Quyền Tài

Chương 197

Buổi tối.

Đổng gia, Đổng Học Bân cùng Cù Vân Huyên hai người trong phòng khách bày tiệc chúc mừng.

“Vì lần này đấu giá hội lấy được thành công lớn, cụng ly”.

“Cụng ly, Huyên di uống ít một chút”.

“Không có việc gì, hôm nay vui, đến, dùng bữa dùng bữa”.

Sau khi com nước no nê, Đổng Học Bân thoải mái hướng trên ghế sofa khẽ dựa, chờ Cù Vân Huyên rửa xong chén, Đổng Học Bân vỗ vỗ đùi của mình, ý là bảo Huyên di ngồi lên trên, nếu đổi tĩnh huống binh thường, Cù Vân Huyên chắc chắn sẽ không nghe mình, nhưng hôm nay, dì Huyên trừng trừng nhìn một cái, hơi lưỡng lự, vẫn cỡi tạp dề chậm rì rãi ngồi tới, mông đẹp đẫy đà thoáng cái đặt ở trên đùi mình. Đổng Học Bân khẽ kéo eo lưng nàng: “Buổi chiều về công ty thống kê ra sao? Lần này đấu giá thu hoạch bao nhiêu? vốn lưu động có năm trăm vạn không?”

Cù Vân Huyên vuốt vuốt cạnh tóc rối bởi cho hắn, cười nói: “Năm trăm vạn? Làm sao có thể một chút như vậy”.

“... Vậy là bao nhiêu?”

“Nếu như tiền ngọc trầm Hòa Điền cùng dã sơn sâm đều ở lại công ty mà nói, những số tiền này còn kém không nhiều lắm năm trăm vạn, hơn nữa tiền thuê vật đấu giá khác, sau bỏ thuế đại khái thu vào khoảng chín trăm vạn, cho dù không đến được chín trăm thì cũng là ngoài tám trăm năm mươi vạn rồi”, Cù Vân Huyên trên mặt nổi lên nụ cười nói: “Nếu là lại tính cả cái tài sản cố định khác của phòng đấu giá, công ty chúng ta tổng giá trị giá trị miên cưỡng có thể đạt tới một ngàn vạn”.

Đổng Học Bân thoáng cái liền vui vẻ, “Chúng ta thành phú ông ngàn vạn rồi sao?”

Cù Vân Huyên ùm một tiếng, cảm khái nói: “Cảm giác giống như nằm mơ”.

Đổng Học Bân nhân cơ hội chiếm tiện nghi, đánh lên cái mông lớn của Huyên di một cái: “Đau không? Đau thì không phải là nằm mơ”.

“Đừng cùng em không lớn không nhỏ!”, che cặp mông, Cù Vân Huyên mềm mại đáng yêu vừa trừng mắt như hạt châu, giơ tay lên: “Thật cho rằng em không đánh được anh sao?”

“Em có thể đừng đem chữ đánh anh treo ở bên miệng hay không? Cũng không có thấy em thật cùng anh động thủ một lần” Nhìn đến Cù Vân Huyên bàn tay thở phì phì muốn hạ xuống, Đổng Học Bân vội cười làm lành cầm tay nàng, “Anh sai rồi, sai rồi, đổi chủ đề. Đúng rồi, anh không phải nói mua xe cho em sao? Em mua hay không?”

Cù Vân Huyên thân thể hướng hắn đầu kia dựa vào: “Vậy cũng phải chọn biển số”.

“ừm, thiếu chút nữa quên rồi, bảng số kinh thành không dễ lên. À, em chọn được không? Vận khí thật tốt”.

“Mẹ của em cũng cùng chứng mình nhân dân cùng nhau xin được, tỷ lệ lớn một chút, chọn cũng được hai lần”, Giao thông kinh thành vĩnh viễn là vấn đề làm cho người ta đau đầu, cho nên ngành có liên quan đều công khai chính sách, giờ đây xe cũng không phải có thể tùy tiện mua, A, đương nhiên muốn mua cũng được, nhưng mà tất phải chọn biến số, vận khí tốt lấy mẫu ngẫu nhiên cũng có thể có, nếu không mua xe cũng lên không được đường, tĩnh hĩnh chung năm sáu tháng có thể lấy được cũng coi như không tồi.

“Vậy còn chờ cái gì, đi đi, mua xe đi”.

“ Vội gì?”

“Đi đi, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi. Anh vừa vặn giúp em tham mưu một chút, ngày mai anh phải trở về huyện Duyên Đài rồi”.

Cù Vân Huyên nhìn hắn: “Không phải sắp ngày mồng một tháng năm sao? Không ở qua trong kinh?”

Đổng Học Bân cười khổ nói: “Ngày mồng một tháng năm là nghỉ, nhưng mà bộ công an lại hoàn toàn sẽ không có ngày nghỉ tuyệt đối. Coi như là tết âm lịch, nếu có nhiệm vụ hơn nửa đêm cũng phải đi. ừm, em nếu không nỡ anh đi, thì có thể xem xét lại. Ngày mai anh gọi điện thoại trở lại huyện cục, nếu quả thật không có việc lớn, ngày mồng một tháng năm anh ở lại bên này”. Trong huyện cục có việc cũng không quan hệ. Hắn sợ đồn công an mình phân công quản lý có việc.

Đi xuống lầu, Đồng Học Bân cùng Cù Vân Huyên cùng lên chiếc Buick.

Cù Vân Huyên có chút lo lắng, “Anh uống rượu rồi? Chúng ta vẫn đi sao”, Đổng Học Bân nói: “Mấy cốc bia mà thôi, không có việc gì”.

“Anh, chẳng may xảy ra sự cố” Tửu lượng của Cù Vân Huyên so với hắn tốt một chút: “Đổi em lái đi, anh tới ghế phụ”.

Đổng Học Bân nghĩ chút, cũng không có từ chối, cùng Huyên di thay đổi vị trí.

Cù Vân Huyên trước kia cũng không mấy khi sờ qua xe, quen thuộc một chút mới là đem xe rời tiểu khu: “Xe này không tồi, vẻ ngoài rất khí phái, trên tính năng cũng nói qua được, là xe huyện cục bọn anh?”

Đổng Học Bân khẽ ân: “Xe công, mượn tới”.

“...Giấy phép đi ra bên ngoài vẫn được chứ?”

“Không thể nói không có việc gì, nhiều lắm là phạt chút tiền mà thôi”, Đổng Học Bân vào kinh lúc đóng gói đựng dã sơn sâm ngược lại bị cảnh sát giao thông ngăn cản qua một lần. Nhưng mà hắn đem công tác chứng minh bày ra người ta liền không nói gì, trực tiếp cho đi, đều là một cái hệ thống, ai cũng không đáng ở trên chút việc nhỏ này làm khó.

Kiều đông một nhà cửa hàng PS.

Hỏi nhân viên công tác một chút, nơi này là tám giờ đóng cửa, ở dưói đối phương giới thiệu, Đổng Học Bân cùng dì Huyên đi bộ tại tầng một.

Không bao lâu, ánh mắt Cù Vân Huyên rơi xuống trên một chiếc Honda, hỏi thăm một chút tính năng đại khái, nàng đối với Đổng Học Bân cười nói: “Tiểu Bân, nếu không thì chiếc Odyssey này đi, giá tiền phù hợp, hai mươi vạn, tính năng cũng không tồi, em thấy chiếc của anh chẳng phải rất tốt sao? Thoáng cái có thể chở bảy người, trên công tác rất thuận tiện”.

Đổng Học Bân lắc đầu nói: “Xe quá lớn, em lái khó coi”.

Cù Vân Huyên nói: “Odyssey so với xe của anh thấp một chút, hình giọt nước rất đẹp”.

Đổng Học Bân vẫn không đáp ứng, quay đầu đối với nhân viên làm việc nói: “Mercedes ở đấu? Dẫn chúng tôi nhìn xem”.

“Trên lầu, hai vị mời sang bên này”, nhân viên làm việc dẫn đường phía trước.

Cù Vân Huyên khẽ kéo hắn “Mercedes sản phẩm trong nước? Loại phối trí cấp C thấp nhất cũng cần hơn ba mươi vạn đó? Nguyên bộ xuống bốn mươi vạn, không đáng”.

Đổng Học Bân cười ha hả nói: “Cần cấp C làm gì, ít nhất cũng phải mua cái cấp A”, Cù Vân Huyên tức giận véo cái mông hắn một cái: “Anh uống quá nhiều rồi? Cái kia quá đắt. Không cần!”

Đổng Học Bân đem tay trên mông gạt ra nói: “Có tiền chẳng phải có thể nhiệt tĩnh tiêu sao, tiêu xong rồi lại kiếm, có cái gì đấu, lại nói tài sản công ty cũng gần một ngàn vạn, vốn lưu động không có nguy hiểm thiếu hụt, tiêu hơn một trăm vạn cũng không có cái gì ghê gớm, em bây giờ là hình tượng công ty đấu giá Vân Đức chúng ta, là sếp lớn, lái chiếc Odyssey còn không làm cho người ta chê cười, ít nhất phải có cái xe tốt.

Cù Vân Huyên khẽ chậc lưỡi: “Mercedes cũng quá đắt, Audi đi, Audi 4 cũng có thể”.

Đổng Học Bân không đáp ứng: “Anh nói Mercedes là Mercedes, cái này em phải nghe anh, ha ha. Không có việc gì thì anh cũng muốn lái”, Cù Vân Huyên có chút tức giận, thầm trách Tiểu Bân tiêu tiền mù quáng.

Nhưng mà vừa mới lên lầu hai, khi chiếc Mercedes sắp xếp ở đối diện đập vào mắt, con mắt Cù Vân Huyên liền không rời đi, bỏ mặc Đổng Học Bân một người mình chạy tới nhìn tới nhìn lui, xe tốt chính là xe tốt, vô luận từ tạo hĩnh vẻ ngoài hay là xếp đặt lưu tuyên cũng không thể bắt bẻ, rất khó khiến cho người ta không thích. Cuối cùng, ánh mắt Cù Vân Huyên dừng lại ở một chiếc Mercedes cấp S màu bạc, trên xe chú thích 306 mã lực, bốn cửa năm chô ngồi ba khoang xe, báo giá hơn một trăm ba mươi vạn.

Đổng Học Bân chớp chớp con mắt: “Thích cái xe này?”

Cù Vân Huyên cười khổ thở dài, không nói gì.

Đổng Học Bân lay nàng một cái: “Ý tứ gì? Rốt cuộc có thích hay không?” Cù Vân Huyên đấu chỉ là thích, quả thực là rất thích, nhưng nàng cũng không cam lòng cho mua, muốn đem tiền đều tiêu ở trên kinh doanh của công ty.

Đổng Học Bân vừa nhìn liền hiểu, gọi tới nhân viên làm việc nói: “Có thể thử lái xe hay không?”

“Xấu hổ, chiếc xe này không có lái thử”.

Đổng Học Bân cân nhắc một chút: “Vậy không có thử, thì hôm nay có thể lấy xe không?”

Nhân viên làm việc sững sờ: “Hiện xe cũng có, nhưng hôm nay sợ rằng không được, nhanh nhất cũng phải sáng ngày mai”.

“... A, vậy thì lấy cái xe này đi”.

“Tiểu Bân!” Cù Vân Huyên nâng mặt làm ra vẻ mất hứng.

Đổng Học Bân kéo tay non nhỏ của nàng: “Lần trước không phải nói rồi sao, xe này coi như là anh tặng quà cho em, em muốn cũng phải muốn, không muốn cũng phải muốn”.

Đă biết dì Huyên thích cái cỗ xe S350L này, vậy hắn liền hạ quyết tâm muốn mua xuống, xe này rất không tồi, Đổng Học Bân bản thân cũng là tương đối vừa ý.

Hơn mười giờ.

Đổng gia, phòng ngủ nhỏ.

Bị lăn qua lăn lại nhiều lần, Cù Vân Huyên sức cùng lực kiệt ghé vào trên người Đổng Học Bân, sau khi thở hổn hển mấy hơi thở, nàng nhè nhẹ nói câu: “Cảm ơn”.

Đổng Học Bân dùng chắn phủ ở thân thể trơn bóng của hai người: “Cảm ơn cái gì?”

“Cảm ơn anh tặng em xe, em rất thích, vô cùng thích”.

“Anh đã nói mà, trách không được vừa rồi ánh mắt em đều nhìn thẳng”.

Cù Vân Huyên cười khúc khích: “Anh đó, ai nhìn thẳng!”

Đổng Học Bân ôm đầu nàng hôn một cái: “Em thích là tốt rồi, đợi ngày mai làm thủ tục lấy xe, anh lái trước”.

“Chỉ là quá đắt, hơn một trăm vạn đó”.

“Tiêu thì tiêu rồi” Đổng Học Bân nói: “Đúng rồi, tiền dã sơn sâm cùng ngọc trầm em cũng đừng đánh tới cho tài khoản anh, dù sao anh giờ đây cũng không có chỗ nào cần tiền, em cứ sử dụng tiền đó, tiền này liền quăng vào công ty đưa vào trong hoạt động, chuẩn bị một chút lần đấu giá sau cho tốt”.

“ừm, tháng sau nên vì đấu giá xuân chuẩn bị” Đổng Học Bân nói: “Chúng ta có thực lực lo liệu đấu giá xuân?”

“Tạm thời còn chưa có, em đã đang nghĩ cách, nếu không làm đấu giá lớn, khiển cho người ta có cảm giác không thể lên đài được”.

“Vậy lo liệu đi, lần đấu giá hôm nay đã nâng cho chúng ta không ít danh tiếng, em trước thử thu chút đồ”.

“Em sợ không có vật tốt, đấu giá xuân đấu giá thu cái loại đấu giá lớn này, xem chính là vật đấu giá chính, chút đồ lặt vặt thu nhiều hơn nữa ý nghĩa cũng không lớn”.

Đổng Học Bân nghĩ cũng phải, cái đấu giá xuân này thật đúng là không dễ làm.

“Tiểu Bân” Cù Vân Huyên nhớ tới một chuyện, nghiêng đầu nhìn hắn: “Anh không phải biết xem đá sao? Thủy tinh nguyên thạch anh có thể xem, mỏ Kê Huyết thạch anh có thể xem, vậy Phỉ Thúy nguyên thạch anh biết xem hay không? Giờ đây giá Phỉ Thúy có thể tăng tới không thể tăng nữa, một khối băng chủng bội, sợ là cũng phải hơn mười vạn, nếu anh có thể làm ra chút ít loại phỉ thúy băng chủng thủy tinh, lần đấu giá xuân này khẳng định không có vấn đề”.

Đổng Học Bân có thể xem sao?

Hắn đương nhiên biết! Biết đến không thể biết hơn được nữa!

Đổng Học Bân tinh thần vô cùng phấn chấn nói: “Ý kiến hay, em không nói anh cũng đem đánh cuộc đá quên đi, nhưng mà anh còn có công việc. Trong kinh phỉ thúy nguyên thạch lại có hạn, cũng không thể để cho anh chạy đi Thụy Lệ chứ? Quá xa, ùm, Tiểu Huyên Huyên, nếu không thì em bảo người ta đi Thụy Lệ thu nhiều một chút phỉ thúy nguyên thạch trở về, chờ anh xem xong, liền mở ra đấu giá, không chừng liền trực tiếp đem nguyên thạch bán đi, thiệt thòi cũng thiệt thòi không bao nhiêu tiền, em xem thế nào?”

“...Được! Cứ làm như vậy đi!”
Bình Luận (0)
Comment