Quyền Tài

Chương 128

“Ồ. Vân Huyên, tại sao đóng cửa lại? Điều hòa gió mát không vào được”. “Mẹ. con không lạnh, không cần phải điều hòa”.

“Mẹ đóng nhé. đừng lãng phí điện, được rồi, con ngủ đi”.

“...ừm, ngủ ngon”.

Trong phòng ngủ Cù Vân Huyên. Huyên di nói xong với Cù mẫu. kéo dây đèn xuống tắt đèn, mặc một thân quần áo thu bông vải màu da cam, nàng nắm đến trên giường đơn, nương theo ánh trăng nhếch chân lên xoay người bắt chéo cởi tất, quay đầu lại ngó ngó Đổng Học Bân, hai chân vừa thu lại, vén chắn màu hông phắn lên một góc, chui vào chắn, vỗ vỗ gối đầu, Cù Vân Huyên tựa lên gối đầu, tựa ở cái thành bên phải giường ngủ.

Đổng Học Bân đứng ở đàng kia nén cuống họng thấp giọng nói: “Huyên di”.

“Hai ta chơi máy tính một lát? Tôi cũng không thấy buồn ngủ”.

“Đánh một ván bài cùng được mà?”

Thấy Cù Vân Huyên không để ý tới mình, Đổng Học Bân buồn bực, đành phải bắt đầu cỡi y phục, đem áo ngoài và quần vắt lên trên tủ đầu giường, Đổng Học Bân dứt khoát liền cởi bỏ hết quần áo chi mặc cái quần cộc, tiện đó vội vàng run rẩy kéo chắn ra, trên giường còn mang theo mùi vị nước xả mới, nhanh chóng chui vào, hít lấy từng miếng từng miếng khí lạnh - thật lạnh quá.

Huyên di đưa lưng về phía mình bỗng nhiên uốn éo cổ, “...Run cái gì?”

Đổng Học Bân xoa xoa tay bên dưới chắn, “Quá lạnh, cái hệ thống sưởi này của dì còn kém hơn so với nhà con, công ty giữ ấm cũng quá keo kiệt, đốt nhiều nhiệt một chút có thể tốn bao nhiêu tiền, phí cung cấp ấm cũng không thiểu”.

Cù Vân Huyên chậm rãi nghiêng người, khuôn mặt nhỏ nhắn mê người hướng chính diện về phía hắn, “Hàng năm không phải đều như vậy sao?”

Ánh trăng sâu kín âm thầm chiểu nghiêng, tiến vào phòng nhỏ, Đổng Học Bân thấy ngẩn ngơ, “Huyên di, dì nói vì sao dì xinh đẹp như vậy?”

“Ba hoa...” Khóe môi Cù Vân Huyên nổi lên nụ cười, “Lừa dì vui vẻ”.

“Đồ mồ hôi, không phải dì nói con chọc dì tức chết sao? Lúc này lại thay đổi?”

Cù Vân Huyên lấy tay vươn ra từ trong chắn đánh cho hắn một cái, không để ý đến hắn.

Đổng Học Bân rầm rì chậc lưỡi, “Con nói Huyên di, con dù gì cũng là tiểu lãnh đạo, dì đừng động thủ động cước với con được không? Con rất không có mặt mũi đó”.

Cù Vân Huyên buột miệng cười, cảm giác thanh âm có điểm lớn, lập tức che lại, “Ai kêu con động tay động chân với dì”.

“Không phải do con thích dì sao?” Đổng Học Bân nháy mắt mấy cái, “Dì cùng yêu thích con?”

“Nói hươu nói vượn, kéo miệng con đó!” Cù Vân Huyên hù nghiêm mặt trừng trừng hắn.

“Ai da, vừa nói cái này con đã trừng mắt, Tiểu Huyên Huyên, nói đứng đắn với em, em xem, hai tay tôi đã cầm, miệng cũng hôn, ngủ cũng ngủ ở cùng một chỗ, cái này, có phải là nên xác định quan hệ yêu thoáng cái?” Đổng Học Bân bắt tay cắm vào trong chăn Huyện di nóng hầm hập, bắt được tay nàng từ phía dưới, “Làm bạn gái tôi đi, đừng đế tôi chờ đợi nữa? Mẹ của tôi gọi điện thoại trở vê còn thúc tôi nhanh tìm đối tượng”.

Cù Vân Huyên tức giận cười nói: “Tìm người khác đi”.

Đổng Học Bân ra vẻ mất hứng nói: “Em nói như vậy, tôi thật sự đi tìm đó, tôi thật sự tìm người khác đó!”

“...” Huyên di không nói chuyện, đẩy tay hắn thủ ra, ôm chăn trở mình.

“Huyên di, nói chuyện nha” Đổng Học Bân đẩy đẩy phía sau lưng nàng, “Rốt cuộc là thế nào?”

Cù Vân Huyên giống như đang đấu tranh tư tưởng, xoay người sang bên này sau đó lại lật thân sang bên cạnh, tới tới lui lui giằng co trong chốc lát, Huyên di đột nhiên đưa ánh mắt chuyển đến trên mặt mình, “Tiểu Bân, cho dì chút thời gian suy nghĩ được không?

Trong mắt dì, tìm đối tượng là đại sự, không thể tùy tiện, dì cũng là chuần bị dùng kết hôn là điều kiện tiên quyết nói đến cái yêu này, nếu như dì nếu đáp ứng rồi cậu, cậu cảm thấy hai chúng ta có thể kết hôn không? Cho dù khi kết hôn, dì lớn hơn cậu nhiều tuổi như vậy, sau này bị đồng sự hoặc lãnh đạo đơn vị cậu nhìn thấy, còn không buôn chuyện sau lưng cậu?”

Đổng Học Bân trừng mất nói: “Tôi xem ai dám”.

“Nhìn cậu kìa” Cù Vân Huyên kéo khuôn mặt hắn một cái, “Cậu còn có thể ngăn chặn tất cả miệng mọi người?”

“Thích nói nhàm thì cho bọn họ lài nhải đi, dù sao tôi không quan tâm, ài, em đang nghĩ cái này?”

“...Dì... không quan tâm”.

“Chẳng phải xong rồi, chẳng phải không có vấn đề sao? Nói đối tượng không tốt sao?”

Mặt Cù Vân Huyên có điểm hồng, rụt rè ho ho cuống họng, “....ừm, lại để cho dì ngẫm lại”.

“Còn muốn cái gì, tuy tôi trông lên bình thường, thân cao bình thường, tính cách bình thường, gia thế bình thường, nhân phẩm bình thường, đầu óc không thông mình, IQ cũng không tính là cao... nhưng... nhưng phương diện khác tôi vẫn không tệ lắm, ví dụ như... Ví dụ như... Tôi X, tôi nói cái gì, tôi, không đúng không đúng, tôi nói... tôi nói tôi còn có một chút ưu điểm tương đối khá, đúng không? Em biết mà?” Đổng Học Bân gọi là cái này miệng ngu, nói nửa ngày, ngay cả mình cũng không nghĩ đến mình có cái ưu điếm gì, chóng mặt, còn không bằng không nói cái này.

Cù Vân Huyên bị hắn chọc cười, đưa ngón tay vũ mị lên điểm vào trán hắn, “Quả dưa ngốc”.

“Nhìn em lại nữa rồi, tôi khờ? Tôi chính là ăn nói vụng về một chút, chỉ sổ thông mình IQ tuy nói không cao, nhưng mà tuyệt đối tại khiến người cộng tiêu chuẩn ở phụ cận bồi hồi, sẽ không quá thấp so với chỉ sổ thông mình ngươi quốc gia chúng ta, đừng nói ngây ngốc, như ở trước mặt em, tôi chính là giống như thiểu năng”

Có nhiều thứ là trời sinh, Đổng Học Bân không có cách nào thay đổi cái gì, nhưng trải qua rèn luyện, hắn vẫn có thể cảm giác được chỉ số IQ của mình có tăng tiến nhanh chóng, so sánh mạnh hơn nhiều lúc đi học,ài, tuy cũng không phải mạnh hơn rất nhiều, nhưng ít nhất là mạnh.

Cù Vân Huyên lại là vui lên, “Cậu đó, dì nói cậu ngôc là khen cậu, miệng lưỡi trơn tru dì mới không thích”.

Đổng Học Bân xem xét nàng, “Vậy em yêu thích tôi sao?”

“...Dì không nói như vậy”.

Vừa thấy hấp dẫn, Đổng Học Bân lập tức gấp đến độ không chịu được, dứt khoát chủ động mà đá chắn ra, vẻo thoáng cái dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai chui vào trong chắn Huyên di, “Nói thống khoái đi, có theo làm đối tượng của tôi hay không?”

“Làm gì vậy, cậu nói không động chân tay mà” Cù Vân Huyên thở phì phì đẩy hắn, “Mau đi ra, đánh cậu đó!?”

“Em đáp ứng tôi, tôi mới đi ra”.

“...Dì còn phải nghĩ, cậu vội cái gì?”

“Ai u, em hỏi tôi lời này thậm chí sẽ gập trở ngại, tôi sống hai mươi mấy năm đều không nói qua yêu lần nào, giờ đây thật vất vả gặp một người tôi yêu mến, thật vất vả theo đuổi người tôi yêu mến kia đã để cho tôi nắm tay để cho tôi hôn, đối với tôi cũng có chút ý tứ, em nói một chút, em nói một chút, tôi vội vàng hay không? Tôi có thể không vội sao, em cũng để cho tôi nếm thử tư vị yêu thương được không?”

Nghe vậy, Cù Vân Huyên cũng không đẩy hắn ra, “Dì cũng chưa tìm đối tượng, tại sao dì không vội?”

“Vô nghĩa, dì sắp ba mươi, dì không vội? Ai tin”.

Đánh cánh tay hắn một cái, “Còn nói thô tục, thích ăn đánh”.

Rốt cuộc vội hay không vội, tranh luận cãi nhau trong vài phút, Đổng Học Bân đột nhiên cho rằng đây là một trưởng chiến tranh không chính nghĩa, thanh ám khinh khinh bay vùn vụt, hắn từ phía sau nhẹ nhàng ôm thân thể đầy đận ấm áp của Huyên di, tay xiết chặt, đem phía sau lưng nàng dính sát tại ngực mình, tay phía trước còn đang để trên bụng nàng sờ mó, “Em không vội yêu sao, dù sao tôi cũng vội, chết sống em cũng phải để cho tôi câu trả lời thuyết phục, khụ khụ, tôi đây... dùng tay cho đỡ nghiện được không?”

Cù Vân Huyên cầm cái cằm hắn, “Nói gì phải chết! Cậu thật là”.

Đổng Học Bân đồ mồ hôi, “Dù sao cũng phải em khẳng định đáp ứng làm đối tượng của tôi, tôi chỉ cần một điểm, nói cái gì cũng không cần”.

“Ai chịu chắc chắn đáp ứng? Sướng mình cậu” Cù Vân Huyên nhéo tay thúi trên bụng, trầm mặc đã lâu, lắc lắc đầu liếc mất về sau lung, đầu thấp một chút, từ từ nâng một tay lên bất được phía trước, có chút dừng lại, cánh tay trái che trên bộ ngực, cùng lúc đó tay phải cũng chuyên xuông phía dưới, ngón tay khep vào nhau, chăm chú che phía dưới, “...Không cho phép quá phận, bằng không sẽ không cho làm nữa, hiểu không?”

Tinh thần Đổng Học Bân run lên, ừm ba tiếng.

“Dê xồm” Quẳng xuống những lời này, lông mi Huyên di thật dài rũ xuống, không lên tiếng.

Đổng Học Bân miệng đắng lưỡi khô để tay trên mông đẹp nàng, cách quần thun xoa xoa, cúi đầu hôn nàng lỗ tai một cái, thấy thân thế Huyên di co rụt lại, hắn sủng sổt một chút, lại hôn hôn vành tai nàng. Đùi Huyên di, bàn chân, ngón chân. Đổng Học Bân ngày đó đã sớm sờ qua, cảm thấy đã không có cái tính khiêu chiến gì, lần này mục tiêu công kích chủ yếu là trên mặt, đong đưa một lát, Đổng Học Bân tìm tìm miệng áo nàng, vù, đem tay lạnh như băng cắm vào trong nội y nàng.

“Lạnh, đi ra ngoài đi ra ngoài”.

“Khụ khụ, để một lúc là nóng lên”.

“...Cậu sờ soạng bên ngoài quần áo, chớ đi vào, nghe thấy không”.

“Hài, trong ngoài không phải đều giống nhau sao trong tay tôi lạnh, vừa vận giúp tôi ấm áp”.

“...Vậy cậu đừng lên trên' Dừng lại đến nơi này là nhiều nhất, đừng có lại lên đây, bằng không thật sự đánh cậu?”.

“Ai ui, lúc này mới vừa đến bụng em, tôi sẽ lên trên một chút, ừm, năm phân, năm phân có được hay không?”

“...Nhiều nhất một centimet”.

“Bốn centimet đi, một centimet quá ít” Đổng Học Bân cò kẻ mặc cả.

“...Hai centimet, nhiều hơn nữa đừng sờ... a, ngại ít thì cậu bỏ ra đi”.

“Khụ khụ, hai centimet thì hai centimet, vậy em mở ra chút ít”.

Cổ tay Đổng Học Bân từ từ lên trên, quần áo liên quan cũng cởi cởi lên trên.

Vài giây đồng hồ sau, Huyên di hô một tiếng, khó thở nói: “Đã nói không cho phép quá hai cen ti mét rồi mà? Sáu centimet rồi, đừng làm rộn ở đây, không được đi”.

“Đặt một phút đồng hồ, một phút đồng hồ xong rồi tôi sẽ xuống”.

“Ài, cậu thật là...”

“Thật sự một phút đồng hồ, được không? Đi mà”.

“...Chỗ này là có thể tùy tiện đặt sao? Sớm muộn gì cũng bị cậu làm cho tức chết, nhiều nhất mười giây đồng hồ, dì cho cậu đếm lùi, một... hai... ba...” đọc trong chốc lát, “Mười giây đồng hồ xong, nhanh lấy tay thúi đi”.

“Chờ một chút, cho nhiều thêm vài phút”.

“...Có phải là không nghe lời di nói? Dì không muốn cậu có thả hay không?”

“Ai da, cho nhiều hơn một phút đồng hồ nữa, một phút đồng hồ...” Đổng Học Bân cố gắng xoa nấn.

Năm phút đồng hồ qua...

Mười phút trôi qua...

Quần áo bông vải trên người Cù Vân Huyên đã bị nhàu nát, chẳng những kéo lên thay đổi vị trí, trên áo cũng đầy nếp nhãn thưa thớt, giống như vừa bị đoàn người nghiền qua bình thường. Quần nàng hơi tốt một chút, chỉ là trên khối bông vải trên cập mông cùng cực kỳ nhắn nhắn nhúm nhúm, giống như vừa mới từ trong máy giật quần áo đi ra.

Giờ phút này, Đổng Học Bân sau lưng đè nặng chắn bông chống cánh tay đỡ phía trên Huyên di, gáy có chút mồ hôi, “Huyên di, được không?”

“Được cái gì!” Trên mặt trên cổ Cù Vân Huyên tất cả đều là loại đỏ hồng nhẹ nhàng, hai nàng tay đều che ở dưới mặt, trừng tròng mắt xấu hổ và giận dữ nói: “Trên mặt cho cậu làm cái kia, tại sao lại càng muốn quá phận? Cậu muốn làm cho dì tức chết có phải không? Không được làm cái kia tuyệt đối không được”.

Trong lòng Đổng Học Bân biết cái này thành công hay không cũng lại phải lâm vào một lần thi biện luận, hắn dứt khoát không nhiều lời, vươn tay túm quần thun của Huyên di.

“Tin dì cắn chết cậu hay không?”

“...Khụ khụ, không tin”.

“Cậu... cậu đừng, ai ui, tại sao cậu... đừng, đợi một chút”.

“A, đợi bao lâu?”

“Chờ dì suy nghĩ chuyện hai chúng ta thật tốt rồi nói sau, giờ đây không thể làm chuyện kia”.

“Vậy giờ đây em suy nghĩ, suy nghĩ tốt nói cho tôi biết”.

“Qua vài ngày nói sau, giờ đây làm sao... Ai ui, nói cậu đừng gấp cái gì, nhanh kéo quần... cậu... ai da...nếu không thì... dì cho cậu nhìn, nhưng không thể động tay, đây là điểm mấu chốt, được chưa?” Cù Vân Huyên thỏa hiệp một ít.

Trông thấy Huyên di có ý tứ ởm ờ, Đổng Học Bân đâu chịu buông tha cái cơ hội này, “Hai ta đều như vậy, em nói xem làm việc đó còn có thể có khác nhau bao nhiêu?” Thật ra Đổng Học Bân cũng không cho rằng Huyên di có thể đáp ứng mình, dù sao hai người còn không phải người yêu, đến quan hệ đều không xác định, Đổng Học Bân chỉ là muốn đem hết toàn lực thử một lần mà thôi.

“Đương nhiên là có khác nhau, khác nhau quá lớn, cậu đừng... đợi một chút... Ai ui... cùng lắm thì cho cậu đụng đụng, nhưng không thể làm, được chưa? Cậu... cậu, tại sao còn kéo quần dì... đừng làm rộn đừng làm rộn...” Sau khi hai người làm ầm ĩ trong chắn bông trong chốc lát, Cù Vân Huyên thật sự không cách nào, buông cánh tay hắn, “Thật phục cậu, buông dì ra, để di tự mình thoát được không?”

Xem xét có lý, tim Đổng Học Bân đập thình thịch, tâm ngứa khó nhịn xuống buông tay ra.

Cù Vân Huyên nhìn trừng trừng hắn, chậc lười, không tình nguyện cởi mà quần dưới ra, động tác thật chậm, một phút đồng hồ mới cởi xong.

Đổng Học Bân nói: “Giờ đây đã được chưa?

“Để dì nghĩ” Cù Vân Huyên hô một hơi, cầm hai tay vỗ nhẹ nhẹ khuôn mặt, lại nhả một hơi, “...Thật sự muốn làm?”

“ừm”.

“Nhưng...”

“Lại động?”

Ngó ngó hắn, Cù Vân Huyên để thân thể buông lòng xuống, “...Không sao, vậy cậu... Vậy cậu...”

Đây là đồng ý? Đổng Học Bân vừa mừng vừa sợ, thoáng cái đã đè lên.

“Đừng đừng... đợi chút, đợi lát nữa dì nghĩ đã, cậu đừng làm trước, để cho dì ngẫm lại” Cù Vân Huyên chuyển thân thể, càng che kín thân thể.

“Tôi chóng mặt, em muốn làm tôi vội chết hả?”

Cù Vân Huyên không nói gì, bành bạch vỗ khuôn mặt, tỉnh táo tỉnh táo, xem hắn, lại ngó ngó cửa phòng ngủ, Huyên di bụm lấy ngực ngôi xuông từ trên giường, đẩy Đổng Học Bân cưỡi trên người nàng ra nói: “Cậu đi sang một bên, trước hết tôi nghe xem mẹ tôi đã ngủ chưa”

Xoay người xuống giường, Cù Vân Huyên rón ra rón rén đi tới trước cổng, đưa lỗ tai đi lên nghe một chút, vài phút đồng hồ sau, mới mơ hồ nghe được có tiếng vang ngáy ngủ, nàng vừa quay đầu lại, lại trở về ổ chăn.

“Tốt chưa?” Đổng Học Bân vội vàng!.

Cù Vân Huyên không nói gì chà xát khuôn mặt trên dưới, “Thật sự phải làm? Tại sao thành như vậy, dì chưa chuẩn bị tâm lý... Tiểu Bân, nếu không thì ngày mai làm tiếp được không.. Cho dì thời gian chuẩn bị một chút, hơn nữa mẫu thân của dì còn đang ở gian ngoài, thanh âm quá lớn mà nói, mẹ sẽ nghe thấy, ngoan, nghe lời, ngày mai, ngày mai dì khắng định cho cậu làm, cậu muốn làm sao thì làm vậy, được không?”

“Ngày mai cùng hôm nay có gì khác nhau?” Đổng Học Bân đã nghẹn đến tận cố, “Tôi phỏng chừng một phút đồng hồ cũng chờ không được nữa”.

Cù Vân Huyên bĩu một cái miệng, dỄÍdo dự dự nói: “Vậy... vậy...”

“Vậy cái gì?” Đổng Học Bân bất lấy tay nàng đặt phía dưới, bắt gối đầu bên kia giơ lên, cúi đầu tìm môi Huyên di.

Cù Vân Huyên nhìn nhìp theo dõi hắn, cổ cũng trở về hôn hắn một cái, “...Ài, vậy làm đi. cậu chỉ biết khi dễ dì. hiểu rõ dì không đánh được cậu”.

Đổng Học Bân sợ nàng lại đột nhiên nói một câu “đợi một chút”, hỏi lại: “Thật sự làm!?”

“...ừm”.

“Lúc này không cho phép hô ngừng đâu!?”

“...ừm”.

Ha ha, rốt cục thành công.

Đổng Học Bân chờ đợi ngày này không biết đợi bao lâu, hiện tại tâm tình so với lúc thi đậu nhân viên công vụ trước đây và bay lên Phó Chủ nhiệm thì còn hưng phắn hơn, bởi vì người dưới thân thể này là Huyên di, là Huyên di hắn đã thầm mến nhiều năm, là nữ nhân kia ôn nhu đến trong xương cốt, đẹp đến mức tận cùng, cơ hồ hoàn mỹ không có khuyết điểm.

Giờ đây, Huyên di thật sự chịu làm cho mình làm? Đổng Học Bân cảm giác giống như nằm mơ.

“...Nghĩ cái gì?” Cù Vân Huyên hung hắng nhìn hắn, “Có làm hay không? Không làm dì đi ngủ đó!?”

“Đổ mồ hôi, đừng đừng đừng”.

Bời vì sợ thanh âm truyền đi, Đổng Học Bân nhấc chắn lên, liền che toàn bộ hai người ở bên trong, đen sì cái gì cũng không nhìn thấy, hắn dựa vào xúc cảm mềm mại trên tay tìm được địa phương nên tìm rồi. Mặt ngoài chắn phập phòng lay động cao thấp, trong chốc lát chắn xốc lên một cái cửa, ném ra một bộ quân áo thun, trong chốc lát lại mở một chút, ném ra một nội khố.

Một phút đồng hồ sau, Huyên di phát ra một tiếng kêu thảm quanh quẩn ở trong chăn.

Ngay sau đó, Cù mẫu gian ngoài mơ mơ màng màng hói, “Hả? Vân Huyên, kêu to cái gì? Có cái gì sao?”

Đổng Học Bân thoáng cái cũng không dám động.

Cù Vân Huyên bị đau che miệng, nghe vậy, vội vàng kéo chắn xuống lộ đầu ra, hít vào một hơi nói: “Xoay người thì đụng phải vết thương, đau một cái, a, không có việc gì, a, không có việc gì”.

“Mẹ còn tưởng rằng làm sao, ngủ đi ngủ đi” Âm thanh ngáp qua đi, bên ngoài không có động tĩnh.

Cù Vân Huyên nhịn đau nhô giọng nói: “Chờ mẹ tôi ngủ cậu hãy làm, dừng lại trước, được không?”

Trong thân thể Đổng Học Bân còn ở vào trạng thái nhiệt huyết sôi trào, một giây đồng hồ cũng không đợi được, sau một khắc lại tiếp tục làm việc.

“Nói đợi chút... a...”

Mười phút...

Mười lăm phút...

Chắn vui vẻ dung đưa, chân giường lung la lung lay, Đổng Học Bân vẫn lần đầu tiên nếm được tư vị nữ nhân, cũng khóng biết nên dùng cái động tác gì, dù sao chính là dựa vào cảm giác từ trên xuống dưới trái trái phái phải, hung hắng lăn qua lăn lại với nàng, dùng sức đè nàng, cái tư vị kia... sẽ không muốn nói ra.
Bình Luận (0)
Comment