Quyền Tài

Chương 732

Đêm.

Hoa viên phố Quang Minh.

Đèn đường một dải, trong hoa viên đèn đuốc sáng trưng. Đổng Học Bân tự mình ngồi ở hiện trường, chỉ huy việc xây dựng chỗ trú ẩn lâm thời.

“Mọi người vất vả ”.

“Chủ nhiệm, chúng tôi không sao”.

“Hôm nay phải thức trắng một đêm, bây giờ là lúc dân chúng cần chúng ta, mọi người kiên trì bám trụ”.

“Chúng tôi kiên trì bám trụ, chủ nhiệm ngài không cần xắn tay vào, đây để chúng tôi làm”.

“Làm sao có thể để các anh làm không? Mọi người cùng nhau, ừm, lều trại có đủ số lượng hay không?”

“Chỗ này so với lần mua trước không khác biệt lắm, nhưng cho chỗ trú ẩn ở các công viên khác và quảng trường là không đủ”.

“Chu Chủ nhiệm, lập tức đi liên hệ với công ty đồ dùng thể dục, kêu bọn họ nhanh chuyển đồ tới, tiền không đủ thì cứ ghi nợ!”

“Tốt, tôi lập tức đi”.

“Mọi người cố lên nào! Có thể qua được kiếp nạn này hay không tất cả đều dựa vào mọi người!”

Diện tích hoa viên không nhỏ, xung quanh không có nhà cao tầng, cũng không có gì cản trở, là nơi thích hợp nhất để xây dựng nơi tránh nạn, lúc này bốn phía đã mắc mấy chục đỉnh lều trại, có một ít lều nhỏ, còn phần đa là những lều lớn liên hệ tới các công xưởng chế tác ra, nhưng chỉ có địa giới ở trung tâm hoa viên, còn xa không đủ, tốc độ xây dựng còn chậm, Đổng Học Bân tự mình lâm trận, cùng khuân vác như ai, khí thế làm việc lên ngút trời.

Lo xong bên này, Đổng Học Bân lại lái xe lên phố.

Đã nửa đêm nhưng trên đường lại rất nhiều người, không ít người dừng lại trên đường lớn, có một số còn tự mình xây dựng lều trại, rõ ràng là e sợ chuyện động đất.

“Lão Chu, ông cũng ở đây à”.

“Ừ, cả một nhà già trẻ đều tới đây”.

“Tôi nghe nói trong ti vi đã bác bỏ tin đồn, nói động đất vẫn còn chưa chắc chắn, không có bằng chứng”.

“Tôi không dám đánh cược nên ra ngoài vài ngày, nhà tôi không dám về”.

“Tôi cũng nghĩ như vậy, thà tin là có, tới tới, hai nhà chúng ta ở sát, tôi cũng mang theo lều”.

Nhìn đến nơi này, Đổng Học Bân cũng không có ngăn trở bọn họ, như vậy tốt nhất, mọi người cũng chủ yếu chọn những kiến trúc thấp, hơn nữa cách bên này rất xa, cho dù toàn bộ sập, mọi người cũng sẽ bình yên vô sự, chỗ tránh nạn không thể chứa quá nhiều người, chỉ có thể chứa được một số, cho nên mọi người có thể tự mình cảnh giới, tự mình tìm thì còn gì tốt hơn, chỉ cần có ý thức này là có thể, ai cũng không ngốc, ai cũng cũng không ngốc đủ biết làm sao có thể tránh né tác hại của động đất, đây cũng là giảm đi rất nhiều công việc cho văn phòng đường phố.

Khi Đổng Học Bân đang muốn lái xe rời đi nơi khác xem xét, bỗng nhiên xa xa đèn xe sáng ngời, mấy chiếc xe cảnh sát đi tới, rồi dừng lại bên đường.

Nhìn biển số xe, là biển số của phân cục công an thành phố.

Vài người trên xe bước xuống, còn có một trong niên quân hàm không nhỏ với cái bụng bia rất lớn, xem quân hàm hẳn là phó cục trưởng phân cục.

Xuống xe, mấy người cảnh sát liền gom cư dân ven đường lại.

Một người cảnh sát gầy nhom quát: “Nơi này là nơi công cộng! Ai cho các người dùng nơi này ngủ?”

Có một người lớn tuổi nhìn bọn họ, “Đã muốn động đất, chẳng lẽ chúng tôi nằm nhà chờ chết?”

Viên cảnh sát nọ lại nói:“Ai nói cho các ngươi là có động đất? cái lời đồn các người đều tin sao?”

“Căn bản không có chuyện này! Mọi người về hết đi!” Một đôi trung niên vợ chồng ôm đứa bé một tuổi nói: “Chúng tôi ở nơi này cản trở các anh sao? Trên báo đều nói có động đất, các anh không tin nhưng chúng tôi tin”.

Sở phó cục trưởng đứng ra, “Các đồng chí, chuyện động đất tôi có thể cam đoan với mọi người, tin tức vừa về tới ủy ban, tuyệt đối không có chuyện này, phòng địa chấn đã công bố không có động đất, mọi người yên tâm trở về đi, mọi người sống ở đây ảnh hưởng lớn tới giao thông và trị an, cũng ảnh hưởng nghiêm trọng tới công việc của chúng tôi, bây giờ mọi người hãy về đi”.

Người lớn tuổi ban nãy lại lên tiếng: “Các anh nói không có động đất? Còn phòng địa chấn? Bọn họ nếu có đo động đất! Mấy lần động đất trước đây vẫn chết bao nhiêu người đó thôi?”

“Đúng vậy, dù sao tôi không đi!”

“Nhà chúng tôi làm cả ngày, tuyệt đối không đi, các anh bắt chúng tôi đi, không phải muốn hại chết chúng tôi sao? Cái gì trong tâm các anh vậy, xem dân tình chết các anh mới vui sao?”

“Nói đúng lắm, chúng tôi ở đây cản trở các ngươi sao?”

Báo cáo của Đổng Học Bân làm rất nhiều người tin có động đất, đương nhiên cũng có một số không tin, nhưng giữa đêm mà rời phòng tới đây dọn dẹp, rõ ràng là muốn trấn an dân cư, nhưng chỉ vài lời nói có thể khuyên được họ sao?

Chỗ này cách công viên Quang Minh không xa.

Lúc này, được tin tức không ít nhân viên văn phòng đường phố đều theo đường cái đối diện đã chạy tới, trong đó còn có Chu Diễm Như cùng Vương Ngọc Linh.

“Các người làm gì thế?” Vương Ngọc Linh lúc này trừng mắt.

Chu Diễm Như cũng nói: “Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”

Một phụ nữ trung niên nhận tra Chu Diễm Như, lập tức nói: “Chu Chủ nhiệm, bọn họ muốn đuổi chúng tôi đi, nói không cho ở nơi này nữa, chủ nhiệm xem cái này gọi là chuyện gì nhi? Động đất sắp xảy ra còn không cho chúng tôi tị nạn? Bọn họ đây là muốn đem chúng ta giết chết! Thứ gì vậy!”

Sở phó cục trưởng ánh mắt nhíu lại, nhìn xem Chu Diễm Như, “Cô là cán bộ văn phòng đường phố? Vừa hay, bảo người của các cô lập tức khuyên mọi người trở về nhà đi! Đừng để ảnh hưởng lan rộng! Các ngươi nhìn xem hiện tại giống bộ dáng gì nữa! Khắp đường cái đều là lều trại! Rất nhiều quần chúng đã cử báo!”

Chu Diễm Như nhìn hắn không chớp mắt, “Chúng tôi nhận được thông báo của phòng địa chấn, Trên phố cũng đã thông báo di tản, tránh nạn”.

Cấp bậc của Sở phó Cục trưởng so với Chu Diễm Như cao hơn không ít, ngữ khí thâm trầm, “Dự báo động đất? Lẽ nào chúng tôi không biết? Chúng tôi vừa nhận được lệnh của ủy ban và lãnh đạo công an, yêu cầu chỉnh đốn lại trị an! Nơi đây không cho phép mọi người tụ tập! Cô đã là cán bộ đường phố, vậy thì đừng biết mà vẫn phạm pháp, bây giờ toàn khu Nam Sơn đã đủ loạn rồi, mọi người còn muốn thêm dầu vào lửa? Trong lòng mọi người chứa gì vậy? Đây là phá hoại xã hội! Cô tin bây giờ tôi có thể gô cổ cô lại hay không?”

Viên cảnh sát gầy ốm ban nãy lại lớn tiếng nói: “Tôi lặp lại lần nữa! Mọi người về đi! Sẽ không có động đất! Các ngươi nếu cứ như vậy! Chúng tôi sẽ không khách khí!”

Lập tức quay đầu về phía sau dặn dò vài viên cảnh sát, “Đem mọi người đưa đi! Áp giải về phân cục...”

“Vâng”.

“Rõ”.

Vài viên cảnh sát tiến lên, muốn giết gà dọa khỉ.

Chu Diễm Như cùng vài nhân viên của văn phòng đường phố giận tím mặt, còn không đợi bọn họ lên tiéng, cách đó không xa đột nhiên vang lên tiếng đóng cửa xe, vô cùng lớn.

Đổng Học Bân xuống xe.

Giờ phút này Đổng Học Bân trong mắt đã là bốc lên tức giận, trong mắt hắn, nhóm cảnh sát này quả thật muốn tìm cái chết, ngày mai là ngày động đất, còn chưa tới mười hai tiếng, thời gian đã cấp bách vậy, bọn họ còn bắt dân chúng trở về nhà tìm cái chết? Còn muốn bắt mọi người về đồn. Mình vất vả đưa báo cáo, truyền hình cũng đã cho là mình làm đúng, các ngươi còn dám làm loạn sau lưng ta? Rác rưởi, các ngươi đúng là chán sống!

Phân cục khu công an bị Vương An Thạch nắm trong tay, lần này bọn họ lại đây, rõ ràng là bị khu ủy chỉ thị, là Vương An Thạch cùng Nguyệt Hoa khu trưởng giao phong!

Nhưng các ngươi chọn nơi nào không chọn, lại chọn phố Quang Minh ra tay?

Các ngươi không biết Đổng Học Bân tôi là ai sao? Thật sự là không biết chính mình họ gì!

“Chủ nhiệm!”

“Đổng Chủ nhiệm!”

“Chủ nhiệm đến đây!”

Thấy Đổng Học Bân vừa đến, mọi người ở văn phòng đường phố đều hoan hỉ, tiếp xúc một thời gian dài, mọi người đều biết tác phong làm việc của Đổng Học Bân.

Trái lại phân cục công an bên này.

Sở phó cục trưởng mí mắt run run một chút, các viên cảnh sát khác hoặc nhiều hoặc ít đều có chút bỡ ngỡ.

Đổng Học Bân là loại người nào ai còn không rõ? Lão đại của khu Nam Sơn! Lưu manh trong lưu manh!

Sở phó Cục trưởng không nghĩ lại khéo tới vậy, đã chạm trán Đổng Học Bân, nhưng hắn nhận được mặt trên chỉ thị, chuyện tới nay cũng chỉ có thể cứng đầu đi lên đi, “Đổng Chủ nhiệm, những cư dân này hiện tại…”

Đổng Học Bân cũng không nghe hắn nói nói, trực tiếp ngắt lời nói: “Các ngươi vừa mới nói cái gì? Ý tứ thế nào nói tôi nghe một chút? Ừm? Muốn bắt cư dân đường phố chúng tôi?”

Sở phó nói:“Bên này ảnh hưởng không ít tới chúng tôi, cho nên…”

“Ảnh hưởng tới con mẹ mày!” Đổng Học Bân chỉ vào mặt hắn nói: “Chuyện của phố Quang Minh! Để con mẹ chúng mày nhúng tay sao? Chúng mày cũng đừng có quản chuyện người khác? Bắt người? Tốt! Chúng mày bắt cho tao xem, nào, tới, bắt cho tao xem!”

Dân chúng trợn mắt há hốc mồm, không ai dự đoán được đây là Chủ nhiệm Văn phòng đường phố của bọn họ, hoàn toàn không giống ấn tượng về một quan viên trong mắt mọi người.

Người của văn phòng đường phố Quang Minh cũng toát mồ hôi, họ không ngờ Đổng chủ nhiệm dám mở miệng mắng người.

Sở phó Cục trưởng bị mắng mặt trắng bệch, hắn cũng là cán bộ, cùng cấp với Đổng Học Bân, ngay cả ôn thần lâu đời đều có chút úy kỵ, Sở phó Cục trưởng sao chịu nổi cục tức này, lập tức cũng phát hỏa, trợn mắt quát mọi người: “Chú ý giọng của anh! Nói như thế nào đây!”

Đổng Học Bân lạnh lùng nói: “Tao nói vậy đấy! Tao còn nói cho mày biết! Lập tức đem người của mày cút khỏi đây đi, Bớt làm nhiễu loạn chỗ của tao!”

“Nhiễu loạn?” Sở phó Cục trưởng cả giận nói: “Hiện tại là các người nhiễu loạn chúng tôi! Anh còn dám mạnh mồm? Khu ủy đã bác bỏ tin đồn anh không biết sao!?”

Đổng Học Bân giận dữ phản ứng, vừa muốn nói cái gì, di động đột nhiên vang lên.

Là Sở trưởng cơ sở Bành Cương Bình đến, vừa tới nơi đã lên tiếng: “Chủ nhiệm! Bên này đã xảy ra chuyện! Dân cảnh của chúng ta bị công an bắt”.

Đổng Học Bân sắc mặt biến đổi “Cái gì?”

“Ở đường Quang Minh, công an muốn giải tán mọi người, chúng tôi ở đây ngăn cản, bọn họ liền hạ lệnh bắt người, tôi đã cho xe ngăn lại”.

“Ngăn bọn họ lại! Chờ tôi! Lập tức đến!”

Đổng Học Bân đã không kìm được tức giận! Con mẹ chúng mày muốn đối đầu với tao à?!
Bình Luận (0)
Comment