Quyền Tài

Chương 1624

Buổi sáng.

Cơ quan.

Trong phòng làm việc của mình.

Đổng Học Bân một chân để trên ghế, một chân gác lên trên bàn làm việc, rất không có hình tượng ngồi xem phim trên máy tính.

Năm phút đồng hồ...

Mười phút...

Hai mươi phút...

Thật sự chịu không nổi, Đổng Học Bân buông chân hạ thấp người, đem phim tắt đi, mồi điếu thuốc hút vào hơi, tiện thể uống trà, cả người đều là ngứa khó chịu, cảm giác sai đường thế nào ấy, quá khô khan, quá buồn chán, quá thanh nhàn, lúc vừa mới bắt đầu đi làm Đổng Học Bân còn cảm thấy rất nhẹ nhàng, mỗi ngày xem phim nghe nhạc, cũng hưởng thụ một phen nhàn nhã khó có được, rất thoải mái, nhưng hiện tại mình nhàn nhã hơi quá, vừa rồi còn du ngoạn trở về, hiện tại xem phim đã không phải là nhàn nhã, mà là mùi vị sống một ngày bằng một năm, cái gì cũng không làm, Đổng Học Bân đã sắp chịu không nổi.

Điệu thấp?

Điệu thấp cái rắm!

Điệu thấp nữa là anh em chết mất!

Đổng Học Bân hít vào một hơi, không chịu ngồi yên chắp tay sau lưng đi tới đi lui, đi đủ hơn mười vòng mới mệt mỏi, ngồi xuống nghỉ ngơi.

Công tác một chút?

Nhưng công tác cái gì!

Cũng là văn kiện không đau không ngứa, căn bản là không có gì làm, cho dù làm cũng không có bất luận ý nghĩa thực tế gì, với hắn mà nói công tác chân chính có thể làm, đó chính là làm vì dân chúng, ở tại phòng ban ủy ban kỷ luật này, cũng là tra hành vi vi phạm kỷ luật của cán bộ phía dưới, nhưng sở hai phòng thứ tám bọn họ nhằm vào bình thường đều là lãnh đạo đã ngoài cấp sở, thật để cho Đổng Học Bân đi thăm dò. Chuyện này sẽ lớn, hắn cũng không có cái quyền lợi điều tra này, cần được phê chuẩn, hơn nữa trái ngược với nguyên tắc điệu thấp mà mẹ vợ bố trí cho hắn, cho nên Đổng Học Bân cảm giác mình hiện thế nào cũng quá buồn chán.

Mẹ nó!

Sớm biết rằng như vậy, anh em sẽ không đến trung ương đâu, đi cơ sở làm một tiểu huyện trưởng nhược thế cũng được, ít nhất sẽ không nhàn rỗi! Mình lần này một bước lên trời đúng là một bước lên trời, chức vụ là thật không tồi. Nhưng cũng không tìm được cảm giác tồn tại và giá trị xã hội! Đổng Học Bân vỗ vỗ trán. Hiện tại không lúc nào không hoài niệm sinh hoạt tại cơ sở trước đây, khi đó rất thống khoái, muốn dẫm ai thì dẫm, nên ra tay thì ra tay. Cái kia mới gọi là sinh hoạt. Cái kia mới gọi đặc sắc. Nhưng còn bây giờ thì sao? Hắn đã bao nhiêu chưa động tay đánh người? Cánh tay đều ngứa!

Phiền!

Phiền chết đi được!

Trước đây Đổng Học Bân có thể còn chưa có phát giác, bởi vì hắn vẫn đều là đi tới trong đấu tranh, cho tới bây giờ thật sự rảnh rỗi. Hắn mới nhìn rõ mình là một người hiếu chiến cỡ nào, một ngày không ai đấu đá cùng hắn, hắn đều cảm thấy bản thân không có giá trị tồn tại!

Nghẹn tới buổi sáng mười một giờ, Đổng Học Bân thật sự ngồi không yên, thẳng thắn lên mạng tìm một diễn đàn, đăng kí một tài khoản, vừa nhìn bên trong có hai quan điểm tranh luận quát mắng nhau về một vấn đề, Đổng Học Bân nhất thời cả người kích động, nhìn cũng không nhìn gia nhập trận doanh của một phương bên trong, thóa mạ địch quân, công lực mắng chửi người của Đổng Học Bân là nhiều năm bồi dưỡng ra, quá thâm hậu, quan viên tố chất cao đều mắng không lại hắn, càng đừng nói người trên diễn đàn, Đổng Học Bân hầu như là đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi, thế không thể đỡ, mắng cho trận doanh đối phương ngã trái ngã phải một trận hỗn loạn, cuối cùng thậm chí đều á khẩu không trả lời được!

Bạn nói xem Đổng Học Bân có bao nhiêu buồn chán!

Cái trang mạng này cũng lập tức náo nhiệt lên.

Rất nhiều người đều đến đây xem.

Sống nhiều năm như vậy, còn chưa thấy qua ai mắng chửi người lợi hại như vậy, không mang theo chữ thô tục, còn đứng ở trên điểm cao đạo đức, lợi hại nhất chính là nói trong nói ngoài còn có thể kích động quần chúng, khiến cho nhân số phe ta càng ngày càng nhiều, mắng đối phương không hoàn thủ được!

Cái khẩu tài này!

Còn là đăng kí mới?

Trên mạng sinh ra một anh hùng bàn phím như thế lúc nào??

Cuối cùng chờ kẻ địch đầu hàng, Đổng Học Bân kỳ khai đắc thắng tắt đi trang mạng, hồi tưởng một chút mùi vị, nhưng trong lòng càng thêm buồn chán cực độ!

Trống rỗng!

Tịch mịch!

Ngày hôm nay làm sao vậy!

Qua rất lâu, rốt cục tới giờ nghỉ trưa!

Mười hai giờ, một giây cũng không nhiều hơn, Đổng Học Bân cầm bóp từ phòng làm việc đi ra.

Người bên ngoài còn đang công tác vừa thấy Đổng Học Bân đi ra, toàn bộ buông công tác, cũng đều nghỉ ngơi, cầm phiếu cơm chuẩn bị đi căn tin ăn... từ sau khi Đổng Học Bân tới mọi người cũng dưỡng thành thói quen, căn bản là không cần nhìn đồng hồ, chỉ cần Đổng sở trưởng từ phòng làm việc mở cửa đi ra, hỏi đều không cần hỏi, khẳng định là mười hai giờ đúng, Đổng sở trưởng đó là còn đúng giờ hơn đồng hồ của bọn họ, tuyệt đối không sai được.

Trương Đông Lượng cấp bậc thấp, cũng là bối cảnh nhỏ nhất ở đây, vốn vẫn là có suy nghĩ muốn cùng Đổng sở trưởng làm tốt quan hệ, vì vậy hỏi một câu, "Đổng sở trưởng, đi ăn?"

Đổng Học Bân ừ một tiếng.

Trương Đông Lượng nói: "Đi căn tin? Vậy chúng ta..."

Đổng Học Bân nói: "Tôi hôm nay đi ra ngoài ăn."

"Ặc, à." Trương Đông Lượng cũng không nói cái gì.

Đổng Học Bân vừa đi, Hàn Phỉ hừ một tiếng, "Cậu gọi hắn làm gì!"

Trương Đông Lượng cười khổ, "Người ta là lãnh đạo, tôi khách khí một câu."

Hàn Phỉ mất hứng, nhìn phương hướng Đổng Học Bân rời đi nói: "Để ý đến hắn làm gì, mấy người chúng ta đi ăn, người nào vậy, há mồm câm miệng thì như vậy, nói nhiều lời mấy câu có thể chết hả? Thấy Doãn sở trưởng người ta không, chiếu cố thuộc hạ chúng ta như vậy, cậu nhìn lại hắn đi, cái đức hạnh gì chứ!"

Hạ Chu nói: "Đi thôi tiểu phỉ, sao cứ tức lớn như vậy."

Hàn Phỉ cả giận nói: "Tôi cũng là không quen nhìn cái dạng kia!"

...

Đổng Học Bân tự nhiên không biết mọi người ở phía sau nghị luận hắn, hắn hiện tại đang phiền muộn lắm, một phút cũng không muốn ở trong đại viện ủy ban kỷ luật trung ương, không khí quá áp lực, cho nên hắn lái Xiali đi ra ngoài ăn, tùy tiện ở bên ngoài tìm một tiệm cơm dùng cơm.

Buổi chiều.

Chưa tới một giờ.

Đổng Học Bân nhìn thời gian, lái xe trở về, nghĩ buổi chiều còn phải ở trong phòng làm việc đờ ra, hắn xoa nhẹ trán một chút.

Trời ạ, lúc nào cũng vậy!

Nhưng trong lúc Đổng Học Bân chạy đến gần ký túc xá của mình, nhưng phát hiện phía trước kẹt không ít xe, đã đi không qua được, Xiali của hắn cũng chỉ có thể đứng ở phía sau những chiếc xe này, đè kèn đồng tích tích tích, xe phía trước cũng không có ý động.

Làm sao vậy?

Bên ngoài kẹt xe còn chưa tính!

Sao trong đơn vị còn kẹt xe hả??

Nhưng sau một khắc, Đổng Học Bân ở trong xe nghe được một ít tiếng khắc khẩu, âm điệu tựa như còn có chút quen thuộc, không khỏi đi phía trước nhìn vài lần.

Là Hàn Phỉ?

Còn có Hạ Chu bọn họ?

Ý tứ gì? Cãi nhau với người ta?

Cẩn thận nhìn, Đổng Học Bân từ một phương khác thấy được một thân ảnh quen thuộc... Ơ? Cái này không phải phó sở trưởng Dương Chân của phòng tổng hợp sáng sớm quẹt xe mình sao?

...
Bình Luận (0)
Comment