Quyền Tài

Chương 970

Sau giờ ngọ.

Trong phòng họp nhỏ của phòng giám sát Ủy ban kỷ luật,.

Đổng Học Bân vỗ một phần văn kiện trên bàn nói với mọi người: “Đại khái chính là như vậy, La Chủ nhiệm, Lưu Chủ nhiệm, cụ thể phân công các thế nào mọi người thương lượng một chút đi, chuyện này lãnh đạo tỉnh mười phần coi trọng, mọi người đồng tâm một chút, hai ngày tới đây chúng ta kéo dài thời gian tan ca một chút, tranh thủ dùng tốc độ nhanh nhất điều tra ra kẻ nào khả nghi, đem chứng cớ thu thập lại, chờ vụ án này kết thúc, chúng ta lại tiếp tục nghỉ ngơi bình thường, đến lúc đó tôi xin cấp trên thưởng cho mọi người, đều có phần” Đổng Học Bân đến lúc này, có chút nói không rõ ràng, không thể nói thoải mái ra ngoài, xin thưởng ở đây hiển nhiên chính là xin tiền thưởng.

Mọi người đều rất nhiệt tình

Lĩnh nhiệm vụ, đều đi xuống hành động.

Nhất là Lưu Hán Khanh, qua sự việc ngày hôm qua, thái độ của hắn đối với Đổng Học Bân quay một trăm tám mươi độ, buổi sáng bắt đầu liền chủ động tìm Đổng Học Bân báo cáo công tác, mọi người đều nhìn ra được, Lưu Hán Khanh bị ân cứu mạng của Đổng Chủ nhiệm làm cho xúc động, rõ ràng là muốn dựa vào Đổng Chủ nhiệm, còn có một vài khoa viên khác lúc trước theo Ninh Thiếu Dương và Lưu Hán Khanh không phục Đổng Học Bân thế như bây giờ tất cả đã hoàn toàn khuất phục Đổng Học Bân, đi theo một lãnh đạo luốn sẵn sàng dung bất cứ giá nào, kể cả hy sinh tính mạng để bào vệ an toàn cho nhân viên của mình, trong lòng mọi người đều đặc biệt kiên định, lần này, phòng giám sát Ủy ban kỷ luật thành phố đã rất đoàn kết, trước đó chưa từng đoàn kết như thế.

Quả thật, Đổng Học Bân làm việc có chút thiếu đạo đức, có chút xúc động, có chút đắc tội với người khác, không thích người khác hận anh thấu xương, nhưng Đổng Học Bân đối đãi với bằng hữu và cấp dưới của mình vẫn là không có gì phải nói, Đổng Học Bân đã dung hành động của mình để chứng minh điều này rồi.

Một lãnh đạo có thể lấy sinh mạng mình để cứu người, ai còn có thể nói cái gì?

Đây cũng không phải người bình thường!



Nửa giờ sau.

Văn phòng Đổng Học Bân.

La Hải Đình đẩy cửa tiến vào, “Chủ nhiệm, đã tìm được người phụ trách vật liệu kiến trúc tòa nhà Trường cấp ba Tây Bình, là công ty Tống Phi, cảnh sát đêm qua đã khống chế hắn”.

Đổng Học Bân gật đầu nói: “Mang lại đây hỏi một chút”.

“Nhưng hiện tại hắn vẫn ở cục công an, chúng ta...”

“Cô gọi điện thoại qua đó đi. Tôi sẽ nói với bọn họ”.

“Được, tôi liên hệ một chút”.

La Hải Đình liền gọi điện thoại, sau khi nói vài câu, đem điện thoại giao cho Đổng Học Bân.

Đổng Học Bân nghe máy, “Alo, tôi ở bên Ủy ban kỷ luật, Đổng Học Bân”.

Ở đầu dây bên kia một cán bộ cục công an nói: “Đổng Chủ nhiệm, chào anh”.

“Là như thế này, chúng tôi cần cùng Tống Phi tìm hiểu một số chuyện, mọi người có thể giao người cho chúng tôi trước, chờ chúng tôi hỏi xong bên các vị lại đến đón người được không”.

“Chuyện này, được, chúng tôi sẽ cho người dẫn người sang bên đấy”.

“Vậy cảm ơn”.

Đối phương rất thoải mái đáp ứng, cũng không có thái độ gì quá đáng, nguyên nhân cũng không càn nói, biểu hiện của Đổng Học Bân ngày hôm qua lại một lần đưa hắn lên vị trí ôn thần hàng đầu. Ngọn nguộn sự tình cơ bản mọi cán bộ thành phố Phần Châu đều biết, cho dù không quan tâm, trên TV tin tức cũng liên tục phát, có muốn không biết cũng khó, rất nhiều người đều bị việc Đổng Học Bân dùng tay tiếp bước tường một tấn làm cho trợn tròn mắt, đối với Đổng Học Bân lại đánh giá cao thêm một tầng, nghĩ rằng người này rút cuộc là người như thế nào, nhưng càng nhiều người chú ý đến sự việc phía sau đó, thương nhân Tống Phi mới vừa đắc tội với Đổng Học Bân trong cuộc bán đấu giá từ thiện, một vài ngày sau Đổng Chủ nhiệm liền đưa ra nghi vấn, điều tra việc Tống Phi cung cấp vật liệu xây dựng tòa nhà dạy học Trường cấp ba, buổi chiều ngày hôm đó Đổng Học Bân vừa đi đến, tòa nhà dạy học liền sụp??

Con mẹ nó, thế này cũng thật quá khéo.

Chuyện gì đến tay Đổng Học Bân cũng loạn lên như thế?

Hắn không đi thì không sao, hắn vừa đi thì trong nháy mắt trường học đã trở thành đống phế tích? Rút cuộc hắn là ôn thần cỡ nào!

Trải qua chuyện này, ác danh của Đổng Học Bân càng lúc càng lớn.

Cũng giống như Tống Phi, sau khi bị người của cục công an đưa đến Ủy ban kỷ luật thàng phố, Tống Phi vẫn cúi mặt. Sau khi liếc nhìn Đổng Học Bân một cái. Một câu cũng không nói.

Bố cục gian phòng này gần giống với căn phòng phỏng vấn ở cục công an.

Đổng Học Bân bắt đầu ngồi xuống, La Hải Đình cùng hai khoa viên phụ trách ghi lại câu hỏi ngồi ở bên cạnh.

“Chỗ vật liệu kiến trúc này, anh đi theo mối quan hệ nào mà đưa vào Trường cấp ba Tây Bình, nói một chút đi” Đổng Học Bân lạnh lùng hỏi.

Tống Phi thản nhiên nói: “Tôi có quan hệ không tồi với Lưu tổng, vẫn từng có hợp tác, vật liệu xây dựng tự nhiên sẽ được đưa đến chỗ ông ấy, lúc ông ấy xét duyệt qua, nói không thành vấn đề, lúc đó tôi mới đem vật liệu xây dựng vận chuyển cho ông ta, vật liệu của chúng tôi cũng vào như vật liệu các nơi khác, sự việc cụ thể thế nào tôi cũng không rõ ràng”.

La Hải Đình trừng mắt, “Chối bỏ rất nhanh?”

Tống Phi liếc nhìn cô, không nói lời nào.

Đổng Học Bân nói: “Tôi hỏi lại anh một lần nữa, anh làm thế nào để những vật liệu này được phê duyệt, có liên hệ với cán bộ chính phủ không”.

Tống Phi không quan tâm nói: “Không có, là tôi cùng Lưu tổng trực tiếp liên hệ”.

“Vật liệu xây dựng của anh là chuyển từ đâu đến, trình tự phê duyệt như thế nào, chúng tôi không quan tâm, đấy không phải cái chúng tôi muốn điều tra, hiện tại tôi hỏi anh là có liên quan đến cán bộ nào” Đổng Học Bân cười lạnh nói: “Không nói phải không? Vậy Chúng tôi cũng chẳng có cách nào bắt anh nói, ừm, La Chủ nhiệm, công ty của ông chủ Tống là công ty ở phía nam đúng không? Vậy gửi cho chính quyền địa phương ở bên đó một phần văn kiện, đêm sự việc bên chúng ta nói lại với họ một câu, sau đó liên hệ với các ban ngành địa phương phương có liên quan, phàm là là công trình do công ty của ông chủ Tống cung cấp vật liệu, đều đề nghị bọn họ kiểm tra lại xem, đừng để đến lúc sập nhà thì đã muộn rồi”.

La Hải Đình gật đầu nói: “Được, tôi đi thông báo”.

Trên mặt Tống Phi hiện lên một tia đau lòng, run lên vài cái.

Đổng Học Bân nhìn hắn nói: “Anh không nói, vậy chúng tôi cũng chịu thua, nhưng tôi có thể nói rõ cho anh biết, hiện tại công ty của anh không được bảo đảm, nếu bị bắt đền tiền thì chắc chắn anh sẽ phải khuynh gia bại sản, thậm chí phải ngồi tù, tuy rằng tòa nhà bị sập không có người gặp nạn, nhưng đây là ăn bớt của công, là ngân sách của Trung ương cùng những tấm lòng nhân ái trên toàn xã hội quyên tặng để xây dựng tòa nhà dạy học, anh lại dám ăn bớt tiền? Cũng dám đút tiền vào túi riêng của mình? Sau đó còn dùng một ít vật liệu xây dựng không hợp lệ? Lá gan của anh cũng quá lớn!”

Dứt lời, Đổng Học Bân thấy Tống Phi căn bản thờ ơ, liền cúi đầu gửi cho La Hải Đình một tin nhắn, sau đó cất điện thoại nói: “Nói đây là án hình sự loại nhẹ, tính chất thế nào trong lòng anh hẳn là đã rõ hiện tại anh nghĩ nếu không nói ra ai thì có thể giảm bớt hình phật? Tôi nói cho anh biết, không có khả năng đấy đâu! Nếu anh thành thật nói hết mọi chuyện, như thế có lẽ còn có một tia hy vọng, viện kiểm sát cùng pháp viện suy nghĩ giảm hình phạt cho anh, nhưng nếu để người khác khai ra trước, có chứng cớ rồi, lúc đó anh có nói cái gì cũng vô dụng, chẳng những không có giảm hình phạt, mà anh vẫn là tội càng thêm tội, mười năm? Hai mươi năm? Anh cứ chuẩn bị đi!”

Khóe mắt Tống Phi run lên, vẫn là không hé răng.

Chu Trúc cùng Phí Phàm ở bên cạnh đều nhăn nhíu mặt mày, cảm thấy liệu có phải trước đó có người đã nói chuyện với hắn? Bảo hắn không được nói bất cứ cái gì?

Một phút đồng hồ...

Hai phút...

Đổng Học Bân cũng không hỏi nhiều, nghiêng đầu nói: “Sở Phó Khu trưởng điều tra sao rồi?”

Chu Trúc nói: “Đi dẫn người rồi, hẳn là đã sắp đến, tôi đi hỏi một chút?”

Đang nói, La Hải Đình từ bên ngoài đi đến, cầm trong tay một tấm văn kiện nói: “Chủ nhiệm, Sở Phó Khu trưởng...”

Đổng Học Bân nhíu mi ngắt lời nói: “Cho tôi xem”.

La Hải Đình nhanh chóng im miệng, nhìn mắt Tống Phi, tay đưa tập văn kiện kia tới, nhưng đang đưa tới thì va phải chiếc ghế, văn kiện rớt, xoạch một tiếng dừng ở trước mặt Tống Phi, Tống Phi cúi đầu vừa thấy, trên văn kiện lộ ra một phần nhỏ, đúng là chữ ký tên Sở Phó Khu trưởng, chữ ký này Tống Phi đã thấy qua vài lần, tuyệt đối là chữ ký riêng của Sở phó Khu trưởng.

Đây là lời của nhân chứng?

Lời khai của Sở phó Khu trưởng??

Tống Phi hơi hơi ngạc nhiên.

La Hải Đình cuống quít đem văn kiện nhặt lên.

Đổng Học Bân tiếp nhận tập lời khai, khẽ gật đầu, “Tôi đã biết, được rồi La Chủ nhiệm, không cần hỏi Tống Phi, bảo cơ quan công an đến đón anh ta đi”.

Chu Trúc cùng Phí Phàm đã biết kết quả thẩm tra Sở Phó Khu trưởng, trong lòng đã định.

Tống Phi hít một hơi nói: “Đợi đã”.

Đổng Học Bân phất tay, “Dẫn đi đi!”

“Cho tôi nghĩ lại một chút!” Tống Phi có chút nóng nảy.

Đổng Học Bân đứng lên nghe cũng không nghe, vỗ vỗ tập lời khai kia nói với La Hải Đình nói: “Tôi đi một chuyến đến chỗ bí thư, bên này giao cho cô xử lý”.

Thấy Đổng Học Bân phải đi, Tống Phi vội hỏi: “Chờ một chút! Tôi nói! Tôi nói!”

Đổng Học Bân vờ như không nghe, nâng chân bước đi ra khỏi văn phòng.

La Hải Đình lạnh lẽo nhìn Tống Phi, “Vội làm gì? Muốn nói gì thì nói với tôi đi”.

Tống Phi lập tức nói: “Là tôi gửi tiền hối lộ cho Sở Phó Khu trưởng, hai mươi vạn, như thế mới được tham gia vào công trình, nhưng ông ta lại chỉ chuyển cho tôi hơn một trăm vạn tiền vật liệu xây dựng, trong khi đó tiền chi phí là một trăm năm mươi vạn, nên tôi chỉ có thể tiết kiệm chi phí nguyên liệu thôi, cái gì mà lời khai cuat họ Sở kia chứ? Mọi người ngàn vạn lần đừng tin hắn!”

Tống Phi khai hết từ đầu chí cuối.

Mười phút sau, lời khai của Tống Phi được ký nhận.

Người vừa đi, Đổng Học Bân cũng quay trở về, trong nháy mắt nói: “Tốt chứ?”

“Đều nói hết rồi” La Hải Đình cười khổ.

Đổng Học Bân gật gật đầu, tập lời khai của Sở Phó Khu trưởng bị hắn vo vo lại thành một đống, ném lên mặt bàn.

Chu Trúc kinh ngạc nói: “Chủ nhiệm ngài làm gì vậy?”

Phí Phàm cũng vội la lên: “Đó không phải lời khai sao?”

Đổng Học Bân nở nụ cười: “Chỉ là một phần văn kiện có chữ ký của ông ta thôi, tôi đã gửi tin nhắn bảo La Chủ nhiệm tìm, cố ý để lộ trước mặt Tống Phi”.

Chu Trúc nhặt tập giấy kia lên, cũng không phải thế chứ, căn bản là không phải là lời khai gì.

La Hải Đình bất đắc dĩ nói: “Nhưng hiện tại chúng ta có quy định, trong quá trình điều tra không thể có những ngôn ngữ mang tính chất lừa gạt, việc này...”

Đổng Học Bân buông tay, “Ai trong chúng ta lừa gạt hắn chứ? Cô nói đây là lời khai của Sở Phó Khu trưởng sao? Cái cô đã nói chỉ có bốn chữ Sở Phó Khu trưởng, còn lại đều là Tống Phi tự mình nghĩ ra, chúng ta cũng không có ý tứ lừa gạt hắn, chính hắn hiểu lầm còn trách ai?”

La Hải Đình a một tiếng.

Chu Trúc Phí Phàm đều lau mồ hôi, trong lòng nghĩ Đổng Chủ nhiệm quả nhiên so với người bình thường càng thiếu đạo đức hơn!
Bình Luận (0)
Comment