200: Gặp lại Yến Trì (2)
Yến Hoài cười nói, "Hoàng hậu phản ứng có hơi chậm rồi, đúng là con bé."
Triệu Thục Hoa cười cười, "Chẳng trách, người bình thường không thể lọt được vào mắt của Thái Trưởng Công chúa."
Yến Hoài nghe thấy thế liền tiếp tục nói, "Con bé cũng không phải chỉ đơn giản như nàng thấy bên ngoài đâu, mặc dù dung mạo con bé cực kỳ tốt thế nhưng còn có y thuật xuất thần nhập hóa. Bệnh kín mà Thái Trưởng Công chúa mắc phải nhiều năm nay chính là do con bé chữa khỏi, còn được người ta ca ngợi là tiểu y tiên của Cẩm Châu..."
Đáy mắt Triệu Thục Hoa sáng lên, dựa theo lời Yến Hoài vừa nói thì ánh mắt của người trong toàn điện cũng như muốn bùng cháy.
Phùng Linh Tố hơi kinh ngạc, "Y thuật? Nhìn Cửu... Cửu cô nương này tuổi tác cũng không lớn, sao lại còn biết y thuật? Lại còn là y thuật xuất thần nhập hóa nữa? Theo như thần thiếp được biết, ngự y trẻ tuổi nhất trong Thái y viện cũng đã 30 tuổi rồi."
Trong y thuật thì thời gian rèn luyện không thể nói là không quan trọng, Tần Hoan trẻ tuổi như vậy thì nhất định thời gian học y cũng không được bao lâu, làm sao có thể so sánh được với những lão đại phu hành nghề nhiều năm được? Sao nàng lại có thể chữa khỏi được cho Thái Trưởng Công chúa chứ?
"Tố Nhi, là nàng kiến thức hạn hẹp thôi, trong thư tay của Thái Trưởng Công chúa có nói nha đầu này thiên phú cực cao, chẳng những có thể dùng y thuật cứu tính mạng của người mà lại còn giúp người không ít những chuyện khác nữa. Nha đầu này Trẫm cũng không dám coi thường."
Yến Hoài lên tiếng là một câu "Tố Nhi" hai câu "Tố Nhi", đủ để thấy được ông cực kỳ thân cận với Phùng Linh Tố. Mà những lời này của ông ẩn ý sâu xa, ngay cả Tần Hoan cũng không biết Yến Hoài nói đến là giúp đỡ việc gì, là vụ án sao?
Phùng Linh Tố che miệng cười nói, "Hoàng thượng nói đúng lắm, kiến thức thần thiếp không nhiều lắm, có lẽ đã coi nhẹ Cửu cô nương rồi."
Ngay cả Yến Hoài cũng nói ông không dám khinh thường Tần Hoan thì người ngoài ai còn dám ngang nhiên nghi ngờ nàng nữa? Mặc dù vậy, dáng vẻ kia của Tần Hoan đúng là không còn gì để nói, nhưng y thuật của nàng... dù sao cũng không tận mắt chứng kiến thì trong lòng mọi người vẫn đều ôm nghi vấn. Thái Trưởng Công chúa lớn tuổi rồi, bởi vì yêu thích Cửu cô nương cho nên mới khuếch đại tài năng này lên thì cũng không phải là không có khả năng.
Yến Hoài lại nhìn Tần Hoan nói, "Nha đầu, lúc con rời đi thì thân thể Thái Trưởng Công chúa thế nào rồi?"
Tần Hoan trả lời, "Thân thể tổ mẫu đã không còn đáng ngại, dân nữ đã để lại phương thuốc tẩm bổ hơn nửa năm rồi, nếu như điều trị thích đáng thì hiện tại nhất định là thân thể tổ mẫu còn mạnh khỏe hơn rất nhiều."
Một tiếng gọi "tổ mẫu" này của Tần Hoan nói ra thì mọi người dường như mới chính thích tiếp thu chuyện Thái Trưởng Công chúa nhận nàng làm cháu gái nuôi. Mặc dù một số người cảm thấy Thái Trưởng Công chúa rời kinh nhiều năm rồi thì khí thế cũng đã mất đi thế nhưng đại bộ phận quyền quý trong kinh thành đều biết năm đó Thái Trưởng Công chúa có tính tình như thế nào, cũng biết Đương kim Thánh thượng rất mong nhớ vị cô cô này cho nên nhất thời không dám coi nhẹ.
Yến Hoài gật đầu, "Tốt, con chữa trị cho Thái Trưởng Công chúa chính là lập được một công lớn, nay là đêm Giao thừa, con cứ nói xem con muốn cái gì? Phàm là Trẫm có thể ban thưởng thì tuyệt đối không keo kiệt."
Tần Hoan nghe thấy câu này thì trong lòng khẽ động, là thứ nàng muốn thì tuyệt đối không keo kiệt?
Điều nàng muốn, từ đầu đến cuối chỉ có một chuyện mà thôi...
Tần Hoan khẽ mím môi, đôi mắt lại cụp xuống thấp hơn vài phần, "Ban đầu lúc dân nữ cứu tổ mẫu chẳng qua chỉ là tiện tay mà thôi, sau đó mới có duyên gặp lại tổ mẫu, chữa bệnh cho người chính là bổn phận của dân nữ, cũng chính là phúc phần cho nên dân nữ không có gì cầu xin."
Nụ cười trên mặt Yến Hoài càng rộ lên, "Quả thật không có gì cầu xin?"
Tần Hoan không hề nghĩ ngợi mà gật đầu, "Thật sự không có!"
Yến Hoài cười vang cả điện, "Các ngươi nhìn xem, hiếm có lúc Trẫm ban thưởng cho người ta như vậy, thế mà nha đầu này lại không muốn."
Phùng Linh Tố liền tiếp lời, "Cửu cô nương thật sự hiếu thảo với Thái Trưởng Công chúa."
Yến Hoài gật đầu, "Cô cô con cháu đủ đầy chính là hạnh phúc toàn vẹn, hiện giờ lại nhận một cháu gái nuôi, ta mới chỉ đọc thư tay thôi đã biết người cực kỳ vui vẻ rồi." Nói xong ông hơi ngừng lại, "Nha đầu, lời Trẫm đã nói ra thì không tiện thu lại. Hiện tại con không nghĩ ra thì chưa cần phải nói, chờ sau này con nghĩ ra rồi thì bất cứ lúc nào cũng có thể đến tìm Trẫm, lúc đó Trẫm sẽ thực hiện cho con."
Tần Hoan hơi kinh ngạc, nàng ngước lên liếc nhìn Yến Hoài một cái thật nhanh. Hoàng đế ban tặng thì nhỏ hay to đều không hề hiếm lạ, thế nhưng lần này lại cực kỳ hiếm thấy. Nếu như ông ấy chỉ muốn ứng phó cho qua thì đại khái có thể tùy tiện chọn mấy đồ vật ban thưởng là xong, chứ không cần thiết phải ở trước mặt quá nhiều quần thần như vậy nói chắc chắn sẽ thực hiện lời hứa. Nếu như nàng muốn cái khác thì sao?
Yến Hoài dùng đôi mắt cực kỳ dịu dàng nhìn vào nàng, đại khái cũng nhận ra sự kinh ngạc và chần chờ của Tần Hoan. Mà sự chần chờ này của nàng lọt vào trong mắt Yến Hoài, khiến cho ông cảm thấy nàng đang không biết phải xử lý thế nào đối với ân điển bất thình lình này.
Yến Hoài thầm thở dài trong lòng, ông biết thân thế của Tần Hoan, cộng thêm lời nhắc nhở của Thái Trưởng Công chúa cho nên cũng có chút lòng thương tiếc đối với Tần Hoan. Mặc dù ngoài mặt Tần Hoan tỏ ra trầm ổn bình tĩnh, phong thái phi phàm thế nhưng dù sao cũng không được nuôi dạy như một quý nữ bình thường trong tộc. Bởi vậy khi nàng đối mặt với ân điển của ông thì tâm tư mới không đủ linh hoạt, nhất thời quên mất phải ứng đối thế nào rồi.
"Hiện tại con đã quay về kinh thành, sau này có thể thường xuyên vào cung chơi đùa. Tiểu Ngũ tuổi tác cũng tương tự với con, có lẽ mấy đứa cũng có thể chơi được với nhau. Sau này lúc này viết thư gửi về Cẩm Châu thì cũng phải nói rõ với cô cô là Trẫm không hề tệ bạc với con."
Yến Hoài nói câu nửa đùa nửa thật xong, giọng nói hiền lạnh giống như một vị trưởng bối.
Tần Hoan vội vàng đáp lời, "Vâng, dân nữ nhất định cẩn tuân Hoàng mệnh."
Yến Hoài thấy ngữ khí của Tần Hoan thận trọng, không hề cố ý lấy lòng giống như mấy nữ nhi xuất thân quý tộc khác cho nên trong lòng lại thấy rất quý mến nàng. Còn bên này Yến Trăn lại tò mò nhìn Tần Hoan, "Ngươi thật sự biết y thuật à? Ngươi còn rất lợi hại đúng không?"
Tần Hoan nghiêng người nhìn sang Yến Trăn, "Công chúa Điện hạ, y thuật của dân nữ không phải lợi hại, chỉ có thể chữa mấy bệnh bình thường thôi."
Trong đôi mắt Yến Trăn ánh lên vẻ vừa tò mò vừa yêu thích nhìn Tần Hoan, "Ta không biết y thuật của ngươi có lợi hại hay không, ta chỉ biết dung mạo ngươi thật sự đẹp mắt. Ngươi đã đẹp như vậy rồi còn học y thuật làm cái gì?"
Năm nay Yến Trăn mới chỉ 13-14 tuổi, cộng thêm từ nhỏ đã được nâng trong lòng bàn tay mà lớn lên cho nên tính cách cũng đặc biệt hoạt bát. Hiện tại một câu hỏi ngây ngô của nàng vừa thốt ra thì ngay cả Tần Hoan cũng không nhịn được mà mỉm cười. Yến Hoài đương nhiên càng cười lớn hơn, "Đồ quỷ nhà con, đây là đạo lý gì? Đây có phải là một lý do vặn vẹo khác mà con nghĩ ra để trốn học hay không?"
Yến Trăn phản ứng cực nhanh, "Ơ, nghĩa là phụ hoàng khen con xinh đẹp đúng không?"
Vẻ mặt Yến Hoài tràn đầy yêu chiều, "Con là hòn ngọc quý trong tay Trẫm, đương nhiên là xinh đẹp nhất rồi."
Yến Trăn vui vẻ cười thật tươi, Yến Hoài thấy thế cũng cười bất đắc dĩ, ngược lại ông nhìn sang Tần Hoan, "Được rồi, hôm nay cung yến nên hôm khác Trẫm sẽ tuyên con vào cung, kể cho Trẫm biết một chút chuyện của cô cô ở Cẩm Châu. Giờ con lui ra dùng bữa đi."
Trong lòng Tần Hoan khẽ buông lỏng, nàng nhìn người rồi xoay lại bước về bàn mình.
Tần Hoan rời khỏi bậc thang chủ vị, mặc dù ngăn được ánh mắt quần thần thế nhưng lại không ngăn được ánh mắt trên chủ vị. Nàng quay về bàn ngồi xuống rồi mà ánh mắt Yến Triệt và Yến Kỳ vẫn còn rơi lên trên người nàng.
Ban nãy Tần Hoan đứng trước mặt, mấy Hoàng tử bọn hắn nếu như biểu hiện quá mức ân cần thì luôn luôn không ổn, còn hiện tại Tần Hoan đã về chỗ ngồi rồi nhưng ánh mắt bọn họ vẫn không thể rời ra. Không riêng gì 2 người hắn, ngay cả 2 vị Hoàng tử bên cạnh cũng y như vậy.
Đương nhiên Yến Hoài chú ý đến động tác của đám nhi tử, thế nhưng ông cũng không bắt bẻ mà chỉ nâng ly mời quần thần cùng uống.
Còn bên này, Phùng Trầm Bích quan sát Tần Hoan trên dưới một lát, "Cửu tiểu thư vậy mà còn biết y thuật? Hóa ra trước đây người mà bọn họ nói rằng được Thái Trưởng Công chúa thu nhận làm cháu gái nuôi ở Cẩm Châu chính là ngươi à..."
Nói xong nàng ta lại nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi lại nói tiếp, "Cửu tiểu thư học y thuật ở đâu vậy?"
Vẻ mặt Tần Hoan thản nhiên như không, "Học cùng phụ thân."
Phùng Trầm Bích trợn mắt nhìn, "Cùng Tần Nhị gia? Tần Nhị gia chẳng phải đã sớm..."
Nói đến đây thì nàng liền ý thức được mình nói ra chuyện không nên nói cho nên vội vàng ngừng lại. Vẻ mặt Hồ thị và Tần Triều Vũ cùng tối xuống, Tần Hoan lại chau mày, lạnh lùng nhìn Phùng Trầm Bích một cái. Bên này Vệ Quốc công phu nhân Cố thị hỏi, "Phùng tiểu thư tò mò cái này để làm gì? Chuyện được Thái Trưởng Công chúa thu nhận làm cháu gái nuôi có thể giả bộ hay sao?"
Nói xong bà cười tít mắt nhìn Tần Hoan, dáng vẻ cực kỳ yêu thích.
Vu thị thấy thế liền nói, "Bành phu nhân đã biết từ sớm rồi à?"
Cố thị cười nhạt, giọng nói cũng sang sảng, "Ông lão nhà ta trước kia cùng đánh giặc với An Dương hầu cho nên lúc tin tức này truyền đến kinh thành thì liền đặc biệt chú ý cho nên mới biết từ sớm. Lúc đó ông ấy còn nói chẳng biết lúc nào thì có thể gặp mặt được vị Cửu cô nương này, cũng không ngờ là nhanh như vậy ta đã gặp được người thật rồi."
Bành Hoa Cảnh nói, "Cửu cô nương tuổi còn nhỏ mà đã y thuật hơn người, không biết sở trường chuyên về cái gì?"
Đại phu bình thường đều có nhiều sở trường đặc biệt. Tần Hoan nghe thấy thế thật sự cũng không biết mình am hiểu nhất là cái gì, thời gian nàng chân chính hành y cũng không nhiều lắm, chỉ gặp cái gì liền ra sức nghiên cứu cái đó mà thôi. Nói về hai chữ "thần y" thì thật sự nàng đảm đương không nổi.
"Ta cũng không biết mình sở trường về cái gì, bình thường thấy bệnh thì chữa vậy thôi."
Phùng Trầm Bích liền nói, "Nếu đã là tiểu y tiên thì thế nào cũng có chỗ lợi hại nhất chứ."
Tần Hoan nhìn Phùng Trầm Bích, "Nếu như phải nói một cái thì chính là châm cứu."
Giọng Tần Hoan lạnh lùng, trên dưới quan sát Phùng Trầm Bích một cái rồi nói, "Nếu như Phùng cô nương đây hiện tại khí huyết không đủ, ngũ tạng nhiễm lạnh thì chỉ cần mỗi nửa tháng châm cứu một liền liền có thể cải thiện."
Phùng Trầm Bích nhìn con ngươi trong trẻo của Tần Hoan, bình thường không nhận ra cái gì thế nhưng lúc Tần Hoan nói chuyện thì nàng cảm thấy ánh mắt Tần Hoan lạnh lẽo như muốn đâm thủng người ta. Nàng nói xong Phùng Trầm Bích liền cảm thấy cây châm kia thật sự đã đâm lên người nàng vậy. Mà Tần Hoan chỉ liếc mắt một cái đã nói trúng bệnh trên người nàng, điều này khiến nàng hơi thất vọng, đúng là Tần Hoan cũng có chút tài năng!
"Thì ra là thế, xem ra ta đã coi nhẹ Cửu cô nương rồi!"
Tần Hoan nghe câu này thì càng cảm thấy cả nhà Trung Quốc công đều giống hệt nhau, Phùng Trầm Bích chính là phiên bản trẻ tuổi của Phùng Linh Tố.
Vu thị nhìn ra Tần Hoan bị Phùng Trầm Bích kích thích ra cáu giận liền lập tức kéo tay nữ nhi rồi hỏi, "Vừa rồi Cửu cô nương nói lần đầu tiên chữa bệnh cho Thái Trưởng Công chúa chỉ là ngẫu nhiên thôi?"
So với Phùng Trầm Bích thì Vu thị bình tĩnh hơn nhiều, Tần Hoan gật đầu, "Đúng vậy."
Vu thị cười cười, "Hả...? Là hoàn cảnh thế nào?"
Tần Hoan căn bản không muốn nói tường tận, nhưng vì Vu thị đã hỏi trực tiếp nên nàng trả lời, "Lúc ta ra ngoài liền gặp Thái Trưởng Công chúa phát bệnh ở ven đường cho nên mới ra tay cứu giúp. Lúc ấy ta còn không biết thân phận của người."
Vu thị ra vẻ như có chút kinh ngạc, "Ồ, duyên phận như vậy thật đúng là quá khéo..."