Quyền Tài

Chương 856

Buổi sáng.

Hơn mười một giờ, gia thuộc viện thị ủy Phần Châu.

Xe taxi đứng ở cửa, Đổng Học Bân xuống xe, đạp lên mảnh băng mỏng chưa tang ra trên sân, cầm sản phẩm bảo vệ sức khỏe trong nhà Từ Yến mang tới trong tay, thần sắc thấp thỏm nhìn lên lầu, cắn răng một cái, cất bước lên lầu, cần đối mặt phải đối mặt, hơn nữa trải qua chị Từ khai đạo và phát tiết trên tay nhỏ của cô ấy, Đổng Học Bân tâm tình đã khôi phục rất nhiều.

Đến đây đi!

Là đánh là mắng mình đều chấp nhận! Ai khiến cho mình không chiếm lý!

Cửa nhà, Đổng Học Bân hít sâu một hơi, đưa tay đè chuông cửa.

Leng keng, leng keng, tiếng bước chân bên trong vang ra, cửa đã bị người mở ra, lộ ra đôi mắt mị lại cùng một chổ như trăng non của Tạ Tuệ Lan, rất đẹp.

"Đã trở về?" Tạ Tuệ Lan thản nhiên nói.

"Ừm." Đổng Học Bân nhìn nhìn vào bên trong, thấp giọng nói: "Mẹ đâu?"

"Ở trong phòng." Tạ Tuệ Lan mở cửa cho hắn, "Ha ha, một ngày không trở về, nhớ Tạ tỷ anh hay không?"

"Có thể không nhớ sao?" Đổng Học Bân trợn trắng mắt, nói: "Bất quá anh càng nhớ mẹ hơn, Tuệ Lan, em nhanh chóng nói cho anh một chút, rốt cuộc tình huống là gì? Mẹ còn tức giận không?"

"Anh nói đi?" Tạ Tuệ Lan chỉ chỉ phòng nhỏ.

Lúc này, Cù Vân Huyên từ phòng bếp đi ra, "Tiểu Bân."

Đổng Học Bân vội hỏi: "Huyên di, làm cơm à?"

Cù Vân Huyên hơi ừ một tiếng, quan tâm nói: "Ngày hôm qua trời mưa, không dầm mưa chứ? Lạnh không? Mau tới đây cho em nhìn."

Đổng Học Bân động động cánh tay, "Anh không sao."

Cù Vân Huyên lo lắng, sờ sờ trên dưới, loay hoay hắn nửa ngày.

Tạ Tuệ Lan chớp mắt, "Vân Huyên, em có phải là quá sủng ái hắn?"

Cù Vân Huyên nhìn cô ấy, "Em vẫn đều rất bội phục chị Tuệ Lan, Tiểu Bân làm chuyện gì chị đều rất yên tâm, lỡ như hắn gặp chuyện không may thì làm sao bây giờ?"

Tạ Tuệ Lan cười nói: "Hắn là một đại tiểu tử, rèn đúc nhiều cũng tốt, ma luyện tính tình của hắn, nhiều ngăn trở, cũng không phải chuyện xấu."

Cù Vân Huyên không thích nghe, "Chị bỏ được, em còn luyến tiếc."

Tạ Tuệ Lan nói: "Tin tưởng chị, chị càng quan tâm hắn hơn so với em, bất quá quan tâm cũng chia phương pháp, đúng hay không?"

Thấy Tạ Tuệ Lan và Cù Vân Huyên muốn bắt đầu cãi nhau, Đổng Học Bân vội vàng nói: "Này này, anh nói Tuệ Lan, Vân Huyên, hai ngài đừng cãi nhau được không? Con người anh cũng không biết sống hay chết, cho anh mặt mũi, đều cho anh mặt mũi, trước giúp đỡ anh qua được cửa của mẹ, sau này các người nói gì anh đều nghe."

Tạ Tuệ Lan cười tủm tỉm nói: "Hai chúng ta cãi nhau lúc nào?"

Cù Vân Huyên cũng nói: "Chúng ta chỉ tâm sự mà thôi, cãi cái gì?"

Được, không ngờ anh em lại bị chơi xỏ như thế!

Đổng Học Bân dở khóc dở cười, "Vậy anh đi xem mẹ, các người trò chuyện trước. "

"Đi đi." Cù Vân Huyên bĩu môi, nói nhỏ: "Chị Loan ở trong phòng, anh nói chuyện cẩn thận một chút, ráng dỗ ngọt chị Loan."

Đổng Học Bân nói: "Anh biết."

Tạ Tuệ Lan cũng nhắc nhở nói: "Tư thái cúi thấp một chút."

"Ừm, vậy anh đi." Đổng Học Bân quay người lại, gõ cửa, vào phòng.

Trong phòng ngủ.

Loan Hiểu Bình đang ôm tiểu Thiên Thiên ngồi ở trên giường, đưa lưng về phía cửa, Đổng Học Bân cũng nhìn không thấy mẹ già là biểu tình gì, khẩn trương nói: "Mẹ."

Loan Hiểu Bình vẫn không nhúc nhích, không phản ứng hắn.

Đổng Học Bân nhanh chóng cười làm lành đi lên, bỏ đồ xuống, "Mẹ, biết mẹ gần đây giận con, đều là con không tốt, cái này, mua cho mẹ chút sản phẩm bảo vệ sức khỏe, hai ngày nay ngài bớt thời giờ ăn nhiều một chút, ngàn vạn lần đừng làm hại thân thể, con sẽ khó chịu trong lòng lắm."

Loan Hiểu Bình hừ nói: "Mày ước gì làm tao tức chết mà!"

Đổng Học Bân nóng nảy, "Mẹ coi mẹ nói cái gì vậy, con hiếu kính mẹ còn không kịp, sao có thể cố ý chọc mẹ? Lời này của mẹ làm con đau lòng quá."

"Mày đi ra ngoài, tao không phải không cho mày trở về sao?"

"Mẹ, con sai rồi, thật sai rồi, mẹ tha thứ cho con lần này đi."

"Sau này tao coi như không có đứa con này! Đi ra ngoài!"

Loan Hiểu Bình vừa ồn ào như thế, tiểu Thiên Thiên vốn đang ngủ lập tức bị đánh thức, mắt to đỏ lên, oa oa khóc rống lên.

Loan Hiểu Bình quýnh lên, "Không khóc không khóc, cháu gái ngoan của bà, đừng khóc."

Tiểu Thiên Thiên đâu nghe hiểu được cái này, vẫn là mở miệng khóc liên tục.

Đổng Học Bân ngược lại vui vẻ, ấy chà, mẹ già không phải ngày hôm qua còn mắng mình đụng vào Huyên di sao, sao lúc này khẩn trương lo lắng cho tiểu Thiên Thiên như thế? Đổng Học Bân vừa nhìn cái tình huống này, chỉ biết chuyện này mười phần là xong rồi, vì vậy mặt dày mày dạn ngồi xuống kề bên mẹ già, chạm chạm cánh tay mẹ già nói: "Mẹ, mẹ xem cháu gái của mẹ đều yêu thương ba của nó thế nào kìa, mẹ tạm tha cho con lần này đi, được không? Được không?"

Loan Hiểu Bình vẫn lấy tay chọc chọc tiểu Thiên Thiên, căn bản không để ý tới Đổng Học Bân, "Tiểu bảo bối, tiểu bảo bối của bà, đừng khóc, bà nhìn đều khó chịu."

"Mẹ."

"Mày đừng nói chuyện với tao!"

"Con gái của con còn ở chổ này, mẹ chừa chút mặt mũi cho con được không?"

"Mày còn biết sĩ diện? Mày làm chuyện này thì gọi là cái gì? Tự mày nói một chút đi!" Nhắc tới cái này, Loan Hiểu Bình lại nổi giận.

Đổng Học Bân lau lau mồ hôi, "Chuyện này quả thật là con sai, nhưng chuyện tình đã xảy ra, mẹ cũng phải cho con một cơ hội hối cải, hơn nữa, mẹ đổi một góc độ ngẫm lại đi, nếu như con không có gì với Huyên di, khụ khụ, cháu gái bảo bối của mẹ từ chỗ tới hả? Tìm đâu ra đứa nhỏ khả ái như thế? Mẹ nói đúng không?"

Loan Hiểu Bình không nói.

Đổng Học Bân nhéo nhéo mặt thịt của tiểu Thiên Thiên, "Thiên Thiên, nhanh nói nói lời hữu ích cho ba ba lời, van xin cầu tình bà nội đi."

Loan Hiểu Bình đẩy hắn một chút, "Mày đừng lăn qua lăn lại đứa nhỏ, nhéo dùng sức như vậy để làm gì?"

Đổng Học Bân oan uổng nói: "Con không dùng sức mà, mẹ đem Thiên Thiên cho con, con thử dỗ ngọt nó xem."

Loan Hiểu Bình trừng hắn, "Mày biết dỗ đứa nhỏ cái gì, suốt ngày chỉ biết đánh đánh giết giết."

"Mẹ còn không tin con, con ôm một cái là con bé nín ngay, mẹ tin hay không?" Đổng Học Bân bắt đầu chém gió nói: "Không tin mẹ cho con ôm đi."

Loan Hiểu Bình không khách khí nói: "Mày mà ôm vào, lại làm ngã đứa nhỏ."

Đổng Học Bân hoàn toàn bó tay, mẹ già đây là một giây đồng hồ cũng không buông Thiên Thiên ra, rất là thích.

Không lâu, cửa phòng ngủ bị Tạ Tuệ Lan đẩy ra, "Mẹ, ăn cơm đi, cơm đều được rồi."

Đối với Tạ Tuệ Lan, Loan Hiểu Bình rõ ràng không phải một thái độ với đối đãi con trai, ôn nhu gật đầu, "Khổ cực con cùng Vân Huyên." Cúi đầu hôn Thiên Thiên một cái, "Đi, cùng bà nội ăn cơm."

Tạ Tuệ Lan cười nói với Đổng Học Bân: "Coi mẹ kìa, từ đêm qua ôm cháu nội không buông tay, ôm đến bây giờ luôn."

Nghe vậy, trong ánh mắt Loan Hiểu Bình có chút áy náy, một tay kéo Tuệ Lan nói: "Tuệ Lan, mẹ cái này... Ài, đều là con mẹ có lỗi với con." Theo Loan Hiểu Bình xem ra, Tuệ Lan mới là con dâu của Đổng gia, nhưng hiện tại cô ấy lại ôm đứa nhỏ của Vân Huyên, Loan Hiểu Bình có thể là sợ Tuệ Lan có suy nghĩ.

Tạ Tuệ Lan khoát khoát tay, "Mẹ nói cái này làm gì? Con đã sớm nói cùng Vân Huyên rồi, Thiên Thiên cũng là con gái nuôi của con, cũng như con ruột của con."

Loan Hiểu Bình giọng căm hận nói: "Con yên tâm, mẹ không tha cho tên nhóc này đâu!"

Trong phòng bếp, Cù Vân Huyên bưng đồ ăn đi ra vội vàng buông xuống, sốt ruột nói: "Chị Loan, Thiên Thiên sao khóc?"

Loan Hiểu Bình nhìn Đổng Học Bân, "Đều là bị ba của nó làm cho tức giận!"

Đổng Học Bân trong lòng nói rõ ràng là mẹ ồn ào mới làm Thiên Thiên khóc, sao thành trách nhiệm của con?

Cù Vân Huyên cực kỳ khẩn trương, vội tiếp nhận con gái tới, nhưng vẫn không thấy hiệu quả.

Cuối cùng vẫn là Tạ Tuệ Lan cười dài đưa tay, "Đây, cho chị thử xem."

Cù Vân Huyên chậm rãi đưa cho cô ấy, "Cẩn thận một chút."

Nhận được trong tay, Tạ Tuệ Lan mang theo nụ cười, nhìn con mắt của đứa nhỏ, chậm rãi lắc lắc, "Tiểu bảo bối, nào, cười một cái cho mẹ nuôi xem, ha ha."

Tiểu Thiên Thiên chớp chớp con mắt nhìn nhìn Tạ Tuệ Lan, dĩ nhiên thật sự ngừng khóc, thậm chí còn kêu nha nha lên, cầm lấy quần áo của Tạ Tuệ Lan chơi đùa.

Tạ Tuệ Lan cũng vui vẻ đùa với con bé, đem ngón tay trêu chọc.

Loan Hiểu Bình và Đổng Học Bân nhất thời kinh ngạc không ngớt, sao nghe được Tuệ Lan nói?

Cù Vân Huyên cười khổ nói: "Nhìn kia, đứa nhỏ này còn thân với mẹ nuôi của nó hơn cả mẹ ruột."

Tạ Tuệ Lan vuốt đầu của Thiên Thiên giải thích: "Ha ha, thật ra các người cũng là quá khẩn trương với đứa nhỏ, biểu tình cũng tự nhiên lộ ra, đứa nhỏ đừng thấy là nhỏ, nhưng cái gì cũng đều biết, xem hiểu biểu tình của chúng ta, chị cười tủm tỉm với nó, con bé cũng cảm giác được, tự nhiên là ngừng khóc."

Loan Hiểu Bình gật đầu, "Là cái đạo lý này, tới, để mẹ ôm."

Đổng Học Bân đổ mồ hôi, lại nữa rồi, "Mẹ, con nghĩ, chúng ta nghĩ không thể quá sủng ái Thiên Thiên, nếu không có thể không tốt với việc trưởng thành của con bé, con thấy trong sách đều nói như vậy."

Loan Hiểu Bình trừng mắt nói: "Mày biết cái gì? Mày từ dưới đất chui lên sao? Tao trông mày nhiều năm như vậy, cái gì không biết?"

Đổng Học Bân đầu hàng nói: "Con sai rồi, sai rồi, mẹ đều đúng."

Trên bàn cơm, mọi người đều ngồi xuống.

Chủ vị đương nhiên là Loan Hiểu Bình của, Đổng Học Bân cung kính đem mẹ già mời tới. Bất quá Loan Hiểu Bình vẫn ôm tiểu Thiên Thiên không buông tay, ôm con bé ăn, ngay cả Cù Vân Huyên và Tạ Tuệ Lan khuyên vài câu, Loan Hiểu Bình cũng không nghe, còn giống như có chút mất hứng.

Mọi người vừa nhìn, cũng chỉ cười khổ không thôi không nói chuyện nữa.

Trong lúc đó, Đổng Học Bân tự mình rót cho mình ba ly rượu đế, giơ lên với mấy người nói: "Mẹ, Tuệ Lan, Vân Huyên, ba ly rượu này tôi trước kính các người, cho là tôi bồi tội cho các người, tôi biết tôi phạm vào không ít lỗi, tôi cũng không dám cầu các người tha thứ, nhưng rượu này tôi phải uống."

Ừng ực ừng ực, một ly uống xong.

Trong dạ dày Đổng Học Bân nhất thời cuồn cuộn, tửu lượng của hắn lúc đầu vốn không được.

Loan Hiểu Bình vừa nhìn, trong mắt đau lòng một chút, nói với Tuệ Lan và Vân Huyên nói: "Đừng cho hắn uống, lấy cái ly đến đây, chỉ biết thể hiện!"

Đổng Học Bân không nghe theo, từng ngụm từng ngụm uống hết một ly!

Loan Hiểu Bình cả giận nói: "Nói đừng uống nữa, qua rồi thì cho qua, mặc kệ thế nào, con cũng đều là từ trong bụng mẹ đi ra ngoài, mẹ còn có thể không nhận đứa con này sao?"

"Mẹ!" Đổng Học Bân vành mắt đỏ lên.
Bình Luận (0)
Comment