Quyền Tài

Chương 482

Sáng sớm, vừa ngủ dậy, Đổng Học Bân mở cửa sổ, duỗi duỗi cái lưng dưới ánh mặt trời, chỉ cảm thấy ý xuân tràn đầy, nghe thấy tiếng chim khách ríu ra ríu rít bên tai, hắn nhắm mắt lại hít sâu một hơi, hít, thở, đột nhiên cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái tột đỉnh, giống như mới được sinh ra vậy. Bận rộn thời gian dài như vậy, hội Chiêu thương cuối cùng cũng kết thúc. Hôm nay Đổng Học Bân có thể nghỉ ngơi yên tĩnh cả ngày rồi.

Bữa sáng với hai quả trứng trần nước sôi, ăn xong, Đổng Học Bân nhìn đồng hồ, rồi gọi mấy cuộc điện thoại.

Mẹ đã được điều đến trường trung học trên tỉnh dạy học rồi, giờ này có lẽ đang lên lớp, điện thoại không mở.

Cù Vân Huyên có lẽ còn chưa thức giấc, điện thoại cũng đang trong trạng thái tắt máy.

Điện thoại của Tạ Tuệ Lan có gọi được nhưng giờ này chắc nàng đã tới huyện ủy rồi, đối với một huyện trưởng mà nói, thời gian nghỉ ngơi đúng là rất khó nói, có khi cả tuần liền cũng không có lấy một ngày nghỉ.

Cuối cùng, Đổng Học Bân gọi điện cho Ngu My Hà, tít tít tít, gọi được rồi.

“A lô?” Giọng của Ngu đại tỷ vẫn nhỏ nhẹ như vậy, “…Học Bân?”

“Ha ha, là tôi đây, đang làm gì vậy?”

“Vừa mới đưa Thiến Thiến tới trương xong, đang chuẩn bị về nhà đây”.

“Chỉ có mình chị à?” Đổng Học Bân nháy nháy mắt, “Hôm nay chị không bận gì chứ? Nếu không bận thì tôi tới tìm chị được không? Nhớ chị rồi”.

Cơ hồ có thể tưởng tượng ra đầu dây bên kia Ngu đại tỷ đã đỏ cả mặt lên rồi, cô ngập ngừng một giây.

“Ừm, vậy, vậy tôi đợi cậu ở nhà nhé”.

“Được,tôi sẽ tới ngay, lát nữa gặp”.

“Ừm, lát gặp”.

Hai mươi phút sau, tại tiểu khu Hoa Mỹ.

Dừng xe Santana ở dưới lầu, Đổng Học Bân đi lên lầu bấm chuông cửa nhà Ngu đại tỷ.

Chuông cửa vừa reo liền xuất hiện ra một thân hình đẫy dà và khuôn mặt xinh đẹp mê người của Ngu Mỹ Hà, mấy ngày không gặp rồi, vết sẹo trên mặt Ngu đại tỷ cũng gần như biến mất rồi, làn da mềm mại láng mịn, hình như còn xinh đẹp hơn trước rất nhiều. Hôm nay cô mặc một chiếc váy dài màu nhạt, có dây vai, phía sau lưng còn hở rất nhiều da thịt, hai chân cô được bao bọc bởi lớp tất da chân màu da hơi sậm.

Thấy hắn nhìn chằm chằm vào người mình, Ngu Mỹ Hà ngại ngùng đỏ cả mặt.

Bước vào phòng, Đổng Học Bân cười nói: “Thiến Thiến sao hôm nay vẫn còn đi học sao? Chẳng phải là thứ bảy sao?”

“Trường của nó có tổ chức hoạt động, Thiến Thiến tham gia nhảy xa”.

“Ô, lúc tôi đi học môn nhảy xa lúc nào cũng là yếu nhất, cho tới bây giờ cũng chứ từng đạt qua mức tiêu chuẩn” Đi tới ngồi xuống ghế, Đổng Học Bân từ từ lôi ra điếu thuốc.

Ngu Mỹ Hà nhanh chóng lấy bật lửa ra giúp hắn châm lửa, sau đó cô lấy một đôi dép lê ra rồi giúp Đổng Học Bân đổi đôi giày da ra cất vào trong tủ.

“Anh uống trà gì?”

“Ngu đại tỷ, chị không cần bận rộn vậy đâu, tới đây, ngồi đi”.

Ngu Mỹ Hà ừm một tiếng rồi đi tới bên ghế sô pha ngồi xuống sát cạnh anh.

Vừa nhìn, Đổng Học Bân liền không thể kìm chế mà sờ mó da thịt trên đôi chân dưới lớp váy dài của cô, xúc cảm rất tốt.

Ngy Mỹ Hà cứng đờ người, cuống quýt nói: “Tôi nghe nói dạo này anh…”

“Nghe nói cái gì?”

Cô nghe thấy quá nhiều chuyện, ví dụ như tiểu Đổng bị công an bắt đi rồi, hay bị hủy quyền làm người phụ trách hội Chiêu thương vân vân… Nhưng mà điều làm cho Ngu Mỹ Hà lo lắng nhất lại là chuyện khác, “Anh và Tạ Huyện trưởng… đang quen nhau phải không?” Đổng Học Bân a một tiếng, ho khan nói: “Ừm, có chuyện này”.

Ngu Mỹ Hà cắn răng, không nói gì nữa.

Đổng Học Bân rõ ràng là không muốn nhắc tới chuyện nữ giới trước mặt Ngu Mỹ Hà. Nhìn nhìn nàng, Đổng Học Bân nằm ngang người ra, anh cởi bỏ dép lê, đầu gối lên đùi Ngu Mỹ Hà, chớp chớp mắt nhìn cô: “Không nói chuyện này nữa, xem ti vi đi, xem tin tức”.

Cầm điều khiển từ xa mở ti vi, Ngu Mỹ Hà nghĩ ngợi rồi vươn tay ra xoa bóp đầu hắn.

Lần nào ở cùng Ngu Mỹ Hà, Đổng Học Bân cũng cảm thấy vô cùng thoải mái, cho nên hắn mới thích tới nhà cô tìm cô, hắn vừa xem ti vi vừa nói: “Dạo này không phải đi làm sao?”

“Tìm rồi, nhưng chưa tìm thấy”.

“Không đi làm cũng không sao, ở nhà xem ti vi, đi chơi với bạn bè, thật quá tốt”.

“Tôi… không có bạn bè, lúc không có Thiến Thiến ở đây, một mình tôi cũng…”

“Ừ, cũng đúng, vậy tôi giúp chị tìm nhé”.

“Không cần, không cần”.

“Hài, không cần khách sáo với tôi đâu” Đổng Học Bân biết Ngu Mỹ Hà trình độ văn hóa không cao, thể lực cũng không tốt lắm, tính cách cũng có chút nhu nhược, cho nên cũng thật là khó tìm việc, “Một mình chị cứ ở nhà cũng thật là buồn chán nhưng mà nếu công việc nặng nhọc quá tôi cũng không nỡ để chị làm, chị muốn làm công việc như thế nào?”

“Tôi cũng không biết”.

“Thế này đi, tôi sẽ để ý giúp chị” Đột nhiên, trên ti vi xuất hiện tin tức của tỉnh Phần Châu, là tỉnh ủy công bố tin tức tuyển dụng, Đổng Học Bân liền nói: “Đúng rồi, công việc ở cư ủy hội chắc chị biết làm chứ? Nếu được tôi giúp chị tìm một việc, thi viết và phỏng vấn sao? Thi viết… ừm, chị không biết nhiều chữ. À, không sao. Cái này chủ yếu là phỏng vấn, hẳn là không thành vấn đề”.

“Cư ủy hội? Chắc tôi không được đâu”.

“Đừng không có tự tin như vậy, không có gì là không được cả… Đó là thông bào tuyển dụng của tỉnh, nếu đi, còn việc Tiểu Thiến đi học, mẹ tôi vừa được điều chỉnh lên tỉnh, nếu không ổn thì có thể chuyển Tiểu Thiến lên đó, trường bên đó tốt hơn trường ở huyện chúng ta nhiều”.

“Nhưng chỗ ở…”

“Cái này không phải vấn đề, phòng bán đi cũng được, đến lúc đó mua một cái mới ở tỉnh, hơn nữa ở đó cũng không cách huyện chúng ta là bao, nếu tôi muốn gặp chị thì chỉ cần mấy phút là tới rồi. Hơn nữa, tôi cũng không thể ở huyện Duyên Đài mãi được, mấy năm nay tôi vẫn dự định sẽ cố gắng vươn lên trên tỉnh Phần Châu đó chứ, ha ha”.

“Anh muốn lên tỉnh sao?”

“Đúng vậy, nhưng có chút khó khăn”.

Lòng tự trọng của Ngu đại tỷ cũng rất lớn, cứ ép bản thân như vậy cũng không phải là chuyện, Đổng Học Bân lúc đầu là muốn cấp tiền cho cô mở một cái quán nhỏ, buôn bán tranh ảnh sách vở, nhưng thái độ của Ngu Mỹ Hà rất cứng rắn, sống chết gì thì cũng không nhận tiền của hắn, xem ra còn muốn trả lại số tiền dã mượn trước kia nữa. Chuyện này làm cho Đổng Học Bân cũng không biết nên làm thế nào. Bây giờ vừa xem tin tức thì liền nghĩ ra ý này, cư ủy hội dù gì thì cũng là tổ chức chính phủ, không cần biết có biên chế cho nhân viên hay không, nhưng ở đây rõ ràng là có tiền đồ hơn nhân viên thu ngân ở siêu thị, nếu như các giấy tờ văn kiện làm không được thì đi thu đảng phí, phát giấy tờ cũng không thành vấn đề.

Dù sao thì Đổng Học Bân sẽ để tâm chuyện này, cũng không nói nhiều nữa, cụ thể thế nào hắn cũng chưa nghĩ xong, cũng phải cho Ngu đại tỷ thời gian suy nghĩ nữa. Dù sao thì sau này nếu anh muốn thằng chức lên trên tỉnh, Đổng Học Bân chắc chắn sẽ chuẩn bị đưa Ngu Mỹ Hà qua đó, bây giờ đã nghĩ tới chuyện đó có vẻ như hơi sớm.

Năm phút…

Mười phút…

Bản tin đã hết rồi.

Đổng Học Bân vừa thấy trên ti vi phát quảng cáo, bàn tay hắn liền lần mò tới chiếc váy của Ngu đại tỷ, cứ dần dần kéo vạt váy cô lên dần tới đùi, lúc đó, cặp đùi đẫy đà được bao bọc dưới lớp da chân được lộ hết ra, hắn cúi đầu, nằm trên đùi của Ngu đại tỷ, Đổng Học Bân từ từ chậm rãi hôn lên đùi cô, hắn cảm giác được đùi cô đang run lên. Đổng Học Bân còn dùng răng cắn cắn, se se, tất chân bị cắn hổng một lỗ, làn da mịn màng trắng trẻo lấp dưới lớp tất chân được dịp lộ ra.

Ngu Mỹ Hà vội vàng che đùi lại, “Tiểu Bân, đừng…”

“Đừng cái gì?”

“Tất hỏng mất”.

“Lần sau tới tôi sẽ mang cho chị mấy đôi, à, đôi tất này số bao nhiêu vậy?”

“…Bình thường đều là free size, cũng có cái có size”.

Đến khi dùng răng cắn rách tung chiếc tất của cô, Đổng Học Bân mới chịu thôi, hắn cảm thấy rất hứng thú, nhìn chiếc tất có tới mười mấy vết cắn, lại nhìn khuôn mặt đỏ hồng của Ngu Mỹ Hà, Đổng Học Bân biết cô rất yếu đuối, sau khi vỗ một cái vào cặp mông đẫy đà của cô, hắn quay người ra kéo rèm cửa, tắt đèn, lúc này hắn mới ôm lấy cô, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi cô, đôi tay anh cũng thuận thế đưa sâu vào trong váy cô.

Ngu Mỹ Hà cúi đầu hôn lên cổ Đổng Học Bân.

“Có nhớ tôi không?” Đổng Học Bân hỏi.

Ngu đại tỷ không nói gì.

“Không nói chính là nhớ rồi. Vậy tại sao lại không gọi điện thoại cho tôi? Không phải đã sớm nói với chị rồi sao, khi không có việc gì thì gọi cho tôi, nói chuyên cũng được. A, cũng trách tôi, mấy ngày này bận quá, không gọi điện thoại cho chị được”.

“Tôi sợ cậu ở cùng với Tạ Huyện trưởng, lại bị… bị cô ấy biết”.

“Đổ mồ hôi, chị cũng suy nghĩ nhiều quá rồi”.

Ngu Mỹ Hà bị hắn ôm thốc lên, tay cô ôm lấy cổ hắn để giữ thăng bằng, cô nhẹ nhàng nói: “Cậu… hôm nay khi nào thì đi vậy?”

“Không biết. Sao vậy?”

“Thiến Thiến rất nhớ cậu. Tôi… nếu cậu… cậu tối nay có thể… nếu như cậu có việc thì thôi vậy”.

Đổng Học Bân cười lớn, hắn hôn lên ngực cô, “Được, nếu chị không cho tôi đi thì tôi không đi nữa, cả ngày hôm nay tôi sẽ ở với chị”.

Ngu Mỹ Hà nóng cả mặt: “Tôi không… là Thiến Thiến…”

“Phải phải, Thiến Thiến muốn gặp tôi, cho nên tôi mới ở lại, được chưa?”

“Ừm”.

“Chị, thật đáng yêu quá đấy”.

“…Không có” Bị một người đàn ông nhỏ hơn mình tới mười tuổi nói mình đáng yêu, Ngu Mỹ Hà cảm thấy vô cùng ngượng ngùng.

“Đi, hôm nay phải gây họa cho chị cho tốt”.

Trong phòng ngủ, Đổng Học Bân ôm nàng nằm lên giường, hắn kéo chiếc váy dài của cô xuống tới thắt lưng. Ngu Mỹ Hà muốn trút bỏ hết xuống nhưng ĐổngHọc Bân lại không cho, hắn nhất định muốn cô mặc đồ để cùng cô một lần, đẩy một lát, Ngu đại tỷ liền nằm trên tấm chăn.

Ngay cả chiếc giày cao gót cũng chưa bỏ ra, trên giường in mấy vết giày màu đen rất rõ rệt.

“Giường bẩn rồi. Để tôi cởi giầy ra đã được không?”

“Không sao, lát nữa tôi giúp chị lau dọn giường, nhất định phải đi giày cao gót, chị đi giày cao gót rất đẹp”.

“Không có”.

“Vậy sao chị mang? Cố tình mang cho tôi xem không vậy?”

“Không phải”.

Đổng Học Bân cũng không trêu cô nữa, hắn nắm chặt lấy đôi chân còn đeo giày cao gót của cô mà tiến đến, bắt đầu dày vò nàng.

Mấy ngày rồi không gặp, hai người cũng rất nóng lòng rồi, lần này giằng cho hơn một tiếng đồng hồ mới xong, cuối cùng, dưới sự yêu cầu mãnh liệt của Đổng Học Bân, Ngu đại tỷ không chịu nổi miệng lưỡi của hắn cuối cùng đành phải gọi hắn một tiếng “chồng yêu”. Gọi xong câu này, khuôn mặt Ngu Mỹ Hà đỏ rực cả lên.
Bình Luận (0)
Comment