Quyền Tài

Chương 505

Bi ai bắt đầu.

Một giây…

Ngũ giây…

Mười giây…

Mọi người đều từ từ nhắm hai mắt cúi đầu vì Đổng Học Bân bi ai, giờ phút này phòng truy điệu lặng ngắt như tờ, không khí nghiêm túc ở trong đại sảnh, thật lâu không thể tán đi.

Tiểu Đổng, ngủ yên đi.

Đổng Cục trưởng, ngài một đường đi tốt.

Tiểu Bân, cậu cứ an tâm mà ra đi.

Đổng Học Bân đứng ở cửa thu hồi nước mắt cảm động, nhìn trái nhìn phải, gãi gãi cái mũi, trong lúc nhất thời có chút không biết nên làm cái gì bây giờ, hiện tại cũng không phải là thời điểm nói cảm tình, cục diện này hắn thật sự chưa từng trải qua, cũng không có tấm gương chính mình tham gia lễ truy điệu chính mình ở trước đó để biết nên làm như thế nào? Hô to một tiếng anh em đã trở lại? Cái này có điểm không ổn? Vậy nói như thế nào?

Quên đi, đi vào trước rồi nói sau.

Hàng cuối cùng người có vẻ nhiều, đám người La Hải Đình cùng Lâm Bình Bình ở nơi đó, vây quanh một vòng, Đổng Học Bân thật sự không tìm được khe hở, bước đi đến phía sau Lâm Bình Bình huých huých nàng.

Lâm Bình Bình ngẩn ra, vẫn đang nhắm hai mắt không nhúc nhích.

Đổng Học Bân nháy mắt mấy cái, lại lay nàng một chút, để cho anh em đi qua.

Lâm Bình Bình phiền, trong lòng nói ai chán ghét như vậy, không thấy đang bi ai hay sao, như thế nào đối người chết lại không tôn trọng? Kéo tôi làm cái gì?

Nàng vẫn không quay đầu, thấp đầu bi ai.

Đổng Học Bân không biết nói gì, đành phải từ bên người nàng rẽ qua đi vào.

Lâm Bình Bình rốt cuộc chịu không nổi, mặt bình tĩnh ngẩng đầu trừng hướng người tới, muốn nhìn một chút rốt cuộc là ai đáng ghét như vậy, nhưng ngay sau đó Lâm Bình Bình liền ngây ngẩn cả người!

Sửng sốt một giây… Sửng sốt ba giây…

“A…!” Hét lên một tiếng, Lâm Bình Bình thiếu chút nữa ngất xỉu đi!

La Hải Đình ở bên cạnh mày cau lại, Tiểu Lâm sao lại thế này? Đang bi ai Tiểu Đổng Cục trưởng, ngươi kêu cái gì?

Mà trong nháy mắt khi La Hải Đình nghiêng đầu nhìn qua, nàng sợ tới mức nhảy dựng một cái, theo bản năng lui về phía sau vài bước, “A…!”

Lục tục, không ít ánh mắt chỉ trích liên tiếp hướng về bên này, đang làm cái gì vậy? Không biết đây là lễ truy điệu sao? Ai không hiểu quy củ như vậy? Còn thể thống gì? Đang bi ai ngươi còn ở đó ồn ào không phải làm cho Tuệ Lan Huyện trưởng trên mặt khó coi sao? Đây là chọc chuyện mà!

Mà sau khi nhìn thấy người đến, không có ngoại lệ, tất cả mọi người bị dọa cho nhảy dựng!

“Đổng, Đổng Cục trưởng!”

“Đổng Học Bân?”

“Tiểu Đổng!?”

Ta ngất!

Thấy con mẹ nó quỷ rồi!

Đại sảnh truy điệu nhất thời một mảnh ồ lên, lập tức lộn xộn, rất nhiều người đều phản xạ có điều kiện né tránh vài bước, đem địa phương vài thước chung quanh Đổng Học Bân đều né ra!

ĐCM! Sao lại thế này? Đây là xác chết vùng dậy sao?

Ai cũng không nghĩ tới trong khi đang cử hành lễ tang Đổng Học Bân, nhưng vốn chính chủ hẳn là đã chết không ít ngày lại có thể khí định thần nhàn từ bên ngoài đi đến!

Cái này là tình huống gì??

Không phải là mọi người trông gà hóa cuốc, thật sự là chuyện này quá con mẹ nó dọa người!

Đám người Tạ Tuệ Lan cùng Ngu Mỹ Hà cũng giật mình ngây ra, nhất là Loan Hiểu Bình cả người đều choáng váng.

Nhìn Đổng Học Bân, lại nhìn quan tài phủ đầy hoa, lại nhìn một cái di ảnh trắng đen của Đổng Học Bân kia… tất cả mọi người đều nổi da gà!

Thấy thế, Đổng Học Bân cũng xấu hổ, cảm thấy chính mình phải nói cái gì đó, liền hắng cổ họng, ho khan một tiếng nói: “Cảm ơn mọi người đã quan tâm, mấy ngày trước máy bay gặp chuyện, tôi vận khí tốt, cuối cùng là tránh thoát một kiếp trước tiên nhảy xuống nước ở trong biển vài ngày, sau lại gặp thuyền mới được cứu trở về nước, khụ khụ, còn làm cho mọi người lo trước lo sau, ngượng ngùng, ngượng ngùng”.

Câm như hến, không ai nói chuyện.

Thấy vậy Đổng Học Bân cười xấu hổ nói: “Cảm ơn mọi người tham gia lễ tang của tôi, mọi người lát nữa cũng đừng có đi, tôi đều mời mọi người ăn cơm” Chính mình ở lễ tang chính mình đọc diễn văn cái cảm giác này cũng không được tự nhiên đến cỡ nào, hài, cũng không cần phải nói ra.

Vẫn không có người lên tiếng.

Đổng Học Bân đổ mồ hôi, vội vàng nhìn về phía mẹ, “Mẹ, đừng thất thần nữa, di ảnh gì đó nhanh bỏ đi, con đã chết đâu”.

“Tiểu Bân!” Loan Hiểu Bình hét to một tiếng!

Nhân viên công tác trung tâm hỏa táng cũng trợn tròn mắt.

Là người không phải quỷ!

Ta ngất! Ôn thần lại sống!

“Thật sự là Đổng Cục trưởng!”

“Đổng Cục trưởng không chết! Không chết!”

Phía dưới nhất thời ồ lên, một chút liền náo nhiệt!

Đinh Lực cùng Vu Trịnh Trí trợn mắt há hốc mồm đã muốn không biết là cái tâm tình gì.

Vốn mấy ngày nay thân thể vẫn không tốt Loan Hiểu Bình cũng không biết lấy khí lực chỗ nào, hai bước chạy qua một tay ôm lấy Đổng Học Bân, “Con! Thật sự là con ta!” Nàng vô cùng cảm động, cũng không thể nói ra, “Con ta đã trở lại! Đã trở lại!”

Đổng Học Bân hốc mắt nhất thời ẩm ướt, “Mẹ, đừng khóc đừng khóc, con không sao”.

“Con làm cho mẹ chút nữa là bị hù chết!” Loan Hiểu Bình làm sao có thể không khóc, nước mắt càng rơi nhanh hơn, “Hu hu, có người nào như con vậy! Nhiều ngày như vậy cũng không cùng trong nhà liên hệ!”

“Luôn luôn ở trên biển, con đi chỗ nào tìm điện thoại đây”.

“Vậy vừa rồi như thế nào không gọi!”

“Trở về con liền gọi, nhưng di động mọi người đều đóng”.

“Con cứ dọa mẹ! Con cứ dọa mẹ!”

“Làm cho mẹ lo lắng, thực xin lỗi”.

Bên này còn an ủi mẹ, La Hải Đình cùng Quách Phàn Vỹ một ít cán bộ phòng Chiêu thương đều đi lên.

“Đổng Cục trưởng!” Lâm Bình Bình nói.

“Ngài có bị thương không?” Quách Phàn Vỹ vẻ mặt vội vàng.

“Thân thể ngài thế nào?” La Hải Đình cũng giống như có một bụng lời muốn hỏi.

Đổng Học Bân cười hướng về bọn họ gật gật đầu, “Tôi không sao, phiền mọi người nhớ thương, thân thể cũng tốt, không bị thương”.

Bỗng nhiên, một cái tiếng khóc lớn áp hướng Đổng Học Bân, chỉ thấy đệ đệ Tạ Tuệ Lan là Tạ Hạo tiến lên ôm lấy Đổng Học Bân, “Con mẹ nó! Đổng ca anh con mẹ nó còn biết trở về! Em còn nghĩ đến anh đã không còn nữa! Nhọc em rớt nhiều nước mắt như vậy! Quá dọa người!”

Đổng Học Bân trong lòng ấm áp, “Em như thế nào cũng đến đây?”

Tạ Hạo nói: “Trời! Lễ tang của anh em có thể không tham gia sao? Mẹ em cùng đại thẩm bọn họ trong chốc lát cũng lại đây!”

“Ai ui, không cần đến nữa, người đã không có chuyện gì rồi”.

Tạ Hạo lau nước mắt mắng: “Đây là gạt nước mắt của em, làm em con mẹ nó khóc không!” “Được rồi được rồi, đại lão gia, khóc gì, hắc, đừng hướng trên người anh lau nước mũi nữa!”

“Học Bân!” Bên kia, Ngu Mỹ Hà cũng lôi kéo Tiểu Thiến Thiến không dám tin đi tới, trong mắt tất cả đều là lệ, “Thật sự là… Học Bân?” Đổng Học Bân ha ha cười, “Là tôi, Ngu đại tỷ, vừa mới mấy ngày đã không nhận ra sao?”

“Học Bân!” Ngu Mỹ Hà lúc ấy đã muốn xông lên, sau khi nhìn đến chung quanh lại cắn cắn miệng không nhúc nhích, chỉ là một người ở nơi đó hít hít mũi lau nước mắt.

Nhưng Ngu Thiến Thiến đã xông lên rồi, “Thúc thúc! Hu hu hu! Thúc thúc! Thúc thúc! Cháu nghĩ chú đã chết rồi!”

Đổng Học Bân cười ôm nàng, xoa xoa đầu nàng, “Thúc thúc cũng nhớ đến cháu, ngoan, đừng khóc, đây không phải đã trở lại sao?”

“Mẹ cháu kể chú đã chết rồi, cháu cũng không tin tưởng! Hu hu hu… cháu đã biết ngài không có việc gì!”

Tào Húc Bằng cũng bị trường hợp này cuốn hút, “Không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi”.

“Hướng Bí thư, Tào Bí thư, Hoàng Bí thư” Đổng Học Bân sau khi an ủi Tiểu Thiến Thiến xong thì quay đầu lại, nhanh chóng chào hỏi mấy lãnh đạo nói: “Cảm ơn các lãnh đạo đã quan tâm”.

Người nhiều lắm, hầu như mỗi người đều ân cần thăm hỏi Đổng Học Bân hai tiếng, làm cho hắn cũng ứng phó không nổi.

Không bao lâu, trong phòng đột nhiên im lặng một chút, xung quanh có chút người tự động tránh ra một con đường, Đổng Học Bân quay người lại, vừa lúc nhìn thấy Tạ Tuệ Lan.

Tạ Tuệ Lan nhìn nhìn hắn, thản nhiên nói: “Đã trở lại?”

Đổng Học Bân gật đầu nói: “Đã trở lại”.

Hơi hơi gật đầu, Tạ Tuệ Lan có vẻ thực bình tĩnh, bất quá há miệng vừa muốn nói cái gì, dưới chân cũng là lảo đảo một cái, may mắn Hồ Tư Liên bên người tay mắt lanh lẹ đỡ lấy nàng.

“Tạ Huyện trưởng!”

“Tuệ Lan!”

Đổng Học Bân hoảng hốt, vội vàng chạy đi lên nói: “Làm sao vậy? Có mệt lắm không?” Đã nghĩ kêu xe cứu thương.

Tạ Tuệ Lan mặt sắc có chút trắng, cười cười, “Không sao, ngạc nhiên chút thôi” Hồ Tư Liên hạ giọng nói: “Tuệ Lan Huyện trưởng mấy ngày nay cũng không có ăn cơm, có thể là đường máu quá thấp, cái này… Ai có đường? Ai mang theo?” Tạ Tĩnh chạy nhanh tới lấy ra một phong kẹo đưa cho đại tỷ nàng.

Tạ Tuệ Lan ăn xong, sắc mặt thoáng đỡ hơn một ít, cũng không cần Hồ Tư Liên đỡ nữa, khoát tay ý bảo mình không có việc gì, chợt nàng cười tủm tỉm nhìn về phía Đổng Học Bân, thở ra một hơi, cười rồi kéo kéo cổ áo sơmi cho hắn, “Tôi đã biết tiểu tử anh không dễ dàng chết như vậy!”

Đổng Học Bân ừm một tiếng, “Đáp ứng chị trở về, tôi không thể nói không giữ lời”.

“Tốt, trở về là tốt rồi” Tạ Tuệ Lan không nề hà mà chỉnh y phục cho hắn, một lần, ba lần, năm lần, bảy lần, nụ cười trên mặt nhìn không ra cái gì, nhưng Đổng Học Bân lại có thể cảm giác được đầu ngón tay nàng đang run nhè nhẹ.

Đổng Học Bân đau lòng nàng, liền nói: “Chị đừng động, nhanh ngồi xuống nghỉ ngơi đi, Tiểu Hạo, lại đây đỡ đại tỷ của em”.

“Tôi không sao, ha ha” Một bên đỡ nàng, Đổng Học Bân một bên nhìn về phía mẹ nói: “Mẹ, di ảnh bỏ đi, quan tài vòng hoa cũng vậy, khụ khụ, ta nhìn thấy mà hoảng!”

Tạ Tuệ Lan ha ha cười, “Anh đó!”

Đến lúc này, lễ tang cũng không thể tiếp tục.

Vô nghĩa, chính chủ đều đã trở lại, còn truy điệu ai?

Đổng Học Bân cùng đám người Loan Hiểu Bình lập tức tiếp đón mọi người, thật xấu hổ mà gởi lại tiền điếu cho mọi người mang trở về, mọi người không chết, tiền này là khẳng định không thể thu.

Một ít người lập tức mở di động, đem tin tức kinh động này nói cho đồng sự cùng bạn bè quen biết.

“Alo, lão Từ, nói cho ông chuyện này, Tiểu Đổng Cục trưởng sống… Hài, tôi lừa ông làm gì… Thực sống!”

“Alo, lão Triệu, Đổng Cục trưởng đã trở lại… Đương nhiên là người thật, tôi tận mắt thấy!”

Sau đó, tin tức ôn thần đã sống lại ở toàn bộ huyện Duyên Đài đều truyền ra!

Đổng Học Bân đã trở lại?

Chẳng những bình yên vô sự, thậm chí ngay cả một chút vết thương cũng không có mà đã trở lại?

Nghe xong chuyện này, có chút người cùng Đổng Học Bân quan hệ không tốt thiếu chút nữa giơ chân chửi má nó!

Ta kháo! Đó là rơi máy bay đó! Là máy bay rơi người chết đó! Hơn hai trăm người trên máy bay đều đã chết! Không ai sống sót! Chỉ có Đổng Học Bân ngươi sống sót? Còn mặt mày hồng hào một chút việc đều không có?

Ngươi con mẹ nó là thứ sinh mệnh lực gì vậy!

Như thế mà cũng con mẹ nó không chết được!?
Bình Luận (0)
Comment