Quyền Sủng Ngỗ Tác Y Phi

Chương 46

Trong lòng Tần Hoan biết người chết như đèn tắt, từ xưa phụ thân cũng đã dạy nàng như vậy, trên đời này tuyệt đối không có chuyện ma quỷ. Nhưng mặc dù tâm tính cứng rắn như nàng thì lúc này da đầu nàng cũng run bần bật, lông tơ dựng đứng...

"Tiểu thư, đó là... Huhuhu...."

Phục Linh sợ đến mức ngã nhào xuống đất, kinh hoàng bò về phía Tần Hoan, nhưng còn chưa bò được xa đã nhịn không được gào khóc lên. Tần Hoan theo bản năng chạy ra kéo nàng dậy nhưng lúc vừa mới ngẩng đầu lên thì cái bóng màu đỏ bên ngoài cửa đã biến đâu mất rồi!

Tần Hoan chau mày, đang định đi lại gần xem xét thì Phục Linh đã túm chặt lấy tay nàng, "Tiểu thư! Đừng đi! Đừng đi..."

Phục Linh nước mắt giàn giụa cả người run rẩy nhếch nhác, hiện tại nàng chỉ muốn dẫn Tần Hoan đi xa khỏi tòa An Dương Hầu phủ này. Tống Nhu chết thảm ở trước cửa Hầu phủ, hiện tại lại biến thành quỷ hồn tìm đến đây, chắc chắn là muốn bắt tiểu thư nhà nàng đi!

Váy áo Tần Hoan bị Phục Linh túm chặt không nhúc nhích được. Tần Hoan bình tĩnh nhìn chằm chằm vào cửa sau nhưng chỉ thấy ngoài cửa tối đen, bóng ma đáng sợ kia cũng không xuất hiện nữa. Nàng nghi ngờ vừa rồi có khi nào mình nhìn nhầm rồi không, thế nhưng mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay cùng với trái tim đập mạnh không yên khiến cho nàng chắc chắn rằng vừa rồi bên cạnh cửa chính xác là giá y đỏ như lửa của Tống Nhu...

Không đúng, phải nói là một nữ thi không đầu giống hệt với Tống Nhu.

"Tiểu thư, chúng ta đi khỏi chỗ này thôi, Tống tiểu thư... Tống tiểu thư trở lại..."

Mặc dù Phục Linh đi theo Tần Hoan cuộc sống có vất vả thế nhưng nàng cũng chỉ mới gặp người chết vài lần. Hôm đó chỉ là thấy bóng dáng Tống Nhu từ phía xa xa, thế nhưng bây giờ nàng đã thấy cực kỳ rõ ràng, nàng còn cảm giác như còn nhìn thấy được máu thịt lẫn lộn trên cái cổ bị cắt đứt đầu...

Nàng ôm đầu mình cứ như một giây sau sẽ đến lượt nàng bị người ta cắt mất đầu vậy.

"Tiểu thư, tiểu thư, chúng ta về Tần phủ đi, chúng ta đi thôi..."


Mạc dù nàng biết hầu hết các câu truyện về quỷ thần đều là truyền miệng không có thật, thế nhưng k1ch thích thị giác trực tiếp nhất vẫn sẽ khiến cho mọi người hoảng sợ theo bản năng, hơn nữa sau khi sợ hãi Phục Linh đã khóc rống lên bất thường khiến cho trong lòng Tần Hoan càng bất an hơn, thế nhưng trên mặt nàng vẫn có vẻ cực kỳ bình tĩnh. Tần Hoan ngồi xổm xuống trấn an Phục Linh, "Phục Linh đừng sợ, có ta ở đây, em cứ bình tĩnh lại đã..."

Phục Linh lắc đầu quầy quậy, vừa nép sát vào người Tần Hoan vừa hoảng loạn nhìn ra khắp xung quanh phòng, cứ như Tống Nhu sẽ xuất hiện bất thình lình ở phía sau lưng mình, "Tiểu thư, chúng ta ra khỏi đây, khám bệnh... khám bệnh để ban ngày rồi đến...."

"Tiểu thư, nô tỳ sợ hãi... Hu hu.."

Quả nhiên Phục Linh bị dọa cho cực kỳ sợ hãi, không thể nào trấn an được. Tần Hoan nhìn thoáng qua túi châm trong tay rồi rút một cây châm dài ra rồi giơ cánh tay Phục Linh lên. Phục Linh còn đang hoảng loạn nên căn bản không ý thức được Tần Hoan đang làm cái gì, mãi đến khi nàng thấy huyệt cực tuyền của mình tê rần!

(Huyệt cực tuyền nằm dưới nách nhé)

Phục Linh khẽ run rẩy, sau đó cơn đau từ huyệt cực tuyền lan rộng ra khắp toàn thân. Điều kỳ diệu nhất chính là nỗi sợ hãi tràn ngập khắp tứ chi bách hải của nàng hoàn toàn được trấn an. Rất nhanh sau đó ánh mắt nàng cũng thư thái trong sáng hẳn lên, chỉ có nước mắt vẫn rơi từng giọt từng giọt xuống.

"Cửu cô nương, làm sao vậy?!"

Phục Linh đã trấn định được vài phần, tiểu nha đầu đứng hầu ngoài cửa nghe thấy động tĩnh nên chạy đến cửa hỏi vọng vào.

Sắc mặt Tần Hoan nặng nề, "Đi mời Hầu gia và phu nhân đến, có chút chuyện phiền phức."

Tần Hoan là khách quý của Hầu phủ cho nên tiểu nha đầu không dám thất lễ, nàng vội vàng đáp lời rồi chạy đi.

Tần Hoan rút châm ra, đỡ Phục Linh đứng dậy, "Đừng sợ, ngồi dậy đi đã..."


Cả người Phục Linh ướt sũng mồ hôi lạnh, sắc mặt tái mét, cơ thể run rẩy, hai chân mềm nhũn bước đi không nổi, nàng túm chặt lấy Tần Hoan rơi nước mắt, "Tiểu thư, đợi phu nhân tới rồi chúng ta về Tần phủ đi..."

Tần Hoan nắm chặt tay Phục Linh không trả lời, ánh mắt nàng vẫn dán vào khoảng không đằng sau cửa. Nhưng lúc này ngoài đó chỉ còn bóng đêm mênh mông phảng phất gió lạnh đầu thu. Hai mắt Tần Hoan nheo lại, nàng rót một ly trà đặt vào trong tay Phục Linh, Phục Linh run rẩy nắm chặt lấy ly trà khóc thút thít, nàng chỉ nhấp môi một ngụm.

"Phục Linh, em mới vừa nhìn thấy cái gì?"

Hốc mắt Phục Linh run lên, "Là Tống tiểu thư...Là quỷ hồn của Tống tiểu thư..."

"Không phải."

Tần Hoan ngay lập tức phủ định lời Phục Linh. Phục Linh hơi ngạc nhiên ngước lên nhìn Tần Hoan, "Thế thì là cái gì?"

Tần Hoan mím môi, "Là người nào đó trong lòng có quỷ."

Phục Linh mấp máy môi đang định giải thích thì Tần Hoan cúi đầu, ánh mắt rất chăm chú nghiêm nghị, giống như muốn khắc sâu lời nói của mình vào trong não Phục Linh, "Em phải nhớ kỹ, trên đời này không có quỷ, chỉ có người trong lòng có quỷ thôi."

Phục Linh bị ánh mắt lạnh thấu xương của Tần Hoan làm cho sợ hãi, thế nhưng trong lòng lại vững vàng hẳn lên. Nàng đang lẩm nhẩm ghi nhớ lời này thì bên ngoài cửa phòng truyền đến hàng loạt tiếng bước chân, Tần Hoan đứng thẳng dậy. Giang thị và Nhạc Quỳnh đến rồi.

"Hoan nhi?!" Giang thị chưa vào đến nơi đã hô lên, bà chạy nhanh vào đẩy cửa ra, tận đến lúc nhìn thấy chủ tớ Tần Hoan bình yên đứng bên trong thì bà mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng khi bà nhìn thấy Phục Linh cả người sợ run rẩy, đôi mắt đỏ ngầu vì khóc thì bà lại hơi căng thẳng hỏi Tần Hoan, "Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Nha đầu kia bị làm sao..."


Giang thị đi vào cửa đầu tiên, tiếp theo đó là Nhạc Quỳnh dẫn theo huynh muội Nhạc gia cùng vào. Tần Hoan vốn tưởng rằng chỉ như vậy nhưng phía sau lại có một bóng dáng lóe lên như vén màn đêm lên bước vào, Yến Trì cũng đến đây!

Tần Hoan cảm thấy túi châm trong tay kia thoáng nặng nề hẳn lên, nàng nhìn xuyên qua đám người Nhạc gia, nhẹ nhàng liếc mắt một cái về phía Yến Trì. Nàng vừa âm thầm cất túi châm đi, vừa nghiêm mặt nói, "Phu nhân, một khắc trước con và Phục Linh nhìn thấy có một người đứng ở bên ngoài cửa."

Tần Hoan nhìn về phía cửa sau, Giang thị cũng nheo mắt nhìn theo. Rõ ràng nàng quản lý Hầu phủ rất nghiêm, vậy mà buổi đêm lại có người đứng ngoài phòng Tần Hoan nhìn trộm?!

Giang thị quýnh lên, vội vàng cầm lấy tay Tần Hoan, "Là kẻ nào lớn mật như vậy, Hoan nhi có thấy được diện mạo không?!"

Tần Hoan biết là Giang thị đang hiểu lầm nên vội nói, "Cũng không phải là người trong phủ."

Mọi người đều chau mày, Phục Linh lại vừa khóc vừa nói, "Phu nhân, là tiểu thư Tống gia..."

Sắc mặt Tần Hoan trầm trọng, "Chính xác mà nói, là có người đóng giả tiểu thư Tống gia đứng ở bên ngoài cửa."

Giang thị run rẩy, sau đó nhìn sang cửa cũng căng thẳng sợ hãi hẳn lên. Nhạc Quỳnh biết được chuyện này không đơn giản như vậy nên tiến lên một bước, "Cửu cô nương có nhìn thấy rõ không?"

Tần Hoan gật đầu, "Trên đời này không có quỷ thần, cho nên Tần Hoan kết luận là có người cố ý làm chuyện này."

Nói xong liền nhìn lướt qua mọi người, "Vốn nên lập tức đi xem xét phòng ốc ở phía sau, thế như tình cảnh vừa rồi Tần Hoan và Phục Linh không dám tự tiện hành động. Hiện tại Hầu gia và phu nhân đều đã đến đây, không biết có thể đi cùng Tần Hoan ra phía sau quan sát một chút không?"

Một là chủ tớ các nàng đều đã bị kinh sợ, đặc biệt là Phục Linh. Hai là không biết ý đồ của đối phương, Tần Hoan chỉ là một nữ tử nên cũng không dám tự tiện ra ngoài. Sắc mặt Nhạc Quỳnh liền trầm trọng, "Đương nhiên rồi!"

Nhạc Quỳnh nói xong liền nhìn về phía Nhạc Giá, Nhạc Giá lập tức xoay người đi ra.

Sắc mặt Giang thị hơi trắng xanh, "Hoan nhi, sao... sao lại như thế..."


Đám người Giang thị không được thấy tận mắt, khi nghe Tần Hoan kể lại thì đương nhiên cũng không sợ như Phục Linh vừa thấy tận mắt, thế nhưng chỉ tưởng tượng ra thôi cũng muốn nổi da gà, lại càng thêm nghi ngờ, "Tiểu thư Tống gia... Nếu đúng như con nói là có người đóng giả, vậy ý đồ của kẻ đó là gì? Vụ án này có như thế nào cũng đều không liên quan gì đến con, nếu như có ý đồ gì thì đáng lẽ cũng phải nhắm vào ta và Hầu gia..."

Tần Hoan nhíu mày, "Chuyện này Tần Hoan cũng không biết."

Mọi người nói chuyện, bên này Nhạc Giá đang cầm một ngọn đèn sáng rực đứng ở cửa, "Cửu cô nương, có thể đi xem xét phía sau rồi."

Tần Hoan gật gật đầu, đang định đi thì Phục Linh lại kéo một tay nàng lại, Tần Hoan quay lại cầm lấy tay Phục Linh, "Em cảm thấy đó là quỷ vậy thì đi theo ta nhìn xem. Nếu như phát hiện ra là có người cố ý đóng giả thì e không cần phải sợ nữa."

Phục Linh bị ánh mắt kiên định của Tần Hoan cảm hóa, do dự một chút rồi lau nước mắt đứng dậy, hơi có dũng khí anh dũng hy sinh, "Được, đều nghe tiểu thư!"

Tần Hoan kéo Phục Linh cùng đi, lúc đi ra bên ngoài đã có 3 vị gia đinh cầm đèn đứng chờ. Nhạc Giá và Nhạc Thanh dẫn đầu đoàn người, đi dọc theo hành lang gấp khúc bên ngoài phòng về phía những phòng ốc bên trong.

Mai viên là một tòa viện đơn độc chỉ có một tầng, phòng ốc bên trong ba gian chính rất rộng. Phòng cuối cùng có một vườn hoa rộng hơn một trượng, trong vườn hoa lại có vài cây may và vườn hoa hồng. Giờ đang là gần cuối mùa hoa nên cả vườn hoa hồng nở tươi đẹp rực đỏ như lửa, dưới ánh đèn tản ra một màu sắc giống hệt như màu máu tươi, vừa mê hoặc lại vừa ma mị...

Nhạc Thanh nghe Tần Hoan nói xong, ban đầu hơi tức giận vì Tần Hoan bị dọa sợ, sau đó lại tò mò muốn tìm ra chân tướng. Hắn là hán tử tập võ trong quân từ nhỏ nên đương nhiên không sợ mấy chuyện oan hồn quỷ quái này nọ. Vừa đi đến chỗ hành lang nhỏ sau phòng, hắn liền đi nhanh lên tuốt đằng trước, mới đi được mấy bước đột nhiên ánh mắt hắn tập trung lại một điểm, "Nhìn xem, kia là gì..."

Mọi người nhìn theo, nhìn thấy ngay phía dưới cửa sổ phía sau phòng Tần Hoan có một đồ vật gì đó màu đỏ tươi chói mắt đang rơi trên mặt đất. Nhạc Thanh đi nhanh hơn, đến bên cầm vật kia lên.

Lần này tất cả mọi người đều không nhịn được mà hít vào một hơi khí lạnh.

Đồ trong tay Nhạc Thanh chính là giá y màu đỏ thẫm thêu hình quả lựu và những bông hoa đang nở rộ!

Mà những người Nhạc gia hôm đó đứng ở gần kiệu hoa đều nhớ rất rõ ràng, giá y mà Tống Nhu mặc trên người cũng giống y hệt với bộ giá y này. Khí lạnh đè nặng trong tim người Nhạc gia, chẳng lẽ thật sự Tống Nhu đã trở lại?

Bình Luận (0)
Comment