Quyền Tài

Chương 1281

Buổi tối.

Chưa đến mười một giờ.

Khách sạn, trong phòng chị Ngu.

Biết thời gian cấp bách, không biết tiểu Thiến Thiến bên ngoài sẽ trở về ngủ lúc nào, vì vậy Đổng Học Bân một hai ba đem quần áo cởi ra, nhất thời, một thân vết thương và băng gạc băng vải tất cả đều lộ ra, Ngu Mỹ Hà nhìn mà vành mắt đều hồng lên.

"Sao... Sao nhiều vết thương như vậy?"

"Ha ha, đều sắp khỏi rồi, đừng lo lắng."

"Cậu như vậy cũng... Cũng không được cái kia."

"Cái này không phải có chị sao, chị ở trên là được."

"Nhưng lỡ như vết thương nứt ra, chị cái này... Nếu không chờ cậu khỏe lại."

"Tôi trèo đèo lội suối tới, ngay cả thịt chưa thưởng được, sao có thể đi như thế, ai da không có việc gì đâu, nhanh lên một chút đi chị Ngu, tới."

Đổng Học Bân lên giường, nhưng vừa nghĩ đến mọi người còn có thể đi ngủ, lỡ như làm cho giường bị dính, tiểu Thiến Thiến cũng có thể cảm giác được, cho nên nhấc chân bước xuống, ngồi xuống đất, khẽ gật đầu, nằm ở trên mặt đất vậy, đồng thời thuận lợi từ trên giường chộp tới một cái gối đầu, kê ở phía sau đầu, lúc này mới thoải mái nói, "Chổ này đi, đừng làm trên giường."

Ngu Mỹ Hà nhìn hắn, "Vậy, vậy chị cũng... Cũng cởi?"

Đổng Học Bân nói: "Áo ngủ mặc đi, đỡ phải một hồi không mặc kịp, khụ khụ, đem quần áo bên trong cởi ra là được, ừm."

"Vậy cậu đừng nhìn."

"Vợ chồng cả rồi, coi chị kìa."

"Thật sự đừng nhìn, được không?"

"Được được được, tôi quay đầu đi được chứ?"

Đổng Học Bân đem đầu quay qua, không lâu, tiếng sàn sạt vang lên một chút, sau đó một cái quần lót màu trắng bay vào mi mắt của Đổng Học Bân, đáp xuống trên ghế, sau đó, một cái áo ngực màu trắng cũng bị một tay ném đi.

"... Có thể."

Đổng Học Bân quay đầu nhìn cô ấy, dưới ánh trăng chiếu ra một đại mỹ nhân, Ngu Mỹ Hà một thân áo ngủ đã chân không một mảnh. Có vẻ rất gợi cảm, nhất là da thịt trắng bóng trên người, khiến cho Đổng Học Bân vừa nhìn có chút cầm giữ không được. Trước đây, Ngu Mỹ Hà luôn luôn cứng đờ, Đổng Học Bân bảo cô ấy làm gì cô ấy mới làm cái đó, nhưng ngày hôm nay chị Ngu có thể cũng là có gấp, có thể rất sợ cha mẹ và con gái đi vào, vì vậy không đợi Đổng Học Bân ngoắc gọi cô ấy nhanh lên, Ngu Mỹ Hà cũng đã đi tới. Che phía trước váy không cho Đổng Học Bân thấy, sau đó hơi tách hai chân ra đứng ở trên đùi hắn, mặt đỏ hồng, nhẹ nhàng ngồi hổm xuống.

"Cái này. Như vậy được không?"

"Được, mau tới đi."

"Vết thương của cậu thật sự không có việc gì?"

"Sẽ không. Chị cứ ngồi đi."

"Vậy chị cho cậu... Ừm."

Ngu Mỹ Hà ngồi chồm hổm đưa tay tới túi xách trên bàn, mở ra suy nghĩ cả nửa ngày, mới từ ngăn kéo sâu nhất bên trong đỏ bừng cả mặt lấy ra một cái “Ba Con Sói”, xé ra, tựa hồ không dám quăng vỏ lung tung, đem vỏ nhét lại trong túi. Ngu Mỹ Hà là một người rất cẩn thận, Đổng Học Bân bình thường không nghĩ đến việc này, vừa kích động nên cái gì đều đã quên, nhưng chị Ngu thì không, cho dù Đổng Học Bân không ở bên người, Ngu Mỹ Hà tựa như mỗi ngày cũng tùy thân mang theo cái bật lửa và “Ba Con Sói”, chỉ sợ ngày nào đó Đổng Học Bân đột nhiên tập kích.

Đổng Học Bân đã chờ không được đem tay cắm vào trong váy cô ấy.

Mông đẹp nhất thời lộ ra hơn phân nửa, Ngu Mỹ Hà một tay cuống quít che váy ngủ, sau đó vừa nhìn cũng che không được, thẳng thắn đỏ mặt nghiêng đầu, mân mê môi hơi ngồi xuống đi.

"Ơ!"

"A!"

Bầu không khí trong phòng lập tức nóng lên!

Ngu Mỹ Hà không dám kêu, dùng một tay che miệng, lắc lắc cái cổ cũng không dám nhìn Đổng Học Bân, ngồi xổm trên người hắn ngồi lên ngồi xuống, phục vụ cho Đổng Học Bân.

Mười phút...

Hai mươi phút...

Ngu Mỹ Hà mệt muốn chết rồi, đầu gối đều run run.

Đổng Học Bân vừa nhìn, để cô ấy quay người đưa lưng về phía mình.

Nửa giờ...

Hai người thay đổi rất nhiều tư thế, thật vất vả mới lăn qua lăn lại chị Ngu một lần, Đổng Học Bân khẳng định phải lăn qua lăn lại thống khoái, cái gì đều thử một lần. Tới cuối cùng, Ngu Mỹ Hà tinh thần vẫn đều căng thẳng có thể là bị Đổng Học Bân gây họa quá lợi hại, hai tay bỗng nhiên ôm chặt cái miệng gấp gáp kêu nhỏ lên, thân thể hoàn toàn mềm mại xuống, không còn cảm giác.

Sau một lúc lâu.

Ngu Mỹ Hà ngã xuống mặt đất thở dốc từng ngụm từng ngụm, trên người tất cả đều là mồ hôi thơm ngào ngạt, hầu như làm ướt cả áo ngủ. Đổng Học Bân cũng mệt đến không nhẹ, xê dịch thân thể, nằm ở trên thảm ôm lấy chị Ngu, thăm dò tìm miệng của chị Ngu, Ngu Mỹ Hà quay đầu lại hôn môi với hắn, toàn thân trên dưới đều hồng thuận, ôm cùng một một hồi, hai người mới hòa hoãn lại.

"Chị Ngu, mấy giờ rồi?"

"Ừm, mười một giờ bốn mươi."

"Mặc quần áo đi, phỏng chừng bọn họ cũng sắp ngủ."

Ngu Mỹ Hà không lo cho mình, cô ấy chuyện gì bình thường đều nghĩ cho Đổng Học Bân trước, thì đứng dậy đem quần áo cho hắn, cũng không cần chính hắn mặc, chị Ngu chủ động mặc cho hắn, rất cẩn thận, giống như dâu p... Không, như là dâu cả, ôn nhu cực kỳ.

"Vẫn là chị Ngu tốt." Đổng Học Bân cảm khái một tiếng.

Ngu Mỹ Hà lộ ra một nụ cười hiếm có, "Không có."

Đổng Học Bân thật sự là yêu cô ấy yêu muốn chết, chờ sau khi mặc quần áo cũng không buông ra, ôm cô ấy tựa ở trên giường, còn khiến cho chị Ngu ngồi ở trên đùi mình.

Ngu Mỹ Hà có chút không được tự nhiên ôm lấy cái cổ của hắn, "Một hồi cậu làm sao bây giờ? Trốn ở dưới giường? Cậu bị thương nặng như vậy, lỡ như cảm lạnh..."

"Tôi có yếu đuối như vậy sao?"

"Lỡ như thôi, nếu không chị đem áo khoác để dưới giường."

Không đợi Đổng Học Bân từ chối, Ngu Mỹ Hà đứng lên đem áo khoác để dưới giường, sau đó ngửi mùi vị trong phòng, nhanh chóng bước nhanh đi tới mở cửa sổ ra phóng mùi một chút, sau đó lại bắt đầu đem giấy vệ sinh đi lau mặt đất ẩm ướt vừa rồi, không dám đem giấy vệ sinh bỏ vào trong thùng rác, bởi vì có một chút mùi vị đặc thù, cho nên chị Ngu khẽ cắn môi, thẳng thắn lấy dũng khí ném ra ngoài cửa sổ.

Cạch cạch, cánh cửa bị người mở. Không mở được, liền gõ cốc cốc.

"Mẹ, mẹ đã ngủ chưa? Sao đóng cửa rồi?"

"A, mẹ tới, vừa rồi hình như ấn nhấm."

Đổng Học Bân xoay người chui xuống giường, đi trốn.

Ngu Mỹ Hà đi mở cửa, Ngu Thiến Thiến và Tiễn Lệ Hoa bọn họ đều đi vào.

"Mỹ Hà ngủ rồi à?"

"Không ngủ."

"Ha ha, ba mẹ cũng ngủ, con cùng Thiến Thiến nghỉ ngơi sớm đi, ừm? Mỹ Hà, trên người con sao hồng như thế? Nóng à?"

"Ừm, hơi chút có... Có chút nóng."

"Nóng thì mở cửa sổ, thế nhưng đừng để cảm lạnh."

...
Bình Luận (0)
Comment