Quyền Tài

Chương 111

Đổng Học Bân căn bản chẳng quan tâm đi trường Đảng đi học, nôi giận đùng đùng về tới phân cục thành tây, trong đại viện phân cục, sau khi mọi người nhìn thấy Đổng Học Bân đều lặng lẽ chi trò hắn, tiếng nghị luận dần dan nổi lên.

“Nhìn, là Tiểu Đổng Chủ nhiệm.”.

“Lúc này hắn quá thảm, đi trường Đảng thì thế nào? Chức quan đều bị mất”.

“Còn không phải sao, khiêu khích Chu Cục trưởng, còn viết thư đến Ban Kỷ Luật Thanh tra để tố cáo? Con đường làm quan của hắn cùng chi tới đây thôi”.

“Không nhất định đâu? Người ta mỗi lần trở lại đều có thể gặp dữ hóa lành, có người thất lễ gọi hắn là Đổng chủ nhiệm không gì làm không được sao? Hắn đã mấy lần cứu hỏa, các ngươi cũng không phải không phát hiện, nói hai tuần lễ trước cứu mệnh Lữ Bộ trường, hắc, thần kỳ nha? Lần này nói không chừng cùng có thể gắng gượng qua đi”.

“Lúc này không giống, Tiểu Đổng Chủ nhiệm cho dù càng lợi hại cũng không cải biến được nghị quyết hội Đảng ủy, quan đã rút lui, hơn nữa, quan rút lui còn không thấm tháp, sau này Chu Cục trưởng cùng sẽ không bỏ qua hắn”.

“A, điều này cũng đúng”.

“Này, hắn đã tới, ta đi nhanh lên!”

Trải qua mấy lần đại sự xôn xao như vậy, thành tây phân cục không có ai không biết Đổng Học Bân.

Đổng Học Bân thấy mọi người trốn mình giống như ôn thần, cùng tốp năm tốp ba châu đầu ghé tai, hắn cắn răng mím lợi càng tức giận hơn, tuy không nghe được người khác đang nói cái gì, nhưng mà hiểu rõ tuyệt đôi không phải lời hừu ích, liếc nhìn mọi người chung quanh, Đổng Học Bân bình tĩnh không nói chuyện, sải bước đi vào, trực tiếp đi vào phòng tổng hợp, trong văn phòng, bọn người Thường Quyên Đàm và Lệ Mai Quách Phàn Vỹ ở đây, bọn họ cực kỳ lo lắng, kẹt, cửa chính đột nhiên mở, lộ ra khuôn mặt tức giận của Đổng Học Bân.

Thường Quyên vọt thoáng cái đã đứng lên, “...Đổng Chủ nhiệm ngài đã tới?“Quách Phàn Vỹ vội vàng nói: “Đổng Chủ nhiệm, hội nghị Đảng ủy vừa rồi giống như để Quách Thuận Kiệt đột nhiên xuất hiện thượng vị khiến cho tất cả có phần không biết làm sao, nếu thật sự là như vậy, thời gian sau này bọn họ cùng sẽ không sống dễ dàng”.

Đổng Học Bân khoát tay nói: “Ta biết rồi, Quách Thuận Kiệt đâu? Quách Thuận Kiệt ở nơi nào?”.

“Hắn...” Bọn người phòng tổng hợp không đoán ra Đổng Chủ nhiệm muôn làm gì, có chút lo lắng, sau khi liêc măt nhìn nhau, một ngón tay Đàm Lệ Mai chi cái văn phòng vốn thuộc về Đổng Học Bân kia, “Hắn ở bên trong, hội Đảng ủy chấm dứt là hắn sẽ chuyên vào chỗ đó”.

Đổng Học Bân vừa nghe, quay đầu rời đi, một phát đẩy cửa phòng làm việc ra, nặng nề đụng vào bức tường.

Quách Thuận Kiệt sớm nghe được bọn Đổng Học Bân nói chuyện tại bên ngoài. Hắn cười lạnh liếc một cái, “Không biết tiến vào văn phòng lãnh đạo phải trước gõ cửa trước sao? Chỉ được lần thứ nhất, lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa, sau này nếu dám không gõ cửa tiến phòng làm việc của ta, trước hết ngươi về nhà luyện lại lớp biết gõ cửa thêm cho ta!” Hận ý của Quách Thuận Kiệt đối với Đổng Học Bân không có yếu bớt chút nào, nếu không phải hắn chiếm danh ngạch trường Đảng vốn là của mình, giờ đây mình làm sao là Phó Chủ nhiệm? Khẳng định trực tiếp đẩy vị trí Lý Khánh làm chính chủ nhiệm!

Đổng Học Bân giận quá thành cười, “Gõ cửa? Cái này con mẹ nó, đây là văn phòng của ta!”

Quách Thuận Kiệt ha ha cười nói: “Thật đáng tiếc nói cho ngươi biết, giờ đây cái phòng này là của ta, đúng rồi, ngươi tới rất đúng lúc, giao công tác chứng mình ra đây, chút nữa đổi cho ngươi là khoa viên”.

Quách Thuận Kiệt ngồi trên mặt ghế xoay người, bên cạnh chồng chất cùng một chỗ mấy cái chén nước, lá trà, cặp văn kiên, kệ để bút... “Thứ gì đó của ngươi tự mình lấy đi! Ta cũng không có thời gian giúp ngươi thu thập! Nhanh nhanh!” Đổng Học Bân chăm chú nhìn ánh mắt hắn, “Quách Thuận Kiệt, ngươi khinh người quá đáng? Lần kia ở trên văn kiện hội nghị động tay chân thì không nói, lúc này ngươi lại có thể dám thay ta hàng đầu đi tố cáo Chu Cục trưởng? Lần thứ nhất xong rồi lần hai! Ngươi chơi vậy hả!? Ngươi con mẹ nó muôn điên khùng!?” Chỉ vào cái mũi hắn, Đổng Học Bân căm hận nói: “Đừng tường rằng người khác đều là ngốc tử, ngươi dùng chút chiêu đó ai lại không nhìn ra!?” Quách Thuận Kiệt lạnh lùng cười: “Chính ngươi gửi không gửi tố cáo hay không thì tự trong lòng ngươi tinh tường! Thì thế nào?

Còn muốn vu hãm ta? Ta xem ngươi mới có bệnh nha! Tự mình gửi tin còn không dám thừa nhận? Ngươi cũng quá kinh sợ! Ngươi vẫn là lão gia sao? Hả!? Một chút dám làm dám chịu cũng không có!” Đổng Học Bân sôi trào máu thoáng cái đã xông lên đến đầu!

Nhìn vẻ mặt hắn. Tâm tinh Quách Thuận Kiệt thoải mái hơn nhiều, “Ta lập lại lần nữa, để chứng mình công tác lên, mang thứ của ngươi gì ra bên ngoài đi, để vào bàn ngươi mới công tác, nhanh lên nhanh lên, đừng để cho ta nói sau lần thứ ba. Phòng tổng hợp có nhiều chuyện phải làm, ta không có thời gian với ngươi nói nhảm!”

“Ta không cầm?”

“Không cầm?“Quách Thuận Kiệt nhìn hắn, đột nhiên cánh tay quét qua trên bàn, phần phật thoáng cái đã hất chén nước, lá trà... tất cả đồ vật của Đổng Học Bân vào trong thùng rác dưới mặt đất, lá trà bình là rớt xuống trong thùng, nhưng chén nước không chuẩn như vậy, răng rắc rơi ở trên mặt đất phá thành mảnh nhỏ, vài văn kiện cũng thưa thớt rơi lả tả đầy đất, “Ngươi không cầm thì không cầm, dù sao cũng là rác rưỡi, ta coi như xừ lý rác rưởi!” Dứt lời, Quách Thuận Kiệt còn cười tủm tim cầm lấy điện thoại gọi tới bên ngoài, “Alo, bảo Quách Phàn Vỹ cầm cây chổi đến phòng làm việc của ta!”

“Ngươi muốn chết!!”

Đổng Học Bân triệt để bạo phát, hắn vung nắm tay thoáng cái đã nặng nề đấm vào má phải Quách Thuận Kiệt!

Bốp! Thanh âm thịt và thịt va chạm vang lên!

Trong mắt Quách Thuận Kiệt mang theo một tia không thể tin, loảng xoảng ngã từ trên ghế xuống mặt đất, bụm mặt kêu thảm thiết nói: “Ngươi điên à!?” Ở trong cơ quan đánh người, hơn nữa còn là đánh lãnh đạo, loại sự tình này ảnh hưởng còn muốn lớn hơn so với ảnh hưởng gửi tin tố cáo, nghiêm trọng mà nói không chỉ có tiến vào cục công an, đến thân phận nhân viên công vụ đều vứt bỏ, cho nên Quách Thuận Kiệt dù thế nào cũng không còn nghĩ đến Đổng Học Bân sẽ đột nhiên động thủ, chẳng lẽ hắn muốn mất chức sao?

Nhìn má phải Quách Thuận Kiệt sưng đỏ biến hình một cái. Đổng Học Bân còn chưa hết giận, đột nhiên sức lực nâng chán lên! Dùng giầy hướng giẫm về phía bụng Quách Thuận Kiệt!

“A!” Quách Thuận Kiệt bối rối kêu thảm nói: “Người đâu! Người đâu!” Hắn bị Đổng Học Bân đánh quyền thứ nhất làm hồ đồ, hắn bị thương căn bản không có sức đánh trả, chỉ có thể hướng ra phía ngoài kêu cứu!

Đổng Học Bân tức giận, một lần nữa đá chân. Tiếp theo là chân đá vào trên mặt Quách Thuận Kiệt!

Một cước này đá ra vô cùng ác độc, sau một tiếng gọi, trong miệng Quách Thuận Kiệt phun ra một búng máu, bên trong còn kẹp lây vài cái răng!

Đùng, cửa phòng làm việc mở, bọn người Thung Tử Đàm Lệ Mai kinh hô chạy đến!

” Đổng Chủ nhiệm! Đừng! Đừng động thủ!”

“Bân tử đừng đánh!”

Trong mắt Đổng Học Bân chỉ có một người Quách Thuận Kiệt, đối với mấy người Đàm Lệ Mai khuyên can không để ý tới chút nào, còn đang tức giận đạp xuống Quách Thuận Kiệt, “Vu hãm ta? Hãm hại ta? Đổ cái chén của ta? Tự cao tự đại với ta? Ngươi nghĩ ngươi là ai!”

Một cước!

Hai cước!

Ba cước!

“Ai da! Cái này... cái này...”

“Xong rồi xong rồi! Mau gọi xe cứu thương! Sắp mất mạng!”

Tiếng kêu Quách Thuận Kiệt thảm thiết càng ngày càng nhỏ... Chờ Đổng Học Bân bị thân hình Thung Tử cao lớn chăm chú ghìm chặt không cách nào nhúc nhích, hắn giải hận được, nhẹ nhàng thở hất ra!
Bình Luận (0)
Comment