Quyền Tài

Chương 907

Buổi chiều.

Mặt biển sóng nhộn nhạo, nhiệt độ có chút lạnh.

Trong khoang thuyền quân hạm, một khoang một người.

Đổng Học Bân cưng chiều thay tã cho con gái, sau đó cầm bình sữa ôn nhu cho con uống sữa. Quân hạm bắt đầu quay về nước cộng hoà, cách trở về lục địa ước chừng còn có thời gian chừng hai ngày, nghĩ sắp về nhà, Đổng Học Bân tâm tình cũng tốt lên, sau khi cho uống sữa xong liền ôm con gái ở trong phòng chơi đùa, trong chốc lát giả sói hù dọa Tiểu Thiên Thiên, trong chốc lát lại giả dê con chơi với nó. Quân hạm thuận tiện tự nhiên so với thuyền hàng đầy đủ hơn, chẳng những hoàn cảnh thoải mái, giường êm, thậm chí ngay cả lò vi ba cùng máy nước nóng cũng đều có.

“Chúng ta trở về nhà, có cao hứng không?”

“Nha nha, nha nha!”

“Con gái bướng bỉnh, lại nhéo tai của ba ba”.

“Y y! Y y!”

“Ha ha, cẩn thận ba ba đánh cái mông của con!”

Lúc này, thùng thùng hai tiếng, cửa bị người từ bên ngoài gõ.

Đổng Học Bân đang bị con gái nhéo tai, ôm đứa nhỏ quay người nhìn qua, tóc hắn sớm bị Thiên Thiên cào cho lộn xộn, bộ dáng rất là chật vật.

Đi vào là một nữ quân nhân tuổi còn trẻ, nàng kính một cái quân lễ, nghiêm túc nói: “Đổng tiên sinh, hạm trưởng nói anh đi qua một chút, mời”.

“Chuyện gì?”

“Cái này tôi cũng không rõ ràng lắm”.

“Ồ, vậy được”.

“Anh đi theo tôi, bên này”.

...

Ở bên kia.

Hạm trưởng đang gọi điện báo cáo tình huống, “Đại khái chính là như vậy, con tin được cứu trở về không thiếu một ai, con tin cùng chúng ta đều không có ai thương vong, tiền chuộc cũng được thu hồi lại, chẳng qua hai mươi mốt hải tặc toàn bộ đã chết, hiện tại chuẩn bị trở về địa điểm xuất phát, Hùng tư lệnh, mời ngài cho chỉ thị!”

Đầu kia là Phó Tư lệnh hải quân Hùng Lịch Bình, nghe xong báo cáo, Hùng Lịch Bình có chút khó hiểu, “Anh nói con tin bị bắt cóc trên thuyền hàng có người một mình giết sạch hai mươi mốt hải tặc?”

Đại tá nghiêm nghị nói: “Là như thế!”

“Vậy lần này hải tặc tổng cộng bao nhiêu người?” Hùng Lịch Bình hỏi.

“Tổng cộng... tổng cộng hai mươi mốt người”.

“Ồ, các người một quân hạm hỏa pháo cùng súng bắn tỉa đều không có biện pháp làm gì hải tặc, hắn một dân chúng bình thường lại đánh gục hai mươi mốt tên hải tặc?”

Đại tá nghe vậy, mặt có chút không nhịn được, quả thật, bọn họ lần này thật sự có điểm mất mặt, thời điểm hai bên nổ súng bọn họ thật sự là một hải tặc cũng không đánh gục, đừng nói là bắn chết, chính là ngay cả súng cũng không thương đến hải tặc, từ đầu tới đuôi đều là đánh yểm trợ cho Đổng Học Bân, thậm chí hai tay súng bắn tỉa cũng không giúp gì được, chuyện này đại tá hiện tại cũng không có biện pháp chấp nhận, nhưng mặc kệ như thế nào đây đều là sự thật, vì thế đại tá nói: “Cái Tiểu Đổng kia hẳn là không phải người thường, tôi hỏi tên hắn, hắn không nói gì, chỉ nói hắn gọi là Tiểu Đổng, là người của Ủy ban kỷ luật”.

“Ủy ban kỷ luật? Nhân viên công vụ quốc gia?”

“Ừm, hắn là nói như vậy”.

Hùng Lịch Bình nghe vậy, lại có điểm không nói gì được, như thế nào càng nói càng thái quá? Nếu là một quân nhân còn dể nói, nhưng một nhân viên công vụ Ủy ban kỷ luật cả ngày làm văn phòng chỉ bằng lực một người sức chiến đấu lại có thể còn hơn một quân hạm, vọt trong mưa bom bão đạn tới thuyền hải tặc, một mình giết chết hơn hai mươi hải tặc? Chẳng những lông tóc vô thương còn cứu toàn bộ con tin ra? Cái này gọi là cái gì!

“Anh xác định?” Hùng Phó Tư lệnh hỏi một lần cuối cùng.

Đại tá khẳng định nói: “Tôi xác định, trường hợp vừa rồi rất nhiều người đều thấy, Hùng Tư lệnh, có thể có ngành khác tham dự lần hành động này hay không?”

Hùng Lịch Bình nói: “Lần này chỉ phái các anh, không có người khác tham gia”.

“Đúng rồi, Tiểu Đổng kia nói là tìm con gái của anh ta, chính là đứa trẻ mấy tháng tuổi bị bắt cóc kia, vậy xem ra, hẳn là chính anh ta một mình tham dự tiến vào tìm kiếm con gái, bất quá hắn nói mình là người ủy ban kiểm tra kỷ luật, cái này có khả năng không thể tin” Đến hiện tại, đại tá còn không quá nguyện ý thừa nhận đám người mình còn không bằng một nhân viên công vụ Ủy ban kỷ luật, muốn nói là người cục công an bọn họ còn có thể thoáng chịu phục một ít, dù sao cục công an còn có chút luyện tập một chút, nhưng người Ủy ban kỷ luật? Vậy thật sự có điểm không thể chịu nổi.

Hùng Lịch Bình ngẩn ra, “Con gái?”

“Đúng” Đại tá nói.

“Con gái anh ta là đứa trẻ đó?” Hùng Lịch Bình lẩm bẩm một câu, có chút đăm chiêu nói: “Mặc kệ thế nào, nhiệm vụ đã hoàn thành, vất vả các đồng chí!”

“Không vất vả!”

“Chấp thuận trở về địa điểm xuất phát!”

“Rõ!”

Hùng Lịch Bình lại nói, “Người kia, các anh tìm người theo dõi 24/24, tìm hiểu hắn, nếu hắn có hành động gì kỳ quái, vạn bất đắc dĩ trước đem hắn khống chế lại, mọi việc chờ mọi người về nước rồi nói sau, thân phận hắn đến lúc đó cũng không khó tra!”

“Rõ ràng!”

“Tôi sẽ hướng lên trên xin phê chuẩn, lần hành động này ghi tập thể các anh một lần nhị đẳng công, thay tôi hướng các đồng chí hỏi thăm sức khỏe!”

“Cảm ơn thủ trưởng!”

...

Bên ngoài.

Nữ quân nhân dẫn Đổng Học Bân đi tới phòng hạm trưởng.

Một đường, không ít quân nhân đi ngang qua đều ở lấy ánh mắt tò mò nhìn Đổng Học Bân, có chút là vụng trộm nhùin hắn, có chút lại là nhìn chằm chằm vào hắn.

Tiểu Thiên Thiên đôi mắt đỏ lên, cái miệng nhỏ muốn khóc.

Đổng Học Bân trong lòng nói các người nhìn chúng tôi để làm cái gù, nhìn đến làm cho con gái của tôi dọa khóc!

Đổng Học Bân thừa dịp Thiên Thiên còn chưa có khóc, cuống quít đem nàng cử cao lên đỉnh đầu, “Đến, ba ba cử cao cho con, cử cao cao, không khóc không khóc”.

Tiểu Thiên Thiên mê mang chớp chớp đôi mắt to đáng yêu.

Đổng Học Bân cười đem nàng bắt lấy, sau đó lại rất nhanh cử lên trên, “Oo, cử cao lên, tiểu công chúa chúng ta muốn bay lên”.

Tiểu Thiên Thiên phát ra một tiếng cười khanh khách vui vẻ.

Đổng Học Bân hôn nhẹ lên trán của con, “Chút khóc chút vui, không biết nên như thế nào mới cao hứng?”

Tiểu Thiên Thiên không để ý tới ba ba, giơ tay lên, nha nha kêu to, bộ dáng thực sốt ruột.

Đổng Học Bân vừa thấy liền rõ ràng, đây là còn muốn mình cử cao, vì thế hắn lại đem con gái cử lên cao.

Tiểu Thiên Thiên cũng không sợ hãi, ngược lại thực vui, miệng cười đến không ngậm lại!

Thấy một màn như vậy, nữ quân nhân dẫn đường bên cạnh cũng lộ ra một nụ cười, đối với Tiểu Thiên Thiên chớp chớp mắt.

...

Phía trước chính là phòng hạm trưởng.

Trong phòng cũng không có người, nữ quân nhân đưa Đổng Học Bân vào liền chỉ chỉ sô pha, “Hạm trưởng bảo anh chờ một chút, anh ta lập tức sẽ tới”.

Đổng Học Bân gật gật đầu, đem con đặt ở sô pha để cho tự chơi, cánh tay có điểm mệt mỏi, Đổng Học Bân liền trái phải động hoạt động vài cái, sau đó lấy ra di động mở máy, vừa thấy, cũng không có tín hiệu, chỉ có hơi hơi một vạch, còn đứt quãng như có như không, như vậy căn bản đánh không được điện thoại, Đổng Học Bân liền đối với nữ quân nhân nói: “Có thể cho mượn thiết bị của mọi người dùng một chút hay không? Tôi muốn cùng trong nhà báo bình an” Đổng Học Bân không muốn làm cho người trong nhà sốt ruột chờ, cũng muốn nói cho mọi người biết tin tức tốt mình đã cứu Thiên Thiên trở về.

Nhưng nữ quân nhân lại nói: “Anh nên hỏi hạm trưởng, cái này tôi không làm chủ được”.

Cửa bỗng nhiên mở ra, hạm trưởng quân hàm đại tá kia đi đến, “Hỏi tôi cái gì?”

Nữ quân nhân nói: “Đổng tiên sinh muốn mượn thiết bị thông tin của chúng ta cùng trong nhà liên hệ”.

Đại tá nhìn nhìn Đổng Học Bân, “Đồng chí, cái này chỉ sợ không được, thiết bị quân dụng chỉ có thể dùng cho công tác liên lạc quân dụng, quy củ không cho phép bên ngoài mượn”.

Đổng Học Bân nghĩ lại cũng đúng, “Bỏ đi, không có việc gì, tôi chờ di động tôi có tín hiệu rồi nói sau”.

Đại tá bỗng nhiên nói: “Di động của anh trước giao cho chúng tôi bảo quản, ngượng ngùng đồng chí, chúng ta khả năng còn phải xét người anh một chút, mời anh phối hợp”.

Đổng Học Bân nhíu mày, “Soát người? Có ý tứ gì?”

Đại tá cũng là làm theo phép, “Chúng ta hiện tại tạm thời không có biện pháp xác nhận thân phận của anh, cho nên cái này cũng là trình tự tất yếu, xin anh thông cảm một chút”.

“Ô, cái này ta thật thông cảm không được.” Đổng Học Bân là người nào, đều là ăn mềm không ăn cứng, đừng nói đại tá, chính là một tướng quân đứng ở trước mặt hắn, hắn nói mắng cũng liền mắng, chỗ nào còn quản ngươi là ai? Huống hồ hắn vừa giúp đỡ quân hạm bắt hải tặc cứu con tin, đảo mắt sẽ xét người tôi? Các ngươi là thái độ gì? Cho dù là quy củ cũng phải giảng một chút nhân tình? Tôi muốn là phần tử không hợp pháp tôi có khả năng sẽ giúp đỡ các người cứu con tin sao?

Đại tá cau mày.

Nữ quân nhân lập tức nghiêm mặt, tiến một bước muốn mạnh mẽ soát người, chấp hành mệnh lệnh.

Đổng Học Bân nhìn cũng không thèm nhìn, đưa tay đùa với con gái, hắn căn bản là không đem sức chiến đấu của hai người này để vào mắt.

Đại tá đưa tay ngăn cản nữ quân nhân, thật ra hắn đối với Đổng Học Bân cũng không có ác ý gì, vừa muốn nói cái gì, máy liên lạc trong phòng vang lên.

Đại tá thu hồi ánh mắt đi qua, “Là tôi”.

“Hạm trưởng, Tạ Phó Chủ nhiệm Tổng cục chính trị tìm ngài”.

“Tạ Chủ nhiệm? Tiếp nhận qua đây!”.

Tổng chính Tạ Chủ nhiệm? Nhị đẳng công tập thể nhanh như vậy liền phê xuống? Hơn nữa là Tạ Phó Chủ nhiệm tự mình thông báo?

Đại tá có chút được yêu mà sợ, điênh thoại vừa nối, lập tức đứng thẳng thân mình cung kính nói: “Thủ trưởng ngài khỏe, tôi là hải quân 37…”

Không đợi hắn tự giới thiệu, thanh âm trung niên đối diện bên kia liền ngắt lời nói: “Tiểu Đổng mà Hùng Tư lệnh các anh nói kia có hay không? Anh kêu anh ta lại một chút!”

Tiểu Đổng?

Đại tá hơi giật mình, nhưng căn bản không dám hỏi nhiều, phục tùng mệnh lệnh xoay người nhìn về phía Đổng Học Bân cách đó không xa, “Tổng chính thủ trưởng tìm anh”.

Đổng Học Bân cũng hồ nghi nháy mắt mấy cái, thủ trưởng quân đội? Tìm mình để làm chi?

Cái nữ quân nhân kia cũng vẻ mặt kỳ quái, nhìn Đổng Học Bân vài lần, Tổng chính Phó Chủ nhiệm, người này quân hàm so với Hùng Phó Tư lệnh còn muốn cao hơn.

Đổng Học Bân đi đến tiếp máy, “Alo”.

Đầu kia thanh âm có chút uy nghiêm, “Cậu là Tiểu Đổng? Cậu là Tiểu Đổng nào?”

Thanh âm này có điểm quen tai? Đổng Học Bân chớp chớp mắt, “Cái gì Tiểu Đổng nào? Ngài là ai?”

“...Tôi Tạ Quốc Kiến!”

Tạ Quốc Kiến?

Nhị thúc của Tuệ Lan??

Vừa nghe, Đổng Học Bân thiếu chút nữa ngất xỉu đi, thật không tốt ý tứ ho khan một tiếng, khí thế cũng giảm xuống một ít, “...Nhị thúc, khụ khụ, là tôi”.

Tạ Quốc Kiến cười mắng: “Tôi đã biết là tiểu tử cậu! Quả nhiên!”

Nhưng Đổng Học Bân xưng hô làm cho đại tá cùng nữ quân nhân bên cạnh hai mắt đều có chút tối đi!

Nhị thúc?

Cái tình huống gì??

Nhị thúc Tiểu Đổng này là Phó Chủ nhiệm Tổng chính!?
Bình Luận (0)
Comment