Quyền Tài

Chương 484

Buổi tối, ở nhà Tạ tỷ.

Trên ti vi đang phát đoạn tin tức về công tác chiêu thương của huyện, Tạ Tuệ Lan cũng xuất hiện trên đó, trên ti vi cô đang cười vui vẻ nói chuyện gì đó với mấy nhà đầu tư.

“Tuệ Lan, chị thật hợp với máy quay đó”.

“Thật sao? Tôi cũng không để ý”.

“Chị dù có ở trên ti vi hay ở ngoài ti vi… thì cũng đều đẹp cả”.

“Ha ha, từ nãy tới giờ toàn nịnh bợ, anh miệng cũng thật ngọt quá đấy”.

“Tôi chỉ nói sự thật thôi mà”.

Sau khi sấy khô tóc, nàng bước ra từ phòng tắm, chiếc khăn tắm cũng được cởi bỏ rồi, thay vào đó là bộ váy cotton mùa thu mát mẻ, nàng mặc nó rất hợp. Sauk hi bước tới nhìn lướt qua màn hình ti vi, Tạ Tuệ Lan tươi cười ngồi xuống bên cạnh Đổng Học Bân, thuận tay nàng với chiếc áo sơ mi trắng trên ghế sô pha rồi choàng lên người. Sau đó nàng hơi cúi người xuống, ung dung nhấc chén trà nóng hổi lên, thổi thổi cho bớt nóng rồi nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà.

Nhất cử nhất động của cô đều vô cùng đẹp.

Đổng Học Bân trong lòng xao động, hắn lặng lẽ đưa tay ra sau rờ rờ cặp mông của cô rồi nhẹ nhàng bóp một phát, thật lớn, thật mềm, thật đàn hồi.

Tạ Tuệ Lan nghiêng đầu nhìn anh, “Trên mông tôi có gì à? Anh xoa cái gì vậy?”

“À à, có một con sâu, bị tôi bóp chết rồi”.

“Thật không?” Tạ Tuệ Lan cười nói: “Vậy thì cảm ơn anh nhé”.

“Hài, khách sáo gì chứ, Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn” Đổng Học Bân cả gan lại bóp mông chị một lần nữa, “Lại bóp chết một con nữa”.

Tạ Tuệ Lan chộp lấy cánh tay trên mông mình ra, “Anh được chân lại lần lên đầu phải không? Ha ha, hơn chín rồi, anh về sớm đi”.

“Ngày mai được nghỉ, tôi không vội ngủ đâu ngồi nói chuyện với chị một lát”.

“Nói chuyện cùng tôi, quần áo của Tạ tỷ nhà cậu có lẽ lại sắp có sâu rồi nhỉ?”

“Chị đừng nói đen tối như vậy, đúng là có mà. Đừng động đậy, để tôi lấy ra cho chị xem”.

“Cậu thật đúng là không biết điều gì, ha ha” Tạ Tuệ Lan cười cười đẩy tay hắn ra, “Còn chưa kết hôn mà, đừng đùa nữa, giữ lại cho Tạ tỷ của cậu chút thể diện đi”.

Được, lại không chiếm được tiện nghi.

Thời gian ở cùng Tạ tỷ trôi qua thật nhanh, còn chưa ra sao thì đã mười giờ rồi.

Đổng Học Bân biết mình nên trở về rồi, hắn nhìn cửa phòng ngủ của Tuệ Lan, nhìn chiếc giường mềm mại của Tạ tỷ, hắn không cầm lòng được mà bước qua đó, trong lòng nghĩ mình bao giờ mới được ngủ ở đây chứ. Nghĩ tới đây, hắn bỗng nhớ tới chuyện kết hôn, đã nói với Hàn Tinh, Hàn phu nhân và cha của tạ tỷ rồi, đợi sau khi hắn được điều động tới ban ngành trực thuộc chính quyền huyện thì sẽ có thể cùng Tuệ Lan lên kế hoạch kết hôn rồi.

Thế là, Đổng Học Bân muốn lên chức rồi, “Tuệ Lan, có phải tôi có thể được thăng chức không?”

Tạ Tuệ Lan cười nói: “Trước khi nói câu này anh đã suy nghĩ kỹ qua chưa? Hả?”

“Tôi đã suy nghĩ rồi”.

Đổng Học Bân tự tin nói: “Lần này huyện giao cho nhiệm vụ phải đạt được năm trăm triệu tổng ngạch, tôi đã làm xong nhẹ nhàng như vậy, lại còn chỉ dùng hết có ba tháng, năm trăm triệu, đây có phải là chuyện chỉ cần mở miệng là có được đâu? Lúc trước một năm đạt được một trăm triệu đã tốt rồi, vậy thì thành tích lần này của tôi tính thế nào chứ?

Huống chi bây giờ còn chưa tới giữa năm, nếu như đến cuối năm thì con số sáu bảy trăm triệu cũng không phải là không có khả năng đâu”.

Tạ Tuệ Lan bỏ chén trà xuống nói: “Thành tích làm việc của anh tôi không phủ nhận, tất cả mọi người cũng đều rất coi trọng chuyện này, nhưng đừng quên cậu mới nhậm chức được ba tháng thôi đó”.

“Tôi biết phó sở thì hơi khó nhưng điều động sang ban ngành khác…”

“Với tình hình của cậu bây giờ nếu điều động đi thì cậu nghĩ có khác gì so với thăng chức?”

Điều động chỉ có ý nghĩa về cấp bậc, ví dụ như chính khoa, từ Cục trưởng cục Chiêu thương mà điều sang Cục trưởng cục Tài chính, hoặc là Cục trưởng cục Văn hóa điều sang làm bí thư thị trấn, như vậy đã là thăng cao rồi, hơn nữa lại còn thăng không ít. Đổng Học Bân bây giờ một tiếng đã giúp huyện Duyên Đài thu được năm trăm triệu tiền vốn đầu tư, ngay cả trên tỉnh cũng phải giật mình. Nếu như bây giờ lại điều đi thì cũng không thể điều hắn sang mấy ngành hư danh được, chỉ có thể thăng chức mà thôi, đây chính là phần thưởng cho thành tích của hắn. Nhưng Đổng Học Bân mới nhậm chức được có ba tháng, ngay cả một năm thử việc cũng chưa qua một nửa, như vậy thì thật quá khó.

Tạ Tuệ Lan nói: “Ít nhất thì cũng phải đợi đến khi anh nhậm chức được tròn một năm đã”.

“Một năm?” Đổng Học Bân cười khổ.

“Anh đừng có không biết chừng mực như vậy. Anh tự mình đọc lại lí lịch của mình lại một lượt được không? Khi anh vừa mới vào thể chế, từ một nhân viên lên tới Phó Chủ nhiệm, anh phải mất bao nhiêu thời gian? Anh chỉ cần mấy tháng, còn người khác ít nhất cũng phải mất hai ba năm. Sau đó cậu lên chức Phó Cục trưởng cục Công an huyện, anh mất bao nhiêu thời gian? Nửa năm!”

“Người khác thì sao? Cũng phải mất tới hai ba năm đã là tốt lắm rồi. Từ phó khoa mà sau một năm lại được đặc biệt đề bạt lên chính khoa, bây giờ mới được có ba tháng, anh lại muốn thăng chức à? Cứ coi như tôi có đồng ý, cứ coi như Hướng Bí thư đồng ý, anh nghĩ xem, trên tỉnh liệu có đồng ý không?”

“Cũng phải”.

“Hai mươi lăm tuổi mà đã được lên làm chính khoa vốn đã là chuyện đặc biệt rồi, giờ lại muốn thăng chức nữa, trên nguyên tắc thì không thể nào như vậy được, chí ít thì cũng phải đợi sau một năm đã”.

Đổng Học Bân cũng rất rõ chuyện này, nếu như là người khác, có thể trong ba năm mà được đề bạt lên đã là chuyện hoang đường rồi, nhưng trong lòng Đổng Học Bân đã xao động rồi, bây giờ muốn thu hồi lại cũng không thu lại được rồi.

“Hơn nữa bây giờ anh muốn điều đi đâu, anh đã nghĩ kỹ chưa?”

“Làm một chân lãnh đạo trong thị trấn được không? Nếu khó khăn thì làm cấp dưới cũng được”.

“Đối với người khác mà nói đây có lẽ là một sự lựa chọn không tệ, làm lãnh đạo trong thị trấn thật kiêu ngạo nhưng đối với anh thì sao. Tôi thấy cũng không phải là sự lựa chọn tốt”.

“Ồ, sao lại như vậy?”

Tạ Tuệ Lan vỗ vỗ mu bàn tay anh, nắm tay hắn xoa xoa nói, “Chẳng có ai có thể một đường hát vang trên con đườngchính trị cả, gây chuyện nhiều quá cũng không phải là chuyện hay ho gì, lúc anh ở cục Công an đã gây ra nhiều chuyện như vậy, điều anh tới cục Chiêu thương, ý của tôi là muốn cho anh xuống chức thấp hơn một chút, ai mà ngờ rằng trong vòng mấy tháng trời anh lại làm việc xuất sắc như vậy, lại nổi bật như vậy. Ha ha. Nếu lại điều anh tới thị trấn, nói ra có vẻ như không được hay lắm nhưng năng lực làm việc quá lớn như vậy sớm muộn gì thì cũng kìm chế sự phát triển của anh, hơn nữa cho dù anh chẳng làm gì cả thì mấy chức bí thư xã bí thư thị trấn gì đó mà anh ngồi lên cũng rất khó coi, anh mới có 25 tuổi, như vậy thì quá kiêu ngạo rồi”.

“Năng lực tốt không được sao?”

“Có thể bây giờ anh vẫn chưa hiểu, sau này anh sẽ hiểu”.

Đổng Học Bân bất đắc dĩ xoa xoa trán nói: “Dù sao thì ý của chị cũng là cho dù có điều tôi đi thì cũng phải điều tới một ban ngành bình thường, thấp thấp một chút đúng không?”

“Tôi cũng chỉ đề nghị vậy thôi, hơn nữa bây giờ nói chuyện này cũng hơi sớm, ha ha, ban ngành nào còn thiếu chỗ thì cũng không phải tôi nói là được, một hai năm nữa hãy nói nhé”.

Vẫn là một năm, thậm chí còn có thể là hai năm sao?

Thật ra việc điều tới ban ngành nào không phải là vấn đề Đổng Học Bân quan tâm, quyền lực có lớn hay không cũng không phải thứ hắn chú trọng, ở đâu mà không phải làm việc chứ? Cục Chiêu thương của huyện Duyên Đài lúc trước không phải cũng là một cơ quan không đáng chú ý tới sao? Nhưng cuối cũng chẳng phải hắn cũng làm tốt đó sao? Tất cả đều không quan trọng, điều Đổng Học Bân quan tâm bây giờ là thời gian, có thể là do hắn quá mong muốn được kết hôn với Tạ Tuệ Lan, cũng có thể là do hàng loạt sự chèn ép của Hướng Đạo làm hắn có chút chán ghét công việc bên này. Tóm lại Đổng Học Bân thực sự muốn nhanh chóng thay đổi môi trường làm việc. Đương nhiên rồi, nếu như thực sự điều hắn tới cục Thể dục hoặc cục Văn hóa của tỉnh thì Đổng Học Bân cũng không làm. Lần này hắn muốn thăng chức để lấy vợ, như vậy thì quả thực không được, nếu thế thì hắn thà ở lại cục chiêu thương làm việc thêm ba bốn năm nữa rồi trực tiếp lên chức phó sở còn hơn.

Vừa muốn nhanh chóng được điều đi, vừa muốn tới một ban ngành không đến nỗi nào, hơn nữa ban ngành đó quyền lực phải không lớn quá, tốt nhất là ở trong tỉnh thì tốt… Đổng Học Ban toát cả mồ hôi, hắn cũng thấy mình quá tham lam rồi, không thể vơ tất cả chuyện tốt vào mình được, trái đất cũng không phải chỉ xoay cho một mình hắn.

Nhưng mà nếu đã muốn nhanh chóng thăng chức, không nỗ lực cũng không phải là tính cách của Đổng Học Bân.

Nói không chừng Đổng Học Bân đã định ra mục tiêu cho mình rồi, hắn phải tìm cơ hội, xem có cách nào mà không phải đợi tới hai năm như vậy không.

Reng reng reng, reng reng reng, chuông điện thoại của Tạ tỷ vang lên.

Thấy vậy, Đổng Học Bân vươn người đứng dậy, “Chị nghe điện thoại đi, tôi về ngủ đây”.

Tạ Tuệ Lan ừm một tiếng: “Đừng có chỉ nghĩ về việc điều động công tác mà quên làm việc đấy, những khoản tiền đầu tư đó cậu phải nắm chặt lấy, hãy mau chóng chứng thực số tiền đầu tư đó, đây mới là tư cách thăng chức của cậu”.

“Cái này ta còn không rõ sao?”

“Ha ha, ngủ sớm đi, ngủ ngon”.

“Ngủ ngon”.

Đợi đến khi Đổng Học Bân mở cửa, Tạ Tuệ Lan mới nghe điện thoại, “A lô…”

Về tới nhà, Đổng Học Bân đánh răng rửa mặt rồi chui vào trong chăn, chăn vẫn còn chưa ấm, tiếng chuông điện thoại lại ríu rít vang lên, hắn nhìn dòng số, là Tạ Tuệ Lan.

Đổng Học Bân cầm điện thoại nói: “Sao vậy?”

“Tôi vừa nghe được một chuyện, trên tỉnh mấy ngày tới sẽ đi Tokyo tổ chức một kỳ hội chiêu thương, là lãnh đạo tỉnh liên lạc, hình như là từ năm ngoái đã chuẩn bị sẵn sàng rồi. Các doanh nghiệp tương quan cũng như chính quyền địa phương đã liên lạc xong hết rồi, đã đạt được thống nhất rồi. Ừ, ban đầu chỉ có tỉnh Phần Châu chiêu thương, chủ yếu là xoay quanh tỉnh và khu trực thuộc, nhưng mà nhìn từ góc độ sâu xa, quyết định lần này của tỉnh cũng cần phải có cục Chiêu thương của các huyện tham gia cùng, phải làm tốt công tác tuyên truyền và công tác chuẩn bị, đến lúc đó trợ giúp tỉnh cùng tới Tokyo mở hội Chiêu thương”.

“Tôi cũng đi à?”

“Không phải là ép buộc nhưng tỉnh rất coi trọng hội chiêu thương lần này, cậu vẫn nên đi thì hơn”.

“Vậy chúng tôi mấy người đi?”

“Khoảng ba bốn người gì đó, không được nhiều quá, cụ thể thế nào thì ngày mai cục chiêu thương tỉnh sẽ liên lạc với chỗ anh, đến lúc đó anh báo danh sách lên cho bọn họ là được rồi”.

“Được, để ngày mai sắp xếp”.

“Mấy ngày nay anh vất vả rồi, đúng dịp đi ra ngoài giải tỏa chút, ha ha”.

Ngay từ đầu Đổng Học Bân cũng không coi chuyện này nghiêm trọng, ngắt điện thoại hắn liền chuẩn bị đi ngủ, bởi vì trên tỉnh đã thương lượng xong với bên Tokyo rồi, các huyện đi cũng chỉ là làm nền, không thể ăn được gì từ cục Chiêu thương bên kia cả, hội Chiêu thương lần này chủ yếu là hướng về bọn họ. Nhưng nằm trên giường một lát, Đổng Học Bân bổng nhiên mở trừng mắt ra, hắn cảm thấy đây là một cơ hội cho hắn. Nếu như hắn có thể kiếm về cho huyện Duyên Đài vài nguồn vốn đầu tư từ nước ngoài nữa, như vậy thì có thể vượt qua chỉ tiêu năm trăm triệu mà cấp trên đề ra, như vậy ý nghĩ thăng quan của anh cũng không phải không có khả năng sớm thực hiện được.

Thôi, không nghĩ nhiều như vậy nữa.

Nếu có thể kéo được về thì kéo về, thuận theo tự nhiên vậy, nếu không được thì coi như đi du lịch.

Ôm tâm trạng như vậy, Đổng Học Bân ngáp một cái rồi kéo chăn dần dần chìm vào giấc mộng.
Bình Luận (0)
Comment