Quyền Tài

Chương 1396

Buổi sáng.

Đại viện huyện ủy.

Sau khi nhận được tin tức, Đổng Học Bân thở dài đi đến bên cạnh cửa sổ hít thở không khí, rút điếu thuốc ra ngậm vào miệng, cũng không biết là tâm tình gì.

Thương tâm?

Lo lắng cho Khương huyện trưởng?

Còn có một chút hối hận?

Ài, có thể là những cái này đều có.

Nếu như mình sớm dùng REVERSE lui một ít thời gian cho lão nhân gia, có thể cha của Khương huyện trưởng còn sống thêm được vài ngày, Khương huyện trưởng cũng có thể ở với cha thêm vài ngày, nhưng hiện tại nói cái gì đều đã muộn, sinh lão bệnh tử, cho dù là năng lực của Đổng Học Bân cũng không phải vạn năng, hắn không có khả năng làm cho người trên thế giới này sống lâu trăm tuổi, càng không có khả năng khiến tất cả mọi chuyện đều phát triển theo dự đoán của mình, có một số việc xảy ra, chỉ có thể lựa chọn chấp nhậ, Đổng Học Bân hy vọng chi Khương có thể chịu được đả kích này, mau chóng khôi phục lại.

Không lâu sau.

Trong đại viện phần lớn người đều nhận được tin.

Đổng Học Bân từ trên lầu nghe không ít người đi ra ngoài ăn nghị luận, hắn xoay người, dùng điện thoại gọi Diêu Thúy tới.

Sau vài phút.

Cửa mở ra, Diêu Thúy đẩy cửa đi vào: "Học Bân, cha Khương huyện trưởng... Ài"

Đổng Học Bân im lặng một hồi, nói: "Tang lễ bên này của các người bình thường làm thế nào?"

Ở mỗi địa phương đều có những chú ý và phong tục không giống nhau, cho nên Đổng Học Bân hỏi một câu.

Diêu Thúy nói: "Đều không khác lắm, bất quá tôi nghe nói lúc chồng của Khương huyện trưởng qua đời thì không có làm, sau khi hỏa táng thì rải ra biển, tất cả đều đơn giản"

"Tiền thì sao? Cho bao nhiêu thì thích hợp?"

"Khương huyện trưởng có thể sẽ không nhận, lần kia hình như cũng không có"

"Vậy để sau tính, chuẩn bị trước không bao giờ sai"

"Được, vậy cậu xem chúng ta chừng nào đi qua?"

"Ừm, buổi chiều cô đem công việc để qua một bên, xong rồi thì gọi điện thoại, chúng ta cùng nhau đi bệnh viện, tôi hỏi lại Bồ bí thư bọn họ luôn"

"Được, vậy tôi về thay đổi quần áo đã, trên người đều là màu đỏ, không thích hợp"

Đổng Học Bân gật đầu, chờ Diêu Thúy đi, hắn lại gọi điện thoại cho Bồ An và Hướng Giản Vinh bọn họ, sau khi giao lưu một chút, thì quyết định hiện tại đi qua.

Đi xuống lầu, Đổng Học Bân đưa Diêu Thúy về nhà thay quần áo trước, sau đó đến đại viện đón Bồ bí thư và Giản bộ trưởng, lúc dừng xe, bí thư chính pháp ủy Sở Bành cũng xuống lầu, vừa nhìn cũng không nói gì, trực tiếp lên xe của Đổng Học Bân, lát sau vợ chồng Bồ bí thư và vợ chồng Giản bộ trưởng đều tới, bởi vì xe không đủ chổ, cho nên Bồ An kêu người lái thêm một chiếc xe nữa, mọi người mới xuất phát đến bệnh viện.

...

Bệnh viện huyện.

Lúc Đổng Học Bân bọn họ đến, phát hiện xe của bí thư huyện ủy Mông Duệ đã ở dưới lầu, về phần những cán bộ cấp bậc thấp hơn, hiển nhiên không thể tới lúc này, có thể tới trước đều là người nhà của Khương huyện trưởng hoặc là lãnh đạo cấp cao mà thôi.

Trên lầu.

Lão nhân gia vẫn còn trong phòng bệnh.

Mới vừa tiến vào hành lang, đã nghe thấy tiếng khóc truyền từ xa đến, rất nhiều người.

Lúc này, Mông bí thư và thư ký Trương Phong từ trong phòng bệnh đi ra, sau khi thấy Đổng Học Bân Bồ An bọn họ, mọi người khẽ gật đầu với nhau một chút.

Trong phòng bệnh đều là người nhà của Khương huyện trưởng, lão gia tử trên giường đã lạnh, già trẻ lớn bé vây quanh giường, mấy người phụ nữ đều đang khóc.

Không thấy Khương Phương Phương.

Cũng không biết Khương huyện trưởng đi đâu.

Đổng Học Bân bọn họ cúi vái mấy cái, cũng không nói gì, lúc này tâm tình của mọi người đều không tốt, nhiều lời ngược lại không thích hợp, tới là được, nhưng thật ra vợ của Bồ An hình như có nhận thức lão gia tử, nước mắt lập tức chảy xuống, vợ của Giản Hướng Vinh vừa thấy, con mắt cũng đỏ lên.

Bên kia, mấy người nhân viên công tác của bệnh viện đã đi vào: "Xe đã tới, có phải là..."

"Chờ một chút đi, dì cả tôi còn chưa tới" Một cô gái vừa khóc vừa nói, nói chính là nói mẹ của Khương Phương Phương, quả thật cũng không thấy bà ấy đâu.

Ở đây đều là người nhà cả.

Đổng Học Bân Bồ An bọn họ cũng không ở lâu.

Sau khi rời khỏi đây, Đổng Học Bân thấy được thư ký Lý Hiểu Na của Khương huyện trưởng, đang từ xa xa đi tới.

"Lý thư ký" Đổng Học Bân kêu cô ấy một tiếng.

Bồ An bọn họ cũng hỏi:" Khương huyện trưởng đâu"

Lý Hiểu Na âm thanh trầm thấp nói: "Khương huyện trưởng đi đón mẹ"

Giản Hướng Vinh bọn họ lại hỏi vài câu, rất quan tâm trạng thái của Khương huyện trưởng.

Lý Hiểu Na sau khi nói xong, nhìn về phía Đổng Học Bân: "Đổng huyện trưởng, đi ra ngoài nói chuyện một chút?"

"Được" Đổng Học Bân đi theo Lý Hiểu Na ra ngoài hành lang bệnh viện:" Chuyện gì?"

Lý Hiểu Na nói: "Khương huyện trưởng tuần này có thể không tới cơ quan được, cô ấy bảo tôi nói với ngài, chuyện ở chính phủ huyện xin nhờ ngài, quản lý trước một chút, có chuyện gì ngài quyết định là được, không cần trưng cầu ý cua Khương huyện trưởng, chuyện khác chờ xong tang lễ rồi quyết định"

Đổng Học Bân gật đầu: "Được, tôi đã biết"

Lý Hiểu Na tâm tình không tốt, nói: "Vậy tôi đi trước?"

Đổng Học Bân ừ một tiếng: "Cô bận của cô đi"

Đổng Học Bân chính là thường vụ phó huyện trưởng, người đứng thứ hai trong chính phủ huyện, người đứng đầu có việc, công tác toàn diện đương nhiên là do người đứng thứ hai quản lý thay.

Trở lại gặp đám người Bồ An Giản Hướng Vinh, mấy người thương lượng một chút, cũng đều trở về, nếu như có làm tang lễ thì khi đó trở lại sau.

Trên đường đi.

Vợ chồng Bồ An ngồi xe của Đổng Học Bân.

Phía ghế sau, vợ của Bồ bí thư hình như vẫn còn mang tâm tình bi thương, khóe mắt đầy lệ nói: "Lão gia tử là người tốt mà, sao lại đi sớm như vậy"

Bồ An than thở: "Sinh lão bệnh tử, không ai tránh được"

Vợ ông ấy nói: "Mạng của tiểu Khương thật là khổ, chồng qua đời, cha qua đời, mẹ của cô ấy bây giờ lại... Ài, ông trời đui mù rồi!" Nói xong, bà ấy lại lo lắng nói: "Không được, buổi tối tôi phải đi thăm tiểu Khương, cô ấy bây giờ đang rất cần người an ủi" Từ sau khi Bồ An hướng về Khương Phương Phương, quan hệ của vợ ông ấy và Khương Phương Phương cũng càng ngày càng gần, đương nhiên, quan hệ của hai người trước đây cũng không tồi rồi.

"Người ta còn phải trực đêm, đang là lúc bận, bà đi làm gì?"

"Tôi lo lắng cho tiểu Khương" So với đàn ông, đàn bà luôn cảm tính hơn.

Bồ An vỗ vỗ tay vợ: "Yên tâm đi, Khương huyện trưởng kiên cường hơn bà tưởng tượng nhiều, sẽ không bị những đả kích này làm cho ngã xuống đâu"

Vợ ông ta không nói nữa, lau nước mắt một hồi, mới nói: "Ông trời quả thật không công bằng với tiểu Khương, lão Bồ, Học Bân, các người nếu như có bạn bè nào độc thân, nhanh chóng thu xêp cho tiểu Khương một người đi, nếu không một mình cô ấy làm sao mà sống, quá khổ, nhiều năm như vậy cũng không biết sống như thế nào"

Bồ An lắc đầu, nói: "Trước đây không phải không hỏi giúp Khương huyện trưởng, bất quá cô ấy hình như không có ý tái hôn, bà đó, cũng đừng quan tâm mấy cái này"

Vợ ông ta không nghe, nói với Đổng Học Bân: "Học Bân, bạn cậu đều còn trẻ, cậu nhất định phải giúp tiểu Khương, nhìn cô ấy như vậy tôi đều đau lòng"

"Được, chị dâu" Đổng Học Bân làm sao mà không đau lòng cơ chứ, ừm một cái nói: "Tôi sẽ tranh thủ"

Vợ của Bồ bí thư nói tiếp: "Cố gắng đừng chọn người đã ly hôn, tuổi cũng đừng quá lớn, dù sao thì tiểu Khương cũng chỉ mới hơn ba mươi, tôi thấy khoảng ba mươi mấy là thích hợp nhất, thật sự không được thì nhỏ hơn tiểu Khương một hai tuổi cũng không sao, ba mươi thì tôi thấy cũng không khác biệt lắm, điều kiện trong nhà tốt nhất là khá một chút, tiểu Khương trẻ như thế mà đã là huyện trưởng, phát triển sau này khẳng định tốt hơn lão Bồ nhà tôi rất nhiều, khẳng định phải tìm người tốt hơn" Bà chị này hiển nhiên là có phần hơi 'nhiều chuyện' một chút"

Bồ An bất đắc dĩ nói: "Bà được rồi, chuyện của Khương huyện trưởng trong lòng người ta tự có tính toán, không cần bà quan tâm bậy, bà là mẹ của cô ấy hả?"

Vợ ông không phục, nói: "Tôi là chị cô ấy! Làm sao vậy?"

Đổng Học Bân nói với Đổng Học Bân: "Đừng nghe bà ta nói, Đổng Học Bân, chỉ thêm phiền"

"Thật ra chị dâu tôi nói cũng đúng" Đổng Học Bân tuy rằng trong lòng không được tự nhiên, nhưng vẫn nghĩ rằng lập gia đình đối với Khương huyện trưởng mà nói là lựa chọn tốt nhất, ít nhất cũng có người giúp giảm bớt tịch mịch: "Bất quá cũng phải xem ý của Khương huyện trưởng, nếu như cô ấy muốn, tôi sẽ đi hỏi một chút, tôi ở kinh thành cũng nhận thức một vài người, độc thân cũng rất nhiều, điều kiện cũng không tồi, ừm, Khương huyện trưởng nếu như không muốn thì thôi"

Thấy Đổng Học Bân nói như vậy, Bồ An liền nói: "Nhìn Khương huyện trưởng thôi"

Vợ ông nói:" Tiểu Khương ngoài miệng không nói, không chừng là sợ mất mặt, đến lúc đó để tôi dành thời gian nói với cô ấy, xem cô ấy có phản ứng gì?"

Đưa bọn họ về nhà, Đổng Học Bân không về, mà lái xe đi.

Bồ An Giản Hướng Vinh bọn họ biết Đổng Học Bân bận, huyện trưởng không có mặt, khẳng định cần hắn đi chủ trì công tác của chính phủ huyện, còn một đống chuyện tình mà.

...

Buổi chiều.

Đại viện huyện ủy.

Đổng Học Bân lúc lái xe trở về cũng đã mua cơm, bất quá sau khi lên lầu vào phòng làm việc của mình, ăn được hai ba miếng thì không muốn ăn nữa, hắn vẫn lo lắng cho Khương huyện trưởng, muốn gọi điện thoại cho cô ấy, rồi lại không biết làm sao an ủi, chỉ đành đứng hút thuốc, có chút lo lắng suông. Hiện tại Đổng Học Bân mới biết được, thì ra tình cảm của hắn dành cho chị Khương đã không phải là tình cảm của lãnh đạo với thuộc hạ hay là bạn bè, nếu không cũng sẽ không lo lắng như thế.

Cốc cốc.

Tiếng gõ cửa vang lên.

Đổng Học Bân ngẩng đầu: "Mời vào"

Người đi vào chính là chủ nhiệm Mã Bân, trong tay còn cầm vài phần văn kiện: "Đổng huyện trưởng, phòng ban bên dưới có đưa lên một vụ án, vốn là chờ Khương huyện trưởng xử lý, bất quá gọi điện cho Lý thư ký, cô ấy bảo là đem cho ngài"

"Được, tôi sẽ xem" Đổng Học Bân tiếp nhận nhìn qua, hiển nhiên là không thể làm quyết định đơn giản, để ở một bên: "Một hồi tôi sẽ phê"

Mã Bân nói: "Chọn vị trí của công trình ký túc xá..."

Đổng Học Bân suy nghĩ, nói: "Cứ làm theo lời lần trước tôi nói đi, anh báo cho huyện ủy, bên kia đi qua can thiệp một chút, mau chóng khởi công"

"Được, vậy tôi đi"

Sau một lát, điệm thoại vang lên.

Là phó huyện trưởng Từ Bá Dương gọi tới, có một vụ việc đặc biệt cần trưng cầu ý kiến của Đổng Học Bân, thật ra hai người đều là thường ủy huyện ủy, cho dù chức vụ của Đổng Học Bân cao hơn ông ta một bậc, cũng không cao hơn bao nhiêu, bất quá Đổng Học Bân hiện tại thay mặt cho Khương huyện trưởng chủ trì công tác, Từ Bá Dương đương nhiên phải bắt chuyện với hắn một tiếng.

Đổng Học Bân cũng coi như được thể nghiệm cảm giác làm huyện trưởng một lần, cả buổi chiều không được nhàn rỗi, điện thoại và tiếng gõ cửa không ngừng, hầu như là không dừng qua.

Nhưng Đổng Học Bân lại không có cảm giác quyền lực bành trướng, tâm tình vẫn ở trên người Khương huyện trưởng xa xa.
Bình Luận (0)
Comment