Quyền Tài

Chương 171

Trong phòng, tất cả mọi người đều đang tiêu hóa một chuyện Đổng Học Bân lên chức phó cục trưởng.

Thấy Đường Cẩn ôm xoay quanh mình, Đổng Học Bân buồn cười tách nàng ra, xoa xoa tóc trên đầu nàng, “Khi còn bé em rất bướng bỉnh, bò trên phòng, so với nam hài còn nam tính hơn, giờ đây đã lớn rồi, còn nghịch ngợm như vậy” Đường Cẩn không lên đại học, sau khi học cao trung liền đi làm công, giờ đây đi làm ở một nhà làm túi da ở quê nhà, tính ra, nàng nhỏ không đến vài tuổi so với Đổng Học Bân.

Đường Cẩn cười hì hì, “Em là cao hứng, nhà chúng ta lúc nào có quan nhân lớn như vậy đâu”.

Đổng Học Bân cười khổ nói: “Một người cấp khoa, ở trong huyện cục vẫn bài danh phó cục trường cuối cùng, tính đại quan cái gì?”

Đường Cẩn cười đùa nói: “Như thế mà còn không gọi là lớn? Anh thấy qua được mấy người hơn hai mươi tuổi đã được làm phó cục trường? Biêu ca, sau này anh cũng không đi rồi à? Phát triển tại Duyên Đài? Thật tốt quá!”

Đổng Học Bân nói: “Trong vòng một hai năm nhắm chừng không nhúc nhích được địa phương khác, sau này còn chưa biết”.

Dì Hai thấy nữ nhi ríu ra ríu rít quan quít lấy Đổng Học Bân, vội hỏi: “Tiểu Cẩn, biểu ca của con vất vả một ngày, con đừng không hiểu chuyện. Cho biểu ca con nghỉ một lát, đúng rồi, biểu ca con giúp con trừng trị một ít lưu manh này, con đến lời tạ ơn cũng không nói à”.

Hiểu rõ Đổng Học Bân trở thành đại lãnh đạo, dì Hai thoáng cái trở nên có điểm câu nệ, thấy trong chén Đổng Học Bân không nước, nàng cầm lấy một phích nước nóng plastic muốn đi qua rót nước.

Đường Cẩn nói: “Cảm ơn biểu ca”.

“Không cần khách khí” Bên này nói xong, Đổng Học Bân chạy nhanh ngăn cản dì Hai muốn rót nước, đoạt lấy phích nước nóng, ngược lại rót một chén nước cho nàng cùng và dượng Hai, “Dì Hai, dì cũng đừng khách khí với cháu, đều là người một nhà, cháu không ra mặt cho Tiểu Cẩn thì ai ra mặt cho em nó!? Lúc trước ba của cháu bệnh tình nguy kịch, dì lấy toàn bộ tích trừ ra cho nhà cháu mượn, chuyện này cháu nhớ cả đời, dì ở trong sau này nếu là có cái gì khó khăn, chỉ cần nói với cháu là được”.

Dì Hai trong lòng ấm áp, vui mừng cười nói: “Mấy vạn đồng mà thôi”, Đổng Học Bân cố ý nhắc lại chuyện xưa, sắc mặt cậu và dì cả đều có chút khó xử, lúc trước một nhà Hiểu Bình vươn tay hướng bọn họ, bọn họ hiểu rõ bệnh phụ thân Đổng Học Bân là không thể chữa, có bao nhiêu tiền cũng không đủ, cho nên một phân tiền cũng không cấp cho bọn họ.

Tạp Hiểu Bình thiện tâm, không muốn đứa con xích mích cùng người trong nhà, chạy nhanh nói tránh đi: “Tiểu Bân, con ở huyện thành còn chưa có chỗ ở à? Vậy con dứt khoát ở quê nhà là được, dù sao bên này cách huyện thành không xa, đến lúc đó con mua cái xe máy, sau này từ nơi này đến cơ quan, ở khách sạn không có lời”, Đổng Học Bân lôi kéo mẫu thán ngồi xuống, “Mẹ, con tốt xấu cũng coi như một lãnh đạo, làm sao có thể không có chỗ ở, buổi sáng con vừa đi báo danh, buổi chiều phòng ở đã đi xuống, là hai gian, đồ điện đều rất đủ, xem ra so với khách sạn bình thường đều tốt hơn”.

Dì cả ai ui một tiếng, “Đã phân phòng ở rồi à?”, chồng dì cả trừng mắt liếc nàng, “Ngạc nhiên gì, Tiểu Bân làm quan lớn như vậy, đương nhiên phải được an bài phòng ở”.

Đổng Học Bân ngoại trừ một nhà dì Hai, ai cũng không nghĩ để ý, nhưng mặt mũi mẹ dù sao cũng không thể để mất, không yên lòng nói: “Tạm thời ở đó, nếu đổi cương vị phòng ở sề phải thu hồi lại”, Đường Cẩn hâm mộ nhìn hắn một chút, ở quê nhà chờ đợi nhiều năm như vậy nàng sớm mệt mỏi, năm mộng cũng muốn mua một căn phòng ở huyện thành.

Hàn huyên trong chốc lát, Tạp Hiểu Bình đột nhiên nhớ tới chén bát còn chưa rửa, nhân tiện nói: “Mọi người trò chuyện, tôi đi rửa chén trước”.

Cậu vừa nghe, lúc ấy đã không động thanh sắc dùng chân đá đá người vợ.

Mợ lúc này mới kịp phản ứng, liếc nhìn Đổng Học Bân, vội vàng đi lên giữ chặt Tạp Hiểu Bình, “Hiểu Bình, cô đi ngồi nghỉ ngơi một chút, uống nước hoa quả, bề bộn một ngày sao có thể cho cô đi rửa chén, tôi đi, tôi đi”.

Tạp Hiểu Bình nhanh chóng khoát tay nói: “Chị dâu, không cần không cần, tôi không phiền đâu”, mợ giả bộ mất hứng nói: “Nhanh, ngồi xuống nghỉ một chút, trò chuyện cùng Tiểu Bân, sau này những việc thủ công này tôi đều bao hết”.

Dì cả cùng đi tới cười ha hả nói: “Hiểu Bình, cháu cùng Tiểu Bân cũng đã lâu không gặp, nhanh đi nói chuyện cùng con, những việc nặng này để tôi và chị dâu cháu làm là được”.

Tạp Hiểu Bình có chút ngượng ngùng, “Tỷ, chị dâu, như vậy sao được, vẫn tôi làm thì hay hơn”.

Bình thường mọi chuyện đều là Tạp Hiểu Bình hoặc là dì Hai Đổng Học Bân, hai người nhỏ nhất trong nhà làm.

Lão thái thái lúc này lên tiếng, “Hiểu Bình, thân thể cháu không tốt, sau này không cần phải xen vào những việc này, để cho mấy người bọn họ làm đi”.

Tạp Hiểu Bình đã là mẫu thân phó cục trường, Đổng Học Bân lại đang ở nơi đó híp mắt quan sát, bọn mợ dì cả họ đương nhiên không có khả năng lại để cho Tạp Hiểu Bình làm những việc nặng này, trước khác nay khác. Hiểu Bình rõ ràng cảm nhận được địa vị mình ở trong nhà bỗng nhiên biến hóa, thoáng cái có phần không thích ứng, dù sao thái độ chị dâu và Đại tỷ chuyển đổi thật sự quá là nhanh, Tạp Hiểu Bình rõ ràng, những điều này là quan hệ đến đứa con, mẹ quý nhờ con mà.

Thấy thái độ người trong nhà đổi với mẫu thán đển đây đã chuyển biển một trăm tám mươi độ, trong lòng Đổng Học Bân vẫn tương đổi thoải mái.

Cậu lúc này cùng bu lại, lấy ra một bao Hồng mai, đưa cho Đổng Học Bân một điều, “Tiểu Bân, hút điếu thuốc”.

Người ta cho hắn mặt mũi, Đổng Học Bân cùng cho người ta mặt mũi, nhận lấy điều thuốc đốt lên, càng lấy Trung Hoa trong tay phân biệt cho chồng cậu dì cả dượng Hai một điều, có thể thấy được mẹ già căng thẳng nhìn mình chằm chằm, Đổng Học Bân mới phát hiện được giống như mình còn chưa từng hút thuốc trước mặt mẫu thân, ngượng ngùng cười, “Mẹ, con bình thường cũng không thích hút thuốc”.

Nếu thay đổi trước kia, Tạp Hiểu Bình khẳng định nói liên miên cằn nhằn quở trách hắn dừng lại, hút thuốc cái gì cùng có hại cho sức khỏe, lời thoại tuyệt đổi sẽ xuất hiện, nhưng giờ đây đứa con trở thành đại quan, tâm tính Tạp Hiểu Bình cũng không biết đã xảy ra biển hóa gì, không trách cứ đứa con, ngược lại cảm thấy đứa con hút thuốc cùng rất bình thường, có mấy lãnh đạo không hút thuốc lá?

Không lâu sau, mợ rửa hết chén đã trở lại, “Hiểu Bình, hai ngày trước tôi đi trong huyện thì mua mấy bộ y phục, đi, hai ta đi thử xem, xem cô thích cái gì”, Tạp Hiểu Bình hiểu rõ chuyện này, ngày đó trở về nhà mợ Tiểu Bân còn khoe khoang qua, mấy bộ y phục cũng không tiện nghi, “Chị dâu, tôi đã có quần áo, cám ơn”.

Mợ thân mặt khoác tay nàng, “Theo tôi, cô còn khách khí làm gì, đi, đi thử xem”.

Dì cả xem xét, mới từ phòng bếp nhỏ trở về cũng đi theo, “Hiểu Bình dáng người rất họp với tôi, y phục của tôi cô còn mặc không được nữa là, chờ ngày nào đó tôi mua cho cô vài món”, giống như Tạp Hiểu Bình mới là đại nữ nhi nhà này. Thật ra các nàng một là cảm thấy thái độ đổi với muội muội trước kia có chút lãnh đạm, bây giờ đứa con người ta trở thành quan, đã muốn bổ sung, đền bù quan hệ thoáng cái, thứ hai, mợ cùng dì cả tinh tường trong lòng Đổng Học Bân tức giận, cái dạng này cũng là cô ý làm cho Đổng Học Bân xem.

Chín giờ.

Ngồi xuống không được một phút đồng hồ, Tạp Hiểu Bình mặc áo khoác ngoài mợ Tiểu Bân cho nàng đã trở lại.

Đường Cẩn hé miệng cười, “Dì thật xinh đẹp”.

Dì Hai cùng nói: “Đúng vậy, cái bộ quần áo này cô mặc rất phù họp”, Tạp Hiểu Bình cười khổ, “Đã sắp hơn năm mươi tuổi, xinh đẹp hơn cái gì” Thật ra trong lòng nàng vẫn rất vui sướng.

Đổng Học Bân cùng cười cười khen mẹ vài câu, chợt định thần, vừa nắm túi da lên vừa nói hướng Đường Cẩn: “Tiểu Cẩn, hôm nay cũng không mang cho em vật gì đó, đến đây" Đổng Học Bân lây ra một cái phong bao lì xì sớm chuẩn bị tiền, tiền lì xì cực kỳ dày đặc, căng phòng, đển miệng túi cũng không khép vào được, “...Cái này em cầm lấy, dù sao năm nay cũng không còn bao nhiêu ngày, coi như là tiền mừng tuổi”.

Đường Cẩn vội vàng khoát tay, “Không nên không nên, em không cần”.

Dì Hai cùng vươn tay nói, “Tiểu Bân, sao có thể cầm tiền của cậu, nhanh lấy về”.

Đổng Học Bân cưỡng chế cầm tay Đường Cẩn, nhét tiền lì xì vào tay của nàng, “Muội muội, cho em thì em cứ cầm, bằng không anh trở mặt đó!?”

Tạp Hiểu Bình âm thầm gật đầu, trong lòng tự nhủ đứa con thật hiểu chuyện, nói: “Tiểu Cẩn, anh của cháu cho cháu, đừng khách khí với nó”.

Một đống tiền lì xì đẩy đển đẩy đi, tiền bên trong đột nhiên rơi từ miệng ra một ít, mọi người xem xét, đều ngây ngán cả người, một xâp dày đặc, ai cùng tưởng mười đồng, không ngờ lại có thể tất cả đều là tiền trăm đồng giá trị lớn đỏ au, khoảng chừng một vạn đồng!

Đường Cẩn hàng năm thu tiền mừng tuổi nhiều nhất chính là một trăm hoặc là năm mươi, khi nào thì thu qua một vạn, lúc ấy nhìn đển choáng váng, “Biểu ca cái này, cái này nhiều lắm!”

Dượng Hai trừng mắt líu lười nói: “Muội muội của cậu tiền lương một năm mới một vạn thôi, cậu cầm...cái này không được”.

Đổng Học Bân cũng không nói gì mà đưa tiền cho muội muội, “Anh nói được là được, nha đầu kia cùng sắp có đổi tượng, đến lúc đó mua nhiều vài món quần áo xinh đẹp đi”, tuy Tạp Hiểu Bình cảm thấy tiền này quá nhiều, nhưng vẫn nói: “Nhanh cầm đi, tiền lương anh của cháu cũng đủ mà”.

Dì Hai thở dài, vỗ vỗ mu bàn tay Đổng Học Bân, không nói cái gì nữa.

Thấy thế, Đường Cẩn cảm kích nhìn một chút Đổng Học Bân, “...Cảm ơn ca”.

“Không cần khách khí, ha ha” Đổng Học Bân cười nói: “Chờ em kết hôn, anh một lần nữa chuẩn bị một phần đại lễ cho em”.

Trên thực tế, Đổng Học Bân một mực sống cuộc sống trong kinh, muội muội một mực cùng ở nông thôn, hai người khi còn bé cùng một chỗ chơi đùa qua mấy lần, quan hệ cũng không gần nhiều, nhưng bởi vì quan hệ dì Hai dượng Hai, Đổng Học Bân cùng rất là thương Đường Cẩn.

Dì Hai và dượng Hai rõ ràng Đổng Học Bân là tri ân đồ báo, trong lòng cực kỳ ấm áp.

Chờ lúc toàn gia đình dì Hai gần đi, Đổng Học Bân còn nhỏ âm thanh nói bên tai Đường Cẩn nói: “Sau này thiếu tiền hoặc là có chuyện, trực tiếp gọi điện thoại cho anh, dãy sổ nhớ kỹ chưa?”

Đường Cẩn nặng nề gật đầu, “Cảm ơn biểu ca”.

Mấy người vừa đi, Tạp Hiẻu Bình lôi kéo đứa con ngồi xuống trên giường, xem hắn, muốn nói lại thôi.

Đổng Học Bân nói: “Mẹ, có việc gì mẹ cứ nói, à, có phải là nói con cho muội muội quá nhiều tiền?”

“Cũng không phải” Tạp Hiểu Bình cần cần thận thận nhìn mắt đứa con, miệng nói, “Con và gia đình của dì cả lúc trước xác thực... Nhưng người ta cũng không giàu có, không nhiêu tiền như vậy để cấp cho chúng tôi, cũng không thể quá trách người ta, con xem, con cho muội muội của con nhiêu tiền như vậy, con lại thật nhiều năm không về nhà, có phải là... cùng cho bà ngoại và cậu cậu con một chút.”, thấy đứa con nghỉêm chán mày, Tạp Hiểu Bình nhanh chóng nói: “Không cần một vạn nhiều như vậy, cho hai trăm ba trăm ý tứ là được”.

Đổng Học Bân hừ một tiếng, không lên tiếng.

Tạp Hiểu Bình véo cánh tay đứa con, “Con đã là lãnh đạo lớn trong huyện, những năm này đều không trở về nhìn xem, giờ đây thứ gì đó cũng không rẻ, cái cấp bậc lê nghĩa này... không chu toàn không được, con trai, coi như con cho mẹ mặt mũi, cho cậu của con và chồng dì cả mua mấy điếu thuốc, cho bà ngoại con ít tiền, được không?”

Đổng Học Bân nói: “Mẹ, con vừa rồi là cho mẹ mặt mũi, nếu không phải mẹ, con lười muốn nói chuyện cùng bọn họ”.

Tạp Hiểu Bình thật ra cũng không muốn con trai khó xử, không muốn cho bọn hắn tiền, nhưng Tạp Hiểu Bình dù sao cũng là con cái nhà này, cái mặt mũi này nàng tất phải làm, cộng thêm mợ Tiểu Bân vừa rồi nhiệt tình như vậy, lại là rót nước cho nàng lại là cho nàng quần áo, con mình làm đại lão ở xa tới một chuyển lại một điểm tò vẻ cũng không có, xác thực không thể nào nói nổi. Thấy Đổng Học Bân ngồi ở chỗ kia không nói gì, Tạp Hiểu Bình nhếch miệng, cố tình làm vành mắt đỏ lên, mất đển vài giọt nước mắt.

Đổng Học Bân thoáng cái đã sợ hãi, “Con chóng mặt, tại sao mẹ lại khóc, ai ui, được, được, con đi mua thuốc không được sao? Con sẽ đi ngay bâỵ giờ! Đừng khòc! Con sai rồi con sai rồi”, Hiểu Bình ừ một tiếng, lau khô nước mắt, nàng hiểu rõ đứa con hiểu thuận, mình vừa khóc đứa con khẳng định sẽ nghe lời.

Quầy bán quà vặt quê nhà không có thuốc Trung Hoa, còn mấy bao Ngọc Khê, Đổng Học Bân mua toàn bộ trở về, đi đến sau phòng phía tây, để thuốc lên trên giường, lại xuất ra một ngàn đông, “Mẹ, mây thứ đó mẹ đưa cho bọn họ đi, nói là con mua” Dứt lời, Đổng Học Bân rút ra một tấm chi phiếu từ trong ví tiền, nhét vào trong tay mẫu thân.

Hiểu Bình ngẩn ra, “Đây là làm gì vậy?”

“Bên trong có gần ba mươi vạn, mẹ cầm để tiêu, muốn mua gì thì mua”.

“Cái gì?”, Tạp Hiểu Bình cả kinh nói: “Con không nên có nhiều tiền như vậy!”

“Đổ mồ hôi, đừng kích động đừng kích động, nghe con chậm rãi nói cho mẹ” Đổng Học Bân cười cười ôm bả vai mẹ, “Trước kia không dám nói cho mẹ, sợ mẹ cho rằng con tham ô nhận hối lộ, thật ra những thứ này là con tự mình kiến, tôi học đại học thì không phải một mực đi làm công ở tiệm đồ cổ sao, nhãn lực cũng luyện được một ít, kết quả về sau nhặt được không ít đồ, buôn bán lời đại khái năm trăm vạn, giờ đây con cùng Huyên di kết họp mở một tiệm bán đấu giá, con của mẹ có thể làm ăn đó”.

Tạp Hiểu Bình suýt nữa bị mấy cái chừng năm trăm vạn này dọa ngất, “Con nói thật? Không lừa gạt mẹ?”

Đổng Học Bân nói: “Đưong nhiên, không tin mẹ hỏi Huyên di đi, công ty đấu giá không qua bao lâu có thể khôi động”.

“Năm trăm vạn... năm trăm vạn...” Tạp Hiểu Bình lo lắng, số tiền này không phải đứng đắn, lại giữ lấy đứa con hỏi hơn nửa ngày, cuối cùng mới là tin tưởng.

Đổng Học Bân dùng cái tên Huyên di lập chi phiếu cho mẹ, nói cho mẹ mặt mã, sau đó cười nói: “Nhiều tiền như vậy con cũng không biêt làm như thế nào, cho nên, tiền này mẹ phải cầm, mua chút quần áo, mua cái xe đạp chạy bằng điện, sao cho thuận tiện, hết thì con cho mẹ nữa”.

Tạp Hiểu Bình do dự một lát, không chối từ, ghi nhớ mật mã trên một trang giây. Nhưng vừa viết, nước mắt lại ngăn không được tí tách rơi xuống dưới. Hôm nay sợ rằng là một ngày cao hứng nhất đời này của Tạp Hiểu Bình, đứa con trở thành phó cục trưởng, còn buôn bán lời năm trăm vạn đồng, Đổng gia bọn họ rốt cục sẽ không bị người ta xem thường nữa...!
Bình Luận (0)
Comment