Quyền Tài

Chương 144

Tết âm lịch nghỉ dài hạn đảo mắt đã kết thúc, hôm nay là ngày đầu tiến chính thức đi làm.

“Đổng Chủ nhiệm buổi sáng tốt lành”.

“Đổng Chủ nhiệm, chúc ngài sống lâu”.

“Đổng Chủ nhiệm, chúc mừng thăng chức”.

Mặc kệ nhận thức hay không biết, nhưng phàm là người trông thấy Đổng Học Bân không phải gật đầu mĩm cười chính là mở miệng chào hỏi, nêu như nói lúc trước cũng không thiêu người hoài nghi năng lực Tiểu Đổng Chủ nhiệm, cảm thấy ngoại hiệu có cái gì khó khăn đều có thể làm quá vô nghĩa một chút, nhưng sau khi trải qua sự kiện rút lui kia và đặc biệt để bạt lân này, cái loại âm thanh nghi vấn này cũng không nghe thấy, cho dù là người rất không thiện cảm đối với Tiểu Đổng Chủ nhiệm, không thừa nhận cũng không được, người này xác thực thật sự là có bản lĩnh.

Đổng Học Bân cười ha hả khi được mọi ngứời chào hỏi, có thể cảm giác được mình là phó khoa, thái độ mọi người sau này lại không giống với lúc trước.

“Tiểu Đổng” Một tiếng nói rất không hài hòa đột nhiên vang lên ở sau lưng.

Giờ đây cao thấp phân cục không mấy người gọi Đổng Học Bân là Tiểu Đổng, mà ngay cả Chủ nhiệm phòng tổng hợp Lý Khánh cùng sẽ xưng hô hắn một tiếng Đổng Chủ nhiệm, người có thể gọi Tiểu Đổng đều là cấp bậc đại lãnh đạo như phó cục trưởng Từ Yển và trưởng phòng Chân An Quốc, cho nên vừa nghe có người gọi mình cái này, Đổng Học Bân mau chóng cung kính quay đầu lại, muốn chào hỏi cùng lãnh đạo, mà khi hắn nhìn thấy người nọ sau lưng, sắc mặt lại hơi đôi, đã tê rần, cái lãnh đạo gì, là thư ký Cục trưởng Nghiêm Lỗi.

Nghiêm Lỗi bước tới, không lộ ra chút biểu tình nào nói: “Tiểu Đổng, trong chốc lát trong cục có một hội nghị, chuẩn bị tư liệu cho tốt”.

Đổng Học Bân trong lòng tự nhủ Tiểu Đổng là để ngươi gọi sao, mình hiện tại đã cùng cấp với hắn, không đúng, luận chức vụ mình vẫn còn lớn hơn so với Nghiêm Lỗi, tại sao giờ đây lại là ngươi thành lãnh đạo của ta? Còn ra lệnh đối với ta? Ngươi nói đó là cái khẩu khí gì! Ta thiểu nợ ngươi à!?

“...Cái tư liệu gì!?”

Nghiêm Lỗi nhíu mày, “Năm trước không phải tôi đã đem tư liệu chuyên qua cho phòng tổng hợp các người rồi sao?”

“Phải không?” Đổng Học Bân lạnh lẽo nói: “Tôi trở về tìm xem”.

Nghiêm Lỗi trầm mặt lại, “Đây là nhiệm vụ Chân Cục trưởng năm trước dặn dò xuống, nếu Đổng Chủ nhiệm để tư liệu sai cũng đừng trách tôi không nhắc nhở cậu”.

Đổng Học Bân mắng to trong lòng, được, ngươi thích cầm Chân Cục trưởng áp người, thích biễu diễn chứ gì, “.. - Biết rồi”.

Nghiêm Lỗi bị thái độ của Đổng Học Bân khiến cho có phần tức giận, hắn là thư ký Chân Cục trưởng, cao thấp phán cục ai thấy mình mà không khách khí? Nhưng chỉ có Đổng Học này Bân không giống, trở lại chắng những quét mặt mũi mình trong phòng tổng hợp, lần tại nhà hàng ăn cơm cùng Tưởng Cục trưởng kia, hắn cũng ở trước mặt mọi người làm cho mình xấu mặt, Nghiêm Lỗi hiểu rõ Đổng Học Bân ở cùng phân cục làm không ít chuyện tốt đẹp, nhưng mọi người đều biết mâu thuẫn hai người đã trở nên gay gắt, cũng không cho phép Nghiêm Lỗi một lần nữa cho Đổng Học Bân sắc mặt tốt, mặc dù họ Đổng quan hệ cùng lãnh đạo cục, nhưng hắn có thể có quan hệ gần cùng Chân Cục trưởng hơn so với mình? Có Chân An Quốc đứng phía sau Nghiêm Lỗi, hiển nhiên hắn sẽ không để một Phó Chủ nhiệm nho nhỏ vào mắt. Có năng lực thì thế nào? Chính mình đại biểu cho quyền uy người dửng đau, lời ta nói ngươi phải nghe.

“Ơ, Nghiêm ca, buổi sáng tốt lành”.

Nghiêm Lỗi nhìn sang, mỉm cười, ừm một tiếng.

Đổng Học Bân bĩu môi, quay đầu trở về phòng tổng hợp.

Náo loạn như vậy với Nghiêm Lỗi, tâm tình Đổng Học Bân không có, nhân nhịn nôi giận trong bụng, hắn là càng ngày càng chán ghét Nghiêm Lỗi cáo mượn oai hùm, nhìn trước kia Lữ ca làm thư ký cho Diêm Cục trưởng một cái, người ta đối với ai cũng hòa khí, có rất ít kênh kiệu, quan hệ rất tôt cùng lãnh đạo các nghành, thư ký phải có hình dáng thư ký, nhưng nhìn nhìn lại Nghiêm Lỗi, khí độ nhỏ, độ lượng nhỏ, cái mặt lớn, cũng không biết tại sao Chân An Quôc tuyển hắn làm thư ký.

“Đổng Chủ nhiệm, ngài tới rồi?”

“Đổng Chủ nhiệm”.

“Đổng Chủ nhiệm, ồ, ngài làm sao vậy?”

Đàm Lệ Mai, Thường Quyên, Quách Phàn Vỹ, lão Nghiêm đều cùng vân an Đổng Học Bân, còn có khuôn mặt mới.

Đổng Học Bân khoát tay chặn lại, dặn dò bọn họ nhanh chuẩn bị tư liệu cho Nghiêm Lỗi, quay đâu trở vê văn phòng. Hắn không muốn cho Nghiêm Lỗi mặt mũi, nhưng tuyệt đối không thể không cho Chân Cục trưởng mặt mũi, cho nên cho dù chán ghét Nghiêm Lỗi, Đổng Học Bân cũng không có khả năng ở trước mặt mọi người xung đột quá lớn cùng hắn, sự tình cần làm vẫn phải làm.

Chờ thêm buổi trưa xong xuôi bề bộn công việc rồi, cộc cộc cộc, Đàm Lệ Mai gõ cửa đi đến.

“Đổng Chủ nhiệm, chuyện Tôn Tráng thật cảm ơn ngài” vẻ mặt Đàm Lệ Mai cảm kích.

Đổng Học Bân đêm qua gọi điện thoại cho Từ Yến, nhờ nàng hỗ trợ điều chỉnh thoáng qua công tác Tôn Tráng, Từ Phó cục trưởng không đáp ứng ngay mặt, chỉ nói giúp đỡ hỏi một câu, kết quả buổi sáng hôm nay Tôn Tráng trực tiếp đi chỗ chính trị đưa tin, làm việc hiệu suất rất cao, có thể thấy được Từ Yến vẫn rất xem trọng đôi với lời nói của mình. Nghĩ tới đây, tâm tình Đổng Học Bân cùng khôi phục một ít, cười nói: “Đừng khách khí, đúng rồi, mới điều tới một người?”

Đàm Lệ Mai đáp: “Vâng, là chỗ chính trị bên kia tới, gọi Vưong Hân, năm trước vừa thi được nhân viên công vụ”.

Đổng Học Bân nói: “Được rồi, cô gọi cô ta đến cho tôi một chuyến”.

Nhận lệnh, Đàm Lệ Mai đóng cửa đi ra ngoài, cười hì hì đi đến Vương Hân đang cúi đầu lấy văn kiện trước mặt, “Đổng Chủ nhiệm bảo em qua đó”.

Vương Hân cao ráo lại trắng trẻo, một cô nương rất thanh tú, vừa nghe Đổng Chủ nhiệm muốn gặp nàng, lập tức có điểm bờ ngỡ, sở dĩ nàng bị điều đến phòng tổng hợp cũng là bởi vì đắc tội một Phó Chủ nhiệm phòng chính trị, chủ yếu vẫn là Vương Hân chân tay lóng ngóng, phía trên dặn dò phía dưới vài cái công tác mà không thể làm thỏa đáng, luôn xảy ra vấn đề, thường xuyên bị lãnh đạo răn dạy, cho nên Vương Hần đối với việc đi gặp lãnh đạo luôn luôn có một loại sợ hãi không hiểu, tăng thêm nàng nghe qua các loại sự tích của Tiểu Đổng Chủ nhiệm, trong lòng càng thêm hốt hoảng, “Đàm tỷ... Đổng Chủ nhiệm tìm em có chuyện gì!?”

“Cái này tôi cũng không biết”.

“Có phải là em lại xuất sai lầm ở nào? Đổng Chủ nhiệm muốn phê bình em?”

Đàm Lệ Mai cười khúc khích, “Không thế nào, Đổng Chủ nhiệm đối với thuộc hạ rất tốt, tôi còn chưa thấy hắn nôi giận phê bình người nào, hì hì, em tới phòng tổng hợp là đến đúng rồi, chỗ này tuy công tác rườm rà hơn, nhưng không khí tốt, nói cho em biết, phân cục chúng ta sẽ không có lãnh đạo nào tốt hơn so với Đổng Học Bân”.

Một bên Thường Quyên cũng cười nói: “Tiểu Đàm nói không sai, Tiểu Vương, mau đi đi, đừng để cho Đổng Chủ nhiệm chờ”.

“A a” Vương Hân bán tín bán nghi đứng lên, mặt đầy do dự đi qua gõ cửa.

Đổng Học Bân nói: “Mời vào”.

Vương Hân nhỏ giọng nói: “Đổng Chủ nhiệm, ngài tìm tôi?”

Đổng Học Bân cười cười gật gật đầu, chi chỉ trên ghe sofa, “Ngồi đi, ngồi xuống rồi nói”.

Vương Hản không dám ngồi, nhưng thấy lãnh đạo lại nói một lần, nàng cũng đành phải nơm nóp lo sợ ngồi xuống, trong lòng bổn chôn, nàng thật sự là sợ bị lãnh đạo mắng.

Đổng Học Bân vẻ mặt ôn hoà nói: “Tiểu Vương à? Ha ha, đừng khẩn trương như vậy, buổi sáng ai hướng dẫn công tác cho cô quen thuộc?"

Vương Hần cần cần thận thận nói: “Là Đàm tỷ”.

“ừm, năng lực công tác Tiểu Đàm vẫn không tệ, chậm rãi đi theo nàng học tập, thật ra công tác phòng tổng hợp cũng không có gì, chủ yêu chính là cần thận trọng” Thấy mồ hôi Vương Hân đều rơi xuống, Đổng Học Bân cũng không nói gì, trong lòng tự nhủ cô sao phải khân trương như vậy, “Tốc độ đánh chữ của cô thế nào? Ghi bài p

hát biểu được không?”

Vương Hán chột dạ nói: “Tốc độ đánh chữ... không phải rất nhanh, bài phát biểu... tôi cũng chưa ghi qua, cũng không biết...”

Đổng Học Bân ừm một cái, “Không sao cả, chậm rãi học, ai cũng không phải thoáng cái sinh ra đều biết được hết, ha ha, không hiểu không rõ hỏi Tiểu Đàm và Thường Quyên Phàn Vỹ một chút, trực tiếp đi hỏi tôi cũng được” Dừng một chút, thấy bộ dáng Vương Hân như ngồi trên đống lửa, Đổng Học Bân cũng không nói nữa, “Được rồi, cũng không còn việc khác, cô trở về công tác đi, gặp phải khó khăn tùy thời có thể tới tìm tôi”.

Vương Hân như được đại xá, “Cảm ơn Đổng Chủ nhiệm quan tâm, tôi, tôi đi ra...?”

“ừm”.

Ra khôi văn phòng, phía sau lưng Vương Hân đều ướt đẫm, thường nghe người khác nói Tiểu Đổng Chủ nhiệm lợi hại ra sao, không ngờ hắn lại có thể hiền lãnh như vậy, một chút cái giá lãnh đạo đều không có, điêu này làm cho Vương Hân mười phân ngoài ý muốn, nhưng nàng cũng biết người không thể chỉ nhìn mặt ngoài, Phó Chủ nhiệm phòng chính trị kia bình thường không phải cũng rất hòa thuận sao, nhưng chỉ cần ngươi có cái điểm sai, người ta nên trừng măt vân trừng mắt, lãnh đạo đều là một bộ dáng.

Tiếng bước chân vang lên, thân ảnh Nghiêm Lỗi đột nhiên xuất hiện ở trong phòng tổng hợp.

Nghiêm Lỗi liếc thấy được Vưong Hân, trực tiếp đem một tập giấy A4 cho nàng, “Đánh cái này thành văn bản, trong chốc lát tôi tới cầm, phải nhanh”.

Vưong Hân vội hỏi: “Vâng, Nghiêm thư ký”.

Đàm Lệ Mai và toàn bộ mấy người Thường Quyên giả bộ như không phát hiện Nghiêm Lỗi, bọn họ hiểu rõ Tiểu Đổng Chủ nhiệm quan hệ rất kém cỏi cùng Nghiêm thư ký.

Chờ Nghiêm Lỗi vừa đi, Vương Hần cẩn thận bắt đầu đánh chữ, chữ nào nàng cảm thấy có phần không chính xác còn cố ý mở tự điển ra, sợ phạm sai lầm.

Không bao lâu công, Nghiêm Lỗi nhanh chóng bước trở lại, đi đến trước mặt Vương Hân nói: “Làm xong chưa? Đưa cho tôi”.

Vương Hân ngẩn ra, “...Còn, còn chưa xong, chừng mười phút có thể đánh xong”.

Nghiêm Lỗi vừa nghe, hai đầu chân mày bỗng nhiên trầm xuống, “Tại sao còn chưa xong? Cái này đã bao nhiêu thời gian rồi? Cô không có nghe tôi nói lập tức cần dùng nó?”

Vương Hân co rụt cô lại, biết mình lại làm sai chuyện, trong lòng rất sợ hãi, “Nghiêm thư ký, thực xin lỗi, tôi, tôi không biết ngài vội vã cần dùng như vậy, tôi...” Nghiêm thư ký là ai nàng đương nhiên tinh tường, đó là người thân nhất túi Chân Cục trưởng, loại nhân vật này không phải loại nàng có thể đắc tội.

Nghiêm Lỗi vừa trừng mắt nói: “Cô trốn tránh trách nhiệm cái gì, lỗ tai cô không dùng được hả? Nghe không rõ vừa mới tôi nói cho cô là đánh nhanh lên, chẳng lẽ cần phải tôi nói cho cô biết mấy giờ mấy phút mấy giây thì mới đánh xong sao?” Lần trước đển phòng tổng hợp là một bụng khí tức giận, lúc này lại thể, Nghiêm Lỗi rôt cục nhịn không được phải phát hỏa.

Vương Hân phi thường oan uông, nếu Nghiêm Lỗi trước đó tự nói với mình năm phút đồng hồ hắn muốn tới lấy đi, Vương Hân sẽ đem chuyện này cho Đàm Lệ Mai làm, dù sao tốc độ đánh chữ của nàng thật sự không nhanh, lần này gặp Nghiêm Lỗi nổi bão, con mắt Vương Hân hồng lên, cắn cắn môi, cuối cùng đúng là ủy khuất khóc lên hu hu, đen cơ quan vài tháng, nhưng hầu như mỗi ngày nàng đều bị lãnh đạo lần lượt quở trách, thẳng đến hôm nay, rôt cuộc nàng không chịu nổi áp lực.

Đàm Lệ Mai kinh ngạc, vội nói: “Nghiêm thư ký, tôi lập tức đánh cho ngài là được”.

Vương Hân bịt miệng, tiếng khóc càng lớn.

Đổng Học Bân nghe được thanh âm bên ngoài rõ mồn một, nghe vậy, hắn thoáng cái đã tức giận, Nghiêm Lỗi la lối trong địa bàn của hắn, đó là hoàn toàn không để hắn, cái Phó Chủ nhiệm này vào măt, đây là đang làm gì vậy? Đánh vào mặt ta? Chi dâu mắng hòe? Đổng Học Bân đùng một tiếng, đã kéo cửa đi đi ra ngoài, “Hô cái gì mà hô, phòng tổng họp làm sao vậy? Hả!? Hiệu suất công tác làm sao vậy?”

Không khí bỗng xiết chặt, bọn người Đàm Lệ Mai Thường Quyên trong nháy mắt toàn bộ ngừng hô hấp lại rồi.

Sắc mặt Nghiêm Lỗi lạnh lẽo, “Cậu nói làm sao vậy, tôi muốn lấy văn bản, năm phút đồng hồ trôi qua mới làm xong rồi một nửa, chậm trễ chuyện của Chân Cục trưởng, cậu phụ trách hay là tôi phụ trách?”

Ta chửi thằng cha ngươi, ngoại trừ kéo da hổ còn có thể làm gì?

Đổng Học Bân cũng nổi lên tính tĩnh thối, Nghiêm Lỗi đến văn phòng mình đại náo, đó là hoàn toàn không cho mình mặt mũi, đánh mặt mình, liền quan đến đến mặt mũi và uy tín, Đổng Học Bân sao có thể nhẫn? Được, ngươi không để cho ta mặt mũi, ta cần gì cho ngươi mặt mũi, Đổng Học Bân chỉ vào cái mũi Nghiêm Lỗi: “Tôi đây cũng muốn hỏi một chút, phần văn bản này này anh có nói cụ thể khi nào thì muốn dùng sao? Hả!? Chính anh không nói rõ ràng bây giờ còn lại đổ tội cho Vương Hân? Anh cố tình tìm đển gây khó dễ có phải không? Đây là vấn đề của anh, không phải vấn đề của chúng tôi”.

Vừa nghe, mặt Nghiêm Lỗi bị tức giận đến trắng không còn chút máu, “Cậu làm cho rõ ràng, tình huống công tác các người bất lực, không tìm các người tìm hiểu nguyên nhân lại thành tôi tới bới móc? Đổng Chủ nhiệm chú ý phương thức anh nói chuyện”.

Đổng Học Bân lạnh lùng nhìn hắn, “Tôi nói chuyện phương thức cứ như vậy, anh đừng ở chỗ này của tôi mà rống to kêu to, không phát hiện những người khác đang làm việc sao? Nơi này là địa phương nào? Là phòng tổng hợp là địa phương cung cấp hậu cần phục vụ cho phân cục, anh ảnh hưởng tới công tác những người khác, xảy ra vấn để anh phụ trách hay tôi phụ trách hả!?”.

Nghiêm Lỗi giận dữ: “Là các người không...”

Đổng Học Bân vỗ cái bàn, “Chỗ của tôi, tôi sẽ quản lý tốt không tới phiền anh dạy bọn họ”.

“Được, được hôm nay tôi xem như kiến thức phương thức làm việc của phòng tổng họp các người” Nghiêm Lỗi giận quá thành cười, quang xuống những lời này quay đầu rời đi.

Con mẹ ngươi dọa cái gì! Đổng Học Bân muốn khiêm tốn, thật sự có chút người khiến hắn không khiêm tốn nôi, chuyện cho tới bây giờ hắn cũng không quản ảnh hưởng hay không ảnh hưởng, hắn đã từng dám khiêu chiến tranh luận cùng người đứng đầu Chu Quốc An, giờ đây chút ảnh hưởng ấy xem là cái rắm gì? Ngươi là thư ký thủ trưởng thì làm sao? Thư ký thủ trưởng là có thể muốn làm gì thì làm sao? Còn muốn mắng người dưới tay ta rồi đến gõ ta sao? Ngươi tính biễu diễn ở trong phòng tổng họp sao, trong chỗ này ta cũng là lãnh đạo của ngươi, ngươi tạm không giừ chức tại tổng hợp, chức vụ lãnh đạo phó khoa... có tư cách gì nói ta?

Đương nhiên, nguyên nhân phát giận Đổng Học Bân cũng không chỉ là vì mặt mũi mình, còn có một nhân tố quan trọng — đó chính là người này rất bao che khuyết điểm.

Đổng Học Bân cho rằng, mặt mũi lãnh đạo đều là bọn thủ hạ cho, câm túi ở bên ngoài, ở đơn vị rót nước, ở nhà tặng lê, những khoa viên phòng tổng hợp này cho Đổng Học Bân đủ mặt mũi, như lễ mừng năm mới thì bọn người Đàm Lệ Mai Quách Phàn Vỹ biểu hiện rất tốt, nhìn mẹ và Huyên di cao hứng, cười đến đều không ngậm miệng được. Đổng Học Bân chính là cá nhân chỗ này, ngươi cho ta mặt mũi, ta đây cũng cho ngươi mặt mũi, ngươi tốt với ta, ta đây cũng tốt với ngươi, cho nêm Đổng Học Bân mới rất chiếu cố khoa viên dưới tay, nhìn thấy người một nhà bị Nghiêm Lỗi mắng khóc, hắn đâu thế nào nhẫh nhịn?

Bên kia Vương Hân xem sớm đã trợn tròn măt, ngơ ngác trừng mắt rưng rưng, đến khóc cùng đã quên.

Nghiêm Lỗi là ai, người nào không biết!? Đó là thư ký tín nhiệm nhất của người đứng đầu, nhưng Tiểu Đổng Chủ nhiệm lại có thể vì mình, một khoa viên vừa mới tiến phòng tổng hợp mới mấy giờ... lại vỗ cái bàn cùng Nghiêm thư ký, cái này... cái này... nghi đi nghi lại, nước mắt Vương Hân lại không ngăn được rớt xu ông, “Hu hu... Đổng Chủ nhiệm, tôi... tôi đã gây họa cho ngài... hu hu... ngài... ngài phê bình tôi đi”.

Đổng Học Bân nhìn xem nàng, ôn nhu an ủi: “Đừng khóc đừng khóc, hừ, có ít người, có chút quyền lợi cũng không biết mình họ gì, cáo mượn oai hùm khắp nơi, muốn bành trưởng không được, Tiểu Vương, chuyện này cô không sai, đánh chữ chậm cũng không phải vấn đề của cô, cô vừa tới phòng tổng hợp, nghiệp vụ còn chưa thuần thục, ai cùng sẽ không trách cô, nghe thây không? Đừng khóc, lau lau nước mắt đi”.

Thấy Tiểu Đổng Chủ nhiệm chẳng những vì mình mà cãi nhau cùng Nghiêm Lỗi, thậm chí đến phê bình cũng không phê binh mình, Vương Hân khóc lợi hại hơn.

Đổng Học Bân ai da một tiếng, “Tiểu Đàm, cô nhanh nói với nàng, giao cho cô. Thường tỷ, phần văn bản này cô đánh ra nhanh lên, đừng chậm trễ chuyện này của Chân Cục trưởng” Nói xong, Đổng Học Bân trở về văn phòng.

Bên ngoài, Đàm Lệ Mai xẻ giấy ăn đưa cho Vương Hân, “Chị đã nói với em cái gì rồi? Đổng Chủ nhiệm đối với chúng ta không tệ chứ? Hì hì, lúc trước phạm sai lầm tại phòng họp Chu Cục trưởng, chuyện này em biết chứ? Mặc dù là có người hãm hại chúng ta, nhưng đánh văn kiện và để ý văn kiện, chuyện này đều là chị và Thường tỷ phụ trách, nhưng Chu Cục trưởng khi đó muốn truy cứu trách nhiệm, Đổng Chủ nhiệm lại còn nói tất cả văn kiện đều là hắn in ân, ôm trách nhiệm về mình, lúc ấy chị và Thường tỷ cũng là như em vậy, cảm động đến khóc”.

Vương Hân bây giờ là thật sự tin, nức nỡ nghẹn ngào nặng nề gật đầu, nàng cũng chưa từng gặp qua lãnh đạo tốt như vậy, “Nhưng, nhưng em làm Đổng Chủ nhiệm rước lấy phiền phức, Nghiêm thư ký bên kia...”

Thường Quyên một bên lấy phần văn kiện Nghiêm Lỗi tới, một bên cười nói: “Chút chuyện này đối với Đổng Chủ nhiệm mà gọi là phiền toái sao?”

Quách Phàn Vỹ cùng vui vẻ nói: “Không sai, chúng ta nhìn Nghiêm Lỗi xui xẻo ra sao” Trước kia một loạt sự kiện đã đầy đủ chứng mình rồi, phàm là người đắc tội Tiểu Đổng Chủ nhiệm, cuối cùng binh thường đều không được ăn đồ ngon.

Giữa trưa, sự tĩnh Tiểu Đổng Chủ nhiệm vỗ bàn cùng Nghiêm thư ký truyền ra.

Một người là Tiểu Đổng Chủ nhiệm danh tiếng, một người là thư ký người đứng đầu vinh quang tột đinh, hai người xung đột đương nhiên khiến cho mọi người chú ý. Ngay từ đầu mọi người còn tường rằng là cái sự việc gì kinh thiên động địa, nhưng mà nghe xong ngọn nguồn sự tình, mọi người phân cục thành tây vỗ vỗ đầu, không nói gì không nói gì, cười khổ.

Vì việc nhỏ như vậy sao??

Lẽ ra dưới loại tĩnh huống này, Nghiêm thư ký giáo huấn khoa viên cũng không coi như chuyện quá lớn, dù sao người ta là làm việc cho Chân Cục trưởng, bình thường cho dù lãnh đạo khó chịu trong lòng mà nói, mở một con mắt nhăm một con mắt thì trôi qua, dù sao cũng phải cho người đứng đầu mặt mũi, làm sao có thể bởi vì chuyện cái rắm này trở mặt cùng Nghiêm thư ký? Thay đôi ai cũng sẽ không làm như vậy.

Đương nhiên, đây chỉ là nói người bình thường.

Mà trên dưới phần cục người nào cũng biết, Tiểu Đổng Chủ nhiệm hết lần này tới lần khác cũng không phải là người bình thường.
Bình Luận (0)
Comment