Quyền Tài

Chương 912

Sau buổi trưa.

Ở sân bay.

Sau khi tạm biệt nữ quân nhân, Đổng Học Bân đi nhanh vào sân bay, sau khi đi qua bắt đầu làm thủ tục bay, thẻ đăng kí cũng rất nhanh dùng chứng minh thư lấy đến, Nhị thúc của Tuệ Lan sớm đã sắp xếp cho anh công việc thoả đáng, nhưng lúc đến lượt Tiểu Thiên Thiên lại có chút phiền phức, tuy rằng trẻ con không chiếm chỗ ngồi trên máy bay, tiền vé cũng chỉ bằng 10% vé người lớn, nhưng Đổng Học Bân không có mang giấy khai sinh của Tiểu Thiên Thiên, cho nên có một chút khúc mắc.

“Tiên sinh, xin mời ông đưa ra giấy khai sinh của cháu bé”.

“Tôi đã nói rồi, lúc tôi đi không mang theo, dàn xếp một chút có được hay không?”

“Thật xin lỗi, nếu không có giấy khai sinh thì cháu bé thực sự không được phép đăng kí”.

“Không phải phiền toái như vậy chứ? Tôi nói các cô làm việc linh hoạt một chút có được không? Con tôi bị người khác bắt cóc, ở một thành phố khác mới tìm được, tôi làm sao có thể mang giấy khai sinh cùng được?”

“Thật xin lỗi, bên này của chúng tôi có quy định, không có giấy khai sinh không được làm thủ tục bay”.

“Tôi nói cô sao vậy chứ? Cô nếu không làm được để tôi gọi lãnh đạo của các cô tới”.

Nhân viên làm việc nghe vậy lại không để ý đến anh, vẫn giữ phong cách làm việc, bắt đầu làm thủ tục cho người phía sau.

Cuối cùng Đổng Học Bân thấy máy bay sắp bay, cũng có chút phiền, rõ ràng gọi điện thoại cho bố của Tuệ Lan, Bí thư thị uỷ Bắc Kinh –Tạ Quốc Bang.

“Alo, bố, con Tiểu Đổng đây”.

“Rời thuyền rồi sao”.

“Con vừa xuống, đang sắp ngồi máy bay”.

“Mau về đi, mẹ con và Tuệ Lan đang thật lo lắng cho con đó”.

“Ba, là thế này, con không mang giấy khai sinh đứa nhỏ, bọn họ không cho làm thủ tục”.

“Giấy khai sinh sao? Được rồi, con chờ một chút, để ba gọi điện hỏi thăm sân bay một chút”.

“Được, vậy phiền ba rồi”.

Gác điện thoại xong chưa đầy mười phút sau, người phụ trách cao nhất ở sân bay vội vội vàng vàng chạy lại đây, đằng sau còn có vài lãnh đạo sân bay: “Vị nào là Đổng tiên sinh? Vị nào là Đổng tiên sinh?”

“Là tôi” Đổng Học Bân tiến lên một bước nói.

Vừa thấy đứa nhỏ trong lòng của Đổng Học Bân, người phụ trách sân bay nhất thời khách sáo nói: “Thật xin lỗi Đổng tiên sinh, làm chậm thời gian của anh, như vậy đi, tôi đưa anh lên máy bay”.

Đổng Học Bân nói: “Vậy cảm ơn”.

“Anh khách sáo rồi, là việc nên làm mà” Người phụ trách nói.

Phía sau, một người lập tức nói với nhân viên làm việc kia: “Còn nhìn cái gì? Mau làm thủ tục đi”.

Nhân viên công tác ở sân bay kia nhìn thấy nhiều lãnh đạo như vậy đến đây, không khỏi có chút kinh ngạc, nhìn Đổng Học Bân một cái, cũng không dám hỏi nhiều cái gì, lập tức làm xong thủ tục đăng kí cho trẻ nhỏ, trong lòng thầm nói đây là ai không biết? Sao lại có thể kinh động đến nhiều lãnh đạo như vậy? Nhân viên công tác này bây giờ mới biết được cái gì là “đừng nhìn mặt mà bắt hình dong”, nhìn qua tướng mạo bình thường, ai ngờ người ta một cú điện thoại liền gọi lãnh đạo sân bay tới.

Cuối cùng, Đổng Học Bân bị vài người phụ trách sân bay đi trước sau đưa lên máy bay, đi một đường ngoại giao vui vẻ, ngay cả kiểm tra an ninh hỏi trình tự đều qua loa, vốn là vé ở khoang thương nhân, sau đó lại được người phụ trách sân bay sắp xếp cho vào một khoang hạng nhất. Không lạ gì là người ở sân bay đều coi trọng Đổng Học Bân, mới vừa gọi điện một cái nhưng là một viên thư kí của một uỷ viên cục chính trị tự mình gọi đến, phân lượng này làm cho bọn họ đều hiểu.

Một cuộc nói chuyện vui vẻ xong, Đổng Học Bân mới bảo lãnh đạo sân bay trở về.

Ngồi ở khoang hạng nhất, Đổng Học Bân ôm lấy con, hơi hơi nheo lại ánh mắt chợp mắt một chút, Tiểu Thiên Thiên cũng tựa vào lòng ba ba mà ngủ.

Máy bay bay lên.

Nhưng có thể là do vấn đề áp suất, máy bay vừa bay lên, Thiên Thiên liền oà khóc lớn.

Đổng Học Bân hoảng hốt vội dỗ dành con, lại đưa cho con mấy món đồ chơi, lại dùng râu cọ cọ.

Một lát sau, Tiểu Thiên Thiên mới khôi phục lại bình tĩnh, yên lặng nhắm mắt lại, chậm rãi ngủ.

Một tiếng.

Ba tiếng.

Năm tiếng.

Buổi chiều hơn năm giờ, máy bay mới hạ xuống sân bay thủ đô.

Nhìn bầu trời Bắc Kinh ở bên ngoài, Đổng Học Bân vô cùng xúc động, hung hăng duỗi người một cái, ha ha ha, mình lại trở lại rồi.

Cảm giác về nhà thật thích.

Rốt cuộc có thể cùng người trong nhà qua một năm ổn định.

Máy bay dừng lại, Đổng Học Bân liền bế con đứng tại chỗ không nhúc nhích, trước cầm bình sữa cho con ăn, để con ăn thật no, Đổng Học Bân sợ tới lúc xuống máy bay đông quá, cho nên cũng không sốt ruột đi xuống, chờ toàn bộ mọi người trong khoang hạng nhất đi ra hết, Đổng Học Bân mới cất đi bình sữa, trên người cũng không mang hành lí gì, từ từ trực tiếp ôm Tiểu Thiên Thiên xuống máy bay, vào trong sân bay.

Phía trước đã không có ai.

Nhưng đúng lúc Đổng Học Bân muốn ra sân bay bắt xe về nhà, vài bóng người quen thuộc đột nhiên xuất hiện ở trước mắt.

Tạ Tuệ Lan, Cù Vân Huyên, Loan Hiểu Bình, Cù phụ mẫu, mấy người bọn họ thế nhưng tất cả đều ở lại đây, đang ở ngoài cửa chờ Đổng Học Bân.

Đổng Học Bân vừa nhìn thấy, vội vàng đi nhanh lên: “Mẹ, mọi người sao lại đến đây?”

Loan Hiểu Bình thấy hai cha con liền nghẹn ngào cổ họng, không để ý đến con, vội vàng chạy lại, một tay bế Tiểu Thiên Thiên, nước mắt rơi xuống nói: “Cháu nội ngoan của bà, có bị gì hay không? Có bị thương không? Cháu hù chết bà nội rồi”.

Tiểu Thiên Thiên vui vẻ, oa oa kêu quờ quạng bà nội.

Loan Hiểu Bình nhất thời nín khóc, mỉm cười nói: “Thật ngoan, thật ngoan, nhớ bà nội phải không?”

Lúc này, ông bà Cù và Cù Vân Huyên một nhà cũng vội đi lên, nói với Tiểu Thiên Thiên, cuối cùng bà Cù cũng bế Tiểu Thiên Thiên một lát, sau đó lại đến lượt Cù Vân Huyên bế. vết thương của Huyên Di xem ra đã khỏi hơn nửa, cơ bản không sao, nhìn đến con gái của chính mình, Cù Vân Huyên lúc ấy liền vô cùng vui sướng mà khóc, ôm vào trong ngực không chịu buông ra, hôn một cái lên mặt Tiểu Thiên Thiên

“Con doạ chết mẹ mất. Con doạ chết mẹ rồi”.

Vừa nhìn thấy mẹ khóc, Tiểu Thiên Thiên cũng mở to miệng, khóc oa oa

Cù Vân Huyên vội dỗ con: “Đừng khóc, đừng khóc, về nhà rồi, không sao rồi, không sao rồi”.

Thậm chí đến ngay cả Tạ Tuệ Lan cũng đi tới trước mặt con gái nuôi của mình, cưng chiều nhéo mũi tiểu tử kia: “Vật nhỏ, nhớ mẹ nuôi không? Hả?”

“Nha nha”.

“Nhớ phải không? Cũng coi như mẹ nuôi không thương lầm con đi”.

“Y y”.

“Ha ha, thật ngoan nha”.

Tất cả mấy người đều vội vàng hôn hít đứa nhỏ, liền đem Đổng Học Bân một người đứng ở phía sau cùng, Đổng Học Bân ho khan thật mạnh một tiếng, lúc này mới khiến mọi người chú ý.

Tạ Tuệ Lan hình như là cố ý tức giận với hắn, cười tủm tỉm nói: “A, anh cũng ở đó à?”

Đổng Học Bân thiếu chút nữa ngất xỉu đi, đứa nhỏ đều là tôi mang về, tôi có thể không ở đây sao?

Vẫn là Cù Vân Huyên thương hắn, sau khi đưa con cho Tuệ Lan, cô lập tức đi tới vuốt vuốt cánh tay Đổng Học Bân nói: “Anh có làm sao không? Có bị thương tới chỗ nào không?”

Đổng Học Bân cười nói: “Mấy hải tặc mà thôi, anh có thể bị thương sao?”

Cù Vân Huyên trừng mắt nhìn anh nói: “Anh lại thể hiện đi. Ai bảo anh đi chứ?”

Cù phụ cũng phê bình nói: “Tiểu Bân, con đi biển cứu Thiên Thiên, con cũng phải nói với chúng ta một tiếng chứ, con có biết chúng ta lo lắng cho con thế nào không hả?”

Đổng Học Bân vội vàng nói: “Chuyện này là con gây ra, con gái đương nhiên là nên do tự tay con cứu về, bằng không con cũng không còn mặt mũi nào mà về nhà nữa”.

Trước lúc sắp đi Đổng Học Bân liền lược qua chút lời để lại, nếu hắn không cứu được Thiên Thiên trở về, cả đời này sẽ không trở về, hiện tại hắn rốt cuộc đã hoàn thành được lời hứa rồi.

Tạ Tuệ Lan cười cười: “Tiểu tử này biết giữ lời, em nghe nói hai mươi mấy hải tặc ngay cả lông đều không động được tới anh ấy, anh ấy rất có chủ ý của chính mình, chưa bao giờ cần người khác lo lắng đâu”.

Đổng Học Bân đổ mồ hôi, trong lòng nói mọi người vẫn là nên lo lắng cho tôi một chút có được không?

Loan Hiểu Bình rốt cuộc nói: “Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi, đều về nhà đi, trở về nhà lại nói”.

Mọi người đều gật đầu, đi ra ngoài sân bay, Thiên Thiên vẫn là nhân vật chính, tất cả mọi người đều vây quanh bé, Đổng Học Bân chỉ có thể bất đắc dĩ đi ở phía sau cùng.

Bên ngoài.

Một chiếc Rover đậu ở chỗ này

Tạ Tuệ Lan lên lái xe, những người khác cũng đều lên xe.

Nhưng mà Rover chỉ có năm chỗ ngỗi, đứa nhỏ không chiếm bao nhiêu, coi như là 6 người, bọn họ vài người vừa vặn vừa ngồi đủ, nhưng duy nhất chỉ thừa lại Đổng Học Bân một người, chờ tới lúc hắn muốn đi lên lại phát hiện không có chỗ nữa, lại không thể bảo Vân Huyên ngồi trên chân mình? Vậy cũng quá tải.

Mọi người cũng phát hiện ra vấn đề này, đều nhìn về phía Đổng Học Bân.

Đổng Học Bân ho khan một tiếng: “Vậy đi, con đi bắt xe, con bắt xe đi theo mọi người”.

Ai cũng không khách khí với Đổng Học Bân, cửa xe lập tức bị Loan Hiểu Bình đóng lại.

Đổng Học Bân trong lòng nói vị trí ở nhà của anh em là càng ngày càng thấp đi, nhưng hắn cũng biết, mẹ, Tuệ Lan và Vân Huyên là trách mình không từ biệt mà đi, không nói gì liền trực tiếp mạo hiểm sinh mạng đi biển, đây mới là nguyên nhân chính bọn họ sắc mặt từ bỏ mình, quên đi quên đi, mặt lạnh thì là mặt lạnh đi, ai bảo anh em có sai trước, tôi không chấp nhặt với mọi người.

Bắt một chiếc tắc xi, Đổng Học Bân bảo lái xe đuổi kịp chiếc Rover phía trước.

Lúc chiều tối, xe lái vào một khu biệt thự, đúng là biệt thự trước kia Đổng Học Bân mua cho mẹ.

Thanh toán tiền xong, Đổng Học Bân mở cửa xe taxi đi xuống, ngay sau đó chợt nghe thấy đằng trước có tiếng Thiên Thiên khóc oa oa, Loan Hiểu Bình chính là cuống quít vây quanh.

Đổng Học Bân vội bước nhanh đi lên.

“Sao vậy, sao vậy?” Đổng Học Bân nói.

“Đứa nhỏ khóc đã lâu, dỗ thế nào đều không nín” Cù Vân Huyên ôm Thiên Thiên một cái lắc lắc nói: “Ngoan, ngoan nào”.

“Để tôi thử xem” Tạ Tuệ Lan nhận đứa nhỏ, cười hi hi dỗ dành, nhưng vẫn không có hiệu quả.

“Hay là anh đến đi’ Đổng Học Bân không khỏi phân trần bế đứa nhỏ từ trong lòng Tuệ Lan ra, cúi đầu một cái, lại dùng râu cọ con gái, cọ lên con vài cái.

Tiểu Thiên Thiên mắt mọng nước nhìn ba ba, một lát liền không khóc nữa.

Đổng Học Bân vui vẻ giơ Thiên Thiên lên trên đỉnh đầu nói: “Lên cao nào, lên cao nào”.

Tiểu Thiên Thiên kêu nha nha, vui vẻ cười khanh khách, chẳng những không khóc nữa, mà còn quờ quạng đôi tay bé nhỏ trên không trung, vô cùng đáng yêu.

Đổng Học Bân giơ con lên cười ha ha nói: “Tiểu tử kia là nhớ anh, vẫn là yêu ba ba”.

Mọi người đều nhìn Đổng Học Bân, biểu tình không đồng nhất.

Đổng Học Bân vui vẻ, những ngày nay ở cùng con gái lâu như vậy, Đổng Học Bân đã dần dần nắm chắc mạch đập của Thiên Thiên rồi, dỗ dành đứa nhỏ tất nhiên là thuận buồm xuôi gió.

Ha ha, rốt cuộc chứng minh cảm giác có sự tồn tại của anh em rồi.
Bình Luận (0)
Comment