Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi

Chương 155.3

Chương 155: Cái chết của bầu gánh (3)

Tần Sương vừa xem vừa hít vào một hơi khí lạnh, sau đó cúi đầu nói, "Có phải nàng đã tính toán được thời gian cũng như vị trí tên bắn ra không?"

Tần Hoan gật đầu, ánh mắt Tần Sương chuyển đến nhìn chằm chằm lên trên nóc sân khấu, vừa nhìn vừa nói, "Nếu như nàng tránh quá xa mũi tên thì trông rất giả tạo, thế nhưng tránh gần quá thì lại rất dễ bị thương. Thật đúng là không dễ dàng gì."

Tần Hoan gật đầu chứ không nói tiếp, chẳng riêng gì Tần Hoan, hiện tại ai ai cũng tập trung xem kịch chứ không nói gì.

Màn 'Linh Sơn phi ảnh' này của Thanh Ly có thể nói là biểu diễn cực kỳ lưu loát, nàng biết rõ mũi tên tiếp theo sẽ bắn đến như thế nào, tiếp theo phải tiến về đâu, nàng phải tính toán thời gian né tránh thật cẩn thận thì mới xây dựng nên được dáng vẻ đang bị tên đuổi theo. Nếu như trong lòng nàng sợ hãi thì chắc chắn sẽ đứng yên bất động, mà nếu như vậy thì buổi diễn này cũng coi như thất bại, chén cơm này của nàng cũng không thể ăn được rồi.

"Còn lại 10 mũi tên cuối cùng..."

Cô nương áo xanh khẽ nói, mọi người không khỏi mở to mắt ra nhìn, chỉ thấy 'Mục Liên' đã đi tới được 1 nửa cây cầu đột nhiên lại bay lên trời. Thế nhưng mũi chân của nàng chỉ chạm một chút lên trên xích sắt sau đó lại nhảy thẳng xuống điểm cuối cùng của cây cầu lửa. Cũng tại lúc này, 10 mũi tên vù vù bay đến hướng thẳng lên người 'Mục Liên'. Mọi người cùng nín thở nhìn, mãi cho đến lúc 'Mục Liên' nhào lộn 2 cái nhảy lên trên xích sắt cuối cùng trên cây cầu thì mọi người mới đồng loạt thở phào một hơi, khiến cho toàn rạp đều vang lên tiếng hít thở. Tần Hoan nhìn tiết mục và âm thanh trên sân khấu cũng cực kỳ kích động, chỉ bởi vì hiện tại tiết mục này còn mạo hiểm và động lòng người hơn rất nhiều so với lần trước nàng cùng mẫu thân đến xem.

Tiếng vỗ tay tán thưởng vang lên không dứt, thế nhưng đột nhiên Tần Hoan phát hiện ra có chỗ không thích hợp. Bởi vì 'Mục Liên' vốn đang đứng ở phía cuối cây cầu lửa kia đột nhiên bất động, dựa vào trí nhớ của nàng thì đến chỗ này 'Mục Liên' còn phải hát xướng một đoạn nữa, sau đó cứu mẹ thành công mới đúng.

Ngay tại lúc Tần Hoan cảm thấy kỳ quái thì đột nhiên trên sân khấu giọng nói của 'Mục Liên' vang lên một cái, sau đó trực tiếp ngã thẳng xuống sàn sân khấu. Trong nháy mắt tiếng reo hò cũng thưa thớt dần, tất cả mọi người đều không biết đã xảy ra chuyện gì thế nhưng ai cũng hiểu được đã có gì đó không đúng lắm. So với khán giả thì đương nhiên những người trên sân khấu phản ứng nhanh hơn, những người đầu tiên chạy về hướng 'Mục Liên' chính là những quỷ quái hung thần ác sát kia. Bọn họ đứng tập trung ở xung quanh Thanh Ly, cùng kêu la rất nhốn nháo ầm ĩ, còn ở bên cạnh sân khấu, các nhạc công của gánh hát cũng cực kỳ bối rối, vẻ hỗn loạn này khiến cho lòng người đều cực kỳ căng thẳng...

"Người đâu! Mau tới đây! Thanh Ly sư phụ chết rồi!"

Ngay lúc tất cả mọi người còn đang kinh ngạc thì không biết ai hét lên một tiếng thật lớn!

Chính tiếng kêu này đã khiến cho toàn bộ thọ yến của Dụ Thân vương trở nên náo loạn. Ngay cả Dụ Thân vương nghe thấy cũng ho mạnh mấy tiếng, bàn tay run rẩy chỉ chỉ lên trên sân khấu, "Chí Nhi! Chí Nhi..."

"Con biết rồi biết rồi, phụ vương người cứ ngồi đây đã, con đi xem thử xem!"

Yến Chí đỡ Dụ Thân vương ngồi xuống sau đó xoay người đi đến phía sân khấu kịch. Mà Yến Ly cùng ngồi chung ở cạnh đó lại càng muốn đi đến đó xem náo nhiệt cho nên gần như ngay lập tức phóng đi theo Yến Chí. Yến Trì cũng đi theo sau lưng Yến Ly, từ lúc đến Cẩm Châu một chuyến, đột nhiên hắn cũng cực kỳ mẫn cảm với việc người chết. Đang yên đang lành tại sao Thanh Ly lại chết?

"Sao lại thế này? Không hề nhìn thấy nàng ấy trúng tên mà!"

"Sao có thể chết được, đang yên đang lành sao lại..."

"Đừng hoảng, tất cả mọi người đừng hoảng loạn, trước mắt cứ ngồi xuống đã. Thế tử đã đến đó xem rồi, mọi người không cần phải sợ."

Mắt thấy Dụ Thân vương liền muốn tái phát bệnh cũ cho nên Đại tổng quản trong phủ Dụ Thân vương vội vàng đứng dậy hét lên thật to, sau đó mọi người mới không náo loạn nữa. Tần Sương ngồi ở bên cạnh Tần Hoan, đôi mắt vẫn nhìn chăm chú lên trên sân khấu, thấy được Yến Chí đi đến bảo mấy diễn viên kia lùi ra mở đường. Hắn tiến đến gần nhìn trong giây lát, sau đó liền đi sang bên cạnh phân phó đội thị vệ trong Vương phủ.

Yến Ly và Yến Trì theo sát phía sau, hai người thăm dò giây lát sau đó sắc mặt cũng biến đổi. Yến Trì nói mấy câu với Yến Chí, sau đó Yến Chí cũng gọi quản gia đến. Rất nhanh sua đó toàn bộ thị vệ của Vương phủ liền đồng loạt đứng xung quanh sân khấu, bao vây toàn bộ khu vực sân khấu cùng với tòa tiểu viện bên cạnh. Tổng quản của Vương phủ cũng tiến nhanh đến bên cạnh Dụ Thân vương nói mấy câu gì đó.

"Mau mau mau, gọi Uông Hoài Vũ đến xem xem! Lẽ nào lại như vậy, khụ khụ..."

Dụ Thân vương ho mạnh một trận, sau đó thân thể liền ngã gục xuống khiến cho đám tôi tớ bên cạnh sợ hãi kêu lên một tiếng, quản gia thấy thế liền phân phó mọi người mang ông đi. Phía bên này, mặc dù các khách mời đều không dám đi loạn thế nhưng trong lòng lại cực kỳ hoảng loạn. Dụ Thân vương phát bệnh, còn bầu gánh của Song Thanh ban cũng không biết rốt cuộc là sống hay chết, trên sâu khấu bị bao vây nghiêm ngặt. Uông Hoài Vũ mà mới vừa rồi được Dụ Thân vương chỉ đích danh đã ngay lập tức đứng dậy, cô nương áo xanh kia thấy thế liền nói, "Chắc chắn là Thanh Ly sư phụ đã chết rồi, nếu không thì cũng sẽ không gọi đến Tri phủ Dự Châu."

Tần Hoan vừa nghe thấy thế thì trong lòng cũng hồi hộp hẳn lên, Thanh Ly đã chết do tai nạn ngoài ý muốn?

Đang mải nghĩ ngợi thì Yến Trì đã bước về phía các nàng trước mắt tất cả mọi người.

Thấy vậy thì toàn bộ mọi người ở đây đều ngồi thẳng sống lưng, cô nương áo xanh áo trắng áo vàng, tất cả đều cùng nhau nhìn sang Yến Trì với dáng vẻ vừa có chút ngoài ý muốn, cũng vừa có chút chờ mong. Rất nhanh Yến Trì đã đến trước mặt các nàng, thế nhưng Yến Trì không hề nhìn vào ai cả mà chỉ bước qua mấy đi giữa các bàn rồi thẳng đến phía Tần Hoan, "Ngươi đi theo ta."

Thấy sắc mặt Tần Hoan nghiêm trọng, đương nhiên Tần Hoan cũng không dám chậm trễ cho nên mới lập tức đứng dậy.

Yến Trì xoay người lại, Tần Hoan vội vàng bước nhanh theo sau. Tần Hoan vốn tưởng rằng Yến Trì muốn gọi nàng đến xem xét Thanh Ly thế nhưng không ngờ rằng hắn lại dẫn nàng về phía chủ viện. Bước qua một lối rẽ, bọn họ đã rời khỏi khu vực dựng rạp.

Hiện tại Tần Hoan mới hỏi, "Không phải đi xem Thanh Ly sao?"

"Nàng ta chết rồi." Yến Trì trả lời dứt khoát.

Tần Hoan cảm thấy sống lưng chợt lạnh, sắc mặt Phục Linh đi đằng sau cũng khẽ biến.

"Hiện tại chúng ta phải đi chỗ nào?" Tần Hoan vội hỏi.

"Dụ Thân vương thúc phát bệnh rồi, nàng đi xem thử cho ông ấy."

Tần Hoan nghe thấy thế liền gật đầu, nhưng vẫn không nhịn được mà nghĩ đến án mạng của Thanh Ly, "Nàng ta chết thế nào?"

"Trúng một mũi tên, bắn lên từ phía sau cho nên ở dưới đài mới không nhìn thấy."

Tần Hoan khẽ mím môi, "Là ngoài ý muốn à?"

"Hiện tại xem ra thì giống như vậy." Dọc đường 2 người cứ vừa hỏi vừa trả lời, nghe thấy như vậy thì Tần Hoan cũng khẽ thở phào, nếu như là ngoài ý muốn thì đúng thật là có chút đáng tiếc.

Chẳng bao lâu sau Yến Trì đã dẫn Tần Hoan đến chỗ mà sáng nay gặp mặt Dụ Thân vương. Mới vừa đến cửa thì tổng quản đã chạy ra, vừa thấy người đến là Yến Trì thì vội hỏi, "Điện hạ, vị này là..."

"Đây là Cửu cô nương của Trung Dũng Hầu phủ Tần gia, y thuật cực kỳ tốt nên ta vội vàng dẫn nàng ấy đến xem thử cho Vương thúc."

Quản gia nhìn Tần Hoan, "Cửu cô nương còn trẻ như vậy..."

Giọng nói ông ta có chút do dự, tựa hồ như không quá tin tưởng vào y thuật của Tần Hoan. Yến Trì nhìn ông rồi nói, "Vết thương của ta đều do nàng chữa trị, ngay cả bệnh của Thái Trưởng Công chúa ở Cẩm Châu cũng vậy."

Vừa nghe thấy thế thì quản gia cũng không dám tiếp tục cản trở nữa, ngay lập tức để cho Yến Trì và Tần Hoan bước vào trong.

Vào thẳng phòng trong, Tần Hoan rất nhanh đã nhìn thấy Dụ Thân vương đang hôn mê nằm trên giường. Tần Hoan vén tay áo sau đó bắt mạch, một lát sau nàng lại rút túi châm từ trong tay áo ra. Nhìn thấy Tần Hoan lấy túi châm thì quản gia cũng bắt đầu lo lắng, thế nhưng thấy vẻ mặt bình tĩnh trầm ổn của Yến Trì thì ông mới nhịn lại.

Tần Hoan rút một cây châm cực nhỏ mảnh và ngắn ra, đâm lần lượt lên các huyệt lớn ở vai, cổ, gáy, ngực, bụng của Dụ Thân vương. Tiếp theo đó nàng lại tiếp tục châm lên 10 đầu ngón tay của Dụ Thân vương, quản gia vừa tiến lên đã thấy toàn bộ máu chảy ra trên đầu ngón tay đều màu đen. Mà chính trong khoảnh khắc này, Dụ Thân vương ho khan 2 tiếng rồi tỉnh lại...

Quản gia thấy thế thì cực kỳ mừng rỡ, "Vương gia, người tỉnh lại rồi?"

Dụ Thân vương yếu ớt tỉnh lại, vốn là nhìn thấy Yến Trì, sau đó lại thấy được Tần Hoan, ông sửng sốt một lúc, "Lão Thất... Con là... Con là gọi cô nương nhà nào đến..."

"Vương gia, đây là tiểu thư của Trung Dũng Hầu phủ Tần gia."

Quản gia tiến lên phía trước nói một câu, Dụ Thân vương liền ngẩn người, "A... nhớ rồi, là cô nương có dáng vẻ đẹp mắt nhất ngày hôm nay."

Tần Hoan nghe thấy câu này liền dở khóc dở cười, sau đó nàng nhún nhún người định hành lễ.

Quản gia vội vàng nói tiếp, "Vương gia, vừa rồi là do Cửu cô nương cứu tỉnh người đó."

"Vậy ư?" Con ngươi trầm đục của Dụ Thân vương quan sát Tần Hoan một lát sau đó gật đầu, "Tốt, tốt lắm."

Nói xong có vẻ như Dụ Thân vương lại nghĩ đến cái gì, "Phải rồi, Song Thanh ban..."

"Vương thúc không cần phải lo lắng, Đại ca đã ở bên đó trông chừng rồi." Yến Trì dừng một lát rồi nói, "Có vẻ như là ngoài ý muốn thôi."

Dụ Thân vương nghe thấy thế cũng khẽ ho 2 tiếng, "Haizz, biết thế ta cũng chẳng thèm làm cái thọ yến này làm gì. Đúng thật là, hiện tại đã có án mạng rồi, đúng là cực kỳ xui xẻo."

"Vương thúc đừng lo, chuyện này không liên quan đến việc người có làm thọ yến hay không. Người cứ yên tâm nghỉ ngơi đi, bên ngoài đã có Đại ca và bọn con rồi."

Dụ Thân vương thở dài, "Được rồi, vậy ta liền nghỉ ngơi..."

Yến Trì còn nói thêm mấy câu sau đó mới dẫn Tần Hoan ra ngoài. Phục Linh chờ ở bên ngoài vội vàng nghênh đón, sau đó lại nghe Yến Trì nói, "Được rồi, ban nãy nghe nói phải mời đại phu ngay lập tức cho nên ta mới nghĩ đến gọi nàng đến xem thử."

Vừa nói thì mấy người cũng cùng nhau đi ra ngoài, Yến Trì tiếp tục, "Thọ yến cũng tan rồi, nàng đi về trước đi."

Tần Hoan thấy thế vội hỏi, "Ngài phải ở lại đây bao lâu?"

Bước chân Yến Trì dừng lại một chút, thế nhưng vẫn chưa trả lời ngay, "Để sau rồi nói."

Tần Hoan liền không hỏi nhiều nữa, Yến Trì dẫn Tần Hoan đi theo đường cũ quay lại khu dựng rạp. Còn chưa đi đến thì quả nhiên đã thấy Yến Chí đang đứng tiễn khách, thọ yến vốn đã sắp xong rồi, huống hồ xảy ra chuyện như vậy thì làm gì còn ai có tâm tư uống rượu nữa cho nên đương nhiên đều muốn rời đi sớm một chút tránh rước họa vào thân, cũng tránh cho chủ nhà thêm chút phiền toái.

Từ rất xa Yến Trì đã thấy được Tần Diễm, đang định đưa Tần Hoan đến đó thì đột nhiên Bạch Phong ở bên này cũng tiến nhanh đến.

"Chủ tử... Xảy ra chút vấn đề."

Dứt lời, Bạch Phong lại khẽ nói gì đó với Yến Trì.

Yến Trì chau mày, thấy được Tần Diễm ở phía xa cũng đã nhìn thấy bọn họ và đang tiến về phía này. Yến Trì lên tiếng, "Chỉ sợ là tạm thời nàng không thể ra về."

Bình Luận (0)
Comment