Quyền Thần Dưỡng Thành

Chương 46

Bữa tối, diễn ra trong sự ôn nhu của Hạ Vân Khâm, khiến Mộ Tử Duyệt dùng bữa mà đứng ngồi không yên. Dùng bữa xong, nàng muốn cáo từ, nhưng Hạ Vân Khâm vẫn hưng trí bừng bừng, không hề có ý cho phép nàng hồi phủ.

Hạ Vân Khâm cùng nàng ra chính điện. Mấy gian phòng trong Quỳnh Thanh Điện tuy không lớn lắm, nhưng cả tòa cung điện chiếm một khoảng rộng, nhất là hậu viện, ở đó có xây một cái hồ nhỏ, cảnh sắc thập phần tuyệt mỹ.

Vừa đến hậu viện, Mộ Tử Duyệt lập tức ngây người: xa xa trên mặt hồ, những điểm sáng lấp lánh rải rác khắp nơi, tựa như ánh sao sa xuống thế gian, đẹp đến nỗi làm người ta nín thở.

"Đẹp không?" Hạ Vân Khâm đắc ý nói, "Có thua kém gì hội hoa đăng trên sông Lâm An không?"

Mộ Tử Duyệt trong khoảnh khắc kinh ngạc, bước nhanh vài bước, nửa quỳ ở bên hồ, tay nhè nhẹ khua mặt nước, những ngọn đèn long lanh tựa như có linh tính, dập dềnh di động, giống hệt những tinh linh rơi xuống phàm trần.

"Đẹp quá..." Mộ Tử Duyệt khẽ thốt, ánh mắt mê ly. Nàng chung quy vẫn là một cô gái trẻ, trước cảnh tình lãng mạn như vậy, không khỏi mê mẩn tâm thần.

Trong lòng Hạ Vân Khâm cực kỳ thỏa mãn, nhịn không được đi đến cạnh nàng, nói: "Tử Duyệt, có thể cùng ngươi ở cùng một chỗ như bây giờ, thật tốt."

Hắn vừa nói vừa định nắm tay nàng. Mộ Tử Duyệt nhất thời bừng tỉnh, khéo léo tránh tay Hạ Vân Khâm, cười nói: "Tiểu Ngũ, ngươi từ khi nào có hứng thú bày biện này? Chẳng lẽ là muốn học theo lão bản Thấm Nguyên Các?"

Tay Hạ Vân Khâm dừng vào khoảng không, thất vọng nhìn nàng: "Tiểu Khánh Tử nói, lúc truyền chỉ có rất nhiều người ở chỗ ngươi, nói là muốn cùng ngươi xem hội hoa đăng trên sông Lâm An, ta nghe xong liền mất hứng."

"Chỉ là trên đường ngẫu nhiên gặp mà thôi." Mộ Tử Duyệt không muốn Hạ Vân Khâm cho rằng những trọng thần tụ họp là để kết bè kết phái, nên cố tình bâng quơ đáp.

"Ta không thích bọn họ quấn lấy ngươi, ta muốn cùng một mình ngươi ngắm hoa đăng." Hạ Vân Khâm hờn dỗi nói, "Ngươi luôn không tự đến tìm ta, thời gian ta gặp được ngươi càng ngày càng ít."

"Tiểu Ngũ, bọn họ đều là trọng thần của ngươi, ta... ta cùng bọn họ giao hảo, cũng là vì thiên hạ của ngươi..." Mộ Tử Duyệt có chút chột dạ giải thích.

"Không, ta mới không cần, có đôi khi, ta thật muốn đem ngươi giấu đi, trừ ta, ai cũng không nhìn thấy ngươi, ngươi liền là của ta..." Hạ Vân Khâm thì thào nói.

Mộ Tử Duyệt nhịn không được rùng mình, kinh ngạc nhìn hắn.

Hạ Vân Khâm hơi hoảng, miễn cưỡng điều tiết ánh mắt và biểu tình, cười nói: "Thế nào, Tử Duyệt cũng nhát gan như vậy, chưa gì đã bị dọa? Ta nói đùa đấy."

Mộ Tử Duyệt ngưng thần nhìn hắn, thấy hắn thần thái tự nhiên, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm: "Tiểu Ngũ, ngươi cũng thật xảo trá, xem ra gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, cấm có sai a.."

Hạ Vân Khâm cười cười, lắc đầu nói: "Không có đâu, ta thích nhìn ngươi lém lỉnh xảo trá, nhưng đối với ngươi sẽ không dối gạt, ngươi nói xem, có khi nào một ngày nào đó, ngươi cũng dối gạt ta?"

Mộ Tử Duyệt thầm rùng mình, mơ hồ cảm thấy hắn phát hiện điều gì, nhưng nhìn ánh mắt chờ mong của hắn lại không giống. "Làm sao có thể? Thần chỉ là có chút thông minh, cho dù xảo trá cũng không qua được mắt thần của bệ hạ."

Hạ Diệc Hiên thở dài một hơi, rõ ràng đối với việc nàng lại gọi hắn là "bệ hạ" thập phần bất mãn, chỉ là nếu lại phạt nàng, hắn sợ sẽ dọa nàng chạy mất, đành phải làm như không nghe thấy, hướng về phía nàng cười cười: "Kỳ thật, cho dù Tử Duyệt dối gạt ta cũng không sao, đối với ta, ngươi là người thân tốt nhất trên đời này, nhất định sẽ không hại ta, nhất định sẽ vĩnh viễn ở bên ta, đúng không?"

Mộ Tử Duyệt mở miệng, dè dặt nói: "Bệ hạ, người sống trên đời, có rất nhiều thứ thân bất do kỷ (*), "vĩnh viễn" từ này quá mức mờ mịt, cũng như đấu với sinh lão bệnh tử, thần cho dù là thần thông quảng đại cũng đấu không lại a."

(*) thân bất do kỷ: không thể làm theo nguyện vọng của mình

"Cái gì đấu không lại!" Giọng nói Hạ Vân Khâm bỗng trở nên nghiêm khắc, "Trẫm nói đấu nổi là đấu nổi. Các ngươi đều nói trẫm là thiên tử, phúc lộc tề thiên, trẫm muốn che chở một người, chẳng lẽ còn không được?"

Mộ Tử Duyệt nhất thời cảm thấy đau đầu bất lực, tiểu hoàng đế hiện giờ đang xù lông, vẫn là nên vuốt xuôi lông hắn trước rồi tính sau: "Được! Được! Được! Tất nhiên là được! Bệ hạ muốn ai sống thì người đó sống, muốn ai chết thì người đó chết."

"Tử Duyệt, ta thật muốn trở về khoảng thời gian trước kia, khi ngươi từ Chinh Tây quân trở về, chúng ta sớm chiều ở chung, sống nương tựa lẫn nhau." Hạ Vân Khâm nói, giọng điệu thương cảm, "Ngươi nên hiểu, ta vốn không nuôi hùng tâm tráng chí gì, nhưng vì mẫu hậu, vì phụ hoàng, cũng vì ngươi thay ta trả giá, ta không thể không ngồi lên vương vị này."

Mộ Tử Duyệt muốn nói gì đó, lại bị hắn ngăn lại.

"Tử Duyệt, ngươi hy vọng ta làm một hoàng đế tốt, tạo phúc cho muôn dân, danh lưu sử sách, ta nghe lời ngươi, bất quá, ta có một yêu cầu, ngươi cũng nhất định phải làm được."

Mộ Tử Duyệt ẩn ẩn cảm thấy có gì đó không ổn, ánh mắt nàng quay tròn loạn chuyển, muốn tìm cớ chuồn đi: "Bệ hạ giao phó, thần dù lên núi đao, xuống biển lửa cũng không từ nan. Hiện giờ sắc trời không còn sớm, ngày mai còn phải lên triều..."

"Không, ta đã sớm nói, hôm nay ta không phải bệ hạ, ngươi cũng không phải thần tử, ngươi chỉ cần là Mộ Tử Duyệt đáp lại Tiểu Ngũ là được." Gương mặt trẻ tuổi của Hạ Vân Khâm thập phần kiên trì.

"Không phải đều giống nhau sao? Mộ Tử Duyệt cũng là Nghiễm An vương của người, Tiểu Ngũ cũng là bệ hạ của ta..." Mộ Tử Duyệt giãy giụa nói.

"Ngươi phải thề, ngươi sẽ không lừa gạt ta, cả đời đều ở bên ta, cả đời đều xem ta là người thân cận nhất trên đời này... Chỉ cần ngươi ở bên ta... Những thứ khác... ta sẽ không so đo... Ngươi muốn cái gì... chỉ cần ta có... ta đều sẽ cho ngươi..." Hạ Vân Khâm tha thiết nhìn vào đôi mắt Mộ Tử Duyệt, như có ngàn lời vạn ý.

Mộ Tử Duyệt kinh hãi, trong lòng chấn động (*), Hạ Vân Khâm hôm nay bị làm sao vậy? Nàng biết tình cảm Hạ Vân Khâm đối với nàng không tầm thường, nhưng hắn từ trước đến nay rất có chừng mực, ngoại trừ thường ngày đối với nàng không muốn xa rời, chưa từng có cử chỉ gì quá mức.

(*) nguyên văn: phiên giang đảo hải = sông cuộn biển gầm, ý nói trong lòng chấn động

Hôm nay hắn bị cái gì kích thích? Vì cớ gì thổ lộ ra những lời ấy? Vì sao hứa hẹn với nàng muốn gì được nấy? Vì sao muốn nàng phát ra lời thề như vậy? Hắn đang sợ cái gì? Lại đang mong mỏi điều gì?

"Ngươi không muốn sao?" Hạ Vân Khâm thấy nàng không lên tiếng, cõi lòng tràn ngập thất vọng, hai tay nắm chặt lấy cánh tay nàng, đốt ngón tay gần như trắng bệch.

Mộ Tử Duyệt lặng lẽ nhìn hắn, cuối cùng mở miệng đáp: "Tiểu Ngũ, ngươi giống như người thân của ta, vĩnh viễn là người thân quan trọng nhất của ta, là đệ đệ từng cùng ta sống nương tựa lẫn nhau, là bệ hạ hiện tại ta tôn trọng nhất."

Hạ Vân Khâm trầm mặt nhìn nàng, đây không phải là lời hắn muốn nghe nhất, nhưng hắn hiểu, đây đã là hứa hẹn tốt nhất Mộ Tử Duyệt có thể cho hắn.

"Mộ Tử Duyệt giờ đây xin thề, Mộ Tử Duyệt tuyệt đối sẽ không lừa gạt Tiểu Ngũ, Mộ Tử Duyệt cả đời sẽ ở bên Tiểu Ngũ." Trong lòng Mộ Tử Duyệt thầm đối với với huynh trưởng nói một tiếng "Xin lỗi", mượn tên ca ca để thề, có lẽ Bồ Tát sẽ không trách tội, "Nếu làm trái lời thề này, vạn tiễn xuyên tâm, chịu mọi khổ sở mà chết."

"Không! Ta không cần ngươi vạn tiễn xuyên tâm, nhận hết khổ sở mà chết." Hạ Vân Khâm vội ngắt lời, hờn dỗi "Hứ" hai tiếng, cứ như lời thề ác độc vừa rồi sẽ tan theo gió mây. Hắn kiên định nhìn Mộ Tử Duyệt, trong đôi mắt như có ánh lửa, như đèn nén, lại như sắp bùng nổ, "Chỉ là, ngươi Mộ Tử Duyệt nếu vi phạm lời thề, ta nhất định sẽ không bao giờ còn cố kỵ điều gì, từ nay về sau, ai cũng không thể cản ta làm việc mà ta vẫn muốn làm bấy lâu."

Mộ Tử Duyệt cơ hồ là chạy trối chết ra hoàng cung, nàng vạn vạn không thể ngờ, thiếu niên chính mình nhìn lớn lên từ nhỏ lại nói ra những lời như vậy. Đôi mắt sáng ngời hữu thần, chất chứa tình ý nồng nàn, như muốn nói cho nàng biết việc mà hắn "vẫn muốn làm bấy lâu" là gì...

Thiếu niên trước kia cả ngày quấn quít lấy nàng nay đã trưởng thành, trong sự kỳ vọng của nàng, bất tri bất giác đã trở thành một đế vương, tay nắm thiên hạ, khí phách bức người.

Nghe cửa cung phía sau chầm chậm đóng lại, nàng cuối cùng có thể thở phào nhẹ nhõm, mặc kệ thế nào, cửa ải hôm nay tạm thời xem như đã qua, sau này thế nào, tạm gác lại để sau này tính.

Ánh trăng sáng treo cao thật đẹp, thế nhưng nàng không có nửa phần tâm tình thưởng thức; xe ngựa vương phủ đã ở phía trước, nhưng nàng cũng không muốn vào. Nàng bây giờ thật sự không có khí lực che giấu cái gì trước mặt người khác, chỉ muốn giấu mình trong bóng đêm, làm một người bình thường, thả lỏng tâm trạng.

Mang tâm sự nặng nề, nàng đi dọc theo bức tường cung điện, hồi lâu mới phát giác phía sau dường như có người, nàng đang lo không có chỗ trút giận đây. Cố ý thả chậm cước bộ, nàng bất thình lình xoay người, một cước đá về phía sau, cùng lúc đó, tay vung ra, bắt lấy cổ họng người nọ: "Dám đánh chủ ý lên bổn vương, to gan lớn mật——"

Người bị nàng ấn ngã vào tường bật cười, hoàn toàn không chống cự.

Nụ cười này cực kỳ quen thuộc, dù có hóa thành tro Mộ Tử Duyệt cũng có thể nhận ra, nàng đành thu hồi lực. Khí lực toàn thân nhất thời không có chỗ phát tiết, nàng phẫn nộ đấm vào ngực hắn một cái: "Đường đường Thụy vương điện hạ mà cũng học theo phường đạo chích lén lút, có xấu hổ hay không!"

Hạ Diệc Hiên nhìn nàng không dời mắt, thấp giọng nói: "Ta thấy hơi lo, nên ở chỗ này chờ ngươi."

Mộ Tử Duyệt ngạc nhiên, cảm giác ấm áp lan tỏa trong lòng, đùa cợt nói: "Thế nào, nếu ta không ra chẳng lẽ ngươi còn tính xông vào cung?"

"Chỉ cần có quân cơ đại sự mật báo bệ hạ, cũng không phải là không được." Hạ Diệc Hiên lạnh lùng nói.

Mộ Tử Duyệt thu lại tâm thế đùa cợt, cao thấp đánh giá hắn vài lần, nghiêm túc nói: "Diệc Hiên huynh, bệ hạ còn trẻ thông tuệ, ngẫu nhiên đôi lúc ham chơi cũng chẳng qua là tâm tính thiếu niên, chờ chấp niệm trong lòng tan đi sẽ không sao nữa, ngươi không cần quá lo lắng."

Hạ Diệc Hiên trong lòng phiền muộn, hắn nhạy bén, làm sao không nhìn ra Hạ Vân Khâm đối với Mộ Tử Duyệt có phần cố chấp? "Ta hiểu, trong lòng ngươi, hắn là quan trọng nhất." Giọng điệu hắn chua chát.

"Bệ hạ đối với thần tử mà nói, tất nhiên là quan trọng nhất," Mộ Tử Duyệt liếc xéo hắn, "Ngươi nói lời này đại nghịch bất đạo, cẩn thận ta tố cáo ngươi!"

"Ngươi tố cáo đi, bây giờ tả hữu hai tướng đều đã bị ngươi thanh trừng, có lẽ kế tiếp sẽ đến phiên ta?" Hạ Diệc Hiên bực mình, hờn dỗi nói.

Mộ Tử Duyệt chậc chậc mấy tiếng, nhíu mày nói: "Gì? Thụy vương gia đây sao? Có phải ta hoa mắt nghễnh ngãng rồi không? Sao lại giống con dâu nhỏ nhà ngươi ta thế?"

Hạ Diệc Hiên trừng mắt liếc nàng, trầm mặc không nói.

Một Hạ Diệc Hiên với biểu tình như vậy thật sự hiếm gặp, Mộ Tử Duyệt chỉ cảm thấy một góc nhỏ trong lòng bỗng nhiên mềm mại, ê ẩm, ngọt ngào, choáng váng như ngà ngà say.

"Diệc Hiên huynh," nàng cúi đầu gọi, "Trước kia đều là ta hiểu lầm ngươi, ngươi trung thành tận tâm, không thể đánh đồng với hai kẻ kia, ta về sau cũng sẽ không nghi ngờ ngươi nữa. Bình Nam quân và cấm vệ quân ở trong tay ngươi, nhất định sẽ là tường đồng vách sắt bảo vệ bệ hạ chu toàn. Từ nay về sau, bệ hạ còn cần ngươi trợ giúp nhiều hơn."

Hạ Diệc Hiên ngẩn ra, nghi hoặc nhìn nàng: "Thế nào, ta thì trợ giúp bệ hạ, vậy còn ngươi? Ngươi muốn đi đâu?"

Mộ Tử Duyệt thầm giật mình, cười nói: "Ta tất nhiên cùng ngươi trợ giúp bệ hạ, ta vốn muốn được dịp ngao du thiên hạ, chỉ là bệ hạ sẽ cho phép sao?"

Hạ Diệc Hiên nghe vậy mới yên lòng: "Dạo chơi thiên hạ không có ai làm bạn rất vô vị, chờ qua mấy ngày nữa, trong triều không còn chuyện gì lớn, chúng ta xin bệ hạ nghỉ một thời gian, ta và ngươi cùng đi."

Mộ Tử Duyệt cảm động, nghèn nghẹn ở mũi, gật gật đầu: "Vậy cũng hay. Đúng rồi, hai ngày nữa là hưu mộc (*), ta nghe nói sườn phía tây của Mộc Tề Sơn, biển trúc rừng đào phủ mười dặm, tựa như tiên cảnh, ta đi Mộc Tề Sơn nhiều lần như vậy nhưng vẫn chưa từng ghé qua nơi đó, không biết Diệc Hiên huynh có hứng thú cùng ta du ngoạn? Ta... Ta có nhiều điều muốn nói với ngươi... Nhưng ở đây không tiện..."

(*) hưu mộc: ngày nghỉ định kỳ của quan viên, không phải lên triều

Hạ Diệc Hiên mừng như điên, cơ hồ không thể tin được tai mình, hắn run giọng nói: "Ngươi... Ngươi muốn cùng ta du ngoạn Mộc Tề Sơn?"

"Đúng vậy," Mộ Tử Duyệt bấm đốt ngón tay, "Tháng sáu ngày hai mươi lăm là hưu mộc, ta muốn một ngày trước đó đến tìm hiểu một chút, xem có cái gì hay, ai nha, tháng sáu ngày hai mươi lăm là ngày vấn trảm Lỗ Tề Thắng, ta buổi trưa canh ba còn phải giám trảm, không thể đến trước để an bài..."

"Ta đi, ta sẽ đến sớm một ngày để an bài, ngươi chỉ cần lo giám trảm là được." Hạ Diệc Hiên không thể kiềm chế vui mừng, nhanh miệng đáp.

"Được." Mộ Tử Duyệt ngừng ánh nhìn trên đôi mắt hắn, cắn cắn môi, nở một nụ cười tươi tắn, "Cứ quyết định như vậy đi, tháng sáu ngày hai mươi lăm, chúng ta hẹn ở Mộc Tề Sơn, không gặp không về."
Bình Luận (0)
Comment