Quyền Quý Ngũ Chỉ Sơn - Khanh Ẩn

Chương 16

Bên trong kiệu của phủ thị lang đương nhiên khác với kiệu quan nhỏ hẹp của nhà họ, mà trái lại có không gian rộng rãi, dư sức cho hai người ngồi.

Trên đường đi, hai người thỉnh thoảng nói chuyện với nhau, thực ra phần lớn đều là Ngu phu nhân nói, Thẩm Vãn thì lắng tai nghe, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ nói một hai câu biểu đạt quan điểm của mình, lại thường hay gãi đúng chỗ ngứa, khiến Ngu phu nhân xem trọng thêm vài phần.

Không khỏi ngầm đánh giá cẩn thận nương tử nhà họ Cố này một phen, vẫn ăn mặc rất giản dị, một chiếc la quần màu lam đơn giản phối với một chiếc lai quần* tán hoa thủy vụ, tóc mai rũ xuống và cài một cây trâm mộc lan chạm rỗng, nhìn khắp người không hề thấy bất kỳ trang sức nào khác nữa, rất đơn giản và tinh khiết. Nước da trắng nõn, dung mạo cũng tinh tế xinh đẹp, nhìn đôi bàn tay và bàn chân nhỏ nhắn, dường như có vẻ hơi yếu ớt.

*百褶裙 (Lai quần): Quần nếp gấp.

Khó có được nhất chính là khí chất khắp người kia, tuy rằng thân thể nhỏ bé yếu ớt, nhưng cả người hào phóng điềm tĩnh. Nàng an tĩnh ngồi đó, ánh mắt điềm tĩnh và môi cười mỉm chi, không luống cuống cũng không kiêu căng. Tuy không nhiều lời chỉ thỉnh thoảng nói đôi ba câu cũng ngôn chi hữu vật*, hợp tình hợp lý, cho dù vừa rồi đã đổi chủ đề mấy lần, nàng đều có thể tiếp lời được, vừa khéo léo vừa tự nhiên.

*言之有物 (Ngôn chi hữu vật): Ý chỉ nội dung của bài văn hoặc bài phát biểu rõ ràng nhưng phong phú (Baidu)

Ngu phu nhân kinh ngạc, một nương tử như vậy thực sự không giống như được một gia đình nhỏ nuôi dưỡng.

Tùy ý trò chuyện thêm hai câu, Ngu phu nhân lơ đãng thở dài: “Nói tới đây, hai nhà chúng ta cũng là không đánh không thân. Trước đây lòng dạ ta rối bời nên cũng không để ý, hôm nay vô tình làm rớt cái hộp gỗ hoa lê kia, mới giật mình phát hiện, Cố nương tử có phần hơi quá tốn kém rồi…”

Thẩm Vãn vội vàng ngắt lời: “Lời này của Ngu phu nhân đã đề cao chúng ta rồi, chút quà mọn này sao đáng để người đặc biệt nhắc đến chứ? Là phu nhân người có tấm lòng nhân hậu, tâm địa rộng lượng không tiếp tục truy cứu sự lỗ mãng của nhà họ Cố, nếu mà là quý nhân khác, tự dưng bị người ta làm tổn thương dung mạo, chỉ sợ nhà họ Cố sẽ sắp có tai họa xảy ra. Vì vậy vẫn mong phu nhân đừng nhắc đến chuyện này nữa, nếu không thì nhà họ Cố thực sự nhục nhã xấu hổ.”

Ngu phu nhân mỉm cười, hiển nhiên là hài lòng với lý do thoái thác của Thẩm Vãn.

Cầm chiếc hộp gỗ tử đàn nhỏ bên cạnh lên, Ngu phu nhân mở nó ra, ngước mắt cười nói: “Thật ra ta đã quên rồi, hôm nay vô tình phát hiện trong hộp gỗ hoa lê có một lớp nữa, không ngờ dưới lớp đó còn có một xấp các kiểu hoa. Phần lớn là những kiểu mà trước giờ ta chưa từng thấy bao giờ, chúng mới lạ và độc đáo, quả là khiến cho người yêu thích. Mấy kiểu hoa đó có phải do Cố nương tử ngươi vẽ không?”

Lúc này Thẩm Vãn chợt nhớ lại, rất lâu trước đây nàng rảnh rỗi không có việc gì làm, nhớ lại mấy hoa cỏ cây cối mà kiếp trước mình thích nên liền vẽ một bức. Bởi vì có rất nhiều hoa cỏ mà ở triều đại này không có, nhưng vì để tránh phiền phức nàng chưa bao giờ lấy chúng ra cho người khác xem, sau khi vẽ xong chỉ đặt chúng vào ngăn cuối của hộp gỗ hoa lê. Không ngờ ngày đó chuyện xảy ra cấp bách, nàng chỉ nghĩ đến gửi quà xin lỗi nhưng lại quên mất nó.

Việc đã đến nước này, nàng chỉ có thể tự nhiên như không giải thích với Ngu phu nhân rằng mấy kiểu hoa này là do tham khảo từ những cuốn sách khác, cũng có một số là do nàng tưởng tượng rồi vẽ ra.

Ngu phu nhân có tin hay không nàng không biết, nhưng bà ta thật lòng thích những kiểu hoa này là thật.

Nói chung cả ngày nay, Thẩm Vãn đã tốn thời gian hơn nửa ngày để chọn chất vải cho Ngu phu nhân, lại tốn thời gian hơn nửa ngày để thảo luận với bà ta mấy xấp vải này nên làm la quần kiểu dáng gì thì đẹp, hoa văn vạt váy thì làm hoa văn nào thì được…

Đợi Ngu phu nhân hài lòng mang mấy xấp vải tơ lụa về, xưng hô của bà ta đối với Thẩm Vãn đã thay đổi từ Cố nương tử thành Vãn nương.

Hôm nay, hiếm khi Cố Lập Hiên không xã giao bên ngoài mà thay vào đó, hắn đã trở về nhà sớm sau khi tan làm.

Vừa trở về, hắn đã vội vàng tiến vào nội đường, nhìn quanh một vòng không thấy Thẩm Vãn đâu, liền nghi ngờ hỏi mẹ Cố: “Mẹ, Vãn nương đâu rồi?”

Mẹ Cố không ngẩng đầu và guồng cuốn chỉ: “Hôm nay Vãn nương mệt nên đã về phòng nghỉ ngơi sớm rồi. Đúng rồi, con không xã giao cũng không sai người trở về nói một tiếng, hôm nay chúng ta ăn tối sớm, cũng không có chừa cơm cho con. Nếu con đói thì tự phân phó nhà bếp làm một ít đi.”

Cố Lập Hiên cảm thấy mặt mình hơi cứng nhắc.

“Vậy… nàng ấy có nói hôm nay phu nhân thị lang…”

Hắn chưa kịp nói xong, mẹ Cố đã không kiên nhẫn xua tay, ngắt lời: “Con có năng lực như vậy còn cần phải đi nịnh nọt người của phủ thị lang sao? Dù sao con cũng rất thần thông quảng đại, sau này chuyện trên quan trường, con phải tự dựa vào chính mình để đạt được thành tựu, đàn bà phụ nữ như chúng ta sao hiểu được chứ?” Nói xong, không thèm nhìn mặt Cố Lập Hiên, bỏ cuộn chỉ vào khay đan rồi phủi xiêm y đứng dậy đi về phòng, không hề ngoái đầu lại.

Cố Lập Hiên trở về phòng ngủ sắc mặt khó coi.

Vừa trở lại phòng, liền thấy ánh sáng trong phòng tối mịt, trên giường đã thả màn trướng xuống, người sau màn trướng đang nằm nghiêng đắp một cái chăn mỏng, dường như đang cảm thấy tức giận, lạnh lùng quay lưng về phía hắn.

Trong lòng của Cố Lập Hiên nhất thời bị nghẹn một cục tức, hắn ở ngoài tranh giành công danh và công trạng mệt đến chết đi sống lại, từ bỏ sự ngông nghênh của mình đi giao du với đám tiểu nhân hai mặt kia, là vì cái gì chứ? Còn không phải vì lo nghĩ cho cái nhà này sao! Một mình hắn tự lực nuôi sống cả cái đại gia đình này, nhưng sau khi làm về một người hai người lại quăng sắc mặt cho hắn xem, dựa vào đâu chứ.

Đóng sầm cửa lại, Cố Lập Hiên tức giận khó khăn đi vào viện, nhìn chằm chằm vào giàn nho trong viện, giờ phút này hắn lại có một xúc động muốn nhổ nó tận gốc.

Cha Cố chầm chậm đi tới, chỉ tay về phía nội đường và nói nhỏ: “Đừng tức giận với bọn họ, đàn bà phụ nữ tóc dài não ngắn thì biết cái gì. Thánh nhân đều nói, chỉ có phụ nữ và tiểu nhân là khó dạy bảo.”

Cố Lập Hiên hít một hơi thật sâu, nhưng lại không hiểu sao câu này nói rất đúng. Quay lại nhìn phụ thân, trước đây cảm thấy phụ thân hắn chẳng ra làm sao, bị mẫu thân hắn đánh mắng là chuyện bình thường, nhưng bây giờ nghĩ lại, tam cương ngũ thường, phu vi thê cương*, phu quân có không nên thân như thế nào đi chăng nữa thì làm gì có đạo lý thê tử tùy ý đánh mắng chứ? Thật là loạn cương thường.

*夫为妻纲 (Phu vi thê cương): Bổn phận đối với vợ / đạo vợ chồng.

Nói tóm lại cũng là do mẫu thân làm gương không tốt, nên mới khiến cho Vãn nương bắt chước theo, càng ngày càng trái tính trái nết. Thậm chí cũng bắt đầu cáu kỉnh, lên mặt với tướng công là hắn. Không thể nuông chiều nàng quá mức được nữa.

Sau hơn một tháng, cứ cách năm ba ngày, Ngu phu nhân sẽ đến tìm Thẩm Vãn, đến phủ thị lang của bà ta nói chuyện hoặc đến các cửa hàng mua sắm, hoặc đi thẳng đến trà lâu nghe tiểu khúc và uống một tách trà. Sau vài lần đi chung, Ngu phu nhân càng ngày càng thích cái tính bình tĩnh và chững chạc của Thẩm Vãn, biết tiến biết lùi có chừng mực, nhìn thì là người kiên định; mà có lẽ Thẩm Vãn cũng đã hiểu tính tình của Ngu phu nhân. Mặc dù bà ta hơi có thế lực, tính tình hơi nhanh miệng nhưng lại nói hơi linh tinh, nhưng tóm lại tâm địa không xấu, là một người thẳng tính có gì nói đó, đi chung với bà ta thật ra cũng có chút dễ chịu.

Phủ thị lang và phủ chủ sự ngày càng thường xuyên qua lại, các quan quyến khác nhìn hướng gió thì làm sao mà không hiểu chứ? Không cần Ngu phu nhân của phủ thị lang tiến cử thêm, quan quyến của các phủ khác đương nhiên sẽ gửi cành ô liu đến cho Thẩm Vãn, hôm nay không phải vị phu nhân này mời nàng cùng đi thưởng hoa thì ngày mai là vị phu nhân nọ mời nàng tham gia hội thơ, số lần nhiều đến nỗi đếm không xuể, số lần nàng giao thiệp với các quan quyến khác mấy ngày gần đây, còn nhiều hơn cả ba năm qua cộng lại.

Thẩm Vãn cũng không lo lắng về chuyện này, tính chất công việc kiếp trước của nàng đã định trước là ăn uống linh đình trên bàn rượu, mấy tên đàn ông có ý định xấu xa nàng đều có thể ứng phó được hết, thì giao thiệp với đám nương tử có tâm tư đơn thuần đó thì nàng có gì mà phải lo? Trong vòng tròn xã giao của các quan quyến, Thẩm Vãn càng như cá gặp nước.
Bình Luận (0)
Comment