Quyền Quý Ngũ Chỉ Sơn - Khanh Ẩn

Chương 4

Bởi vì ngày đó bị mẹ Cố tức giận cào vào mặt khiến mặt bị thương, gương mặt đang đẹp như vậy của cha Cố làm sao có thể vác khuôn mặt bị thương này ra ngoài? Sợ bị những người bạn xấu bên ngoài cười nhạo là ông ấy sợ vợ, cha Cố dứt khoát cáo bệnh đóng cửa không ra ngoài, ở trong phủ thì trải qua những ngày sống yên ổn.

Ở trong phủ kìm nén chừng ba đến năm ngày, thấy vết thương trên mặt dần khỏi hẳn, cha Cố đã rất nhiều ngày không đi uống rượu nói khoác cũng không ở nhà được nữa, ngày hôm đó sau khi ăn qua loa vài miếng đồ ăn sáng, cứ như chim trĩ sổ lồng, túm lấy hà bao chạy ra cửa nhanh như chớp.

Những năm gần đây, mẹ Cố sớm đã không còn chút hy vọng nào vào người phu quân không biết điều này của mình, chỉ cần ông ấy ở nhà có thể đừng phun ra phân, ở ngoài có thể đừng gây ra tai họa, thì bà ấy có thể coi như không có hạng người này trong nhà.

Cố Lập Hiên vẫn lên triều như thường lệ, trong nhà ngoài nha đầu, bà tử và một số hạ nhân thì chỉ còn lại mẹ Cố và Thẩm Vãn. Sau khi để hạ nhân lui xuống, mẹ Cố kéo Thẩm Vãn vào phòng, và hạ tấm mành mềm nặng xuống.

Trong phòng có một cái giường kang sưởi ấm, lúc này lửa đã cháy, ngay cả mép của giường kang cũng ấm áp.

“Trước giờ con luôn sợ lạnh, đừng đứng ngốc ở đó nữa, mau lên giường kang sưởi ấm đi.”

Nghe lời dặn của mẹ Cố, Thẩm Vãn cũng không nói nhiều, cởi giày thêu ra rồi ngồi lên giường kang sưởi ấm, tiếp nhận tấm mền mỏng mà mẹ Cố đưa phủ lên cả hai đầu gối, hơi ngả người ra sau và dựa vào gối, cơ thể hơi mệt mỏi lười biếng.

Vóc người mẹ Cố hơi mập, nên cũng lười cúi xuống cởi giày để lên giường kang, chỉ ngồi ở mép giường, tiện tay cầm một nắm hạt bí xào khô trong đĩa trên bàn, nắm này chưa hết đã bốc nắm khác.

“Vợ của Lập Hiên à, nếu mấy ngày này con rảnh rỗi, thì con vẽ vài kiểu hoa văn chim, thú, côn trùng, cá hoặc hoa cỏ cây cối cho ta, chờ mấy ngày nữa khi thời tiết ấm hơn, sợ là mấy người đồng môn đồng liêu của Lập Hiên sẽ hẹn nó ra ngoài đạp thanh, tranh thủ mấy ngày nay rảnh rỗi ta cũng may thêm cho nó vài bộ xiêm y, rồi may hoa văn của con lên nữa, ra ngoài cũng có thể diện hơn.

Thẩm Vãn lấy quả táo chua trong đĩa trái cây, từ từ ăn hết từng quả, nghe xong cười nói: “Mẹ lại có suy nghĩ giống với con dâu rồi. Hoa văn con đã vẽ xong từ sớm rồi, nhưng tức cái là cái tay ngu ngốc này của con không cầm được kim chỉ, nếu không sao phải để mẹ làm chuyện vất vả này chứ?”

Ánh mắt của mẹ Cố không khỏi rơi vào đôi bàn tay trắng nõn và thon dài ấy, mười đầu ngón tay xinh xắn và mảnh mai, nhìn từ xa giống như rễ hành, yếu ớt không xương, mỏng manh mịn màng như bôi mỡ. Tất nhiên, tiên quyết là có thể không chú ý những vết sẹo trắng lờ mờ đan chéo nhau trên ngón tay.

Thu lai ánh mắt, vẻ mặt mẹ Cố hơi trầm xuống: “Mẹ kế của con thật là thiếu đạo đức, người lòng dạ độc ác như vậy, sớm muộn gì ông trời cũng sẽ trừng phạt bà ta.”

Thẩm Vãn cười hờ hững: “Cái gọi là họa phúc ở đời khó mà lường trước, nếu không có trận lạnh đến thấu xương đó, thì làm sao hôm nay con được ở nơi có hương hoa mận ngào ngạt này? Nói đến cũng phải cảm ơn bà ta, nếu không có trận tra tấn đó, thì hôm nay con cũng sẽ không có được một người mẹ tốt như vậy.”

Mẹ Cố tức giận liếc nàng, cười mắng: “Nói nhiều.”

Thẩm Vãn mặt giãn ra cười ngọt ngào.

Gương mặt của Thẩm Vãn xinh đẹp, đào lý chi niên* chính là thời điểm tốt để nở rộ, mỗi một cái nhíu mày và nụ cười đều phong tình, giống như lúc này nụ cười giữa hai hàng lông mày rất sinh động.

*桃李年华 (Đào lý chi niên): Tuổi 20, tuổi má hồng.

Nghĩ đến căn bệnh kín khó nói của con trai, nụ cười nơi khóe miệng của mẹ Cố như đông cứng lại, nói mẹ kế của người khác không tốt đủ kiểu, nhưng người mẹ chồng là bà đây làm gì có chỗ nào tốt? Con gái nhà người ta đang độ tuổi đẹp, tướng mạo xinh đẹp, đạo đức tốt, nếu trước đây không gả cho nhà họ Cố bọn họ, có lẽ giờ đây có thể đã có con trai và con gái vây quanh rồi… suy cho cùng năm đó là bà ấy ích kỷ, biết rõ là không nên, nhưng vẫn…

“Mẹ.” Thẩm Vãn nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay mập mạp của mẹ Cố, nhìn xuống đôi bàn tay đang đan chặt, chậm rãi nói: “Thật ra, có một chuyện con chưa nói thẳng với mẹ, là chuyện của tướng công, trước khi cưới con đã biết được.”

Mẹ Cố bỗng chốc ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn nàng.

Thẩm Vãn lắc đầu khẽ cười: “Mẹ đừng hiểu lầm, là tướng công không nỡ lừa dối con, trước khi lấy nhau đã nói chi tiết với con.” Nói đến đây, vẻ mặt của Thẩm Vãn trở nên nghiêm túc, từng chữ kiên định nói: “Cho nên, mẹ, con gả cho tướng công là con cam tâm tình nguyện, con cảm thấy rất vui vẻ. Mẹ, con cũng mong mẹ đừng suy nghĩ nhiều, mẹ cứ mãi như thế này trong lòng con cũng không vui nổi.”

Ngừng một chút, Thẩm Vãn khẽ nói: “Thật ra, con vẫn luôn coi mẹ như mẹ ruột…” 

Lời nói này nhất thời khiến cho hai mắt của mẹ Cố đỏ lên.

Trở tay vỗ nhẹ lên mu bàn tay mảnh khảnh của Thẩm Vãn, mẹ Cố hít một hơi thật sâu: “Nếu con đã gọi ta một tiếng mẹ, vậy thì tuyệt đối không có lý gì gọi một cách vô ích. Con yên tâm, mẹ chắc chắn sẽ vạch kế hoạch thay con.”

Thẩm Vãn cũng vô cùng xúc động.

Hai mẹ con nói chuyện thân mật trong Cố phủ, bên ngoài Cố phủ, cha Cố đang say bí tỉ la hét om sòm trong một quán rượu ở phía Tây thành.

Trước đây, cha Cố không dám buông thả bản thân uống say sưa như thế này, bởi vì sau khi say rượu trở về phủ nhất định còn tàn khốc như mười tám tầng địa ngục, cho nên ngày thường dù có thèm rượu cũng không dám, nhưng với tửu lượng của mình ông ấy cũng sẽ xem xét và kiểm soát để rót thêm rượu, bình thường sau khi uống hai ly sẽ không dám động đến nửa chén nữa.

Nhưng hôm nay là trường hợp ngoại lệ.

Thứ nhất, cha Cố đã nhiều ngày không ra ngoài vui chơi đương nhiên bị buồn đến ngạt thở, đám bạn không tốt đó tụ tập, uống có hai lạng rượu trắng không đủ thấm mùi vị gì thì khó mà chịu được; thứ hai, người uống rượu khó tránh sẽ nhớ lại những chuyện buồn trong quá khứ, nhớ lại vài ngày trước bị mẫu dạ xoa nhà mình đuổi đánh mà uất ức, khó tránh sẽ tức giận hơn một chút; thứ ba, các đám bạn không tốt đó của ông ấy sợ cho thiên hạ không loạn, mồm miệng oai phong lẫm liệt dạy ông ấy chớ để bị đàn bà dễ dàng bắt chẹt, nhưng thật ra lại đang thầm xoa tay hy vọng ông ấy về sẽ bị nương tử đánh, để họ có thể xem được cảnh tượng vui vẻ qua khe cửa, thế là vài người thay phiên nhau vừa mời rượu vừa khích tướng.

Hết ly này đến ly khác, lý trí của cha Cố gần như bị đốt cháy, chờ khi người bên cạnh mời rượu nữa, thì uống cạn ly một cách dứt khoát, lấy hết can đảm của chú chó lần nữa bưng chén rượu lên, uống ừng ực liên tiếp mấy chén rượu.

Sau khi đợi cho cha Cố uống thỏa thích, thế giới trong mắt ông ấy bắt đầu thay đổi.

Nếu nói cha Cố trước khi say rượu là người bình thường, chỉ là một người khoác lác cái rắm kêu to, cùng lắm cũng chỉ khiến người khác chán ghét mà thôi; nhưng sau khi say rượu thì cha Cố giống như một vị thần có thật, lúc này thấy chân ông ấy giẫm lên bàn, ngón tay chỉ lên trời xanh, khí tràng* tăng vọt cao bảy trượng, dáng vẻ nghiễm nhiên giống như trên trời dưới đất chỉ có ông ấy là nhất, dáng điệu giống như Ngọc Hoàng lão tổ chẳng là gì khi so với ông ấy.

*气场 (Khí tràng): Là một khái niệm trong đạo giáo và triết học, là một loại năng lực thần bí, hay có thể dùng chỉ sức mạnh hoặc khí chất.

Tiểu nhị quán rượu ngàn ân vạn tạ, cái đám bạn không tốt đó đã ẵm cha Cố khí tràng tăng vọt cao bảy trượng nghênh ngang ra khỏi quán rượu.

Đi hướng này đương nhiên không phải là con đường để về phủ, ông ấy cũng bị xúi giục đến cửa hiệu tơ lụa Cố Ký ở phía Đông thành.

Nói về cửa hiệu tơ lụa này, chính là của hồi môn của mẹ Cố, lẽ ra là có ba cái, nhưng lúc đó mẹ kế của Thẩm Vãn thét giá trên trời, tuyến bố không đưa một ngàn lượng bạc thì sẽ không thả người. Mẹ Cố hết cách, bà ấy chỉ đành nghiến răng bán đi hai cửa hiệu lớn trong đó, chỉ có như vậy mới có đủ ngân lượng để cưới Thẩm Vãn về nhà.

Hiện giờ chỉ còn lại cửa hiệu tơ lụa Cố Ký này, đương nhiên ánh mắt của mẹ Cố rất tinh, nên bà ấy đã đặc biệt nhờ người mời Lý Nghiệp, ông chủ Lý có chút tiếng tăm trong giới kinh doanh trông giữ cửa hiệu.

Trong ba năm qua, lợi nhuận của cửa hiệu tơ lụa đã tăng hơn nhiều so với những năm trước, điều này cũng giúp nhà họ Cố vốn đã bị tổn thương nguyên khí vì kết thân với nhà họ Thẩm hồi phục trở lại, bằng không với số bổng lộc của chủ sự lục phẩm nhỏ bé như Cố Lập Hiên rất khó để duy trì thể diện cho cả nhà.

Ngày thường vì sợ cha Cố không biết điều đó sẽ dọa những vị khách quý trong cửa hiệu chạy mất, mẹ Cố đương nhiên tận tâm chỉ bảo cộng thêm uy hiếp đe dọa không cho ông ấy đến gần cửa hiệu tơ lụa trong vòng một dặm (1,6 km).

Nếu như là trước đây thì cha Cố đương nhiên không dám đụng vào vùng sấm chớp này nửa bước, nhưng bây giờ đã say rượu thì cha Cố là ai chứ, ông ấy là người thứ nhất trên trời dưới đất đấy, Ngọc Hoàng lão tổ ngay cả xách giày cho ông ấy cũng không xứng!

Vì vậy, trong lúc được vây quanh bởi đám bạn không tốt đó, cha Cố đã ưỡn ngực ngẩng cao đầu, kiêu ngạo hò hét bước vào cửa hiệu tơ lụa Cố Ký.
Bình Luận (0)
Comment