Quyết Chí Tiến Lên

Chương 3

Sở Linh nhìn thấy Tần Thiếu Đình còn không tin nổi vào mắt mình, cậu không hiểu tại sao Tần Thiếu Đình mò được đến đây, cậu nhớ bản thân không hề đề cập nơi này với hắn.

Tần Thiếu Đình thấy đôi mắt xinh đẹp kia ngây dại, bỗng bật cười đi tới nói, “Tôi hỏi Lưu Nhạc mới biết đến đây.”

“Ồ.” Sở Linh quên mất, đúng là cậu đã từng nói với Lưu Nhạc.

Tần Thiếu Đình nhìn lướt qua đám học sinh đi về hướng bọn họ, bâng quơ hỏi, “Bây giờ tiểu ca ca có thể nể mặt ăn cơm với tôi không?”

Nếu người ta đã đuổi đến tận cổng trường, đương nhiên Sở Linh không thể không nể mặt, huống hồ cậu và Tần Thiếu Đình cũng không có xích mích gì.

“Được.” Sở Linh gật đầu.

“Đi thôi, lên xe.” Tần Thiếu Đình mở khóa điện tử chiếc xe Land Rover cách đó không xa. Đây là chiếc khiêm tốn nhất trong đám xe của Tần Thiếu Đình, hắn rất thích dòng SUV nên cũng không có nhiều lựa chọn.

Sở Linh nhìn thấy chiếc Land Rover màu trắng mà không nhịn được mỉm cười, đây là nhãn hiệu xe cậu thích nhất, một chiếc xe rộng rãi đầy khí phách. Chỉ có điều trước khi giải nghệ mua nhà mất rồi, giờ không có thu nhập dư thừa nữa, vì vậy cậu cũng không thừa tiền để mua con xe cao cấp này, đi lại đều dựa vào tàu điện ngầm.

Thấy Sở Linh nhìn chằm chằm chiếc xe đầy thích thú, Tần Thiếu Đình đứng bên cạnh hỏi, “Có muốn lái thử không?”

Sở Linh sửng sốt, lập tức lắc đầu, “Không được, tôi không mang bằng lái. Hơn nữa nhiều năm không lái rồi, gượng tay lắm.”

Tần Thiếu Đình mở cửa ghế phó lái, “Lái xe chỉ cần ngồi lên khởi động là tự khắc nhớ ra thôi. Có vài thứ luôn tồn tại trong bộ nhớ của cơ thể, không quên được.”

Sở Linh ngồi vào ghế bên cạnh, cảm thấy lời Tần Thiếu Đình nói có ý riêng, nhưng cậu cũng không tiếp lời, coi như chỉ nghe để đó. Cậu biết rõ, cũng như bơi lội hay đạp xe, dù không động vào suốt một khoảng thời gian dài thì vẫn sẽ nắm rõ như trước. Chơi game cũng thế, rất nhiều phản xạ và thao tác của tuyển thủ chuyên nghiệp đã ăn sâu vào từng thớ thịt, dù một năm không chơi đi nữa thì khi chơi lại cũng sẽ không mất quá nhiều thời gian, đặc biệt là sau khi đã được huấn luyện chính quy bài bản.

Tần Thiếu Đình chọn một tiệm cơm Tây, nhưng không phải loại nhà hàng chính quy muốn tới phải đặt bàn, chủ nhân nơi này rất có óc thẩm mĩ, nhiều cô gái thích chụp ảnh đều thích tới nhà hàng. Tần Thiếu Đình chọn nơi này là vì trông nhà hàng đủ đẳng cấp, người ít, hợp để nói chuyện.

Salad đựng trong vỏ quả dứa, hải sản tươi được bày biện thành hình cành cây, gan ngỗng xếp thành hình thiên nga, dưới đĩa đựng trái cây có đá khô giữ tươi, miếng thịt dê nướng được cắt lát xếp đều trong rổ nan, nấm Tùng Nhung nướng làm thành hình bó hoa, bò lúc lắc đặt trong ốc quế ngọt…

Mỗi món ăn đều đẹp lạ kỳ, nơi này thích hợp cho những cặp tình nhân tới hơn là hẹn bạn bè ăn bữa cơm.

Tần Thiếu Đình chụp ảnh từng món từng món một.

Sở Linh nghi hoặc, “Tần đội thích chụp ảnh lắm sao?”

Tần Thiếu Đình vứt điện thoại qua một bên, “Không có. Mau ăn thôi.”

Sở Linh gắp nấm Tùng Nhung nhưng vẫn không rời mắt khỏi điện thoại của Tần Thiếu Đình, hoàn toàn không tin lời hắn vừa nói.

Tần Thiếu Đình bất đắc dĩ, “Cậu xóa app weibo rồi à?”

“Sao anh biết?” Sở Linh kinh ngạc hỏi.

Tần Thiếu Đình cảm thấy trước đây bản thân không khác nào mĩ nữ liếc mắt đưa tình với hòa thượng…

“Vậy cậu cũng không biết cái scandal tình một đêm của chúng ta luôn?”

“Cái… cái gì?” Sở Linh trợn mắt, hàng mi cong dài khẽ chớp.

“Cậu thực sự muốn sống tách biệt với thế giới đấy à?” Tần Thiếu Đình đưa điện thoại cho Sở Linh để cậu tự xem lấy.

Sở Linh đọc qua tin tức vẫn đang chình ình đầu trang, “Mấy phóng viên này càng ngày càng vớ vẩn.”

“Thế nên tôi chỉ có thể tự nghĩ cách làm rõ quan hệ giữa hai chúng ta. Tối nay tôi sẽ đăng ảnh, coi như thông báo với fan của cậu luôn. Không họ lại nói tôi ăn ốc không dám đổ vỏ.” Tần Thiếu Đình cười tà, nhanh tay gắp một miếng thịt cho Sở Linh.

“Trong giới eSports thì tuyển thủ làm bằng sắt còn fan thì như nước chảy. Sau mấy bận thì bọn họ cũng sẽ quên tôi thôi.” Sở Linh không muốn nói gì về câu đùa cợt của Tần Thiếu Đình.

“Cũng có tình dài mà, chẳng qua ít thôi.” Tần Thiếu Đình mỉm cười đổi đề tài, “Phải rồi, cậu học tiếng Anh là định đi du học sao?”

Bọn họ là dân đánh điện tử, học lực cơ bản không cao. Những người thi đấu giành được mấy giải thưởng thì sau khi giải nghệ sẽ có cơ hội được tuyển thẳng vào đại học. Nhưng nếu thành tích không tốt thì sau khi rời đi mà vẫn muốn đi học thì sẽ đều lựa chọn con đường ra nước ngoài.

“Ừ.” Sở Linh gật đầu, cậu không động đến tiếng Anh học thuật rất nhiều năm, giờ không thể cải thiện trong một thời gian ngắn, dù sao cậu cũng không vội.

“Ông ngoại tôi là giáo sư dạy đại học ở Pháp, nếu cậu định du học, tôi có thể nhờ ông viết thư giới thiệu cho cậu. Đến khi đi thì cậu sang bên đó học tiếng luôn một thể, dù gì cũng là học ở trường nước họ mà.” Tần Thiếu Đình nói.

“Thôi không cần, tôi thi được cái gì trong nước sẽ thi luôn, như vậy cũng tiện hơn trong việc sinh hoạt. Hiện tại chưa có gì trong tay, có đi cũng sẽ rất vất vả.”

“Cũng đúng. Vậy chờ cậu thi qua tôi sẽ nhờ ông ngoại giúp cậu tham khảo các khoa trong trường đại học một chút.”

Sở Linh cười cười, “Đến lúc đó rồi nói.”

Nhạc trong nhà hàng chuyển tới một bài hát du dương rất cũ.

“Chầm chậm thích anh, chầm chậm mà trở nên quen thuộc. Chầm chậm kể về bản thân mình, chầm chậm ở bên anh…”

Ý cười đong đầy trong đáy mắt Tần Thiếu Đình, bài ca này tựa như đang nhắc nhở hắn, chầm chậm thôi, chỉ cần trong lòng Sở Linh chưa tắt lửa thì hắn vẫn có thể kiên nhẫn, từ từ kéo Sở Linh đến Chập Lân.

Chờ chút, bài này hình như là nhạc tình yêu mà? Thôi được rồi, dù sao cũng không nhớ được hết lời, biết đại ý được rồi.

Cơm nước xong xuôi, Tần Thiếu Đình đưa Sở Linh về nhà.

Nhà Sở Linh khá xa, nhưng được cái có tàu điện ngầm tuyến thẳng nên đi lại cũng coi như tiện lợi.

“Cảm ơn.” Sau khi Sở Linh nói lời cảm ơn thì liền chuẩn bị xuống xe.

Tần Thiếu Đình kéo cậu lại, “Cứ thế mà đi thôi sao?”

Sở Linh nghi hoặc nhìn hắn, như muốn hỏi: Không thì sao nữa?

“Bình thường mà nói, nếu tôi đã đến tận dưới cửa nhà cậu rồi, chẳng lẽ không định mời tôi lên ngồi một chút?” Tần Thiếu Đình hỏi nhưng căn bản không hề buông tay người ta ra.

Sở Linh trầm mặc một lát, “Để hôm khác đi.”

“Không lẽ có giấu nhân tình à?” Tần Thiếu Đình cười hỏi, cánh tay Sở Linh nhỏ nhắn, cảm giác cầm nắm rất thích, không phải dạng nắm được trọn vẹn một vòng nhưng cũng không đến độ dễ dàng rút ra được.

“Không phải, tại chưa dọn nhà.”

Tần Thiếu Đình cũng không thực sự muốn lên nhà bằng được, “Hôm nay ăn cơm chưa no, tuy hình thức bày biện đẹp nhưng mà mùi vị còn chẳng bằng cơm ở đội tôi. Không nói những món khác, vằn thắn trong căn-tin đội tôi là số dzách, hôm nào tôi mời cậu qua ăn thử.”

Sở Linh biết rõ, nếu bước một chân vào cổng Chập Lân, sau này ra sao rất khó đoán được.

“Nói sau đi. Tôi về trước.”

Tần Thiếu Đình buông tay cậu ra, gật đầu nói, “Được, liên lạc sau.”

Bình thường ép buộc người khác phải đưa ra câu trả lời cũng không thu được kết quả tốt đẹp gì. Hắn phải từ từ mà tới, tất sẽ có hi vọng.

Ngày thứ hai, tin tức Tần Thiếu Đình đi ăn với Sở Linh lại bùng nổ, còn có thêm mấy chi tiết nhỏ như Tần Thiếu Đình đưa Sở Linh về nhà, hai người ở trong xe “chán chê” một hồi lâu thì Sở Linh mới xuống xe. Dù sao một người đồng tính đã come out như Tần Thiếu Đình đi gặp phụ nữ thì chẳng có gì để viết, mãi mới có một vụ đồng tính thì đương nhiên phải múa bút kiếm lời rồi.

Căn bản Tần Thiếu Đình cũng không phủ nhận chuyện đi ăn, đống ảnh trên weibo vẫn còn đó, còn nói mình ăn chưa no.

Trong số những bức ảnh đó, có một tấm lọt tay Sở Linh vào, fan trung thành của Vĩ Vũ nhìn một cái là nhận ra, thế là dưới bài đăng bùng nổ comment.

Cận Luân lướt đống comment dưới bài đăng weibo của Tần Thiếu Đình, “Chà chà, quan hệ của đội trưởng với Vĩ Vũ thăng hoa đến độ này rồi sao?”

“Thăng hoa nổi thì anh mày còn ngồi đây up weibo chắc?” Tần Thiếu Đình lười không muốn chửi nữa.

“Vậy anh làm bộ có mờ ám với Vĩ Vũ để làm gì?”

Tần Thiếu Đình cười nhạo, “Để mấy đội tuyển khác biết điều mà không tranh người với anh chứ sao.”

“Ồ, chó tè đánh dấu lãnh thổ à?” Nhung Tước đi tới, ném tập tài liệu về phía Tần Thiếu Đình.

Tần Thiếu Đình không phản bác, mở tập tài liệu ra hỏi, “Gì đây?”

“Đại diện phát ngôn, cho mẫu laptop mới của Hoa Tranh.” Nhung Tước kéo ghế ngồi xuống bên cạnh.

“Được đó đội trưởng, ký với Hoa Tranh luôn?” Cận Luân vui vẻ nói theo.

Phần lớn hợp đồng đại diện quảng bá của bọn họ đều do Tần Thiếu Đình gánh, lâu lâu cũng có vài nhãn hiệu tìm cả đội thì bọn họ mới có thể theo cùng, kiếm thêm chút tiền ngoài ngạch. Hỏi có ghen tị không? Quả thực có một chút. Ở cái thời đại trông mặt bắt hình dong này, dạng con lai như Tần Thiếu Đình phải nói là cực kỳ nổi tiếng, chưa kể có thêm thành tích huy hoàng, fandom hùng hậu, không ghen tị cũng không được. Thực ra Thái Nghệ Tĩnh cũng rất đẹp trai, nhưng mà so với người ta thì cũng không có cửa, chẳng biết làm cách nào.

Nhung Tước đan mười ngón tay vào nhau, nói, “Tôi cũng tranh thủ giúp cả cậu và Nghệ Tĩnh nữa, ba người các cậu đại diện cho ba màu khác nhau.”

“Anh Nhung, anh đúng là thiên sứ!” Cận Luân hoan hô.

Thái Nghệ Tĩnh cũng rất vui vẻ, “Cảm ơn anh Nhung.”

Nhung Tước nở nụ cười, “Đừng khách sáo, cũng nhờ đám các cậu có thành tích tốt thì tôi mới có thể kiếm hợp đồng được. Mùa giải tiếp theo lại càng phải nỗ lực hơn. Không đọ được với Tần Thiếu Đình cũng không sao, nhưng hợp đồng cho team cũng phải giật bằng được.”

“Dạ!” Hai người phấn khích đáp lời.

“Lát nữa mấy cậu xem hợp đồng một chút, không có vấn đề gì thì mai tôi qua bàn thảo ký chính thức với bên họ.”

Hai người đáp lại, cũng không vội vàng gì, bọn họ không hiểu rõ lắm về hợp đồng nên chỉ cần Tần Thiếu Đình ký thì cả đám sẽ ký theo, đảm bảo không lo bị thiệt.

Vì để chăm lo cho một đám thiếu niên nghiện game nên cũng phải làm sao cho tốt nhất có thể, quyết định chụp ảnh quảng bá vào trưa hôm sau.

Tần Thiếu Đình dậy sớm hơn thường ngày, thu thập đơn giản một chút liền xuống căn-tin dưới tầng, năm phút sau thì mang đồ ra khỏi cửa.

“Alo? Dậy chưa?” Đỗ xe dưới cổng nhà Sở Linh, Tần Thiếu Đình gọi điện thoại cho cậu.

Hôm qua bọn họ add wechat của nhau nên hắn biết hôm nay Sở Linh không có tiết.

“Vừa dậy, sao thế?” Sở Linh thức đêm nhiều năm nên rất khó điều chỉnh lại giờ sinh học, vì vậy cậu đều chọn lớp bổ túc vào buổi chiều.

“Tôi đang ở dưới cổng nhà cậu, cậu xuống hay để tôi đi lên?”

Không lâu sau thì Sở Linh ló đầu ra ngoài cửa sổ, vì tầng trệt khá cao nên không nhìn thấy được Tần Thiếu Đình trong xe.

Do dự một chút, Sở Linh nói, “Để tôi xuống.”

“Được.”

Sở Linh thay quần áo xong liền xuống lầu.

Tần Thiếu Đình mở cửa ghế phó lái, Sở Linh cũng lên xe.

“Trước từng nói với cậu về vằn thắn ở đội tôi đó. Biết cậu không muốn đi nên hôm qua có nói với bếp trưởng làm trước, nếm thử đi.” Tần Thiếu Đình đưa phần vằn thắn cho Sở Linh.

“Anh…” Sở Linh hoàn toàn vứt chuyện này ra sau đầu, không ngờ vậy mà Tần Thiếu Đình lại đưa đến.

“Ăn đi, đừng khách sáo.” Nói xong hắn liền mở phần ăn của mình ra, bỏ vằn thắn đã trần qua để riêng vào trong nước dùng, như vậy cũng để tránh cho miếng vằn thắn ngâm trong nước quá lâu sẽ bị bở, “Chốc nữa tôi còn phải đi chụp hình quảng cáo, đến muộn sợ Nhung Tước sẽ gọi điện tới kéo xe tôi đi mất.”

Sở Linh bật cười, tuy không tiếp xúc nhiều nhưng cậu cũng biết về các thành viên trong Chập Lân.

Thấy Sở Linh không động đậy, Tần Thiếu Đình trực tiếp đưa phần ăn đã chuẩn bị xong của hắn cho Sở Linh, cầm phần của Sở Linh qua, “Mau ăn đi, để nguội mất ngon.”

“Ừ.” Sở Linh tách đũa, nhấp một ngụm nước dùng trước, cảm thấy dạ dày cũng tỉnh hẳn ra, sau đó nếm thử một miếng vằn thắn, nhân tôm nõn tươi ngon, chẳng trách Tần Thiếu Đình khen như thế.

“Sao? Mùi vị ổn chứ?”

“Ừ, ăn ngon thật.”

“Vậy lần sau lại mang cho cậu.” Tục ngữ nói quá đúng, muốn nắm bắt trái tim của một chàng trai thì phải đi từ dạ dày. Tuy hắn không biết nấu cơm, nhưng Chập Lân là của hắn thì bếp trưởng của Chập Lân cũng không ngoại lệ, về lý vẫn như nhau thôi.

Sở Linh muốn nói không cần phiền nhưng lời chưa ra khỏi miệng đã nuốt ngược trở vào. Từ trước đến giờ chưa từng có ai có lòng đến độ mang đồ ăn cho cậu, cũng đã quá lâu rồi không cảm nhận được sự ấm áp từ người khác, khiến cậu có chút luyến lưu, vậy nên chẳng đành lòng từ chối.
Bình Luận (0)
Comment