Quyền Tài

Chương 1287

Đổng gia.

Sáng sớm, bảy giờ hơn.

Bầu không khí trong phòng khách rất căng thẳng!

Đổng Học Bân gấp gáp đi tới ôm lấy đầu của Từ Yến, cúi đầu nhìn khóe miệng của cô ấy, quả nhiên là bị đánh, hắn nhìn liền nghĩ không thích hợp, nếu như bị nóng sao có thể sưng đỏ như vậy, lại nhẹ nhàng vươn ngón tay mở khóe miệng của chị Từ nhìn bên trong một chút, trong khoang miệng rõ ràng có chút tụ huyết, còn nghiêm trọng hơn nhiều so với bên ngoài, bên trong khoang miệng cũng hồng hồng, dưới răng thậm chí có chổ bị bầm tím, Đổng Học Bân sắc mặt thay đổi, thấy như thế cũng biết một quyền này có bao nhiêu nặng!

"Hắn bình thường đánh ngài?"

"Chỉ có lần này."

"Trước đây các người còn là vợ chồng thì sao?"

"Cùng lắm thì túm cổ áo chị, không đánh qua."

"Túm cổ áo ngài? Cái này không phải cũng là đã ra tay sao?"

"Cho nên chị mới ly hôn với hắn, mỗi lần công tác không thuận, tính tình hắn cũng càng lúc càng lớn, toàn bộ phát ra trên người chị, ài, chị nói với cậu cái này để làm gì, đều là chuyện của rất nhiều năm trước, không đề cập tới."

Bỗng nhiên, Đổng Học Bân nghĩ tới.

Ngày hôm qua lúc cởi quần áo, chị Từ vì sao bắt hắn tắt đèn?

Trước đây chị Từ không có như vậy, da mặt của Từ Yến có thể còn dày hơn cả Đổng Học Bân.

Đổng Học Bân đem bàn tay tới, cởi nút buộc của Từ Yến, cổ áo đã mở ra.

"Làm gì?" Từ Yến nhìn hắn, đưa tay cản một chút, "Được rồi, tên nhóc cậu đừng náo loạn, đang ăn, chị còn đói."

"Ngài cho tôi xem."

"Đừng xem. Không có việc gì."

"Không có việc gì ngài vì sao không cho tôi xem?"

"Không lớn không nhỏ có phải không?"

"Phải cho tôi xem, nhanh lên một chút!"

Từ Yến thấy cái ánh mắt này của hắn, cũng khẽ thở dài một cái, buông tay ra, cũng không ngăn cản cái gì, không nhúc nhích để cho hắn cởi áo.

Một nút buộc...

Hai nút buộc...

Ba nút buộc...

Áo sơmi cởi ra, tách ra trái phải hai bên.

Sau một khắc, Đổng Học Bân liền hít vào một ngụm khí lạnh. Dĩ nhiên sơ cái gì tới cái đó, bụng của chị Từ có một dấu bầm rất sâu! Da còn bị rách! Có chút vệt máu! Mặt trên hình như còn được bôi thuốc!

"Cái này là chuyện gì?" Đổng Học Bân phát hỏa.

Từ Yến kéo hắn ngồi xuống, "Không có gì."

Đổng Học Bân vội la lên: "Ngài mau nói cho tôi biết!"

Từ Yến buộc nút lại, "Thật không có gì, hắn sau đó lại đá chị một cước, đã bôi thuốc, cũng không khác biệt lắm."

"Hắn đá ngài??"

"Không nói cái này được không?"

"Còn có chỗ nào bị thương?"

"Không có, chỉ ngoài miệng và bụng."

"Ngày hôm qua vì sao ngài không nói với tôi! Buổi tối tôi lăn qua lăn lại ngài như vậy! Ngài..."

"Ha ha. Không trở ngại, ngày hôm qua cậu cũng không đụng vào vết thương. Không sao."

Nhìn vết thương trên bụng và khóe miệng của Từ Yến. Đổng Học Bân đau đến nổi tâm đều nhanh nát, một cổ lửa giận chưa từng có cũng ầm một tiếng nổ tung trong đầu!

Đánh chị Từ của tôi?

Lại có thể dám đánh chị Từ của tôi??

Cái đệch con mẹ nó! Ông muốn chết!!

Đổng Học Bân trên dưới toàn thân nhất thời bị cơn tức tràn ngập, lúc này hắn giống như một quả bom hẹn giờ, tùy thời có thể phát nổ!

Từ Yến sờ sờ tay hắn, "Chị không có việc gì."

"... Đi bệnh viện xem?"

"Không phải vết thương lớn, không cần cái này, đi tiệm thuốc mua thuốc là được." Thấy hắn vẫn là cái biểu tình kia. Từ Yến liền vẫy tay, "Tới. Bôi chút thuốc cho chị đi."

"Ừm."

"Ngay trong túi xách của chị."

Đổng Học Bân cầm đến đây, mặt không biểu tình xốc quần áo Từ Yến lên. Ngồi xổm trước mặt cô ấy cẩn thận bôi thuốc cho cô ấy, trong mắt có chút đau đớn.

Từ Yến sờ sờ đầu của hắn, "Biết cậu lo cho tôi."

Đổng Học Bân ừm một cái, "Ngài đau không?"

Từ Yến cười, "Ha ha, không đau."

"Đều rách da, sao không đau?" Đổng Học Bân đều đau đến khóe miệng có chút run rẩy.

"Cái này không phải có cậu lo lắng cho chị sao? Chị rất vui mừng, biết còn có người quan tâm tôi." Từ Yến sờ sờ tay hắn đang bôi thuốc cho mình, "Nhớ kỹ tên nhóc cậu lúc trước vừa làm nhân viên công vụ lúc cái gì cũng đều không hiểu, cả ngày ở cơ quan ngây ngốc, gây chuyện khắp nơi còn bắt tôi làm lãnh đạo đi chùi đít cho cậu, khi đó nếu không phải tên nhóc cậu cái miệng ngọt năng lực làm việc ưu tú, chị đều hận không thể đem cậu điều đến phân cục khác, ha ha, thoáng cái đã vài năm trôi qua, tôi già rồi, cậu những năm qua, còn biết chiếu cố chị."

Đổng Học Bân đè nặng tâm tình nói: "Trước đây là ngài chiếu cố tôi, hiện tại nên là tôi chiếu cố ngài, ngài đừng nhúc nhích, chờ tôi bôi thuốc cho ngài xong."

"Được, chị không động."

"... Được, làm xong."

"Ừm, cảm ơn Tiểu Bân của chúng ta."

"Chồng ngài trước kia công tác tại thị cục?"

"Ừm, lên chức rồi."

"Tôi nhớ kỹ tên là Uông Sâm? Hắn hiện tại là chức vụ gì?"

"Người đứng đầu phòng ban, chủ nhiệm, cấp chính xử."

Kinh thành là thành phố trực thuộc trung ương, thị cục không phải phân cục Thành Tây Đổng Học Bân lúc trước làm, mà là cơ quan cùng cấp với sở tỉnh, thậm chí địa vị còn cao hơn rất nhiều so với sở tỉnh, người đứng đầu một phòng ban bên dưới tự nhiên cũng là cán bộ cấp chính xử, rất có thể vẫn là đãi ngộ cấp phó sở.

"Uông Sâm loại phẩm tính này còn có thể thăng quan?"

"Hắn cùng người đứng đầu quốc an thành phố có quan hệ, cụ thể chị cũng không rõ ràng lắm, nghe người ta nói, hiện tại Uông Sâm phát triển cũng không tồi."

"Vậy cũng là cùng cấp bậc với ngài."

"Cấp bậc như nhau, vị trí không giống, có cục trưởng thị cục đỡ lưng cho hắn, hắn còn muốn lên một bước cũng không phải việc khó, chị Từ cậu thì không giống, muốn lên lên một bước cũng quá khó khăn." Dừng một chút, Từ Yến tiếp tục uống cháo, "Không nói hắn, nói chút chuyện vui vẻ đi."

Đổng Học Bân nói hai câu cũng không hỏi lại, đột nhiên trở nên bình tĩnh đến đáng sợ, ngồi ở chỗ kia chậm rãi uống cháo, câu được câu không trò chuyện cái khác với Từ Yến.

Cháo uống xong.

Từ Yến đứng dậy trước, "Ngày hôm qua cậu vừa làm cơm lại vừa rửa chén, lúc này cũng đừng giành với chị, ngày hôm nay tôi rửa." Nói xong thì vào phòng bếp.

Đổng Học Bân cũng không giành, ngồi không nhúc nhích.

Ào ào, chén bát đều rửa sạch sẽ.

Từ Yến trong phòng bếp ca xoa tay đi ra, nhưng phát hiện phòng khách không người, hơi ngẩn ra, "Tiểu Bân? Tiểu Bân?" Kêu hai tiếng, vẫn không người đáp lại.

Phòng ngủ không người.

Phòng khách không người.

Phòng vệ sinh cũng không người.

"Tiểu Bân? Ở đâu vậy?" Từ Yến lần thứ hai kêu một tiếng.

Rốt cục, ánh mắt của Từ Yến rơi vào tay vịn bên cạnh sô pha, chỗ đó cô ấy nhớ kỹ vốn dĩ là chổ để bóp của Đổng Học Bân, hiện tại cũng không thấy, đi nhanh tới cửa nhìn, đôi giày da cũng chẳng biết đi đâu, hiển nhiên, Đổng Học Bân hình như là đi ra rồi, ngay cả bắt chuyện cũng không có mà đã đi, Từ Yến tựa như nghĩ tới cái gì, sắc mặt khẽ biến, mở cửa ra mang giày cao gót vội vã xuống lầu, đi bộ đuổi theo!

"Tiểu Bân! Tên nhóc cậu trở về cho tôi!"

Không người đáp lại, cũng không biết đã đi bao lâu rồi!

...
Bình Luận (0)
Comment