Quyền Tài

Chương 418

Sáng sớm hôm sau.

Nhà họ Đổng, cửa Bắc, đường Hòa Bình.

Sau khi dậy, Đổng Học Bân xuống lầu mua sữa đậu và bánh quẩy ngồi trong phòng ăn.

Khoảng tám giờ tối hôm qua hắn mới từ nhà Từ Yến về, Từ Cục trưởng nhiệt tình quá, đích thân xuống bếp nấu cho hắn sáu bảy món ăn, còn lôi ra một chai Chivas không biết ở đâu, Quốc an có quy định, Từ Cục trưởng không uống mà chỉ chuẩn bị cho Đổng Học Bân, cô lấy trà thay rượu cạn từng ly cùng Đổng Học Bân, hai người nói chuyện thật nhiều, bữa cơm cũng vui vẻ vô cùng, sau đó, nếu không phải vì trời đã tối quá không tiện ở lâu thì Từ Yến cũng không để cho hắn về.

Việc điều động Từ Cục trưởng, tiệc sinh nhật Hàn phu nhân, ừm, lần này về Bắc Kinh cơ bản đã làm xong việc.

Ăn xong bữa sáng, Đổng Học Bân bắt đầu nhàn rỗi gác chân xem TV. Tiện tay rút lấy một điế thuốc cắm lên miệng hút.

Ổ vàng ổ bạc không bằng ổ chó của mình.

Vẫn là ở nhà của mình là hơn, lâu lắm rồi không được nhàn rỗi thế này.

Một giờ trôi qua.

Hai giờ trôi qua.

Đúng rồi, suýt nữa thì quên, chị Tô không phải hôm qua đã đến Bắc Kinh rồi sao? Đổng Học Bân còn muốn hết mình làm chủ nữa cơ đấy, bèn lấy điện thoại gọi cho cô, tít tít tít, lần này đã gọi được rồi, bên đó có thể không phải là gọi được toàn cầu, tít tít tít… tín hiệu hơi yếu.

“Alo, chị, ở đâu rồi?”

“…Alo?”.

“Em Đổng Học Bân đây, nghe thấy không?”

“Nghe rồi” Đầu bên kia Tô Giai cười đáp: “Tín hiệu không tốt lắm, đang ở Bắc Kinh, tới đây làm vài việc”.

“Em cũng vậy, vừa hay sắp trưa rồi, em mời chị ăn cơm, vẫn chưa cảm ơn lần trước nhờ chị giúp đỡ”.

“Cậu cũng ở Bắc Kinh à? Ha ha, việc nhỏ đó nhắc tới làm gì, tôi lại là chị cậu, cứ nói cảm ơn hoài, cậu như vậy là đang giễu tôi đó”.

Đổng Học Bân cười ha ha nói: “Nhà của em ở Bắc Kinh, chị đến rồi thì để em mời chị một bữa”.

Đầu bên kia ngừng một lát, “Vậy được, tôi đang ở đầu đường Hạnh Phúc, cũng không biết là khu nào, nếu cậu ở không xa lắm thì qua đây? Băc Kinh lớn quá, tôi mơ hồ cả lên rồi”.

“Em biết chỗ đó, vậy em qua đó giờ, gần đến sẽ liên lạc”.

“Được, cậu chạy chậm một chút, an toàn là trên hết” Tắt máy xong, Đổng Học Bân mặc quần áo xong xuống lầu lái xe đi.

Đường Hạnh Phúc, Kinh Tây

Đoạn này cách tân hoa xã không xa, chỉ cách nhau một đường.

Tại một khách sạn, hai người con gái đứng ở trước giống như mới từ khách sạn đi ra. Tô Giai hôm nay mặc một bộ đồ công sở rất chính thống, bên trong đệm một đệm ngực dày, nhìn ngực lớn giống như người bình thường. Trời cũng ấm lại rồi, trên chân cô mang tất màu đen, chân mang giày cao gót vô cùng bắt mắt, đang đứng bên đường, có mấy thanh niên đi qua đều nghiêng đầu nhìn một cái.

Thấy Tô Giai cất di động đi, Chu Hiểu Như đứng một bên trêu chọc: “Chị em gì vậy? Là ai? Sao không nghe em nói em còn có một cậu em?”

Tô Giai vuốt lại thái dương, “Là Đổng Cục trưởng”.

Chu Hiểu Như kinh ngạc nói: “Ý, Đổng Cục trưởng thành em của em khi nào vậy?”

“Ha ha, tôi vừa nhận không được à?”

“Được rồi, em mới đến hôm qua, hôm nay người ta đã đến rồi, còn tặng em nhẫn nữa, em trai gì vậy, tôi thấy là em trai tình phải không?”

Tô Giai trợn cô một cái, “Chị Chu, chị dựng chuyện nói em phải không, nhẫn là trưởng bối của em tặng, nói với chị bao nhiêu lần rồi? Ha ha, chị thì mỗi lần nghe em nhắc đến tên Đổng Học Bân là kích động? Hả? Có phải là hồi xuân rồi không? Không phải là chồng chị tốt với chị lắm à?

Hay là, em làm mai cho chị nhé? Lát nữa Đổng Học Bân đến em sẽ kiếm cớ rút lui, tạo cơ hội cho hai người nhé? Ha ha”.

“Càng nói càng không ra sao, ăn đòn này!”

“Đây là chị nói trước, sao lại đổ cho em rồi?”

Hai người phụ nữ đùa vui cũng không kiêng kị nhiều như vậy, hai người đùa giỡn một hồi, có vẻ quan hệ cũng tốt lắm.

Không bao lâu, hai người Tô Giai đi dạo phố mua đồ, sau khi về lại thì Đổng Học Bân cũng đã tới.

Xuống xe xong Đổng Học Bân mới phát hiện không phải Tô Giai chỉ đến một mình, liền cười, “Chị Tô, để chị đợi lâu rồi, trên đường bị kẹt xe, vị này là?”

Tô Giai kéo tay Chu Hiểu Như giới thiệu: “Chị Chu Hiểu Như, cũng là tổ tin tức đài truyền hình bên chị”.

Đổng Học Bân liền giơ tay bắt tay cô, khách sáo nói: “Chào chị Chu”.

“Đổng Cục trưởng, ngưỡng mộ đã lâu” Chu Hiểu Như mỉm cười bắt tay hắn,

“Nghe nói anh và Tiểu Giai chúng tôi quan hệ cũng tốt, sau này tổ tin tức đài truyền hình chúng tôi có chương trình phỏng vấn anh, anh nhất định không được không cho chúng tôi tới đâu đấy, lần phỏng vấn trước, đến văn phòng cục công an tôi cũng không vào được, lúc về bị Trưởng đài phê bình te tua”.

“Được, ha ha, là công việc của chị thì tôi sẽ toàn lực phối hợp”.

“Như vậy thì cũng nhờ có Tiểu Giai của chúng tôi đây” Cười nói một hồi,

Đổng Học Bân liền bảo Tô Giai và Chu Hiểu Như lên xe, “Chúng ta đi đâu ăn đây? Chị Tô, chị Chu? Hai người chọn đi”.

Hai người ngồi ở ghế sau, Tô Giai đáp: “Hai chúng tôi ở đây đều không quen, chúng ta khách theo chủ vậy”.

“Vậy được” Đổng Học Bân cũng rất trọng sĩ diên, cộng với việc lão Dương khi trước giúp mình rất nhiều việc lớn, nên anh đương nhiên phải tiếp đãi chị Tô đàng hoàng rồi, hắn nghĩ ra bên cạnh có một quán cũng không tệ, liền nhấn ga chạy đi, tiện miệng hỏi: “Lần này định ở bao lâu? Có chỗ ở chưa? Không thì lát nữa em sắp xếp cho nhé?”

Tô Giai tươi cười lắc đầu, “Nếu hôm nay làm xong việc thì về luôn”.

Nghe vậy, Chu Hiểu Như cũng ngậm ngùi nói: “Mới đi một ngày mà tôi đã nhớ nhà rồi, ha ha, Bắc Kinh thì tốt nhưng đến rồi mới biết, quả là một bước cũng khó đi”.

Tô Giai cũng thở dài, “Tôi cũng suy nghĩ việc đơn giản, làm việc ở đây thật không dễ dàng”.

Vừa nói đến đấy, tâm trạng hai người Tô Giai liền không vui. Tô Giai là thân thích của Bộ trưởng Bộ tổ chức thị ủy Phần Châu, cũng là có thân thế, làm việc ở thành phố chỉ cần điện thoại một cú là không có trở ngại gì, ai chẳng nể mặt Dương Triệu Đức một chút? Chu Hiểu Như cũng biết Tô Giai có mối quan hệ rất thân ở thành phố, lúc đầu cũng nghĩ sự việc sẽ không khó như vậy, nên cùng Tô Giai đến Bắc Kinh, trước đó Tô Giai đã nhờ vào mối quan hệ tìm người rồi, tiền cũng đã tốn rồi, nhưng công việc thì chẳng tiến triển được chút nào, vô cùng trắc trở.

Tô Giai thế mới biết, mình có thân thế, nhưng ở Bắc Kinh này căn bản không là gì.

Đổng Học Bân đang muốn hỏi là chuyện gì thì điện thoại Tô Giai vang lên.

Reng reng reng, reng reng reng, Tô Giai chớp mắt, rồi nhẹ nhàng nhấn nút nghe, “Alo, anh Lôi, đúng rồi, tôi là Tiểu Tô, làm phiền anh chuyện đó anh xem thế nào? Danh ngạch đã hết rồi? Thế… hôm qua không phải vẫn còn… một người cũng không còn à?” Mặt Tô Giai khổ sở, thở dài nói: “Vậy được… không sao không sao, vẫn phải cảm ơn anh nhé… ừm, ừm… tạm biệt”.

Chu Hiểu Như vội hỏi: “Không được à?” Tô Giai ừm một tiếng, “Hết danh ngạch rồi, bị người ta giành cả rồi”. Anh Lôi này chính là người mà cô nhờ bố cô tìm giúp, quan hệ cũng không thân lắm, chỉ nghe nói anh Lôi quen biết nhiều ở Bắc Kinh, hôm qua Tô Giai và Chu Hiểu Như đã mời anh

Lôi một bữa, còn tặng thuốc tặng rượu, tốn không ít tiền, ai ngờ chớp mắt đã nói với họ ra rằng không được, người này thật không đáng tin rồi.

Đổng Học Bân chạy chậm lại hỏi, “Rốt cuộc là chuyện gì?”

Tô Giai cũng không ôm hy vọng gì nữa, thất vọng nói, “Là danh ngạch giao lưu công tác Tân Hoa xã, có thể có cơ hội đi thực tập ở tổng bộ Tân Hoa xã một thời gian, rèn luyện thêm năng lực”.

Đổng Học Bân không khỏi ngạc nhiên, “Ủa, là chuyện trao đổi nhân viên mấy hôm trước sao? Hai người đến là vì chuyện này à?”

Tô Giai ồ một tiếng, “Cậu cũng có nghe à? Đúng, là vì chuyện này” Đổng Học Bân đương nhiên có nghe, là lúc nói chuyện Tạ Tĩnh nói với anh, là việc phòng nhân sự của cô phụ trách, “Hai người muốn danh sách đó à? Chị Chu là biên tập hậu đài à? Cái này là cùng công việc, nhưng không phải chị là người dẫn chương trình sao? Chị đến Tân Hoa xã thực tập cái gì?

Cái dát vàng này có ích gì không?” Lúc trước Tạ Tĩnh cũng không nói cụ thể với anh, nhưng trao đổi cán bộ Tân Hoa xã, Đổng Học Bân nghĩ đến đầu tiên là tòa soạn báo địa phương, đài truyền hình tuy cũng là truyền thông nhưng cách hơi xa.

Tô Giai nhìn anh, “Tân Hoa xã không phải chỉ là một tòa soạn báo, người dẫn chương trình cũng có, ví dụ như các loại kênh toàn cầu, như chương trình anh văn nước ngoài, đây chính là hướng mà tôi vẫn luôn cố gắng, chuyên môn mấy năm đại học của tôi là tiếng nước ngoài, nếu có được danh sách này, đương nhiên là không để cho anh dẫn chương trình nhưng có thể học hỏi ở sau hậu trường, một là có kinh nghiệm, hai là lần trao đổi này sẽ có hồ sơ ghi lại, có kinh nghiệm này thì cũng bằng với người khác phấn đấu mấy năm, rất có lợi cho phát triển sau này, nếu biểu hiện nổi trội, sau này một bước lên trời cũng không phải không thể”.

Đổng Học Bân tỉnh ngộ, “Như vậy à”.

Chu Hiểu Như cười đau khổ, “Nhưng sau khi đến chúng tôi mới nghe nói lần trao đổi nhân viên này chỉ có mười mấy người, mà đa số đều đã có chân bên trong rồi”.

Tô Giai chỉnh lại: “Không phải là đa số, bây giờ tất cả đều đã có chân rồi, một chỗ cũng không có” Hai người Chu Hiểu Như lần này là đến không rồi, trách thì trách họ nghĩ sự việc đơn giản, trước đó cũng không thăm dò rõ ràng, nghĩ mà xem, cái cơ hội trao đổi cán bộ đến thực tập Tân Hoa xa như thế này là khó tới cỡ nào? Sao có thể tìm một người, biếu chút quà là coi như xong? Nếu là danh ngạch trên một trăm người cũng còn đỡ, đây chỉ có mười mấy hai mấy người, cả nước không biết bao nhiêu đôi mắt nhắm vào đây, đương nhiên không dễ dàng rồi. Nhưng cho là họ biết trước danh ngạch không nhiều, lần này đến cũng muốn liều mạng, chủ yếu vẫn là cơ hội quá khó.

Đến nhà hàng.

Đổng Học Bân dừng xe lại, “Chúng ta đi ăn cơm trước đã”. Hắn không dám nói to tiếng, cũng biết việc không dễ làm, nếu không thì làm sao Tạ Tĩnh vì chuyện danh sách trao đổi mà cứ phải trốn, đến ký túc xá cơ quan cũng không về? Hơn nữa Tô Giai đã nói hết chỗ rồi. Đổng Học Bân cũng không biết Tạ Tĩnh có thể giúp được Hy không, nhưng việc này Đổng Học Bân tự lưu tâm, sau khi vào nhà hàng xong, Đổng Học Bân rút điện thoại ra gọi cho Tạ Tĩnh, muốn thăm dò tình hình, có thể Tạ Tĩnh đang họp nên tắt máy rồi.

Thôi kệ, lát nữa đến thẳng tòa soạn vậy!
Bình Luận (0)
Comment