Quyền Tài

Chương 777

Chạng vạng ngày hôm đó.

Trời còn chưa tối nhưng mặt trời đã nhanh chóng lấp sau đỉnh núi.

Đổng Học Bân lại xác nhận một chút về cặp nhẫn kim cương hồng kia, cẩn thận cất vào trong lòng, lặng lẽ ra khỏi trường Đảng trung ương.

Đối diện bên đường là một tiệm hoa.

Đổng Học Bân vừa thấy thế, bước nhanh vào bên trong.

“Chào anh” Một nữ nhân viên cửa hàng cười nói: “Xin hỏi anh muốn mua hoa gì?”

“Có hoa hồng không?” Đổng Học Bân đảo mắt qua, “Hoa hồng”.

“Có” Nữ nhân viên cửa hàng chỉ chỉ vào trong góc nói: “Anh tặng bạn gái sao? Muốn mua bao nhiêu cành?”

Đổng Học Bân tính một chút xem trên người mình có bao nhiêu tiền, “Ừm, chín trăm chín mươi chín đóa đi, bó lại cho tôi, đúng rồi, bao nhiêu tiền một đóa?” Trước kia Đổng Học Bân mua cái gì cũng không hỏi giá, nhưng hiện tại, mua nhẫn kim cương đã nên đã phải dùng hết số tiền mà Đổng Học Bân có, còn phải vay nợ bên ngoài, giờ phút này tính ra cũng chỉ còn số lẻ trên chi phiếu, tính ra số tiền có trong ví cũng chỉ có hơn ba ngàn một chút, ngày trước tiêu tiền không nháy mắt, dù thế nào Đổng Học Bân cũng nghĩ đến mình lại có lúc nghèo như ngày hôm nay.

Nữ nhân viên cửa hàng đáp: “Chỗ chúng tôi bán ba đồng một bông”.

“Ba đồng? Đắt như vậy sao?” Đổng Học Bân buồn bực.

“Mùa này hoa hồng là rẻ nhất, nếu vào lễ tình nhân hoặc vào mùa đông, một cành cũng là hơn mười đồng rồi”.

“Không giảm sao?”

“Có thể tặng anh miễn phí một cái giỏ”.

Đổng Học Bân vung tay lên, “Được, lấy cho tôi đi”.

“Chín trăm chín mươi chín đóa hồng? Xin anh chờ một chút” Nữ nhân viên cửa hàng rất nhanh liền đi bó lại cho anh, dùng một cái giỏ rất lớn và đẹp, để toàn bộ chỗ hoa hồng vào.

Đổng Học Bân đau lòng đi thanh toán ba ngàn.

Gần một ngàn đóa hoa hồng, ôm giỏ hoa lớn đi ra khỏi tiệm hoa, ngay cả đường phía trước Đổng Học Bân cũng không thấy rõ lắm, cười khổ cố gắng bước đi sao cho không ngã, trong chốc lát, nhìn thấy phía trước có một chiếc xe taxi nhưng Đổng Học Bân không có tay để đón, bởi vì hắn cảm thấy trong ví mình chỉ còn có một trăm đồng so với đoạn đường từ nơi này đến nhà Tạ Tuệ Lan khả năng sẽ không đủ trả, vì thế liền đi lên phía trước một chút. Định hút thuốc nhưng cũng không còn sớm nữa, Đổng Học Bân đi đến một quầy bán quà vặt, vừa muốn mở miệng nói mua một bao Trung Hoa, nhưng lời đến bên miệng lại nuốt xuống, nhìn vào ngăn tủ thuốc lá, Đổng Học Bân chỉ mua một bao Đô Bảo giá ba đồng.

Hút được hai hơi liền ho, khụ khụ khụ.

Phải chịu thôi, ai bảo không đủ tiền chứ.

Đi qua đoạn đường hay bị kẹt xe, Đổng Học Bân mới đưa tay ra bắt xe taxi. Chờ xe dừng lại trước cửa nhà Tạ tỷ, tính tiền taxi vừa vặn một trăm mười tám, Đổng Học Bân lấy nốt một trăm hai mươi còn lại trong ví mình đưa ra, lấy lại hai đồng tiền lẻ, vậy là trong ví hắn còn đúng hai đồng.

Khu đại viện của thường ủy kinh thành.

Trước biệt thự nhà họ Tạ.

Trước khi Đổng Học Bân vào trong nhà đã đem giỏ hoa hồng giấu vào trong góc vườn, rồi sau đó mới bước tới ấn chuông cửa.

Leng keng leng keng.

Cửa mở, là Tạ Hạo mở cửa, “Ha ha thần tượng tới rồi”.

Đổng Học Bân cười nói: “Tiểu tử cậu đừng có thần tượng thần tượng thế nữa được không?”

“Tiểu Bân đến đây à?” Hàn Tinh từ trong phòng đi ra, tươi cười nói: “Mau vào đi”.

Đổng Học Bân ngượng ngùng nói: “Cháu chào bá mẫu, cháu đến vội quá không kịp mua cái gì, lần sau cháu nhất định mua bù”.

Hàn Tinh ra vẻ mất hứng nói: “Không mua cái gì là đúng rồi, mỗi lần con đến đều bao lớn bao nhỏ, hoa quả, thực phẩm dinh dưỡng cái gì trong nhà cũng có, ăn vẫn chưa hết, quái lãng phí, như thế này là tốt nhất, lần sau đến cũng đừng mua cái gì, bằng không bá mẫu cũng không cho ngươi vào cửa, ha ha”.

Đổng Học Bân vẫn rất xấu hổ, không phải hắn không muốn mua, mà thật sự là không có tiền.

Trong phòng, trừ Tạ Tuệ Lan, thì Tạ Nhiên Tạ Tĩnh đều đã ở đó.

Tạ Tuệ Lan cười cười, liếc hắn một cái, “Làm cho cả nhà chúng tôi chờ một mình anh? Hả?”

“Kẹt xe, kẹt xe” Đổng Học Bân lại quay sang chào Tạ Tĩnh Tạ Nhiên.

Lúc này, Bí thư thị ủy thành phố Tạ Quốc Bang từ trên lầu chậm rãi bước xuống dưới, nhìn Đổng Học Bân, thản nhiên nở nụ cười, “Tiểu Đổng đến rồi sao?”

Đổng Học Bân vừa ngồi xuống vội cuống quít đứng lên, cung kính nói: “Cháu chào bá phụ”.

“Đừng câu nệ như vậy” Tạ Quốc Bang giơ tay vẫn xuống, “Ngồi đi, mà đi rửa chân tay chuẩn bị ăn cơm”.

“Vâng!”

“Việc học tập ở trường đảng thế nào?”

“Rất tốt, rất có ích với cháu”.

“Vậy là tốt rồi” Tạ Quốc Bang gật gật đầu, “Chịu khó học một chút, đối với công tác về sau của cháu cũng...”

Tạ Tuệ Lan cười tủm tỉm ngắt lời nói: “Ba, động một chút là ba lại lên giọng nói chuyện quan trường, còn bảo Tiểu Bân không cần câu nệ, ba như thế, Tiểu Bân có thể không câu nệ sao?”

Tạ Quốc Bang chỉ chỉ con gái, cười lắc đầu, “Nha đầu này”.

Hàn Tinh đưa mắt lên nhìn chồng, cười nói: “Xem con gái anh kìa, bảo vệ người yêu nó thế, cái này gọi là con gái lớn thì đều hướng ngoại, cánh tay khửu tay đều hướng ra ngoài hết”.

Tạ Quốc Bang và Tạ Tĩnh Tạ Nhiên đều cười ha ha.

Tạ Tuệ Lan thoải mái nói: “Ha ha, con có sao?”

Tạ Hạo kêu lên: “Có! có rồi! Chị rất là bất công, khi nào chị mới đối tốt với em như vậy chứ!”

Tạ Tĩnh vui cười nói: “Lúc nhỏ thì em không nhớ lắm, nhưng mới đây thì em nhớ rất rõ, chính chị đã đánh vào mông em và anh trai”.

Tạ Hạo rầm rì nói: “Chị ấy cũng đánh em rất nhiều lần”.

Tạ Nhiên cười: “Chị cũng là vì muốn tốt cho chúng ta thôi”.

“Xem ra, vẫn là Tiểu Nhiên nói công đạo nhất” Tạ Tuệ Lan cười nói: “Còn lôi chuyện cũ của ta ra? Được, vậy chúng ta cùng nói một chút nhé, Tiểu Tĩnh, lúc nhỏ em...”

Tạ Tĩnh mặt đỏ, vội nói: “Đừng nói nữa đừng nói nữa! Em sai rồi được chưa?”

“Em biết thế là tốt rồi” Tạ Tuệ Lan nghiêng đầu nói: “Còn có Tiểu Hạo, lúc em bảy tám tuổi…”

Tạ Hạo nóng nảy: “Em xin! Đây là chỗ nào mà lôi chuyện cũ của bọn em ra làm gì? Sao không lôi chuyện cũ của chị ấy!”

Mọi người đều nở nụ cười.

Hàn Tinh mỉm cười nói: “Thời gian trôi qua thật nhanh, lúc trước các con còn là một đám nhỏ, giống như chuyện vừa xảy ra ngày hôm qua, chỉ chớp mắt, đều lớn cả rồi, chị của các con cũng mau kết hôn rồi, suy nghĩ một chút, vẫn là trước đâycác con rất thú vị, đáng yêu”.

Tạ Hạo hét lên: “Đúng rồi chị, rốt cuộc khi nào thì chị kết hôn”.

Tạ Quốc Bang bỗng nhiên nói với con gái: “Ngày hôm qua ba đến chỗ lão gia tử, ông nói, tháng này nên làm đi, chuyện hôn lễ ba và mẹ con sẽ thu xếp”.

Đổng Học Bân nhất thời kích động, Tạ lão gia cũng đồng ý rồi?

Tạ Tuệ Lan lại nhìn Đổng Học Bân cười: “Lần trước đã nói qua, người ta còn chưa có biểu hiện ra là có thành ý muốn cầu hôn, sao con có thể vội vàng gả đi như vậy? Đúng không?”

Tạ Tĩnh cười khanh khách, “Đổng ca, đây là chị em đang nói anh đấy”.

Hàn Tinh cười mắng: “Tuệ Lan nha đầu kia, sao con lại nói như vậy!”

Đột nhiên, một tin tức trên ti vi hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

Chỉ nghe Tạ Hạo kêu một tiếng, “Nhìn kìa!”

Trên màn hình tivi, hình ảnh cặp nhẫn kim cương màu phấn hồng lại một lần nữa xuất hiện, MC nói: “Công ty bán đấu giá Gia Đức đã tiến hành bán đấu giá cặp nhẫn kim cương màu phấn hồng này, kết quả ngoài dự đoán của rất nhiều người, giá khởi điểm là tám chục triệu, định giá hai trăm triệu chẵn, cuối cùng thành giao là hai trăm ba mươi bảy triệu, hơn nữa nếu tính thêm tiền thuê và các loại phí dụng khác, cuối cùng cặp nhẫn này thành giao với giá ước chừng gần ba trăm triệu, chẳng những vượt qua giá mà các nhà sáng chế kim cương trong nước ước định, cũng nảy sinh ra cặp nhẫn kim cương được bán đấu giá với cao nhất trong lịch sử thế giới, xướng đang là nhẫn kim cương quý nhất trên thế giới”.

Tạ Tĩnh kinh ngạc nói: “Gần ba trăm triệu? Cao như vậy sao?”

Tạ Nhiên cười khổ nói: “Người tiêu tiền trong nước so với nước ngoài cũng chẳng kém bao nhiêu”.

“Ai mua vậy?” Tạ Hạo nói: “Định giá cũng đã vượt qua giá trị thị trường, thế mà lại còn mua với giá còn cao hơn một nửa so với giá đã được định giá? Điên rồi sao?”

Tạ Tuệ Lan và Hàn Tinh cũng nhìn chằm chằm vào tivi.

Chỉ nghe MC đang nói: “Theo chúng tôi được biết, đôi nhẫn được mua với giá trên trời là do một vị thanh niên trẻ tuổi không rõ danh tính mua được, người tham gia buổi bán đấu giá lần này nói cho chúng tôi biết, cậu thanh niên thần bí vào bàn ngay sau khi buổi bán đấu giá sắp chấm dứt, đeo kính, lúc đấu giá cặp nhẫn kim cương phấn hồng, vị thanh niên thần bí liền tăng giá một đường, áp chế rất nhiều đối thủ cạnh tranh cuối cùng mới đạt vị trí thứ nhất”.

Nghe vậy, Tạ Tĩnh lại kinh ngạc, “Một thanh niên mua được? Khoa trương như vậy sao?”

Tạ Nhiên nghĩ nghĩ, “Khả năng là cha anh ta cho tiền, muốn kết hôn? Bằng không sẽ không tiêu nhiều tiền như vậy để mua hai cái nhẫn”.

“Việc này còn phải hỏi, khẳng định là muốn kết hôn” Tạ Hạo hừ hừ nói.

Tạ Tĩnh hâm mộ nói: “Cầm loại nhẫn phán hồng với mức giá trên trời này đi cầu hôn, cảnh này thật lớn? Nếu thay vào đó là em, chắc em hạnh phúc chết mất, hì hì, rất lãng mạn".

“Lãng mạn cái gì, không phải chỉ là tiền thôi sao” Tạ Hạo không phục.

Tạ Tĩnh liếc hắn, “Em biết cái gì, không phải bởi vì nhẫn quý, mà là bởi vì nhà gái sẽ cho rằng nhà trai chịu bỏ tiền ra tiêu vì cô ấy, rất coi trọng cô ấy, cho nên mới cảm thấy lãng mạn”.

Tạ Hạo nói thầm nói: “Nữ nhân, chính là rất phiền toái, lãng mạn cái gì chứ, có thể làm cơm ăn sao?”

Hàn Tinh cùng Tạ Tuệ Lan đều nhìn nhìn Tạ Hạo.

Tạ Hạo hoảng sợ, vội hỏi: “Mẹ, chị, không phải con nói hai người đâu, không có hai người trong đó” Tạ Hạo thấy rằng mình sẽ làm nhiều người tức giận, cuống quít nói sang chuyện khác, “Chị, chị lại muốn Dổng ca của em cầu hôn như thế nào, nói đi, em sẽ tham mưu cho hai người”.

Tạ Tuệ Lan buồn cười nói: “Còn nói ý tứ gì nữa sao? Làm như ra mặt chị của em dày lắm vậy, ha ha, để cho anh ấy tự nghĩ đi”.

Trong lòng Tạ Hạo Tạ Tĩnh nghĩ da mặt chị còn không dày sao? Da mặt chị dày nhất nhà chúng ta đấy!

Nhưng chính lúc mà mọi người nghĩ không có đề tài gì để nói nữa thì Đổng Học Bân bỗng nhiên đứng lên trước ánh mắt nhìn chăm chú của Hàn Tinh và Tạ Tĩnh, ho khan một tiếng, hắn đi đến trước mặt Tạ Tuệ Lan, trịnh trọng nói: “Tuệ Lan, có chút chuyện muốn nói với chị”.

Tạ Hạo sửng sốt, “Cho em xin, chuyện gì vậy!”

“Hư, hư!” Tạ Tĩnh lập tức ngăn Tiểu Hạo lại.

Hàn Tinh và Tạ Quốc Bang liếc nhau, đều nhìn bọn họ cười ha ha.

Ai cũng đã nhìn ra, Đổng Học Bân tựa như muốn cầu hôn, nhưng nhìn trái nhìn phải, Đổng Học Bân lại không có chuẩn bị cái gì hết, ngay cả hoa cũng không có, thế này cũng kêu là cầu hôn sao? Thế này thì quá tùy tiện. Tạ Tuệ Lan vừa cười vừa ngẩng đầu, “Ồ? Nói cái gì? Nói đi”.
Bình Luận (0)
Comment