Chương 128: Ngôi làng mắc bệnh lạ (1)
Trời tháng 10 đã bắt đầu vào đông, càng đi lên hướng Bắc thì không khí lạnh lại càng lúc càng sâu.
Rời khỏi Cẩm Châu đi về phương Bắc, đi 1 ngày đường là đến Thập Lý miếu, lại đi tiếp 2 ngày nữa liền đến Khởi huyện ở sát biên giới phía Bắc của Cẩm Châu phủ. Đi qua Khởi huyện là vượt ra khỏi Cẩm Châu, đến được địa phận của Vĩnh Châu, tiếp theo chuyển hướng về phía Đông Bắc 5 ngày nữa, ra khỏi Vĩnh Châu sẽ đến Viên Châu. Ở sát rìa phía Nam của Viên Châu là sông Nhạn, đi lên bến đò Gia Lăng vượt qua sông Nhạn, đến bờ bên kia sông chính là núi Vân Vụ.
Núi Vân Vụ là đường ranh giới tự nhiên phân chia Nam và Bắc Đại Chu, cũng là một ngọn núi có phong cảnh cực kỳ thanh tú và đẹp đẽ. Trải dài suốt mấy trăm dặm đều là núi, đến mức toàn bộ khu phía Nam của Viên Châu địa hình đều là đồi núi, thành quách và thôn trấn đều nằm rải rác ở bên trong. Chính bởi vì nằm sát sông Nhạn cho nên không chỉ có đất đai màu mỡ sản vật phong phú, mà còn có hồ Lan Thương, chùa Linh Ẩn, thư viện Vân Vụ, eo núi Thần Nữ có rất nhiều di tích cổ.
Tỷ muội Tần Sương chưa bao giờ đi thuyền nên vừa leo lên đã bắt đầu say sóng. Qua sống chưa được nửa canh giờ thì 2 người đã nôn ra 3 lần. Tần Sương thì thôi không nói, còn Tần Tương thân thể cực kỳ mảnh mai, đợi cho đến được bờ bắc sông Nhạn, rời thuyền rồi nhưng ngay cả sức để bước đi cũng không có nữa. Ba tỷ muội các nàng mỗi người đều dẫn theo 2 tỳ nữ, bên cạnh Tần Sương ngoại trừ Vãn Tình là một người tên Tú Vân. Bên cạnh Tần Tương là Vãn Hà và Tú Chí trước đây vẫn luôn hầu hạ bên cạnh Lâm thị. Vãn Hà và Tú Chi vừa đỡ vừa ôm Tần Tương xuống thuyền, bởi vì xe ngựa và rương hòm đều cùng nhau xếp đặt lên thuyền, hiện tại phải đợi một chút mới có thể lên xe ngựa được.
Tần Diễm cho người đến một quán trà ở cách bến đò không xa bao một phòng lớn, để cho mấy tỷ muội tạm thời đến nghỉ ngơi.
"Tiểu thư, người thế nào rồi?"
Vãn Hà đỡ Tần Tương ngồi xuống, Tần Tương nhăn nhó, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, nghe thấy thế nàng chỉ mím môi lại chứ không nói gì, tay vẫn vỗ vỗ lên ngực, giống như chỉ trong nháy mắt tiếp theo là sẽ phun ra...
Tú Chi rót một ly trà đưa đến cho Tần Tương, Tần Tương chỉ uống một ngụm nhỏ liền không động đến nữa, đáy mắt Tú Chi và Vãn Hà tràn ngập vẻ đau xót. Còn phía bên này, Tần Sương đang ăn điểm tâm mà tiểu nhị bưng đến, "Chung quanh núi Vân Vụ này đều là đất trồng trà, điểm tâm với trà ở đây ăn ngon thật."
Ngồi trên thuyền choáng váng đến chết đi sống lại, nhưng lúc xuống thuyền rồi Tần Tương lại ngay lập tức sinh long hoạt hổ hẳn lên. So sánh mới thấy vẻ suy nhược của Tần Tương thật đáng thương, Vãn Hà bất mãn lườm Tần Sương mấy cái sau đó lúc quay sang nhìn về phía cửa sổ thì lại hơi sững sờ.
Nhã gian này nằm ở lầu 2, hiện tại cánh cửa sổ mở ra một nửa, Tần Hoan mặc y phục màu hồng cánh sen với áo choàng màu xanh khói đang đứng ở bên cạnh cửa nhìn ra ngoài. Từ phương hướng của Vãn Hà nhìn sang thì vẻ tĩnh lặng của Tần Hoan hoàn toàn khác biệt với sự sinh long hoạt hổ của Tần Sương, không chỉ thế mà còn điềm đạm đáng yêu giống như một đóa hoa sen trong gió khác hẳn với Tần Tương. Tần Hoan búi tóc cao, ăn mặc rất tao nhã gọn gàng đứng trước cửa sổ, cho dù đi đường mệt nhọc thế nhưng khí chất của nàng vẫn xinh tươi đẹp đẽ như hoa lan. Trên mặt có chút vẻ mệt nhọc nhưng cũng không ảnh hưởng gì nhiều đến dáng vẻ ung dung điềm đạm của nàng. Ánh mặt trời chiếu xuyên qua cửa sổ, lúc Vãn Hà mới nhìn đến thì dường như còn cảm thấy cứ như trên người Tần Hoan đang phát sáng vậy.
Vừa trong sáng vừa cao quý, đẹp cứ như thần tiên hạ phàm.
Vãn Hà cứ mải suy nghĩ liên miên, sau đó cúi đầu xuống nhìn thoáng qua Tần Tương, Tần Tương bởi vì thân thể khó chịu cho nên khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại thành một cục, y phục mới mặc nhưng vẫn hơi nhàu nhĩ một chút, nếu so sánh với Tần Hoan thì từ dáng vẻ cho đến khí chất đều thua xa một trời một vực. Hiện tại rời xa Cẩm Châu rồi Vãn Hà mới bắt đầu thầm lo lắng cho tiểu thư nhà mình.
Tần Hoan đương nhiên không coi nhẹ động tĩnh của Tần Tương và Tần Sương, nàng liếc mắt nhìn Vãn Hạnh một cái, Vãn Hạnh liền bước đến bên cạnh Tần Tương rồi lấy một túi hương ra, "Ngũ tiểu thư, đây là túi thuốc mà tiểu thư nhà ta làm, có thể chống được say sóng."
Vừa dứt lời thì Vãn Hà cũng định đi lấy, thế nhưng Tần Tương lại khoát tay, "Không cần!"
Tay Vãn Hà đã đưa lên một nửa rồi nhưng đành rụt lại, nàng nhìn sang Vãn Hạnh với vẻ rất có lỗi. Còn Vãn Hạnh thì mặt mày không chút biểu cảm nào, ngay lập tức thu túi thuốc lại, sau đó không nói thêm câu nào rồi lùi lại đứng bên cạnh Tần Hoan.
Tần Hoan cũng chẳng thèm nhìn Tần Tương thêm cái nào nữa, ánh mắt của nàng chỉ rơi vào đám thị vệ đang đứng ở quanh xe ngựa chở đồ đạc của Tần phủ ở cách trà lâu này không xa. Chính xác mà nói thì nàng đang nhìn Chu Hoài đang chỉ huy đám thị vệ.
Mấy người các nàng đã đi được 13 ngày đường rồi, mặc dù hơi chậm so với dự kiến thế nhưng suy cho cùng cũng đã đi được khoảng 40% quãng đường rồi. Mà suốt hành trình này, Tần Hoan cực kỳ ít khi nhìn thấy Chu quản gia nói chuyện.
Toàn thân ông ta toát lên vẻ nho nhã của văn sĩ, vừa nhìn đã thấy đây không phải chỉ là một quản gia bình thường, thế nhưng lần này ông ta chỉ đi theo phía sau Tần Diễm, lặng lẽ yên tĩnh giống hệt như một cái bóng. Dọc đường đi quá mức nhàm chán và vô vị cho nên Tần Hoan hết làm túi thuốc rồi lại đọc sách, rảnh rỗi hơn nữa thì lại quan sát rất nhiều đến thói quen của người xung quanh. Tần Diễm thích sạch sẽ, băng ghế bên trong xe ngựa và yên ngựa các thứ đều phải lau chùi hàng ngày, áo bào cũng mỗi ngày thay một bộ. Không chỉ có như vậy, 2 tên thị vệ đi bên cạnh hắn cũng cực kỳ cẩn thận làm theo các yêu cầu của hắn. Mà hắn cực kỳ thích đọc sách, dọc đường cũng không quên gọi người đi mua sách mang đến, thói quen này không hề giống với các công tử xuất thân con nhà quyền thế khác chỉ thích ngắm hoa cưỡi ngựa
Còn vị Chu quản gia này thì Tần Hoan lại không nhìn ra điều gì, suốt dọc đường này đều là do ông ta thu xếp, ngoại trừ việc dậy sớm thì vị Chu quản gia này không thể hiện ra bất cứ điểm yêu thích nào. Nếu như ông ta chỉ là thị vệ có địa vị thấp thì không nói, đằng này dựa vào thái độ của Tần Diễm thì có thể nhìn ra địa vị của ông ta trong phủ cũng không phải là thấp. Rõ ràng ông ta có thừa quyền hạn và địa vị để tự do thể hiện yêu thích cá nhân của mình, thế nhưng Tần Hoan lại hoàn toàn không thấy.
Điều này khiến cho trong lòng Tần Hoan sinh ra cảm giác khó đoán và không thể nhìn thấu được...
"Đã đến giờ ngọ, không biết tối nay phải nghỉ ngơi ở đâu?"
Đột nhiên Tần Sương chạy đến bên cạnh Tần Hoan, hơn 10 ngày nay đường xá mệt nhọc đã khiến cho Tần Sương gầy đi vài phần, tuy thế nhưng chính vì gầy đi nên gò má nàng đã có chút hình dáng, người cũng đẹp lên một chút. Lời này của nàng vừa giống như là hỏi Tần Hoan, lại vừa giống như đang tự mình lầm bầm lầu bầu, thấy Tần Hoan không trả lời, nàng lại ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, "Nhìn sắc trời hôm nay hơi âm u, không biết chút nữa có đổ mưa không."
Nói xong Tần Sương lại siết chặt áo choàng trên người mình lại, "Thời tiết đã càng ngày càng lạnh rồi."