Quyền Tài

Chương 120

Buổi tối chín giờ.

Một khách sạn đường bắc thành.

Trở lại gian phòng của mình, Đổng Học Bân khóa chặt cửa, kiểm tra kiểm tra cửa sổ, phủ bức màn lên, cần thận cất kỹ vòng cổ trân châu vào trong mật mã tại trong phạm vi ánh mắt, bỏ giầy hướng nằm lên trên giường, Đổng Học Bân cười cười đưa hai tay lên hư không gãi gãi nóc phòng, tâm tĩnh hắn đang rất tốt, vậy không cần phải nhắc đạo lại. Đọi sau khi trở về tham gia hết đấu giá hội, tiền mở công ty đã có, đợi sau khi trở về biểu hiện trước mặt lãnh đạo, gia dinh cũng có, quả thực là quyền tài song thu!

Đúng rồi, còn không biết Huyên Di đã làm xong việc chưa.

Đổng Học Bân nóng lòng chia xẻ thoáng cái vui sướng cùng người khác, đã bắt thức gọi điện thoại cho Cù Vân Huyên.

Tít, tít, tít, tít, tít, vang lên thật lâu bên kia mới tiếp, “...Alo...” Thanh âm không phải Huyên Di.

Đổng Học Bân hơi giật mình, “ồ? Tôi không phải gọi lộn số chứ? Đây là điện thoại Huyên Di...”

Cái giọng nữ kia cười nói: “Cậu là Đổng Học Bân à? Vân Huyên đang tắm rữa, để cho tôi tiếp điện thạo giúp nàng, tôi là đồng sự của nàng. Cậu gọi tôi là Tào tỷ là được, có chuyện gì tôi giúp cậu truyền lời cho nàng...”

“A, cũng không có đại sự gì, mấy chị còn ở Tô Hàng? Khi nào thì trở lại trong kinh...”

“Kế hoạch là buổi chiều ngày mai, giờ đây đang theo một đoàn du lịch đi thuyền Tô Hàng, chờ hướng dẫn hình ảnh văn tự du lịch xong, sau này có xe tới đón chúng ta, đến lúc đó thì đi trở về”

Tào tỷ ra vẻ rất bực nói, “Hướng dẫn du lịch quả thực quá không có vương pháp, ép mua ép bán không nói, còn thu phí loạn, một cái vé vào cửa cảnh đẹp vậy mà lại nhiều hơn một hai trăm đồng tiền so với giá gốc, chưa từng gặp qua kiểu như vậy...”

Nàng nói làm Đổng Học Bân sửng sốt, “Hả, cái gì mà hướng dẫn du lịch báo? Huyên Di không phải đi công tác...”

Tào tỷ nói: “Đi chơi này cũng là làm việc đó...”

“Huyên Di là bộ phận quảng cáo, tại sao đi chạy đến đấy? Nàng đến chứng nhận phóng viên cũng không có... ”

Đầu kia đện thoại trầm mặc một lát, “...Khụ khụ, là tôi lắm mồm, Vân Huyên không nói cùng cậu?”

“Nói cái gì...” Nghe chị ta không nói lời nào, Đổng Học Bân vội la lên: “Tào tỷ, chị mau nói cùng tôi, rốt cuộc sao là thế nào?”

“À, nguyên nhân cụ thể cái này là gì ta cũng không thuận tiện nói, cũng không rõ nguyên do kỹ càng lắm, công tác Vân Huyên trước đó đã bị điều động, nàng rút lui khỏi chức vụ tố trưởng bộ phận quảng cáo, điều đến bộ phận phóng viên chnúng tôi làm nhân viên hậu cần, rơi xuống vài cấp...”

“Cái gì? Xuống chức, tại sao...”

“Cái kia, cậu tự mình hỏi nàng đi, tôi khó mà nói, chờ chút, nàng đang ra, tôi gọi nàng cho cậu”.

Không bao lâu, đầu kia vang lên tiếng cười ôn nhu của Huyên Di, “Tiểu Bân, chuyện gì...”

Lời Tào tỷ nói khiến cho Đổng Học Bân bất tri bất giác suy nghĩ cần thận vì sao năm sáu ngày trước nguyên bản Huyên Di nói muốn trở về phố bắc khẩu hòa bình, kết quả lại kéo dài, thì ra là công tác xảy ra vấn đề, mình cũng bị mất chức, cho nên nàng đại khái là không làm cho mình lo lắng mới gạt chưa nói mà nói là lưu tại Cù mẫu bên kia.

Nghĩ đến đây, Đổng Học Bân nói thẳng: “Huyên Di, con đã ở tỉnh Giang Tích, Chư Kỵ, cách Tô Hàng không xa”.

“Ồ? Con chạy chỗ này đến làm gì?”

“Đến tìm dì! Không phải con đã nói vài ngày rồi sao? Không nói cái này, công tác dì xảy ra chuyện gì? Ai giáng chức dì...”

Nghe bên kia không có thanh âm, Đổng Học Bân truy nói: “Dì đang ở bộ phận quảng cáo tốt, tại sao đột nhiên phái dì đến phận bộ phóng viên? Còn làm hậu cần? Còn phái dì đến tinh Giang Tích xa như vậy? Sự kiện nhật báo kinh thành chỗ dì va chạm với xí nghiệp nhỏ ở kinh thành không phải xong rồi sao? Tại sao chuyện làm hướng dẫn du lịch Giang Tích tỉnh này cũng quan tâm? Bọn họ cho là mình là thời báo kinh hoa hay sao? Tưởng là báo thanh niên sao! Huyên Di, dì nói thật với con, có phải là dì đắc tội lãnh đạo?”

Vô luận là bị vô duyến vô cớ điều động công tác hay phái đến tỉnh Giang Tích công tác... Đều lộ ra một tư vị không tầm thường!

“Ha ha, Tiểu Tào nói mò với con cái gì hả? Không có, công tác dì tốt lắm, không có việc gì”.

“Tốt cái gì mà tốt! Dì mau nói cho con"?

“Thật sự không có, chính là dì công tác phạm vào một điếm sai lầm.

“Một điểm sai? Một điểm sai liền sung quân dì đến hậu cần? Lại cho dì, một nữ nhân làm công tác ngầm nguy hiểm như vậy? Hướng dẫn du lịch kia không phải thứ gì tốt đẹp, mấy tháng này tin tức đều ở trên báo, những sự tình này lúc nào cũng có! Dì lâm vào nguy hiểm thì làm sao bây giờ...” Đổng Học Bân có chút vội vàng, “Không nên không nên, dì ở chỗ nào? Giờ đây con đi tìm dì...”

“Đánh con đó, buổi tối làm sao con tới? Dì ở chỗ này không có việc gì...”

Cũng đúng, buổi tối không xe, “Buổi sáng ngày mai con đi Tô Hàng thị, đến con sẽ điện thoại cho dì...”

“Con đó, tuyệt không nghe lời!”

“Điện thoại sắp hết pin, cứ như vậy trước, ngày mai liên lạc...”

“...Ài, được rồi, con cũng nghỉ ngơi sớm một chút”.

Cúp điện thoại, Đổng Học Bân để di động lên trên, sau đó cân nhắc đạo chuyện Huyên Di rồi nằm ở trên giường chậm rãi đi ngủ.

Ngày hôm sau.

Thu thập xong hành lý, Đổng Học Bân ngồi xe đường dài đến Tô Hàng thị, tiện đà lại đổi xe đi tới cửa ra vào khách sạn Hoành Đô, ở đây cũng không tính là nội thành Tô Hàng, bên cạnh chính là khu danh thắng phong cảnh Đại Minh sơn cấp tỉnh, vừa quét mắt nhìn, du khách tốp năm tốp ba coi như rất nhiều. Sở dĩ Đổng Học Bân tới nơi này là buổi sáng phát tin ngắn hẹn cùng Huyên Di rồi, Huyên Di và Tào tỷ ngầm điều tra cơ bản kết thúc, đoàn du lịch giữa trưa còn có một chỗ là Đại Minh sơn, hai người bọn họ đến đây sẽ không đi cùng đoàn, mà là đến cửa ra vào khách sạn Hồng Đô tìm Đổng Học Bân, mặt khác, có một xe tải đi tỉnh ngoài làm việc tiện đường đón tiếp các nàng trong này, Huyên Di muốn nhìn trên xe một chút, còn địa phương giàu có không, cùng một chỗ đón Đổng Học Bân trở lại trong kinh.

Nhanh đến giữa trưa, Đổng Học Bân liên tiếp nhìn sang phương xa, còn không thấy thân ảnh Vân Huyên.

Kẹt xe? Không đúng, đường cái này rất thuận, cơ bàn không có người nào.

Lại trôi qua hơn mười phút, Đổng Học Bân đợi có phần mất kiên nhẫn, gọi điện thoại cho Huyên Di, “...ở chỗ nào...”

“Trên xe du lịch...” Đầu kia điện thoại kêu loạn, thanh âm động cơ rất lớn, vừa nghe cũng không phải là xe buýt lữ hành chính quy, “Hướng dẫn du lịch và lái xe không đưa chúng ta đi Đại Minh sơn, mà là đỗ xe tại một chỗ phụ cận, còn muốn chúng ta đi cái núi đối diện kia, mọi người mặc kệ, đang náo loạn, con chờ trong chốc lát nhé, nơi này cách Đại Minh sơn không xa, giống như theo đường cái một mực đi theo hướng bắc, dì qua tim con...”

Đầu bên kia điện thoại có thể nghe được có người phàn nàn.

“Trước kia đã tới, cái này không phải Đại Minh sơn gì...”

“Tiền đã giao, nếu không đi thì trả tiền...”

“Đúng! Trả tiền trả tiền! Các người là du lịch đoàn kiểu gì vậy...”

“Hô cái gì mà hô! Hô cái gì mà hô...” Cái phụ nữ lớn giọng này hẳn là hướng dẫn du lịch, “Ai nói cho các người biết đây không phải Đại Minh sơn? Hả!? Ai nói? Đại Minh sơn Tô Hàng chúng ta chính là chỗ này! Nhanh xuống xe leo núi! Trên núi có một trà lâu!

Như thế này, các người cùng ăn cơm nơi đó! Đúng rồi, tiểu phí trà lâu thấp nhất là năm trăm, tiểu phí không đến năm trăm không thể làm gì được” Cái hướng dẫn du lịch hắc đạo đạo kia chỉ định trà lâu nhất định sẽ cho bọn hắn trích phần trăm.

“Tại sao lại có tiểu phí thấp nhất?” Địch Vân Huyên nói: “Các người đây là ép mua ép bán!”

“Nhanh xuống xe, buổi chiều còn có một cảnh đẹp phải đi...” Cái giọng nam mang theo ngữ điệu uy hiếp này tám phần là lái xe.

Đổng Học Bân vừa nghe trong điện thoại, lập tức mắng trong lòng mắng: Con mẹ nó! Cái này là hướng dẫn du lịch hắc đạo bang! Sau đó đối với Huyên Di nói: “Con phải đi, không qua được thì ở tại chỗ chờ con, con theo đường cái một mực hướng nam có thể đến chỗ của dì...”

Cù Vân Huyên ừm một cái, “Được”.

Đột nhiên, chỉ nghe hướng dẫn du lịch hắc đạo đạo kêu lên: “Cô kia cầm camera quay tôi làm cái gì? Hả!? Đưa camera cho tôi! Nhanh đưa cho tôi...”

“Hả! Ai chụp ảnh...” Là lái xe đang nói chuyện, “Muốn chết hả?”

“Cô làm gì vậy? Tôi không quay cô! Ta quay phong cảnh bên ngoài...” Đây là âm thanh Tào tỷ!

Cù Vân Huyên cũng hô: “Các người là ăn cưóp à...”

Hướng dẫn du lịch hắc đạo nói: “Trên sổ viết cái gì? Đưa cho tôi! Đều đưa cho tôi!”

Tim Đổng Học Bân đều nâng lên cổ họng, “Huyên Di! Làm sao vậy? Làm sao vậy...”

Huyên Di không đáp lời, mấy người một bên hô một bên gọi, giống như đang đoạt gì đó, cuối cùng, hướng dẫn du lịch hắc đạo hét lên: “Lão Trịnh! Trên bút ký tất cả đều ghi sự tình về hai chúng ta! Hai gái điếm thúi này là phóng viên...”

Lái xe nổi giận mắng: “Mẹ! Để hai con đó xuống xe cho tao!”

“Ngươi làm gì! Buông tay! Buông tay cho ta...” Tiếng la Huyên Di phẫn nộ qua đi, xẹt xẹt qua hành lang, tít tít tít, điện thoại bị chặt đút!

Đổng Học Bân thoáng cái đã vội vàng, ĐCM cả nhà ngươi! Huyên Di nếu làm sao! Ta con mẹ nó giết chết ngươi!

Hô taxi vừa đứng ở trước khách sạn, chạy vội qua đó, không đợi hai du khách từ chỗ ngồi phía sau xuống xe, Đổng Học Bân xoay người vào tay lái phụ, “Nhanh lái xe! Hướng nam! Nhanh lên...”

Thấy hắn có cái dạng này, cho thuê lái xe có điểm bờ ngờ, “Thật có lỗi, tôi sắp ăn đi cơm, không đón khách...”

Ăn thằng bố ngươi! Đổng Học Bân với vào trong ngực móc chứng minh công tác ra,“Quốc an! Nhanh lái xe...”

Lái xe kinh ngạc, vẻ mặt một do dự, vẫn nhanh chóng đạp chân ga xuống, “Hướng nam đi nơi nào”.

“Đi theo đường cái! Đi địa phương phía nam có vùng núi! Trên núi còn có trà lâu!” Nói xong, Đổng Học Bân cũng không quàn lái xe nghe hiểu hay không hiểu, cầm lấy điện thoại hổn hển lại ấn số điện thoại Huyên Di, tít, tít, tít, vang lên hơn mười âm thanh cũng không có người tiếp.

Đổng Học Bân mắng một câu thô tục, tiện tay chính là báo cảnh sát, hắn không có nói sự tinh cái du lịch đoàn gì, chỉ nói từ Đại Minh sơn về hướng nam, trên đường lớn có người cướp bóc! Chủ yếu Đổng Học Bân là sợ sự tình đoàn du lịch hắc đạo liên lụy tới thế lực địa phương, vạn nhất cảnh sát cũng có liên quan, vừa nghe chuyện đoàn du lịch này sẽ không ra tay!

Xe taxi phi tốc chạy tại trên đường lớn, không ngừng vượt qua.

Nhưng Đổng Học Bân vẫn cảm thấy không đủ nhanh, “Sư phụ! Ngài chạy nhanh lên...”

“Đã rất nhanh...” Lái xe có chút đổ mồ hôi, chủ yếu là hắn nghe được bên kia có sự kiện cướp bóc.

Đổng Học Bân gấp đến độ dậm chân, nắm điện thoại lên lại gọi một lần, đô, tít, tít, tít, điện thoại Vân Huyên vẫn đgng không có người tiếp!

Huyên Di à Huyên Di! Em ngàn vạn lần đứng có việc gi! Chờ tôi! Tôi lập tức tới ngay!

Chờ tôi!!
Bình Luận (0)
Comment