Quyền Tài

Chương 714

Ngoài khuôn viên khu uỷ.

Cảnh Tân Khoa đưa Lâm Bình Bình, lái xe nhanh như bay tới chỗ làm của Cảnh Nguyệt Hoa, trên mặt hai người đều lộ ra vẻ nôn nóng khác nhau, rất bất an.

“Lát nữa anh đi tìm chị anh” Cảnh Tân Khoa dặn nói: “Em ở trên xe chờ nhé”.

Lâm Bình Bình cắn chặt môi, đỏ mặt nói: “Video kia rốt cuộc thật sự quay lại sao?”

Cảnh Tân Khoa kìm nén xúc động ừm một tiếng: “Chắc là vậy, chị của anh nói đã xem qua, có thể là có người muốn nhằm vào anh”.

“Vậy phải làm sao bây giờ? Kẻ kia nếu có thể đưa cho chị anh, vậy cũng có thể gửi đến chỗ khác, em…”

“Bình Bình, xin lỗi em, hôm qua là tại anh quá kích động, kéo theo cả em”.

“Nói điều này còn có tác dụng gì nữa?” Lâm Bình Bình vội vàng xao động nói: “Mau nghĩ biện pháp giải quyết, nếu có người muốn hãm hại anh, video kia sao lại lọt vào tay chị anh chứ? Chắc là trước tiên đưa cho chị ấy? Hay là gửi cho phòng Uỷ ban kỉ luật của chị ấy? Sau đó Uỷ ban kỉ luật mới đưa cho chị anh? Nếu nói như vậy…”

Nghĩ đến đây, sắc mặt Lâm Bình Bình lập tức trắng bệch, đôi môi run rẩy có chút bi thương nói: “Nói như vậy đã có rất nhiều người xem qua video hai chúng ta ở khách sạn?”

Cảnh Tân Khoa ngẩn ra, lúc này mới nghĩ đến, mặt cũng tái đi nói: “Em đừng lo lắng, để anh đi hỏi đã”.

Lâm Bình Bình làm sao có thể không lo lắng, cả khuôn mặt đỏ lên.

Đầu óc trước đó của Cảnh Tân Khoa đều lộn xộn, nghe chị hắn nói xong liền nhất thời không có phản ứng gì vội chạy qua đây, bây giờ nghe Lâm Bình Bình nhắc tới mới nghĩ tới mấu chốt vấn đề, lập tức gọi điện thoại đến văn phòng đường phố Quang Minh.

“Lão Vu, là tôi, anh đang ở đâu?” Cảnh Tân Khoa vội hỏi.

Vu Vinh Phong ở đầu dây bên kia nghi hoặc hỏi: “Ở đơn vị, làm sao vậy?”

Cảnh Tân Khoa hít một hơi nói: “Hôm nay bên Uỷ ban kỉ luật có động tĩnh gì không? Còn bên Đổng Học Bân?”

“Uỷ ban kỉ luật?” Vu Vinh Phong nghi hoặc nói: “Anh muốn nói động tĩnh gì? Cụ thể thì không có gì?”

“Có thứ gì được gửi qua không? Thư nặc danh hay gì gì đó?”

“Thư nặc danh ngày nào chẳng có, tôi cũng không chú ý, đúng rồi, anh vừa nói như vậy tôi cũng nghĩ tới, vừa rồi lão Khúc ở Uỷ ban công tác kỉ luật có cầm một cái DVD đi tìm Đổng Học Bân, còn là vì chuyện gì thì tôi không rõ, sau đó tôi lại nghe người ta nói, Đổng Học Bân đã lái xe ra ngoài rồi”.

“Tôi đã biết” Cảnh Tân Khoa gác máy, mặt đen lại.

Quả nhiên là gửi đến Uỷ ban kỉ luật!

Đổng Học Bân? Lái xe đi ra ngoài?

Cảnh Tân Khoa đột nhiên phẫn nộ vỗ tay lái nói: “Đổng Học Bân!Ức hiếp người quá đáng!”

Lâm Bình Bình vội hỏi: “Cục trưởng Đổng làm sao vậy? Anh nói tới anh ấy làm gì?”

“DVD là gửi đến Uỷ ban công tác kỉ luật văn phòng đường phố, Đổng Học Bân lấy được cái đĩa kia liền đi ra ngoài” Cảnh Tân Khoa lửa giận ngút trời nói: “Đi báo cáo với Khu lý, chị của anh chính là như thế mà biết, Bây giờ còn không biết bị Đổng Học Bân làm ầm đến đâu nữa. Không biết đã có bao nhiêu người xem qua”.

Lâm Bình Bình vừa nghe, lúc này mới quả quyết nói: “Không có khả năng. Cục trưởng Đổng không phải loại người như vậy”.

Cảnh Tân Khoa tức giận nói: “Đổng Học Bân vẫn xem anh không vừa mắt. Lần trước anh đi trường Đảng hắn nhờ người cho anh đi qua. Hắn bây giờ đã đem việc của hai chúng ta đến Khu, em còn nói giúp hắn sao? ”

Lâm Bình Bình thay đổi sắc mặt nói: “Cục trưởng Đổng là loại người nào. Em rõ hơn anh nhiều”.

“Việc đều đã thành ra như vậy. Còn có cái gì không rõ ràng chứ? Đều là họ Đổng giúp đẩy cao trào lên thôi” Thành kiến của Cảnh Tân Khoa đối với Đổng Học Bân thật lớn.

Lâm Bình Bình không vui nói: “Anh quen Cục trưởng Đổng bao lâu rồi? Cục trưởng Đổng làm việc ở huyện Duyên Đài đã gần hai năm, cũng làm lãnh đạo của em một năm. Nếu nói tới chuyện này người khác có lẽ có khả năng làm ra, nhưng Cục trưởng Đổng tuyệt đối không có khả năng này. Vì chính cấp dưới của mình, Cục trưởng Đổng ngay cả người thân của Bí thư huyện uỷ cũng dám bắt, vì sự an toàn của dân chúng, Cục trưởng Đổng ngay cả tính mạng cũng dám hi sinh. Anh không hiểu cái gì cả thì đừng nói bừa. Em tin tưởng chuyện này nhất định có gì hiểu lầm. Cục trưởng Đổng không có khả năng đem DVD kia đàng hoàng đi ra ngoài”.

Cảnh Tân Khoa tức giận nói: “Anh còn không rõ! Hắn cho em uống canh lú lẫn gì vậy hả?”

Lâm Bình Bình cũng tức giận, hai người ngồi trên xe cãi nhau, đã xảy ra việc này, tâm tình của ai đều không tốt.

Trụ sở Khu uỷ.

Đổng Học Bân bước ra từ văn phòng của Cảnh Nguyệt Hoa, xuống lầu hai lái xe, cầm tờ giấy ghi tên và địa chỉ của khách sạn kia nhìn qua, liền lái xe ra ngoài khuôn viên.

Mới ra đến cổng lớn, một chiếc xe Santana nhìn rất quen mắt hướng phía mình chạy đến

Đổng Học Bân vừa nhìn, cảm thấy xe này hình như là chiếc xe kia của văn phòng đường phố của mình, liền nhìn thêm.

Chiếc Santana kia hình như cũng không lái về phía trong khuôn viên, có thể vừa nãy lúc chạy thoáng qua chiếc Cayene của Đổng Học Bân, chiếc Santana đột nhiên mở kính ra, két một tiếng đột ngột dừng lại bên cạnh xe của Đổng Học Bân, đứng song song ở đó, Đổng Học Bân vội vàng giẫm phanh lại, mới không có nguy hiểm mà đâm vào.

Đứng tim! Ngươi bị động kinh à.

Con mẹ nó biết lái xe đó chứ?

Đổng Học Bân tính tình vốn không tốt, em vợ mình cùng cấp dưới thân tín bị người ta quay phim khiêu dâm, tâm tình lại càng tồi tệ. Lúc này nhìn thấy người khác đâm vào xe của mình, cơn tức liền dâng lên. Mà lúc Đổng Học Bân chuẩn bị kéo cửa xuống xe, đột nhiên nhìn thấy trước xe Santana có hai người đứng đó. Chính là Cảnh Tân Khoa và Lâm Bình Bình, chỗ tức giận này biến mất ngay, buồn bực nhíu mày, kéo cửa xe xuống, đi ra xem xem.

Đây là làm gì chứ?

Đổng Học Bân còn chưa làm rõ chuyện.

Có thể nói lúc này, Cảnh Tân Khoa đã đột nhiên dập mạnh cửa xe xuống, ánh mắt thong thả liền hướng về phía Đổng Học Bân đi tới: “Anh có ý gì?”

Đổng Học Bân càng buồn bực nói: “Bí thư Cảnh có ý gì?”

“Anh đừng có giả ngu với tôi ” Cảnh Tân Khoa càng thêm tức giận.

Lâm Bình Bình ở bên kia cũng vội cuống quít xuống xe: “Tân Khoa, quay lại đi”.

Cảnh Tân Khoa đang tức giận đầy đầu, lần này đã mất mặt lớn như thế này. Bây giờ ai nói cũng không nghe, đi lên trên túm cổ áo Đổng Học Bân nói: “Đổng Học Bân, những việc trước kia tôi không nói làm gì. Anh nhằm vào tôi, tôi cũng bỏ qua. Nhưng anh sao lại còn lôi cả Bình Bình vào. Hai chúng ta là yêu nhau bình thường. Có cái gì không thể? Anh đến nỗi còn gióng trống khua chiêng lớn như vậy sao?”

“Đến nỗi làm sao?”

Đổng Học Bân mới định làm rõ, thì ra cậu nghĩ rằng tôi đem chuyện của cậu làm lớn lên? Là tôi ngầm báo cáo với Khu sao?

Đổng Học Bân có chỗ dở khóc dở cười, đây là cái gì với cái gì. Anh em giúp cậu dìm chuyện xuống, bâu giờ còn muốn giúp cậu điều tra rõ ràng chuyện này, cậu lại còn tức giận với tôi?

Như vậy có oan tôi không chứ?

Cổ áo bị người nắm chặt, Đổng Học Bân cũng không biết nói gì cho tốt.

Lâm Bình Bình đã chạy lên, vội vàng ở một bên ôm lấy Cảnh Tân Khoa, dùng sức kéo hắn lại phía sau: “Tân Khoa, anh đừng như vậy.Mau dừng tay lại”.

Cảnh Tân Khoa quát: “Không phải việc của em. Em đứng sang một bên”.

“Anh mau buông tay ra. Đừng làm loạn”.

Lâm Bình Bình sống chết kéo hắn lại, thân mình còn cố ý chắn ở giữa Đổng Học Bân và Cảnh Tân Khoa, nhìn qua thì là đang khuyên can, nhưng trên thực tế Lâm Bình Bình sợ Đổng Học Bân làm bị thương Cảnh Tân Khoa. Tuy cửa xe còn đóng, nhưng Đổng Học Bân là lực lượng chiến đấu gì chứ, là cán bộ ở huyện Duyên Đài, Lâm Bình Bình tất nhiên hiểu rõ nhất. Nhưng đừng nói cách cửa xe, chỉ cần Đổng Học Bân muốn ra tay, cho dù cách một ngọn núi, cũng không có người có thể ngăn được anh, năm mươi Cảnh Tân Khoa cùng lên cũng chỉ sợ không phải là đối thủ của Đổng Học Bân.

“Bình Bình, em làm gì vậy” Cảnh Tân Khoa lớn tiếng nói.

Lâm Bình Bình đẩy hắn nói: “Anh về đi cho em. Quay lại xe”.

Cảnh Tân Khoa lại túm cổ áo Đổng Học Bân quyết không buông tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh.

Đổng Học Bân vừa thấy vị trí mà Lâm Bình Bình đứng ngăn, liền biết rõ là cô sợ mình động thủ đánh Cảnh Tân Khoa. Trong lòng nói một câu con gái lớn không giữ lại trong nhà, nhìn một cái, chính mình trước kia ở huyện Duyên Đài đối với Lâm Bình Bình coi trọng như vậy, hầu như từ lúc nhậm chức đến từ chức đều là người ủng hộ sự phát triển của nghiệp vụ, nhưng trong thời điểm then chốt, chính hắn là một lãnh đạo cũ kém một chút so với người tình trong lòng mà Lâm Bình Bình vẫn hướng tới.

Đổng Học Bân trong lòng có chút mất cân bằng, bực mình hừ một tiếng.

Nhưng ngoài bực mình ra, Đổng Học Bân còn có thể làm sao bây giờ? Cái gì hắn cũng không thể làm được.

Đánh Cảnh Tân Khoa một chút? Bỏ đi, kia là cậu em vợ hờ của Đổng Học Bân, đánh cậu ta, một cửa kia của Khu trưởng Nguyệt Hoa, Đổng Học Bân biết qua như thế nào?

Đổng Học Bân bất đắc dĩ, đành phải không động đậy thu cổ áo từ phía cậu ta về.

Chỗ này cách khuôn viên Khu uỷ không xa, người đi đi vào vào không ít, không bao lâu đã có không ít người chú ý tới tình huống phía này, đều nhìn lại, chỉ chỏ.

“Trong xe là ôn thần?”

“Bên ngoài xe là… Cảnh Tân Khoa, em trai Khu trưởng?”

“A, sao lại đánh nhau nhỉ? Tình hình gì vậy?”

“Tiếp theo có thể rất náo nhiệt đấy, sao còn động thủ?”

“Mau mau chạy lại ngăn thôi. Bí thư Cảnh sao có thể là đối thủ của Đổng Học Bân chứ”.

Trường hợp này rất náo nhiệt, cảnh này có thể thật sự hiếm thấy.

Không chỉ là em trai Khu trưởng ít thấy tức giận, càng khiến mọi người ngạc nhiên là, rất lâu rồi, Đổng Học Bân có thể ngồi ở trong xe không có động tĩnh gì. Cứ như vậy yên lặng ngồi trong xe, đã bị Cảnh Tân Khoa túm lấy cổ áo, cũng vẫn không nhúc nhích, tay để im.

Ôn thần hôm nay làm sao vậy?

Không đánh lại cũng không mắng chửi? Đây không phải là phong cách của anh ta.

Lâm Bình Bình vô cùng nóng nảy, lôi kéo Cảnh Tân Khoa nói: “Tân Khoa. Theo em trở về đi, Em bảo anh theo em trở về. Đừng đánh nhau nữa”.

Nhìn thấy người vây nhiều. Cảnh Tân Khoa cũng bình tĩnh lại, biết mình không nên động thủ ở trước mặt nhiều người như vậy, hít hít khí, hắn hung hăng buông tay ra, chỉ chỉ vào mặt Đổng Học Bân.

Đổng Học Bân xoa xoa tay, chỉnh lại cổ áo.

Lâm Bình Bình vội nói: “Cục trưởng Đổng, ngài, hôm nay thật xin lỗi ngài, thật ngại quá”.

Đổng Học Bân khoát khoát tay tỏ vẻ không sao, nhìn vẻ mặt của Cảnh Tân Khoa, ánh mặt lại nhìn lên mặt Lâm Bình Bình: “Tôi còn có chút việc phải làm, đi trước”.

Lâm Bình Bình một bên níu lấy Cảnh Tân Khoa sợ hắn lại nổi điên, một bên thay hắn giảng hoà nói: “Vậy anh lên đường chú ý an toàn, hôm nay thật xin lỗi Cục trưởng Đổng”.

“Không sao” Đổng Học Bân ấn lên nút đóng của kính xe trên tay lái, lái xe đi mất dưới con mắt chăm chú của mọi người.

Mọi người thấy hành động khác thường của ôn thần, đều có chút khó hiểu.

Vừa lái xe, Đổng Học Bân vừa không nói gì lắc đầu, cố hết sức không để trong lòng, đây gọi là chuyện gì nhỉ?

Nhưng mặc kệ Cảnh Tân Khoa đối với mình có thái độ gì, việc vẫn phải làm. Đổng Học Bân cũng không phải người có bụng dạ hẹp hòi.
Bình Luận (0)
Comment