Quyến Rũ Vợ Yêu: Chồng Ngốc Không Nên Thế!

Chương 49


Victoria chỉ đích danh Hạ Mai, cố tình tâng bốc bà ta vài câu, dường như còn rất xem trọng Du thị, điều đó không chỉ làm Hạ Mai không ngờ tới mà những người khác cũng kinh ngạc tột độ, đồng loạt quay đầu nhìn chằm chằm bà ta, ánh mắt hừng hực ghen tị.
Hạ Mai mất mấy giây để hồi thần, bà ta nuốt một ngụm nước miếng, vẫn chưa thoát khỏi bất ngờ, lắp bắp nói.
“Cô Victoria, cô không nhầm tôi với ai chứ? Tôi… tôi đã lâu rồi không xuất hiện trên màn ảnh.”
Cái gì đây?
Bà ta đang mơ à?
Tổng giám đốc Victoria là fan hâm mộ bà ta? Quá ảo diệu đi!
Victoria đối xử với Hạ Mai kiên nhẫn hơn Bạch Tỉnh Nhiên nhiều, mặc dù không nhìn rõ biểu cảm của cô như thế nào nhưng qua giọng điệu, ai ai cũng có thể thấy cô đang vui vẻ.
“Du phu nhân, bà thật biết nói đùa, tôi không đãng trí đến mức nhìn nhầm bà được.

Nói ra cũng thật ngượng ngùng, lý do SA chúng tôi chọn nước X để phát triển… một phần cũng là vì tôi muốn gặp bà đấy.”
Hạ Mai sung sướng như muốn điên rồi! Bà ta vạn vạn lần không dám nghĩ có ngày một lãnh đạo cấp cao của SA hâm mộ bà ta.
Trước kia Hạ Mai là minh tinh màn bạc nổi tiếng không sai, nhưng sức ảnh hưởng lúc bấy giờ của bà ta không đủ tầm để vươn ra ngoài thế giới.

Trong nước, khi Hạ Mai rời khỏi giới giải trí thì nhiệt độ của bà ta cũng tụt giảm không phanh, không ai nhớ tới bà ta nữa, nói bà ta là một ngôi sao hết thời cũng không ngoa.
Hạ Mai đang sầu lo không biết nên tiếp cận Victoria bằng cách nào, hiện tại cô tự nhiên ném cho bà ta một cây cầu màu hồng, bà ta không kinh hỉ sao được?
Hạ Mai vội vàng chỉnh đốn lại trang phục nghiêm chỉnh, bà ta giả lả cười hùa theo.
“ y da, thật hân hạnh quá! Được một người tài giỏi như cô Victoria đây quan tâm, tôi nằm mơ cũng cười tỉnh.

Hôm nào chúng ta gặp nhau ở ngoài nói chuyện nha, tôi sẽ dẫn cô đi thăm thú hết nước X.


Không gặp không về ha!”
Thời cơ không rủ tự đến, thần may mắn cuối cùng đã chịu mỉm cười với bà ta.

Chỉ cần lấy lòng được Victoria thì sợ gì Du thị không có miếng mồi ngon? Hạ Mai tin chắc rằng thời điểm bà ta trở mình đã tới, một bước lên mây.
Đôi môi đỏ mọng của Victoria khẽ nhếch, cô không chút nghĩ ngợi liền đáp ứng.
“Được thôi, không gặp không về.”
Victoria và Hạ Mai bà một câu, tôi một câu nói đến hăng say, dường như quên mất buổi đấu thầu còn đang dang dở.

Tài bâng quơ vuốt mông ngựa của Victoria làm Hạ Mai lâng lâng như lạc vào cõi thần tiên, bà ta thiếu nước coi cô là tri kỷ, cười không khép được miệng.
Những người làm phông nền tức nổ đom đóm mắt, lại không chen miệng vào được nên đành hậm hực bàn tán.
Ngô Vũ Hằng đầy thâm ý liếc nhìn Hạ Mai, lắc đầu cảm thông cho sự nông cạn của bà ta.

Anh không hiểu sao bốn năm trước Hạ Mai lại có thể ép Tinh Lạc đến bước đường kia, bà ta nhìn qua cũng không đến mức quá lợi hại.

Nếu để nói bà ta lợi hại, chi bằng nói Tinh Lạc lúc ấy quá trẻ người non dạ, quá ngây thơ.

Bây giờ, Tinh Lạc như thoát thai hoán cốt, Hạ Mai không phải là đối thủ của cô.

Bốn năm… nói ngắn không ngắn, nói dài không dài, nhưng với Tinh Lạc, đó là bốn năm định mệnh thay đổi cuộc đời.
Nói chuyện chán chê, Victoria không quên quay trở lại chủ đề, cô thở dài thườn thượt, không biết là hữu ý hay vô tình dò hỏi Hạ Mai.
“Du phu nhân, bà nói… điều kiện 10% kia là quá đáng lắm sao? Nhưng phía bên trên đã ra chỉ thị, chúng tôi không thể không làm theo.”

Hạ Mai cau mày suy nghĩ một lúc, quả thật 10% là rất lớn, nhưng SA là nơi nào? 10% cổ phần rơi vào tay SA chưa chắc đã là điều xấu, nói không chừng là điềm tốt nữa kìa.

SA phát triển đồng nghĩa với việc bọn họ cũng phát triển.

So với tương lai rạng ngời rộng mở, 10% không đáng là bao, mất 10%, công ty cũng không đổi chủ được.
Nghĩ thông suốt, thế là trong cơn đắc ý, Hạ Mai đánh liều nói.
“Không thể nào! 10% là con số hợp lý nhất, không biết những tập đoàn khác ra sao nhưng Du thị chúng tôi nguyện ý bỏ ra 10% cổ phần để lấy dự án!”
Mấy người Du thị muốn ngăn cản Hạ Mai đã không kịp, bà ta thế mà nhanh nhảu dâng lên 10% cổ phần trong khi còn chưa hỏi ý kiến hội đồng cổ đông.
Như là hiệu ứng domino, có Hạ Mai là người tiên phong dẫn đầu, một số tập đoàn đợi không nổi cũng nhao nhao hướng ứng theo.
“Tôi! Mạc thị chúng tôi cũng đồng ý!”
“Cả MIC chúng tôi nữa, tổng giám đốc Victoria… chúng tôi bằng lòng hợp tác với các người.”
“Lam thị tình nguyện tham gia!”
Nói đùa! Thời điểm nào rồi còn bày đặt cứng rắn làm mình làm mẩy? Nếu không nhanh chân thì SA sẽ rút lui khỏi nước X mất, công sức bọn họ đổ sông đổ biển hết.
Bạch Tỉnh Nhiên ngỡ ngàng hóa đá, khuôn mặt đen sì trông từng người, từng người buông tay đầu hàng tự động bỏ ra 10% cổ phần quý giá.
Bọn hắn điên rồi!
Bọn hắn có biết mình đang làm gì không?
Đó là 10% cổ phần, không phải là sắt vụn nói cho thì cho.
Thực chất, Bạch Tỉnh Nhiên cũng muốn xông vào tranh giành, nhưng lý trí của anh ta vẫn còn vững vàng lắm.

Một khi anh ta để mất kiểm soát thì hậu quả anh ta không gánh nổi.


Bạch Cố trăm phần trăm sẽ lột da, uống máu anh ta!
Bạch Tỉnh Nhiên và lãnh đạo Bạch thị mắt to trừng mắt nhỏ, đứng bên rìa cuộc chơi, coi như đã hoàn toàn bị loại trừ.

Bạch Tỉnh Nhiên không cam tâm tìm Ngô Vũ Hằng thương lượng, trao đổi nhưng Ngô Vũ Hằng trước sau như một phán.
“Bạch tổng, đã yếu thì đừng có ra gió!”
Bạch Tỉnh Nhiên điên tiết muốn đánh người, được trợ lý một mực ngăn cản, sợ xảy ra án mạng.
Ồn ào một lúc lâu, rốt cuộc Victoria cất tiếng.
“Các vị, xin lỗi vì sự bất tiện, nhưng SA đã tìm ra doanh nghiệp phù hợp nhất.

Đó chính là…”
Hơi ngừng lại, cái ngừng này làm đa phần người hóng hớt suýt rớt tim.
“Du thị!!”
Hai từ ‘Du thị’ giòn tan, phá lệ chói tai.
Du thị? Là Du thị nhỏ bé không đáng nhắc tới kia? Có phải có sai sót hay không?
Mọi người thất vọng tràn trề, không hẹn mà đồng thời cảm thấy không phục Du thị.

Du thị có cái gì hơn bọn họ? Đừng nói là do người đàn bà lẳng lơ Hạ Mai kia nha? Ỷ vào Victoria hâm mộ bà ta nên công ty bà ta được chọn? Nghịch lý gì vậy?
Nhưng mà ý SA đã quyết, bọn họ không thay đổi được.

Có trách thì trách Victoria không hâm mộ ai trong số bọn họ.
Nhìn sang Hạ Mai, bà ta vui mừng phát khóc.

Thu hoạch ngày hôm nay đã vượt xa mong muốn của bà ta, bà ta chưa bao giờ mơ tưởng dự án SA sẽ nằm trong tay.


Tất cả đều là do Victoria xa lạ mang lại, cô là phúc tinh của Du thị, của Hạ Mai.
Không đợi Hạ Mai kịp thời cảm ơn thì màn hình trình chiếu đã vụt tắt, Victoria cũng biến mất, cô giao toàn bộ công đoạn ký kết hợp đồng, thảo luận dự án cho Ngô Vũ Hằng và Lucas.
Kết quả chung cuộc, thắng lợi thuộc về Du thị, một kết quả nằm ngoài dự đoán.

Bạch Tỉnh Nhiên tay trắng ra về nhục nhã, suy nghĩ không biết nên giải thích cho Bạch Cố kiểu gì để ông không tức giận.
Bạch Tỉnh Nhiên ra trận thì hùng hổ, kiêu ngạo, tự tin, hết trận thì như quả bóng bị xì hơi, ủ rũ, phẫn nộ, xấu mặt.

Bạch thị thua Du thị, mối nhục này anh ta ghi nhớ!
……….
Bạch gia, Tinh Lạc tắt máy tính, xoa xoa vùng cổ đau nhức ê ẩm.

Lâu không chú tâm làm việc nhiều như vậy, sức khỏe của cô không chống đỡ được.

Cơ thể hơn hai mươi tuổi mà cứ như hơn bảy mươi tuổi ấy, xương khớp kêu răng rắc cả.
Bạch Kỳ ở góc phòng ngủ đần thối người, nghe theo Tinh Lạc căn dặn ngồi ngay ngắn cấm nhúc nhích nửa phân, trạng thái này đã duy trì một tiếng đồng hồ.

Trong đầu anh, nhân cách thứ hai không ngừng tự nhủ.
‘Hóa ra là vậy, cô ấy… hóa ra là vậy!’
‘Không đơn giản… Tiểu Lạc không đơn giản.

Vợ yêu quá đỉnh!’
‘Mình phải nhanh chóng theo kịp bước chân cô ấy chứ nhỉ? Không thể thua kém vợ được…’

Bình Luận (0)
Comment