Quyền Tài

Chương 117

Tỉnh Giang chiết, chợ Chư Kỵ.

Bầu trời nửa đen nửa trắng, mưa nhỏ thưa thớt liên tục rơi xuống, xem bộ dáng là sắp ngừng.

Ga xe tô hàng nam, đứng ở chỗ hành khách, Đổng Học Bân mang một cái bao vải từ siêu thị bước nhanh đi lên phía trước, một bên vừa rồi còn rất không tự tại níu lấy y phục dán sát trên người, cực kỳ khó chịu. Không khí là loại ẩm ướt lạnh lẽo, Đổng Học Bân quen nhiệt độ phương bắc lạnh và khô ráo đương nhiên sẽ không thích ứng. Xem xét cái gì đó trên đường, hắn vội vàng tìm tiệm cơm không lớn đi vào trú mưa, cũng không trông nom cửa hàng chung quanh nhà ga vận chuyên hành khách có phải là loại ma cũ bắt nạt ma mới.

“Ông chủ, menu” Đổng Học Bân ngồi xuống một cái bàn không có người.

“Đến đây” Một bác gái trung niên eo rộng người mập đã cầm menu tới.

Sau khi Đổng Học Bân tùy tiện gọi hai món quen ăn ở nhà, nói: “Ngài ở chỗ này có món canh nào đặc sắc, mang lên trước, để ấm áp hơn”.

Mười phút sau, vài món ăn mang lên đủ một lượt.

Nhắc tới cũng xảo, bà chủ bưng lên lại là canh con sò, con sò là người bắt trong kinh, trên thực tế chính là con trai, con trai trân châu, trong cái súp nóng hôi hổi này ngoại trừ một con trai lớn cỡ bàn tay, cũng không còn những vật khác. Đổng Học Bân biết vậy nên hiếu kỳ, cầm lấy chiếc đũa gẩỵ con trai ra, khá lắm, bên trong đều là trân châu trắng, một bên nếm thịt trai, Đổng Học Bân a một tiếng, phi phi ói ra, quá già rồi, đồ chơi này làm sao ăn được?

Bà chủ sau quầy hàng xem xét, cười ha ha nói: “Cái thịt trai này bĩnh thường không ăn, uống canh thôi”.

Mặt Đổng Học Bân hồng lên, “Khụ khụ, cái trân châu này là có ý gì?”

“Cậu đến du lịch? Trân châu có thể dùng tiền tìm người xâu vòng cho cậu, mang về làm đồ trang sức”.

“ô, vậy cái súp này thật ra chính là đánh cuộc trân châu?”

“Có thể nói như vậy, vận khí tốt mà nói thật sự đúng là có thể lây được hạt châu tốt, hay là một lần nữa làm một chén cho cậu?”

“Đừng đừng, cái này đủ để uống rồi” Đổng Học Bân tự nhủ trong lòng, ngươi ít nói vô nghĩa thôi, hắn ngôi xe lửa mười tiếng đồng hồ cũng không nhàn rỗi, cẩn thận nghiên cứu qua trân châu trong con trai, hiểu rõ tỉ lệ trân châu ra con trai lớn nhỏ này đều là thứ phẩm, có thể đào ra trân châu giá trị hai mươi đồng tiền đều là vận cứt chó, tĩnh hĩnh chung tất cả đều là trân châu tàn thứ phẩm, căn bản không đáng tiền, “...Bà chủ, hỏi bác chuyện này, bác hiểu rõ địa phương phụ cận nào có chỗ đánh cuộc trân châu không? Đại khái bao nhiêu tiền?”

Bà chủ nhìn hắn, “Cậu đi phía tây, đi hai con đường, bên kia hẳn là có người bán, giá tiền sao, chắc hai trăm ba trăm?”

Đổng Học Bân nói: “Có hàng tốt một chút hay không? Ví dụ như hai ngàn ba nghìn một con trai?”

“Ơ, vậy cậu phải đi căn cứ nuôi dưỡng nhìn một chút, bọn họ có con trai tốt, nhưng mà dám người kia không đánh cuộc trần châu, bọn họ vét con trai lên bình thường đều tự mình mở ra, sau đó căn cứ tỉ lệ phân loại sau đó lại bán cho người khác, đại bộ phận trân châu chúng ta đánh cuộc bên này là hàng giá thấp, cấp bậc không quá cao”.

Lại hàn huyên cùng nàng trong chốc lát, Đổng Học Bân đại khái có rõ ràng sơ bộ đối với ngành sản xuất trân châu.

Bên ngoài hết mưa, sau khi ăn xong, Đổng Học Bân ra cửa gọi xe taxi.

Lái xe hỏi: “Đi nơi nào?”

Đổng Học Bân nói: “Anh đi đến căn cứ nuôi dưỡng trân châu gần đây nhất”.

Lái xe giẫm chân ga, vừa đi vừa nói: “Người kinh thành hả? Đến du lịch?”

“ừm, đến mua chút con trai trân châu thử thời vận”.

“A, mua con trai à” Lái xe suy nghĩ một chút, “Vậy chúng ta hẳn là đi tây khai, hai chỗ nuôi dưỡng cách nơi này gần nhất khả năng vẫn chưa tới mùa, không phải tháng mở con trai, chỗ nuôi dưỡng phía tây cách khá xa một chút, nhưng nhà của ta ở phụ cận, trông thấy bọn họ hai ngày này đang vớt con trai”.

Đổng Học Bân nói: “Vậy được, đi phía tây, cảm ơn anh”.

Ước chừng hai mươi mấy phút đồng hồ sau, xe ngừng, Đổng Học Bân giao tiến xuông xe, nhìn xung quanh, nắm chặt gói to trong tay một mực đi hướng đông. Cái gói to này nhìn về phía trên rất không thu hút, thậm chí có chút đất bụi, Đổng Học Bân có phong phạm lãnh đạo, nhưng hắn nhưng lại cố ý làm như vậy.

Trong túi là một rương mật mã, bên trong là toàn bộ bốn mươi bốn vạn Đổng Học Bân tích súc, lúc này hắn mạo hiểm chuẩn bị chơi một lần lớn nhất để lợi nhuận đủ một trăm vạn, cho nên mang toàn bộ theo.

Xa xa, vài tòa nhà màu trắng xuất hiện ở trong tầm mắt, lại đi gần hơn một chút, là ước chừng năm sáu chỗ nuôi dưỡng trân châu.

Đổng Học Bân giẫm phải đường đất lầy lội đi đến trước cửa sắt, không có người trông giữ hắn do dự đi vào.

“Này, làm gì thế?" MỘt người trung niên mang theo bao tay da, tay đây bùn đứng len từ một cái chỗ nuôi dưỡng bên cạnh, lớn tiếng nói với Đổng Học Bân: “Ai bảo cậu đến?”

“Mua trân châu” Đổng Học Bân nhíu mày liếc hắn một cái, “Ông chủ của các người đâu?”

“Mua trân châu?” Người trung niên nhìn hắn từ trên xuống dưới, “Tôi chính là ông chủ ở đây, cậu muốn mua cái trân châu gì? Phấn trân châu?”

Ngươi là ông chủ? Đổng Học Bân giật mình, hắn hiểu rõ cái loại nuôi dưỡng trân châu này hàng năm thu vào đều ngoài trăm vạn đồng, đặt tại kinh thành đó là không tệ, cho dù không mặc âu phục thắt cà vạt, tối thiểu cũng phải có một chút khí chất ông chủ chứ? Nhưng người trước mắt này trong mắt Đổng Học Bân là nông dân có nhiều đất, chỉ sợ so với một ông chủ quán cơm nhỏ tùy tiện cầm ra trong kinh thành đều có khí chất hơn nhiều so với hắn.

Lúc này, ba nam nhân mặc kiểu công nhàn từ ven hồ bên cạnh tây bắc bước nhanh đi tới, “Ông chủ, đều chuẩn bị xong, giờ đây mở con trai chứ?”

Đổng Học Bân lúc này mới tin tưởng, nói với ông chủ kia: “Bán con trai trân châu? Giá bao nhiêu vậy?”

Ông chủ vẫy vẫy cái bao tay da đầy bùn, “Con trai không bán, cậu muốn trân châu mà nói, mai kia lại đến, nhóm này còn chưa mở”.

Muốn chính là ngươi không mở. Đổng Học Bân theo sau nói: “Muốn mở nhóm con trai này thế nào? Nhiêu tiền?”

Ông chủ kia mất kiên nhẫn nói: “Không phải nói không bán sao? Nhanh đi về đi”.

“Nếu như nhóm này hữu ích, tiền không thành vấn đề” Đổng Học Bân có điểm chán ghét thái độ ác liệt của hắn, cũng biết đối phương nhất định là xem mình tuổi còn rất trẻ không giông như là kẻ có tiền, cho nên mới nói như vậy, nếu thay đổi người trung niên bụng lớn tới, không tin hắn cũng sẽ giữ cái thái độ này. Đổng Học Bân nhìn hắn, búng mặt mã túi, lộ ra thứ bên trong đưa lên cho hắn nhìn, “Cho dù anh không muốn bán, tôi xem xem xét cũng không có tổn thất gì chứ? về phần giá tiền... chúng ta bàn lại là được?”

Ông chủ ngẩn ra, nhíu mày nghĩ nghĩ, quay đầu đi hướng ven hồ, “...Đến đây đi”.

Đổng Học Bân giơ bước chân chạy lên thảm cỏ bị ngập nước theo sau.

Mặt hồ sóng xanh lăn tăn, từ bên cạnh bờ hướng về xa xa, tất cả đều là từng dãy phao giống như biểu diên, chăn đệm rậm rạp chằng chịt chỉnh tề nằm khắp khu vực dưới đất, bên cạnh bờ lầy lội hai chiếc thuyền gỗ có ngừng lại, có mái chèo, trên thuyền có túi lưới, trong đó bọc vài con trai, cộng thêm số lượng chồng chất bên cạnh bờ, cái loại túi lưới này vượt qua trăm cái, số lượng con trai đánh giá được gần ngàn, hơn nữa từng con trai đều là vừa mập lại lớn, so với con trai Đổng Học Bân thấy trong tiệm cơm ăn tốt hơn quá nhiều, xem xét chính là trân châu con trai nước ngọt.

Đến gần, ông chủ nói với một cái công nhân bên trái: “Mở một cái nhìn xem trước”.

Công nhân đáp ứng, mở túi lưới lấy ra một con trai hơi gầy một chút, ngồi xổm xuống, nhặt lên một cái dao trong bùn, nắm con trai lên, dùng sức cắt lưỡi dao vào trong khe hở, răng rắc thoáng cái đã tiến vào trong con trai, mở ra, dưới cái nhìn soi mới của Đổng Học Bân, con trai bị một phân thành hai, lộ ra thịt trai và hơi trân châu hào quang kim sắc bên trong.

Công nhân vươn tay tiến vào trong thịt trai đảo một cái, đem chín trân châu hoặc lớn hoặc nhỏ hoặc tròn hoặc lệch ra, bỏ vào trong một cái chậu nhựa bên cạnh đã sớm chuẩn bị tốt. Trân châu nước ngọt và trân châu nước biển khác nhau, sản lượng từng con trai rất lớn, không chỉ có một hai viên.

Đây là mở con trai trân châu đó! Đổng Học Bân cảm thấy rấư kích thích, rất thú vị.

Ông chủ kia cúi đầu sờ lên, sau đó cầm lấy một hòn lớn nhất dùng dụng cụ gõ gõ, “A, cũng không tệ lắm” Dụng cụ là dùng để chuyên môn đo đạc đường kính trân châu, dưới có một thước đo, trên là tay cầm, nhấn một cái có thể kẹp lấy trân châu, “Một cái có thể khắc làm đồ trang sức, còn lại kém chút ít, có thể làm oa châu hoặc phấn trân châu, Tiểu Nhị Tử, hai ta mở con trai, bảo Tiểu Liễu phân loại”.

No đủ, mượt mà, nhiều ánh sáng, dáng vóc lớn - đây là một tiêu chuẩn phân biệt trân châu. Phẩm chất là kim trân châu kim sắc mặc dù thuộc về thượng phẩm trong trân châu, nhưng vài con trai tạo ra bảy tám kim trân châu cũng là không đáng tiền, như cái con trai này mở ra chín viên kim trân châu, có hơn phân nửa đều không thể làm đồ trang sức.

“Đúng rồi” Ông chủ nhìn thấy Đổng Học Bân nói: “Cậu muốn mấy con trai?”

Đổng Học Bân cười cười, “Nhìn kỳ hẵng nói, các người mở trước đi” Trân châu tuy rất đáng tiền, nhưng còn chưa đủ để cho Đổng Học Bân động tâm. Tính tính toán toán, giờ mình có BACK, trở về kiểm chứng nhà Chu Quốc An thì dùng mười lần BACK, còn lưu lại hai lần, cộng thêm những ngày này tích góp từng tí một, Đổng Học Bân giờ đây lại có mười lần.

Ông chủ và công nhân một trái một phải bắt đầu cầm đao cắt con trai.

Két, một con trai so với bàn tay còn lớn hơn được mở ra - bên trong có mười một viên bạch trân châu, một viên lớn nhất là 0.8cm. Một con trai giá trị cụ thể cao hay không phải xem số lượng trân châu có bao nhiêu, mà nhìn là một viên trân châu lớn nhất có đường kính bao nhiêu, sạch sẽ trơn trượt hay không, sáng bóng tỳ vết hay không, đây mới là quan trọng, cho nên cái con trai này không được tốt lắm.

Két, lại là một cái...

Lại một cái...

Cái thứ năm...

Cái thứ tám...

Mười phút trôi qua, nhiều con trai như vậy thậm chí ngay cả trân châu 1.4cm đều không ra.

Không phải nhóm này con trai không tốt, chỉ là trân châu ngoài 1,4CM thật sự quá rất thưa thớt, giống với thủy tinh trong đá, giống vậy phỉ thúy trong băng, những thứ đó, không phải dễ dàng ra như vậy.

Con trai thứ chín... lớn nhất là một cái 1,3CM, coi như không tệ.

Con trai thứ mười... Tất cả đều là một số hạt châu 0.7CM.

Đến khi mở con trai thứ mười một...

“Ôi chao ông chủ cái con này lớn quá!” Công nhân mặt đen ồn ào một tiếng.

Tất cả chú ý của Đổng Học Bân và ông chủ đều xoạt thoáng cái dịch qua đó, chỉ thấy công nhân dùng động tác giản đơn theo móc từ trong thịt trai ra một hạt châu kim sắc cực lớn, “Cái viên này cũng phải có 1.5 centimet, phẩm chất cũng rất tốt” cầm dụng cụ do, biểu hiện trên mặt vừa vặn 1.5CM, không tÿ vết, ánh sáng màu no đủ mượt mà, là kim trân châu thượng phâm.

Ông chủ kia lộ ra nụ cười vui vẻ, “ừm, không tệ không tệ”.

Đen rồi.

Ngoài 1,4CM rốt cục đã ra.

Đổng Học Bân xem chuẩn cơ hội, lập tức hô BACK.
Bình Luận (0)
Comment