Quyền Tài

Chương 1474

Buổi tối.

Nhà Khương mẫu.

Chín giờ hơn.

Trong phòng vệ sinh, Đổng Học Bân cởi quần áo ra mang một đôi dép nhựa cũng không biết là của ai, đứng ở dưới vòi phun, mở nước nóng bắt đầu gội đầu tắm rửa, nước nóng rơi vào người, thoải mái thì đừng nói. Bất quá Đổng Học Bân không phải vì thoải mái mới tắm, Khương mẫu và Khương Phương Phương sống chết giữ mình ở lại, buổi tối hắn còn không biết làm sao ngủ, giống như lần trước ngủ cùng một chăn với Khương Phương Phương? Hoặc là mình ngủ sô pha? Đổng Học Bân mấy ngày nay bận tối trời đen kịt, đã có vài ngày không tắm, mặc kệ là ngủ ở đâu, hắn đương nhiên không có khả năng để cái thân dơ bẩn này chui vào chăn, khẳng định phải cố kỵ hình tượng một chút, không thể khiến cho chị Khương chê cười.

Mười phút...

Hai mươi phút...

Nửa giờ...

Đổng Học Bân tắm rất sạch, đem toàn bộ tẩy rửa sạch sẽ, cuối cùng còn tắm cả sữa tắm mùi bạc hà, một thân thơm ngào ngạt.

OK, đi ra ngoài thôi.

Lau khô tóc xong hắn mở cửa phòng tắm ra, bên ngoài nhất thời bay vào mùi thuốc Đông y, phỏng chừng là bà lão vừa uống xong thuốc Đông y, Khương Phương Phương đang dọn chén ở trên bàn, Khương mẫu cũng không có ở trong phòng, có thể quay về phòng ngủ rồi, lại nhìn nền đất trước tủ TV phòng khách, lại một lần nữa được dọn chăn nệm ra, dưới cùng là một tầng đệm giường và một tầng chiếu, rồi có một cái chiếu hai người phủ lên, còn có hai cái gối đầu, đều là gối đầu hàng mây tre lá, trải rất chỉnh tề, vừa nhìn cũng là Khương Phương Phương một mình làm.

"Tắm xong rồi?"

"Ừm, mẹ em đâu?"

"Vừa uống thuốc xong, quay về phòng ngủ rồi."

"Ặc, chăn đệm nằm dưới đất đều trải xong rồi? Vậy..."

"Anh ngủ trước đi, em thu dọn xong còn phải rửa mặt một chút."

"A, khụ khụ khụ, vậy được, anh vào chăn trước."

"Ừm, nghỉ ngơi sớm một chút đi, đem mệt mỏi mấy ngày nay đuổi đi."

Đi vào phòng bếp rửa chén thuốc Đông y, Khương Phương Phương thuận lợi đem đèn phòng khách tắt đi, gian nhà tối sầm, Khương Phương Phương cũng chậm rãi vào phòng vệ sinh đóng cửa lại, bên trong đèn sáng, sau đó tiếng nước ào ào vang lên, cũng không biết cô ấy là đi WC hay là rửa mặt đây.

Đổng Học Bân nhìn một hồi cũng thu hồi ánh mắt lại, đi tới chăn đệm nằm dưới đất cởi giày để ngoài chăn, chợt bắt đầu cởi quần áo. Luc cởi áo sơmi Đổng Học Bân còn chưa có nghĩ cái gì, nhưng chờ đến quần, hắn mới hơi sợ run một chút, có chút xấu hổ, hôm nay là càng ngày càng nhiệt, cho dù bên này có chênh lệch nhiệt độ trong ngày lớn, buổi tối có chút lạnh, nhưng vậy cũng không cần phải thu y để ngủ, cho nên Đổng Học Bân bên trong đều là trống không, chỉ một cái quần lót, cái này nếu như đều cởi, cũng sẽ không thừa lại cái gì hết, tìm chị Khương mượn thu y một lần nữa? Suy nghĩ một chút, Đổng Học Bân quyết định không nói với cô ấy, mặc cái kia ngủ cũng quá nóng, thẳng thắn cởi toàn bộ, cầm quần áo ném lên ghế, hắn khom lưng chui vào chăn hơi mỏng nằm xuống.

Mặc kệ, tới đâu thì tới.

Cái mông của chị Khương hắn đều sờ qua, cũng không có gì xấu hổ cả.

Nghĩ đến chuyện ngày đó bị gửi tin nói chuyện bằng hình ảnh chị Khương thấy được mình đem đồ lót vớ chân cô ấy để ở đầu giường và gối đầu, còn có cái gì xấu hổ hơn so với cái kia hả?

Nợ nhiều không đè được thân.

Đổng Học Bân nằm lăn ra chuẩn bị ngủ.

Vài phút trôi qua, buồn ngủ có buồn ngủ, mệt cũng quả thật có mệt, cả người đều đau nhức, nhưng Đổng Học Bân cũng ngủ không yên, trong đầu cứ nghĩ thân ảnh của chị Khương, thỉnh thoảng còn không chịu nổi nhìn về phía phòng vệ sinh bên kia, trong lòng nhiều chuyện, trong đầu phân tâm, chút buồn ngủ của hắn cũng nhanh chóng trôi qua, càng nằm càng tỉnh, không an phận lật mình vài cái. Chuyện này ầm ĩ rồi, muốn nghỉ ngơi sớm một lần mà không ngủ được, bất quá ngẫm lại cũng đúng, lập tức sẽ có một đại mỹ nhân thành thục tiến vào chăn, hơn nữa có thể còn có thể đồng giường cộng chẩm cả đêm, với tâm tính của thằng nhãi Đổng Học Bân này mà nói, hắn có thể ngủ mới là lạ.

Cạch một tiếng.

Cửa phòng vệ sinh mở ra.

Xoay người được đến phân nửa Đổng Học Bân vội vàng ngừng lại, nhắm mắt lại giả bộ ngủ.

Tiếng bước chân đến gần, ngừng tại trước đầu mình cách đó không xa, sau đó không còn âm thanh, chỉ có một vài tiếng động nghe không rõ ràng.

Đổng Học Bân không nhịn được hí mắt nhìn lén một chút, đập vào mắt cũng là một đôi chân đẹp trắng noãn, đã từ trong dép đi ra dẫm lên mặt đất, sau đó cũng là quần bộ ở nhà trên cẳng chân, trong phạm vi tầm mắt hắn chỉ thấy được như vậy, không dám ngó lên, bởi vì ngẩng đầu sẽ phải cử động đầu, cái này khẳng định sẽ bị chị Khương phát hiện, hắn thẳng thắn đem con mắt mị thành khe nhìn chân cô ấy, kết quả sau một khắc, Đổng Học Bân con ngươi co rụt lại, trên chân đẹp gần trong gang tấc ấy, cái quần bộ được cởi ra, xuống tới chổ cẳng chân, còn có một đôi tay thon dài đưa xuống, sau đó một chân rời khỏi mặt đất, cái quần thoát ra khỏi một chân, rồi thoát ra khỏi chân còn lại, Đổng Học Bân trong mắt nhất thời hiện ra rõ da thịt trên chân của phụ nữ.

Quần không có?

Vậy ở trên là cái gì?

Đổng Học Bân tim đập đùng đùng, nhưng vẫn không thể ngẩng đầu.

Hổn hển, quần hình như bị ném tới trên sô pha, tiếng bước chân vang lên, hai chân dần dần đi xa, bên kia cánh cửa tủ quần áo cũng mở ra, hình như tại lấy quần áo. Đổng Học Bân phỏng chừng lực chú ý của chị Khương lúc này phỏng chừng đều trong ngăn tủ, đại khái là đưa lưng về phía của mình, vì vậy Đổng Học Bân đánh bạo, con mắt rất nhanh trợn to ngẩng đầu nhìn về bên kia, đầu kia không kề cửa sổ, ánh trăng có chút kém, quá đen căn bản thấy không rõ lắm, hắn chỉ có thấy được một đường viền đại khái của chị Khương, quần áo trên người hình như không nhiều lắm, cuối cùng cũng là váy ngủ màu trắng trong tay của cô ấy, bởi vì là cái loại tơ lụa, có chút phản quang, cho nên Đổng Học Bân thật ra thấy rõ.

Cô ấy xoay người.

Đổng Học Bân rất nhanh nhắm mắt.

Một phút đồng hồ sau, tiếng bước chân một lần nữa đi trở về.

Đổng Học Bân nghĩ, tối như thế chị Khương cũng không phát hiện được, mở con mắt khép hờ ra, một đôi chân nhỏ lại lọt vào nhãn cầu, không chỉ như thế, sau một giây đồng hồ, một chân đi đến hướng sau đầu của Đổng Học Bân, cái chiếu bên cạnh Đổng Học Bân khẽ động, bị dẫm lên, hiển nhiên là muốn vượt qua Đổng Học Bân, Đổng Học Bân nhất thời sắc đảm bao thiên lên, chờ chị Khương mới vừa bước một chân qua đầu mình, Đổng Học Bân liền nhanh chóng nghiêng đầu, mở mắt ngó lên trên, hai chân lúc này ở trước mắt Đổng Học Bân, mặc váy ngủ, mặc dù làn váy tới đầu gối, nhưng váy mép cũng không có kín.

Đổng Học Bân thấy được.

Ừm, nhưng lại không thấy gì.

Thấy được là bởi vì tuy rằng chị Khương trong nửa giây đã đem chân thứ hai rút qua, nhưng ánh mắt của Đổng Học Bân vẫn vừa vặn lọt vào trong váy của chị Khương, trong lòng sớm tính thời gian, nhưng mà lại không thấy, là bởi vì trong phòng không bật đèn, ánh trăng lại không chiếu đến váy chị Khương, chân cô ấy càng không mang theo đèn pin, cho nên Đổng Học Bân trong nửa giây ấy “thấy được” một mảnh đen kịt.

Còn đen hơn so với mặc đồ.

Ngay cả chút thịt cũng không lộ.

Chẹp, cái này tính như nhìn hụt rồi.

Xoạt, chăn bên cạnh nhoáng lên, một thân thể ấm áp chui vào chăn, da thịt không biết chổ nào trên người chị Khương đụng vào vai Đổng Học Bân một chút.

Không tiếng động.

Phòng khách một mảnh an tĩnh.

Lúc này, Đổng Học Bân càng không ngủ được.

Mở mắt chớp chớp, Đổng Học Bân trong lòng ngứa ngấy không thể chịu nổi, do dự nửa ngày, quấn quýt một lát, vẫn là cắn răng nghiêng người, lớn mật ở trong chăn vươn tay hướng về phía chị Khương, ôm sau lưng cô ấy, thân thể cũng tới gần. Lần trước đã ôm qua cô ấy, thậm chí sau đó còn ở phòng làm việc huyện trưởng sờ qua chị Khương, Đổng Học Bân phỏng chừng cô ấy không có phản ứng quá lớn, cho nên mới dám làm như thế.

Quả nhiên, Khương Phương Phương không nhúc nhích, chỉ là mở mắt.

Hai người là mặt đối mặt, nhất thời là bốn mắt nhìn nhau.

"Tôi đánh thức cậu?" Khương Phương Phương nhìn hắn nói: "Xin lỗi?"

"Không có không có." Đổng Học Bân nhanh chóng nói: "Tôi là không ngủ được, đột nhiên không mệt."

Khương Phương Phương bình thản nói: "Cậu đã bao nhiêu ngày rồi không nghỉ ngơi? Đi ngủ sớm một chút đi, sáng sớm ngày mai là buổi ký ước, còn phải có cậu đi tọa trấn."

Đổng Học Bân ừ một tiếng, nhìn nhìn cô ấy, thử nói: "Mẹ ngài cũng ngủ, bằng không tôi đi sô pha?"

Khương Phương Phương nói: "Không cần, không chừng bà buổi tối lại đi tiểu đêm sao? Có chút chật ngủ không được? Vậy tôi đi ngủ sô pha?"

Đổng Học Bân ai da một tiếng nói, "Không phải, tôi chính là sợ không thích hợp, mẹ ngài tuy rằng đã coi tôi là con rể, nhưng hai ta... Phải không?"

Khương Phương Phương im lặng chốc lát, "Tôi là một quả phụ, cũng không sao cả."

Đổng Học Bân ặc nói: "Vậy tôi cũng không sao cả, khụ khụ, vậy ngủ?"

Khương Phương Phương ừ một tiếng, nói: "Thật sự không ngủ được thì nói tôi, tôi có thuốc ngủ."

"Tôi không uống, ơ? Ngài gần đây lại uống thuốc ngủ?"

"... Không có."

"À, vậy là tốt rồi."

"Nghỉ ngơi đi, sáng sớm tôi gọi cậu."

"Được, ngủ ngon chị Khương."

"Ngủ ngon."

Nói là ngủ ngon, nhưng chờ Khương Phương Phương nhắm hai mắt lại, Đổng Học Bân cũng không nhắm mắt ngủ, thậm chí buồn ngủ cũng không có, lại nhớ tới lần kia tới nhà chị Khương qua đêm, đưa tay sờ soạng tới, vuốt vài cái trên váy ngủ trơn trượt của cô ấy, lập tức cảm thụ được da thịt mềm mại dưới váy ngủ, tuy rằng chỉ là sau lưng, nhưng Đổng Học Bân vẫn sờ rất sướng tay, vui vẻ không thôi.

Khương huyện trưởng cũng không động.

Cái này càng tăng lá gan của Đổng Học Bân, ra tay ác hơn.

Chỉ bất quá lần trước chổ nên sờ đều sờ rồi, Đổng Học Bân cũng không muốn như lần trước, mà là nhích đầu tới phía trước.

Một centimét...

Năm centimét...

Mười centimét...

Đầu hai người hầu như đã cùng một chỗ.

Đổng Học Bân tin tưởng Khương huyện trưởng khẳng định có thể cảm giác được, bởi vì mình đã có thể cảm giác được hơi thở của chị Khương, nhưng chị Khương vẫn không động, Đổng Học Bân chớp mắt mấy cái, rốt cục hạ quyết tâm, mờ ám lâu như vậy, ngày hôm nay phải đem giới hạn của chị Khương lộ ra.

Một cúi đầu, một đưa đầu.

Cái miệng của Đổng Học Bân hung hăng để lên trên cặp môi mềm mại của chị Khương.

Hôn rồi!

Không dễ dàng!

Rốt cục đã hôn rồi!
Bình Luận (0)
Comment