Quyền Tài

Chương 82

Hành lang lầu bốn.

Cù Vân Huyên và Tiểu Đổng tại cửa ra vào phòng 402.

“Tiểu Đổng, túi rác rưỡi có phải là cậu ném?”

Là tôi, làm sao vậy? Không phải vào cô!”

“Cậu cũng rất thẳng thắn. Cậu còn cảm giác mình làm đúng sao?”

“Tôi làm đúng hay khômg không quan hệ đến cô, muốn lý luận cô bảo Đổng Học Bân tới tìm tôi! Thế nào? Hấn sợ không dám tới? Hừ, hắn không đến tôi còn chuấn bị tìm hắn,,vưa rồi lời hắn mắng chửi người, ba của tôi một câu một câu đều nghe thấy đứợc, Cù tỷ, cô trở về bảo họ Đổng kia chờ xem, dám mắng nhà chúng tôi?Đi, cho hắn đẹp mắt!” Từ khi Tiểu Đổng nếm phải tuyển nhân viên công vụ vẫn theo đuối Cù Vân Huyên thất bại, hai tầng đả kích, hắn chỉ biết mình ở trong lòng Cù Vân Huyên không có một chút địa vị nào, cũng dứt khoát buông tha việc truy đuổi nàng, giờ phút này thấy nàng lại giúp Đổng Học Bân nói chuyện, tâm Tiểu Đổng ghen ghét lập tức quá nặng, ngữ khí đối với Cù Vân Huyên cũng không khách khí rồi!

Cù Vân Huyên không ngờ Tiểu Đổng ở trước mặt mình từ trước đến nay luôn tao nhã lại có thể lộ ra bộ dạng sắc mặt này, nhất thời tức giận bùng lên, “Tiểu Bân mắng chửi người là không hay, nhưng việc này cũng là cậu ném rác rưỡi trước, còn làm Tiểu Bân bị bần, nếu đổi lại người tính tình không tốt...”

“Cô nói gì? Đến phiên ngươi nói chuyện sao?” Trong phòng, Hứa Khoa trưởng trầm mặt đứng ở cửa, con mắt nhìn chằm chằm vào Cù Vân Huyên nói: “Tôi cũng lười không chấp nhặt hai người giống như hài tử các ngươi, cô trở về nói cho hỗn tiểu tử Đổng gia không biết trời cao đất rộng, lời nói nói ra phải trả giá thật nhiều, mắng con tôi còn mắng tôi? Mẹ nó thích làm cái rễ hành hả!? Hắn không phải đi làm cùng phân cục công an sạo? Phân cục thành tây hả? Vừa vặn tôi biết vài lãnh đạo nơi đó, bảo Đổng gia tiểu tử kia từ từ đi làm đi, có người sẽ thu thập hắn!”

“Ngươi!” Cù Vân Huyên cố nén cả giận nói: “Các ngươi còn giảng đạo lý hay không!?”

Hộ gia đình hàng xóm cùng lầu hoặc ghé mắt mèo nhìn lên hành lang xem, hoặc đưa lỗ tai trên ván cửa nghe, đều chú ý lầu bốn.

Tiểu Đổng nhìn nhìn nàng, “Cù tỷ, cô nhanh đi về, chỗ này không phải của cô, cô cũng đừng thêm phiền!”

Tính tình bao che của Cù Vân Huyên thoáng cái đã bùng lên đây, “Không nói rõ ràng chuyện này hôm nay tôi cùng sẽ không đi! Hứa Đổng! Hứa Khoa trưởng! Làm người không thể như vậy chứ? Các người ném rác rưỡi nện vào Tiểu Bán nhà tôi! Chắng những không xin lỗi còn muốn sai người cùng đơn vị làm khó Tiểu Bán? Các người bảo mọi người bình luận phân xử đi! Có nhà làm như vậy giống các ngươi không?”

Tiểu Đổng vênh mặt hung ác nhiệt tình, “Nhà chúng ta cứ làm như thế! Thì thế nào?”

Cù Vân Huyên nồi giận đùng đùng chỉ vào hắn, “Hứa Đổng! Ngươi...”

Lúc này, Đổng Học Bân ở trong nhà nghe được âm thanh khắc khẩu liền mở cửa, bước nhanh xông lên lầu, thấy Huyên di bị hai người Tiểu Đổng và Hứa Khoa trưởng làm tức giận đến môi run rẩy, lừa trong lòng hắn thoáng cái từ ngực xông lên gáy, “Huyên di! Vừa rồi câu ‘ngươi là thứ gì’ kia là ai mắng dì? Ai mắng?”

Hứa Khoa trưởng cười lạnh nói: “Ta mắng!”

Cù Vân Huyên quay đầu lại một nhìn, vội vàng giữ chặt Đổng Học Bân, “Tiểu Bán, con trở về trước, chỗ này có dì!”

“Con trở về làm cái gì!” Đổng Học Bân âm trầm nói, “Họ Hứa kia! Nhà các ngươi con mẹ nó có biết xấu hổ hay không!? Đi, hôm nay chúng ta sẽ tính nợ mới hận cũ một lần luôn!”

Tiểu Đổng khinh thường bật cười một tiếng.

Hứa Khoa trưởng cùng giận quá thành cười, “Tính sổ với ta? Ngươi? Ngươi xứng sao?”

“Đổng Chủ nhiệm!” Quách Phàn Vỹ đuổi theo từ phía sau, vừa thấy trận thế, đầu tiên trên mặt là ngẩn ra, tiếp đó, hắn mang thân gầy teo nhanh chóng một chạy lên, bên cạnh kéo ống tay áo thành một bộ dáng làm bia đỡ đạn, một tay ở bên cạnh che chờ Đổng Học Bân và Cù Vân Huyên, “Đổng Chủ nhiệm! Đại tỷ! Ngài lui ra phía sau! Chỗ này giao cho tôi!”

Quách Phàn Vỹ những ngày này trong lòng một mực không yên, Đổng Học Bân vừa mới tiến vào phòng tống họp, lúc ấy Quách Phàn Vỹ sai sữ hắn quá nhiều lần, nói chuyện cũng không phải rất khách khí, nhưng bây giờ Đổng Học Bân chẳng những trở thành Phó Chủ nhiệm, còn có Từ Cục trưởng Dương Cục Trường Tống bí thư một nhóm người làm chỗ dựa cho hắn, đây cũng không phải là người Quách Phàn Vỹ dám đấc tội, cho nên gần đây hắn một mực hạ thấp tư thái muốn vãn hồi ấn tượng trong lòng Đổng Học Bân, miễn cho sau này rơi vào kết cục giống với Quách Thuận Kiệt, giờ đây thấy Đổng chủ nhiệm nổi lên xung đột cùng người khác, Quách Phàn Vỹ cảm giác cơ hội mình biểu hiện đã đến, đập bao nhiêu lần mông ngựa đưa bao nhiêu lần lễ cũng không bằng giúp lãnh đạo sắp xếp giải nạn một lần! Không phải là đánh nhau sao? Mặc dù thua cùng có thể để cho lãnh đạo nhìn thấy mình rất có thành ý! Mặt mũi? Con chó cái rắm kia đáng giá mấy đồng tiền?

“Đổng Chủ nhiệm?” Tiểu Đổng và Hứa Khoa trưởng đều buồn cười nói: “Cái gì Chủ nhiệm? Tự phong à?”

Quách Phàn Vỹ trên mặt giận dữ, “Ngươi tìm đường chết hả? Nói như thế nào đấy hả!?”

Ánh mắt Tiểu Đổng lạnh lẽo, “Ngươi tìm đường chết? Ngươi không nên đến đây!?”

Một bên Đổng Học Bân đột nhiên nhớ tới một sự kiện, nhìn về phía Quách Phàn Vỹ nói: “Chú của cậu cũng là nghành hải quan?”

“Đúng” Quách Phàn Vỹ gật đầu một cái, “... A? Nhà bọn họ cũng là hải quan? Hải quan kinh thành?”

Quách Phàn Vỹ ngó ngó Hứa Khoa trưởng trong phòng, thật là có điểm nhìn quen mất. Hứa Khoa trưởng nhìn Quách Phàn Vỹ một cái, cũng cảm thấy trước kia gập qua hắn.

Tiểu Đổng nở nụ cười, “Ồ, cái này thật là xảo diệu, cậu ngươi tên gì!? Ngươi đi về hỏi hắn có biết ba của ta hay không!”

A!? Quách Phàn Vỹ có điềm chột dạ, nghe khẩu khí người nọ, người trung niên trong phòng giống như quan chức không nhỏ!? Trường phòng? Phó phòng?

Đổng Học Bân thấy Quách Phàn Vỹ không lên tiếng, liền có điểm tức giận, trong lòng tự nhũ ngươi làm được không!?

“Hắc, tại sao không nói chuyện?” Tiểu Đổng kêu gào nói: “Hỏi ngươi! Chú ngươi tên gì? Quay đầu lại để cho cha ta chiếu cố hắn!”

Hứa Khoa trưởng cũng cười khẩy nói: “Chú ngươi làm cái nghành nào? Hải quan sân bay? Hài quan trong thôn? Hài quan khu khai phá kinh tế? Hay văn phòng?”

A, Quách Phàn Vỹ chỉ cảm thấy đụng vào họng, né tránh không nói, nịnh nọt Đổng Học Bân là về nịnh nọt Đổng Học Bân, nhưng hắn không thể gộp cậu hắn đi vào, Quách Phàn Vỹ và cậu quan hệ từ trước đến nay là vô cùng tốt.

Đổng Học Bân hiểu rõ không trông cậy được vào Quách Phàn Vỹ, nghiêng thân cất bước đi qua!

Cù Vân Huyên thấy tình thế không ổn vội vàng kéo hắn, ngoài miệng nói với bên kia: “Hứa Khoa trưởng! Ngươi như vậy mà là nhân viên công vụ quốc gia? Ngươi...”

Không đợi Cù Vân Huyên đang nói cái gì, Quách Phàn Vỹ bỗng nhiên sững sở, “Gì? Đại tỷ người nói gì?”

Cù Vân Huyên ngần ngơ, nháy nháy con mắt, “Tôi nói cái gì?”

Quách Phàn Vỹ quả thực không thể tin được chính mình lỗ tai, trừng mắt hạt châu nhìn về phía Tiểu Đổng, “Ba của ngươi à? Hứa Khoa trưởng? Khoa trưởng?”

“Đúng vậy! Sao?” Tiểu Đổng lẽ thẳng khí hùng.

“....%% ¥#@@# ¥%* ¥!!!” Quách Phàn Vỹ suýt nữa chửi con mẹ nó lên! ĐCM hai bố con nhà ngươi! Thiếu chút nữa làm mất sĩ diện trước mặt Đổng Chủ Nhiệm! Một cái tiểu khoa trưởng ngươi hù dọa ai đó? Nói ra thật quá tà dị! Lão từ còn tường rằng ngươi là quan trưởng cấp phân cục! Tiếp đó, Quách Phàn Vỹ ườn lông ngực một cái, căn bản cũng không cầm con mắt xem bọn hắn, cung kính đối với Đổng Học Bân nở nụ cười, “Đổng Chủ nhiệm, người xem tôi đi!”

Tiểu Đổng nói: “Vừa rồi bắt đầu nói, hắn cái gì Chủ nhiệm! Hấn? Mới tiến cơ quan...”.

“Ngươi cám miệng!” Quách Phàn Vỹ khinh miệt ngắm ngắm Tiểu Đổng, sau đó ánh mắt rơi xuống trên người Hứa Khoa trưởng đang ngây người, “Hải quan khoa trưởng? Ngươi là ngành nào? Tên gọi là gì?” Dứt lời, tại ánh mắt mấy người kinh ngạc, Quách Phàn Vỹ vỗ ót, “Nghĩ ra rồi, tôi nói tại sao ngươi nhìn quen mắt như vậy, lần kia, lần kia cậu tôi đưa tôi đi phòng làm việc, là ngươi vui vẻ kéo cửa xe cho tôi?"
Bình Luận (0)
Comment