Quyền Tài

Chương 1266

Trong phòng.

Bầu không khí như bùng nổ!

Giống như một quả bom bùng nổ trên bàn bài, dư âm lan tràn ra bốn phía, trong một cái chớp mắt đã lan tràn toàn bộ phòng khách!

Thiên ù!

Lại con mẹ nó thiên ù!

Lúc này không phải là đại tam nguyên!

Mà biến thành đại tứ hỉ còn muốn khó hơn đại tam nguyên gấp mười lần!

Thiên ù đại tứ hỉ? Đừng nói là chưa từng nghe qua, loại phương thức ù bài cực kỳ tàn ác này mọi người ngay cả nghĩ cũng chưa từng nghĩ đến! Bởi vì bài này là không có khả năng ù! Đừng nói là trong các cuộc đấu bài! Cũng là chơi online thôi! Bạn chơi cả ngàn ván cũng không có khả năng ra được! Đại tam nguyên còn có thể có một tí xíu cơ hội! Nhưng đại tứ hỉ thì tuyệt đối không được! Đông Nam Tây Bắc phong này phân phối hoàn toàn cố định! Bài này làm sao mà thiên ù được? Nhưng Đổng Học Bân lại ù! Ù ngay dưới mí mắt kinh động của mọi người! Tất cả mọi người đều có kích động muốn nhảy từ trên đổ thuyền xuống biển! Bởi vì bài này đã hoàn toàn vượt qua nhận thức của tất cả mọi người!

Thiên ù đại tứ hỉ!

Loại bài nghịch thiên này thật sự là không ai có thể ù được!

Tất cả mọi người cả kinh như gặp ma, nếu như Đổng Học Bân chỉ ù một cái thiên ù thì cũng ma, nhưng cái này không phải là 'một cát'! Mà là ba cái! Ba cái thiên ù!

Cái này vẫn là vận khí sao?

Sao có thể có vận khí nghịch thiên như thế?

Con mẹ nó! Cậu vẫn còn là người sao?

Bài của Đổng Học Bân thật sự quá lớn, hầu như có thể cái loại hù chết người, thấy bài của hắn, thì ngay cả Chu lão vẫn khí định thần nhàn đều không nhịn được lộ ra rung động!

Ngụy tổng và Lãnh tổng nhìn mà mặt mũi trắng bệch, trong lòng sớm mắng mẹ nó!

Ván nào cũng thiên ù? Mạt trượt còn có thể đánh như thế sao? Đây là đấu pháp gì hả trời??

Hơn nữa cái này cũng không quan hệ với đấu pháp! Không phải vận khí tới trình độ nghịch thiên! Ngay cả một ván thiên ù đều không có khả năng ra! Nhưng cậu đùng một cái thì ba ván? Là liên tục ba ván??

Trầm Tiểu Mỹ cũng suýt nữa ngã xuống đất không dậy nổi!

Chỉ có Trương Long Quyên một người bị bài của Đổng Học Bân làm vui vẻ, cười ha ha một tiếng, "Được cho một thiên ù đại tứ hỉ! Bài tốt! Ha ha!"

Đổng Học Bân không quan tâm thắng thua, ở đây vốn dĩ hắn hẳn phải là cao hứng nhất nhưng chỉ là cười nhàn nhạt, nhìn về phía chia bài nói: " Bài của tôi được rồi chứ?"

Chia bài ngây ngốc nói: "A, a, được được."

Đổng Học Bân ừm một cái, "Vậy thẻ bạc của tôi đâu?"

Chia bài ặc nói: "Ngài chờ, lập tức thanh toán."

Đổng Học Bân bất đắc dĩ nói: "Người ta vừa ù thì động tác của cô rất nhanh. Sao mỗi lần tôi ù cô lại không có tiếng động? Mỗi lần còn cần tôi gọi cô? Đây là có ý kiến với tôi hả?"

Nữ chia bài mặt đỏ lên, "Không có không có!"

Bên cạnh nhân viên công tác sòng bạc nghe vậy đã sắp khóc, người ta ù? Người ta ù có thể so với ngài cái này sao? Bài của người ta lớn cũng cũng là giang thượng khai hoa hoặc là bảy đôi và vân vân! Nhưng ngài đâu? Động một cái cũng là thiên ù! Động một cái nữa vẫn là thiên ù! Thiên ù còn chưa đủ! Ngài còn làm thiên ù đại tam nguyên hoặc là đại tứ hỉ mãn phiên? Chia bài không bị ngài dọa phát bệnh tim ra đã là chuyện tốt rồi! Sao còn có thể có phản ứng tính thẻ bạc chứ!

Ván này vẫn là mãn phiên.

Ba người cộng lại thua đủ một trăm năm chục triệu đô la!

Thế nhưng trong lúc chia bài muốn đi thanh toán thẻ bạc. Tống Ngọc Hổ đột nhiên đứng lên tức giận vỗ bàn, chỉ vào Đổng Học Bân nói: "Tên nhóc cậu gian lận!"

Ngụy tổng và Lãnh tổng cũng nghĩ vậy!

Rất nhiều người cũng đều nghĩ như vậy, toàn bộ nhìn về phía Đổng Học Bân.

Phía sau Trương Long Quyên và Trầm Tiểu Diễm Trầm Tiểu Mỹ nhất thời cũng đi lên.

Đổng Học Bân ngẩng đầu nhìn gã, cũng không đứng lên, cười ha ha nói: "Tôi gian lận? Được, vậy ông nói một chút tôi gian lận như thế nào đi, nói một chút."

Đúng vậy.

Hắn gian lận như thế nào?

Tống Ngọc Hổ cũng bị lời này làm nghẹn họng.

Đổng Học Bân híp mắt nói: "Sòng bạc là của các người, bài là của các người, con súc sắc là của các người, à, bàn mạt trượt cũng là của các người, lúc tôi vào không chỉ một lần bị soát người qua, còn bị thiết bị gì gì đó kiểm tra qua. Lúc đó các người sao không nói? À, hiện tại tôi thắng tiền các người nói tôi gian lận? Cái đạo lý gì đều cho các người chiếm hả? Được, nói tôi gian lận cũng được, ông tìm ra công cụ gian lận của tôi đi."

Ngụy tổng quát: "Cậu khẳng định đổi bài!"

Đổng Học Bân cười nói: "Đổi bài? Ở đây có nhiều ánh mắt như vậy, tất cả mọi người nhìn tôi. Bài của tôi cũng toàn bộ ở trên bàn, sau khi tôi bắt bài xong ngay cả tay cũng để trên bài, tay cũng chưa từng rời khỏi mặt bàn, cái này không cần tôi nói mọi người cũng đều nhìn thấy." Đổng Học Bân thấy trong nhân vây xem có người gật đầu, mới nói: "Cho nên tôi muốn hỏi một chút, tôi đổi bài như thế nào? Tôi là quan âm ngàn tay hả?"

Lãnh tổng nói: "Kiểm tra bài!"

Đổng Học Bân mỉm cười nói: "Đi. Tùy tiện tra."

Chia bài và sòng bạc nhân viên công tác đem bài mở ra, cả đám bu lại, lần thứ hai kiểm tra, thế nhưng bài một con cũng không hơn cũng một con cũng không thiếu, không thành vấn đề!

Tống Ngọc Hổ bọn họ đều không nói chuyện.

Đổng Học Bân nhìn bọn họ nói: "Nói đổi mạt trượt chính là các người, nói đổi súc sắc cũng là các người, được, các người nói cái gì thì là cái đó, công bằng mà, con người tôi thích công bằng, nhưng hiện tại nghe các người thay đổi mạt trượt? Còn thay đổi loại bài khác, màu sắc cũng đổi? Sao còn nói tôi làm bậy? Hả? Các người nếu như có suy nghĩ, tốt lắm, các người còn muốn cái gì nữa, có phải là muốn cho tôi bó tay bó chân chơi với các người thì các người mới kiên định? Không biết chơi bài thì trở về nhà luyện thêm vài năm đi, ở chổ này tự làm mất mặt xấu hổ à?"

Không biết chơi bài...

Bị một người người thường nói như vậy, quả thật là vũ nhục lớn nhất của bọn họ!

Nhưng như thế nào là biết chơi bài? Cậu con mẹ nó mở bài ra là thiên ù! Bắt bài cũng thiên ù! Kỹ thuật cho dù tốt thì dùng được cái rắm? Ngay cả cơ hội bắt bài cũng không có bọn họ làm sao mà ù!?

Bên trong có chuyện!

Khẳng định có vấn đề!

Tống Ngọc Hổ và Ngụy tổng bọn họ đều không tin Đổng Học Bân thật sự dựa vào vận khí bắt được thiên ù, trên đời làm gì có vận khí điên cuồng như thế hả??

Thế nhưng sự thật lại xảy ra trước mắt!

Bài không thành vấn đề! Cái gì cũng không có vấn đề!

Ngụy tổng mặt hung ác, "Bài này không chơi!"

"Rút thôi." Lãnh tổng cũng muốn thu thẻ bạc của mình.

Trương Long Quyên phía sau của Đổng Học Bân lúc này nở nụ cười, "Rút? Một vòng bài còn chưa có đánh xong, thẻ bạc của các người cũng còn, vô duyên vô cớ rút, cái này cũng có vẻ nói không được rồi nhĩ? Muốn rút có thể, một, chờ Tiểu Đổng làm hết cái, khi đó một vòng bài đánh xong các người tùy tiện rút, hai, thua hết tiền, không có tiền thì tự động ra, có thể đổi người khác, nhưng thẻ bạc của các người còn không ít, cái này muốn đi?"

Chia bài cũng nói: "Theo quy định là không thể rời đi, ít nhất phải đợi một vòng này đánh xong."

Nhà cái là luân phiên làm, một người một lần, cái này mới tính là một vòng bài, Đổng Học Bân làm cái còn chưa xong, bọn họ hiển nhiên là không thể đi như thế.

Ngụy tổng sắc mặt khẽ biến.

Lãnh tổng cũng nhìn về phía Tống Ngọc Hổ, có chút nóng nảy.

Tống Ngọc Hổ hít sâu vài lần, "... Tiếp tục!"

Chu lão còn ở phía sau nhìn, bọn họ không có khả năng tự mình phá hủy quy củ của mình, nếu không tín dự của sòng bạc để ở chổ nào? Người khác sẽ nhìn bọn họ thế nào?

Công tác thống kê thẻ bạc.

Thắng thua thanh toán.

Thẻ bạc vừa đổi lấy của Tống Ngọc Hổ nhất thời giảm phân nửa, Ngụy tổng và Lãnh tổng bên kia cũng đều không khác biệt lắm, không còn bao nhiêu. Lúc đầu trong nhận thức của mọi người, thẻ bạc năm mươi triệu là rất nhiều, rất nhiều người tới chỉ mang theo hơn một trăm ngàn mà thôi, thế nhưng trải qua vài ván mạt trượt như thế, mọi người mới nghĩ năm mươi triệu đối với một người điên ván nào cũng ra thiên ù quả thật là không đáng nhắc tới, cũng là chuyện của một ván bài! Đổng Học Bân thắng lần này, tổng thẻ bạc cũng biến thành năm trăm triệu đô la!

Chia bài nói: "Mấy vị chuẩn bị xong thì tôi xào bài?"

"Chờ một chút." Tống Ngọc Hổ suy nghĩ một chút, "Đổi bàn mạt trượt đi."

"Cái này..." Chia bài đổ mồ hôi một chút, nửa đường đổi bàn, cái này cũng thật sự không có cách nói được, bọn họ còn chưa có cái tiền lệ này, vì vậy nhìn về phía Đổng Học Bân.

Đổng Học Bân nở nụ cười, "Được, đổi."

Tống Ngọc Hổ nói: "Bài cũng đổi một bộ mới, tất cả toàn bộ đổi hết."

Chia bài nói: "Được, vậy mấy vị mời bên này."

Dọn bàn là không có khả năng, nhưng bên cạnh còn có một bàn mạt trượt khác, chỉ bất quá vị trí kém một chút, không phải bàn chủ, nhưng không khác biệt lắm.

Trương Long Quyên hỏi nhìn hắn.

Đổng Học Bân gật đầu một cái, ý bảo cô ấy yên tâm.

Bên này, khán giả và nhân viên công tác bên cạnh cũng đều đi theo qua.

Chờ sau khi ngồi xuống một lần nữa, Đổng Học Bân cười hỏi Tống Ngọc Hổ nói: "Lúc này có thể chứ?"

"Có thể." Tống Ngọc Hổ thở ra một hơi, nghĩ hẳn là vạn vô nhất thất, "Bắt đầu đi."

Ngụy tổng và Lãnh tổng cũng ngồi, bất quá lần này bọn họ đã không có thần sắc tình thế bắt buộc, ngược lại là rất thấp thỏm.

Ván bài bắt đầu.

Đổng Học Bân tiếp tục làm cái ném con súc sắc.

Phía sau, rất nhiều người đều tinh thần tỉnh táo lại, trước đó còn nghĩ bài lần này không có ý nghĩa gì, quả thật là nghiêng về một bên, nhưng từ khi Đổng Học Bân lên làm cái, cảm giác của mọi người hoàn toàn trái ngược, cái này quả thật quá đặc sắc, còn chưa từng thấy qua người nào ù bài như thế!

Một đấu ba, ngược lại ép ba người tới gắt gao?

Nhìn tiền của bọn họ, nếu như thêm một ván thiên ù mà nói thì mấy người đều bị nốc-ao!

"Tiểu tử này quá hung hãn!"

"Đúng vậy, đều ba ván thiên ù!"

"Ôi chao, các người nói ván tiếp theo cũng được sao?"

"Cũng được? Cái này đều đã ba ván còn chưa đủ hả? Còn thiên ù?"

"Vậy không nhất định, ba ván đều ra, vẫn là thiên ù đại tam nguyên thiên ù đại tứ hỉ loại bài này, cho dù ra lần thứ tư cũng không phải không có khả năng."

"Má nó, vậy hắn là đỗ thần con mẹ nó rồi!"

"Tôi cũng thấy không thể nào? Làm gì có vận khí như vậy?"

"Các người thật sự nghĩ là vận khí? Cho dù vận khí tốt cũng không có như vậy, anh gặp qua ai liên tiếp ba ván đều là thiên ù? Tôi nghe đều chưa từng nghe qua!"

"Nhìn đi, nhìn ván này có tình huống gì."

"Ngày hôm nay thật sự là không đến không!"

"Nói rất đúng, gặp phải siêu nhân rồi!"

"Vừa rồi ai nói tiểu tử này không biết chơi mạt chược vậy? Ha ha, cho dù người ta có thể là một người thường, nhưng với cái thế này, tôi phỏng chừng Trương Nhất đến cũng vô dụng."

Trương Nhất, đó là một pho tượng đại thần trong giới mạt trượt, rất có danh.

"Quả thật, hắn tới cũng không tác dụng."

"Ha ha, ván nào cũng thiên ù, cho dù là cái loại đổ thần như Trương Nhất, ngay cả cơ hội bắt bài cũng không có thì làm sao chơi??"

...
Bình Luận (0)
Comment