần không cần, cứ để em tự đi, anh mà đi với em thì các nhân viên sẽ căng thẳng lắm đấy. Huống hồ anh còn có công việc." Cô hôn anh, "Nghiêm túc làm việc đi, có chuyện gì em sẽ gọi điện thoại cho anh."
Ở đây là công ty nên cũng không có gì không an toàn, Vũ Nghị không kiên trì nữa, anh nhìn cô, nói: "Anh gọi Chân Vĩ đi với em."
Tống Nhất Viện suy nghĩ rồi cười tủm tỉm gật đầu.
Đi với Chân Vĩ ra khỏi văn phòng, Tống Nhất Viện hỏi trực tiếp: "Phòng nhân sự nằm ở đâu vậy?"
"Tầng hai hướng Nam."
"Còn phòng thị trường thì sao?"
"Tầng hai hướng Bắc."
Tống Nhất Viện vẫy tay: "Anh đi làm việc của anh đi, không cần để ý đến tôi đâu, tôi tự đi dạo."
"À vâng."
Tống Nhất Viện vào thang máy đi đến tầng hai.
Trưởng phòng phòng nhân sự Vương Thần là đàn anh thời đại học của Vũ Nghị, cũng xem như là một trong số những người sáng lập từ lúc ban đầu, từng tham gia hôn lễ của hai người nên đương nhiên biết Tống Nhất Viện.
Hai người trò chuyện một lúc, Tống Nhất Viện thấy thời cơ đã đến thì rốt cuộc cũng nhắc tới vấn đề vẫn luôn quanh quẩn trong lòng mình, "Việc tuyển dụng chắc rất vất vả nhỉ?"
Vương Thần cười, "Cũng bình thường, hôm qua phỏng vấn được mấy người không tệ lắm."
"À." Dường như Tống Nhất Viện rất hứng thú, "Người mới à? Tôi xem có được không? Thuộc phòng nào vậy?"
"Ngày hôm qua phỏng vấn phòng thị trường, giữ lại bốn người." Vương Thần đưa hồ sơ cho Tống Nhất Viện, "Cô là bà chủ của chúng tôi, sao lại hỏi có xem được không cơ chứ?"
Tống Nhất Viện cười, "Tôi chỉ tò mò thôi, không được xem thì tuyệt đối anh đừng cho tôi xem."
Vương Thần gật đầu, trong lòng biết rõ cái nào cho Tống Nhất Viện xem được, còn cái nào thì không. Mấy thực tập sinh mới ở bộ phận thị trường không ảnh hưởng gì cả.
Tống Nhất Viện mở hồ sơ ngày hôm qua phỏng vấn ra, lật lung tung, nhìn có vẻ không chút để ý và không có quy luật nhưng thật ra mỗi một ảnh chụp trên hồ sơ cô đều nhìn qua.
Đương nhiên bao gồm Hứa Thanh.
Tống Nhất Viện đưa hồ sơ cho Vương Thần, thấy rất kinh ngạc, "Hôm qua các anh phỏng vấn nhiều vậy cơ à?"
Vương Thần vừa bất đắc dĩ vừa kiêu ngạo, "Biết sao được, công ty tốt ai cũng muốn vào cả."
"Bốn người được giữ lại chắc hẳn tài năng hơn người."
"Tôi chỉ phụ trách sàng lọc hai vòng đầu, vòng cuối cùng do chị Dương phụ trách, có thể sống sót qua tay chị ấy mới thật sự là nhân tài…" Vương Thần giơ ngón tay cái rồi cảm thán, "Hai mươi người vào nhưng chỉ giữ lại có bốn người."
Tống Nhất Viện hỏi: "Bốn người nào vậy?"
Vương Thần lật hồ sơ đọc tên bốn người, không có Hứa Thanh.
Đúng lúc anh ta lật đến hồ sơ của Hứa Thanh, đàn ông đều có ấn tượng sâu sắc với người đẹp nên nhìn thấy ảnh của Hứa Thanh, anh ta không kìm lòng được nói: "Người này không tệ, đã vượt qua hai vòng đầu nhưng không qua được tay chị Dương. Đáng tiếc."
Tống Nhất Viện cười, "Đáng tiếc gì?"
Vương Thần chỉ cười mà không nói.
Hai người lại trò chuyện một lúc, Tống Nhất Viện đi đến chỗ khác rồi về văn phòng của Vũ Nghị.
Vũ Nghị thấy cô về, tâm trạng hình như còn rất tốt.
Giọng điệu vui vẻ của Tống Nhất Viện vang lên: "Em về đây!"
"Nghỉ ngơi một lúc trước đã."
Tống Nhất Viện lắc đầu, "Còn phải về học nữa."
Vũ Nghị nhìn cô, "Thấy được gì mà vui vẻ thế em?"
"Hì hì." Tống Nhất Viện chỉ cười rồi chớp mắt, "Không nói với anh đâu."
Tuy ngoài miệng nói phải về học nhưng cô không hề có ý định ra về mà lấy một cốc nước ngồi uống trên sofa, vui vẻ đọc tạp chí, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Chẳng mấy chốc, Vương Thần đã đi lên báo cáo việc tuyển dụng cho Vũ Nghị, nhìn thấy Tống Nhất Viện, anh ta chào hỏi: "Xem ra hôm nay bà chủ muốn trấn thủ ở công ty rồi."
Tống Nhất Viện cười: "Đâu có, tôi sắp về đây."
Trước đó hai người trò chuyện cũng xem như vui vẻ nên lại nói với nhau vài câu.
Vũ Nghị nhìn Vương Thần chằm chằm.
Tống Nhất Viện đứng dậy, nói với Vũ Nghị: "Em về nhé?"
Ánh mắt Vũ Nghị nhìn về phía Tống Nhất Viện trở nên rất dịu dàng, "Ừ, trên đường chú ý an toàn nhé."
"Buổi tối anh muốn ăn gì?" Tâm trạng Tống Nhất Viện rất tốt, "Em nấu cho anh."
"Gì cũng được."
Tống Nhất Viện nheo mắt lại.
Vũ Nghị: "Bây giờ anh còn chưa đói, lát nữa anh sẽ nói với em."
"Được." Cô cười lịch sự với Vương Thần rồi rời khỏi văn phòng.
Tống Nhất Viện đi rồi, Vũ Nghị nhìn chằm chằm vào Vương Thần.
Anh ta giơ tay đầu hàng, bắt đắc dĩ cười nói: "Lão đại, anh không dám."
Vũ Nghị liếc anh ta một cái, "Ai quan tâm anh có dám hay không, Viện Viện không thèm để anh vào mắt đâu."
Vương Thần: "???" Anh ta nhìn anh đầy khinh bỉ, vậy cậu nhìn tôi như kẻ địch, còn không chút che giấu để làm cái gì?
"Chuyện gì?" Vũ Nghị không kiên nhẫn, "Nói luôn đi."
Vương Thần đưa danh sách người mới tuyển dụng cho anh, "Đây là người mới được nhận ở phòng thị trường, không phải cậu nói muốn xem à?"
Tay Vũ Nghị khựng lại, cũng không nhận mà trực tiếp hỏi: "Có người nào tên Hứa Thanh không?"
Vương Thần kinh ngạc, rõ ràng đã hiểu sai ý của anh, anh ta nhìn Vũ Nghị có phần cẩn thận rồi nói: "Không phải chứ, cậu???" Trong lòng anh ta thật sự rối rắm, bà chủ vừa đẹp lại vừa có khí chất, giỏi ăn nói, rộng rãi hào phóng, thằng nhóc này nhanh chán vậy à?
Vũ Nghị cho rằng hẳn Vương Thần đã nghe chuyện của anh và Hứa Thanh lúc đại học nên không định nói nhiều nữa, chỉ "Ừ" một tiếng.
Trong lòng Vương Thần cuộn trào sóng to gió lớn, không thể tưởng tượng được cậu là kiểu người này cơ đấy! Anh ta quan sát Vũ Nghị, vừa mới ghen vì anh ta và Tống Nhất Viện nói chuyện với nhau, ngay sau đó đã bình tĩnh hỏi thăm đối tượng ngoại tình thế này, có phải anh ta nên nhìn kỹ người đàn ông này lại một lần nữa không? Đáng sợ quá!
Vũ Nghị thấy hồi lâu anh ta không nói gì thì nghĩ anh ta không có ấn tượng về Hứa Thanh nên lấy hồ sơ trên bàn, "Thôi, tôi tự xem."
Vương Thần vội buông tay, "Cô tình nhân nhỏ của cậu không được nhận, bị chị Dương loại rồi." Anh ta dừng một chút, "Nếu cậu muốn nhét người vào công ty thì dù gì cũng phải nói với bọn anh một tiếng chứ, nếu không xuất hiện tình huống như vậy xấu hổ biết bao nhiêu…" Trong lòng nghĩ thầm, nếu Vũ Nghị nói trước, anh ta sẽ…. Ừ, cuối cũng vẫn không nhịn được vượt qua phép tắc để khuyên can, "Đại Vũ, anh cảm thấy… vợ của cậu rất tốt…"
Vũ Nghị ngước mặt lên, ánh mắt nhìn thẳng vào anh ta, môi mấp máy, vẻ mặt cảnh giác: "Tôi biết."
"Đúng vậy!" Vẻ mặt Vương Thần đầy chân thành, "Xinh đẹp, lại có khí chất, biết ăn nói, cảm giác cô ấy cũng biết kiềm chế cảm xúc…"
Vũ Nghị có phần không vui, "Anh muốn nói gì?"
Vương Thần: "Cô ấy là người đáng giá để sánh bước cả đời, cậu phải biết quý trọng."
Vũ Nghị nhíu mày: "Tôi biết."
Vương Thần nhìn dáng vẻ lạnh lùng vì bị vạch trần của anh thì dứt khoát ăn ngay nói thật: "Người phụ nữ như vậy sẽ có sự sáng suốt trong hôn nhân của mình, có lẽ sẽ không chịu đựng nếu chồng của mình ngoại tình, một khi bị phát hiện thì hai người xong rồi." Anh ta còn nói, "Cô gái tên Hứa Thanh xinh đẹp thật nhưng nếu so với bà chủ thì hoàn toàn không được gọi là xinh nữa! Cậu ăn thịt cá nhiều quá nên muốn ăn cháo trắng rau xanh đấy à? Anh nói cho cậu biết, không đáng đâu! Vứt dưa hấu nhặt hạt vừng, cậu phải suy nghĩ cho thật kỹ."
Vũ Nghị nhìn anh ta như nhìn kẻ thiểu năng trí tuệ.
Vương Thần tận tình khuyên bảo: "Cậu nghĩ kỹ xem mình muốn gì, những cám dỗ mà bây giờ cậu gặp phải rất nhiều, cũng dễ dàng phạm sai lầm, hơn nữa giống như có rất nhiều lối thoát, nhưng có một số thứ nếu mất đi thì mãi mãi sẽ không thể tìm lại nữa. Thật sự phải nghĩ cho thật kỹ."
Biết Vương Thần hiểu lầm chuyện gì, Vũ Nghị cực kỳ bất đắc dĩ lên tiếng, "Anh suy nghĩ nhiều rồi. Tôi và Hứa Thanh không có quan hệ gì cả."
Vương Thần gật đầu, cho anh một bậc thang, hiển nhiên anh ta vẫn không tin, "Ừ ừ, cậu biết là được rồi."
Vũ Nghị nghiêm túc nói: "Tôi và Hứa Thanh không tồn tại quan hệ như anh nghĩ."
Vương Thần thấy anh có vẻ không giống giả vờ nên hỏi lại: "Thật à?"
Vũ Nghị nhìn chằm chằm vào anh ta.
"Vậy cậu hỏi đến cô ta làm gì?"
Sau một lúc lâu im lặng, Vũ Nghị đáp: "Nếu được nhận thì tìm lý do giới thiệu cô ấy đến công ty khác, còn nếu không thì mọi chuyện êm đẹp."
Vương Thần: "???" Bước ngoặt thần kỳ gì đây?
Vũ Nghị cũng không định nói nhiều với người khác, nhìn những người được nhận không có Hứa Thanh thì đã yên tâm, "Được rồi, nếu không có chuyện gì nữa thì tôi làm việc đây."
"À." Vương Thần không hiểu rõ cho lắm.
Vậy ra không phải tình nhân mà là kẻ thù à? Tóm lại là không muốn nhìn thấy mặt?
Có lẽ Vũ Nghị vẫn là một ông chủ vừa có tài vừa có đức nhỉ?
Vương Thần vui mừng ra về.
Anh ta vừa đi, Vũ Nghị lập tức gửi WeChat cho Tống Nhất Viện:
"Hứa Thanh không được nhận."Tống Nhất Viện trả lời rất nhanh, có vẻ cực kỳ lạnh nhạt:
"Ừm."Vũ Nghị có phần thấp thỏm:
"Anh muốn ăn thịt kho tàu."[Tống Nhất Viện]: Được.
Vũ Nghị càng thấp thỏm hơn, sao vợ trả lời ít vậy?
[Vũ Nghị]: Em giận à?
[Tống Nhất Viện]: Đâu có. Em đang định đi siêu thị mua thịt đây, không thể xen vào câu chuyện của hai người được.
[Vũ Nghị]: Câu chuyện gì cơ?
[Tống Nhất Viện]: Chuyện sau nhiều năm gặp lại.
[Vũ Nghị]: Chúng ta cũng có chuyện cũ.
Tống Nhất Viện vừa đọc xong thì đã nhìn thấy Vũ Nghị gỡ tin nhắn, cô nheo mắt lại.
[Vũ Nghị]: Sau này không nhắc tới cô ấy nữa, được không em?
[Tống Nhất Viện]: Được.
Giận dỗi vậy là được rồi. Hứa Thanh cũng giống như Thẩm Phong Bách, đều thuộc về quá khứ của bọn họ, không phủ nhận được nhưng không liên quan gì đến tương lai.
Âm thanh nhắc nhở WeChat vang lên.
[Tào Trân Châu]: Thẩm Phong Bách sắp kết hôn rồi, cậu biết chưa?
Tống Nhất Viện sửng sốt.
Ngay sau đó, cô nhận được tin nhắn của Thẩm Phong Bách.
[Thẩm Phong Bách]: Anh sắp kết hôn rồi.
[Thẩm Phong Bách]: (Trang web liên kết)
[Thẩm Phong Bách]: Thiệp mời đã được gửi tới nhà các em, không tới anh khóc cho em xem.
Chưa kịp để cô soạn xong tin nhắn trả lời thì Thẩm Phong Bách gọi điện đến.
"Alo."
"Thấy tin nhắn WeChat chưa?"
"Thấy rồi."
"Anh không ngờ duyên phận sẽ tới nhanh như vậy." Giọng của Thẩm Phong Bách rất vui vẻ.
Tống Nhất Viện thả lỏng người, cô cũng cười, "Chúc mừng chúc mừng."
"Mùng 5 tháng 12, con mẹ nó, em dám không đến."
Tống Nhất Viện: "Ừ, sẽ đến."
"Hôm đó mặc giản dị thôi, đừng cướp sự nổi bật của vợ anh, cô ấy sẽ không vui." Anh ta cười, "Mà thôi, em mặc gì thì mặc, vợ anh không đẹp bằng em xem như anh thua."
"Nói gì thế?" Tống Nhất Viện nhìn con đường bên ngoài cửa xe, "Đương nhiên cô dâu là người đẹp nhất rồi."
"Ừ." Hình như Thẩm Phong Bách nói gì đó với ai khác, "Vậy nhé, anh cúp đây."
"Bye bye."
"Bye bye."