Quyết Chí Tiến Lên

Chương 42

Nhung Tước nói khiến Tần Thiếu Đình sững sờ, hắn thực sự không hề nghĩ đến khả năng này.

“Tiết Mạc thích cậu? Thổ lộ với cậu à?” Tần Thiếu Đình hỏi.

Nhung Tước thở dài, “Chẳng phải hôm đó tôi kể với cậu rồi à, cậu ấy tưởng rượu vang là nước trái cây nên uống nhầm nên say đó thôi? Tôi bế cậu ấy lên lầu, cậu ấy liền ôm tôi không chịu buông, còn nói thích tôi, nói tôi hoàn toàn không có cảm giác gì với cậu ấy, cậu ấy rất buồn. Còn hôn tôi nữa.”

Tần Thiếu Đình huýt sáo trong lòng, chẳng ngờ Tiết Mạc lại nhiệt tình chủ động như thế. Có điều ngoài mặt vẫn tỏ ra rất nghiêm túc, “Sau đó thì sao?”

Nhung Tước mím môi, “Tôi rất khiếp sợ, nhưng cảm thấy cậu ấy say rồi nên không coi là thật. Nhưng vì bị hôn nên tôi vẫn thấy rối lắm, chạy đến phòng gym tập luyện. Đến khi buổi tối về nhà, cậu ấy cũng tỉnh rượu, vẫn còn nhớ mang máng chuyện hồi chiều, cuối cùng tỏ tình lần thứ hai với tôi, nói là thực sự thích tôi.”

“Tôi bảo cậu ấy tỉnh táo lại một chút, sau đó thì về phòng. Đến giờ chúng tôi vẫn không nói với nhau thêm được mấy câu.”

Tần Thiếu Đình cảm thấy chuyện tình cảm này không thể nhìn một bên cứ đơn phương mãi, “Vậy cậu nghĩ thế nào?”

Nhung Tước nói, “Tôi cảm thấy Tiết Mạc đối với tôi là dạng tình cảm của chim non. Cậu ấy mất cha mẹ từ bé, cuộc sống khó khăn. Tôi nhặt về, giúp cậu ấy có công việc, có đồng ra đồng vào, mấy năm qua cũng rất quan tâm tới cậu ấy, nên có lẽ cậu ấy hiểu nhầm việc không muốn tách khỏi tôi thành tình yêu cũng dễ hiểu.”

Tần Thiếu Đình nhướn mi, “Cậu sợ sau này Tiết Mạc nghĩ thông rồi sẽ hối hận à?”

Nhung Tước gật đầu.

Tần Thiếu Đình nói, “Tiết Mạc đã thành niên, cậu đừng coi cậu ấy là trẻ con nữa. Có việc gì thì hai người ngồi xuống nói chuyện với nhau, bây giờ cậu cảm thấy cậu ấy chỉ quấn mình như chim non quấn mẹ, nhưng cậu làm sao biết cậu ấy thực sự nghĩ gì, cậu quá võ đoán.”

Nhung Tước cũng biết mình đang trốn tránh thay vì đối mặt với chuyện này, nhưng chính anh cũng không hiểu tại sao mình lại trốn tránh.

“Năm ấy cậu come out, áp lực phải đối mặt lớn thế nào cậu cũng biết, tôi cũng chứng kiến. Tôi cảm thấy Tiết Mạc không thể chịu được áp lực như thế. Đến khi đó vì bị áp lực mà trốn tránh trách nhiệm, làm ầm ĩ cả lên, chẳng bằng không liên quan tới nhau ngay từ đầu, sau này cũng dễ qua lại.”

Tần Thiếu Đình khẽ cười, “Cậu nghĩ xa như thế, tôi không thể không nghĩ cậu cũng có cảm giác với Tiết Mạc.”

Nhung Tước nhíu mày, rõ ràng anh không mong đợi kết quả này.

Tần Thiếu Đình nghĩ thoáng hơn Nhung Tước rất nhiều, “Trước đây Tiết Mạc đều tự mình bươn chải, sao cậu biết nhóc ấy không đủ khả năng chịu áp lực?”

Đại khái Nhung Tước là kiểu càng quan tâm càng loạn, lúc nào cũng chỉ nghĩ tới những khả năng tiêu cực.

“Hơn nữa nói đi nói lại, dù cậu phải come out thì cũng chỉ cần đối mặt với mỗi cha mẹ nuôi. Bọn họ sẽ nghĩ gì, cậu không tính đến à?” Tần Thiếu Đình nói.

Lúc trước hắn come out là vì hắn rất được yêu thích, cần phải công khai tỏ thái độ, được cái cha mẹ hoàn toàn không gây sức ép. Nhìn lại Tiết Mạc, có thể đạt đến trình độ đó hay không còn chưa biết. Chưa kể trước cậu còn có một người nổi tiếng hơn hẳn là Thái Nghệ Tĩnh, Thái Nghệ Tĩnh không định come out với fan thì Tiết Mạc cũng có thể làm như thế.

Nói tới cha mẹ mình, Nhung Tước hoàn toàn không thấy có áp lực gì cả.

“Tôi cảm thấy cậu nên nói chuyện hẳn hoi với Tiết Mạc, ngày nào nhóc đó cũng thất thần mê mang thì huấn luyện kiểu gì? Chẳng nhẽ cậu không có trách nhiệm gì với việc này hay sao? Dù Tiết Mạc có phải bị hiệu ứng chim non hay không, nhóc ấy vẫn hoàn toàn có quyền theo đuổi cuộc sống mà mình mong muốn. Hơn nữa trải qua nhiều chuyện như vậy, tôi tin Tiết Mạc là một người hiểu được cách quý trọng bản thân.” Tần Thiếu Đình nói thẳng, “Dù cuối cùng hai người có ra sao, cậu cũng phải cho nhóc ấy cơ hội nói chuyện, đồng thời cho chính bản thân cậu một cơ hội để hiểu nhóc ấy, đúng không?”

Nhung Tước lại trầm tư, một lúc lâu sau mới nói, “Tôi sẽ suy nghĩ kỹ. Cảm ơn.”

Tần Thiếu Đình đứng dậy, “Tôi cũng mong cậu sẽ hạnh phúc.”

“Ừ.”

Buổi huấn luyện tối hôm đó, Trần Tân thực sự không nhịn nổi nữa, mắng Tiết Mạc một trận ngay trước mặt toàn thể thành viên đội một.

“Cậu tưởng cậu lên được đội một thì ngon lành rồi hả? Chơi cái kiểu ngây thơ gì thế này? Hiện tại kể cả team 2 đánh còn tốt hơn cậu!”

“Đối phương có một người thấp máu, cậu lại quay ra đánh một kẻ đầy máu có thêm giảm sát thương, mắt để làm cảnh à? Không nhìn thấy thanh máu sắp hết? Không thấy cái buff giảm sát thương to vật vã như thế sao?”

“Tôi không quan tâm gần đây cậu gặp phải vấn đề gì, nhưng nhiều ngày trôi qua như thế rồi, rốt cuộc cậu đang làm cái gì thế hả? Không tích cực thay đổi, không chuyên tâm huấn luyện, không muốn ở team 1 nữa đúng không? Hay là không muốn ở Chập Lân luôn rồi? Không muốn thi đấu nữa cứ nói, Chập Lân không thiếu mấy đứa như cậu đâu!”

Trần Tân nói rất quá quắt, nhưng thời gian cấp bách, Tiết Mạc huấn luyện không tập trung, Trần Tân phát điên là chuyện rất bình thường.

“Xin lỗi…” Giọng Tiết Mạc rất nhỏ, cúi đầu không rõ biểu tình.

“Rốt cuộc cậu nghĩ cái gì trong đầu hả? Vào được team 1 là nhẹ nhàng hay sao? Cảm thấy Chập Lân không có cậu thì không được?” Trần Tân vẫn chưa hết giận.

Cận Luân luôn là người đứng ra hòa giải, đứng dậy ôm chầm lấy cổ Trần Tân, “Ầy, huấn luyện viên đừng giận nữa mà. Tiết Mạc còn nhỏ tuổi, có đôi khi trạng thái phập phù là chuyện bình thường, anh tức giận làm gì? Hơn nữa Tiết Mạc cũng vẫn luôn rất nỗ lực, anh nói như thế chẳng phải khiến người ta đau lòng lắm sao?”

Cận Luân vừa đi ra ngoài vừa khuyên nhủ Trần Tân.

Vào lúc này, không khí trong đội một rất căng thẳng. Cận Luân cũng không biết rốt cuộc chuyện gì xảy ra mà khiến mấy ngày nay Tiết Mạc như vậy. Nhưng đội trưởng không lên tiếng, có lẽ là nguyên nhân gì đó thông cảm được. Còn Trần Tân tức giận cũng dễ hiểu. Dù gì việc huấn luyện viên quan tâm chính là thành tích của team 1, hiện tại bỗng vấp phải cản trở như vậy, Trần Tân không vui là chuyện đương nhiên.

Sở Linh cũng không rõ nguyên nhân trạng thái trượt dốc của Tiết Mạc gần đây, nhưng cậu vẫn muốn tới an ủi vài câu, đồng thời cũng mong những người còn lại trong đội không mất niềm tin.

Nhưng cậu vừa đứng lên, Tiết Mạc đã đứng dậy nói, “Xin lỗi”, sau đó chạy vội ra ngoài.

Sở Linh nhìn về phía Tần Thiếu Đình, hắn cũng đang không biết phải giải quyết cục diện này thế nào.

Tần Thiếu Đình dựa vào ghế ngồi, nói, “Được rồi, nghỉ mười phút đi.”

Nói xong hắn liền kéo Sở Linh lên lầu tìm Nhung Tước.

Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi đi lên lầu, Tần Thiếu Đình tóm tắt hết sự việc khi nói chuyện cùng Nhung Tước cho Sở Linh.

Sở Linh rất kinh ngạc, trước đây cậu chỉ cảm thấy Tiết Mạc rất nghe lời Nhung Tước, không bao giờ cãi lại anh. Hiện tại nghe Tần Thiếu Đình nói vậy, cũng cảm thấy bản thân không đủ nhạy bén, không phát hiện ra sớm.

Hai người ra khỏi thang máy thì thấy Nhung Tước đang chặn Tiết Mạc ở cửa, hoàn toàn không cho Tiết Mạc đi vào.

Cũng không biết Tiết Mạc nói gì với Nhung Tước, nhưng sắc mặt Nhung Tước rất khó coi.

Sau đó Tiết Mạc liền chạy đi theo lối thang thoát hiểm, dường như không muốn ở chung một chỗ với Nhung Tước thêm một giây nào nữa.

Nhung Tước thấy Tần Thiếu Đình và Sở Linh, cũng tỏ ra bất đắc dĩ.

Tần Thiếu Đình và Sở Linh đi tới hỏi, “Nhóc ấy nói gì với cậu?”

Biểu tình của Nhung Tước giống như nghĩ một đằng nói một nẻo, anh trả lời, “Nói rằng tất cả là tại cậu ấy không tốt, sau này sẽ kiềm chế bản thân, không gây khó dễ cho tôi nữa.”

Nói đến đây, Nhung Tước cau chặt mày, “Rốt cuộc là làm sao? Không phải đang huấn luyện dở à?”

Tần Thiếu Đình tựa vào cạnh cửa nói, “Bị Trần Tân mắng một trận, mắng khó nghe lắm nên tự ái.”

Nhung Tước lại càng nhíu mày chặt hơn, “Vì cậu ấy không tập trung?”

“Ừ, tại sao không tập trung thì cậu tự biết.” Tần Thiếu Đình khẽ thở dài, “Nói thật, tôi hoàn toàn không biết làm thế nào để điều tiết chuyện này, nhưng nhìn vậy mà không quản thì không được. Tự cậu làm thế nào thì làm. Trong vòng ba ngày mà không thay đổi, nếu Tiết Mạc không cuốn xéo thì Trần Tân sẽ từ chức.”

Nhung Tước day ấn đường, “Biết rồi.”

Khi xuống lầu, Sở Linh hỏi Tần Thiếu Đình, “Rốt cuộc giám đốc Nhung định thế nào? Tôi không hiểu lắm.”

Tần Thiếu Đình nói, “Tôi cũng không rõ nữa. Nhưng tôi tin cậu ta có thể xử lý chu toàn.”

“Chỉ mong là vậy.” Hiện tại Chập Lân cũng không thể đổi người nữa, cậu cũng biết những lời Trần Tân nói cũng chẳng có tác dụng gì. Nhưng nếu không xử lý thỏa đáng mấy chuyện tình cảm này, cậu thật sự hoài nghi có lẽ Chập Lân không thể qua nổi vòng bảng.

Vì bầu không khí huấn luyện quá căng thẳng, chưa kể mấy ngày vừa rồi mọi người cũng khổ cực. Tần Thiếu Đình liền làm chủ, cho phép kết thúc huấn luyện sớm, để mọi người nghỉ ngơi một chút.

Tiết Mạc ngơ ngác trở về phòng, hoàn toàn không có chút tinh thần nào – yêu thích một người, chỉ trong phút chốc. Nhưng từ bỏ một người, chẳng biết phải mất bao lâu…

Từ sau khi cha mẹ qua đời, Tiết Mạc đã rất lâu không cảm nhận được sự ấm áp của gia đình. Mà về sau, cậu lại có được sự ấm áp ấy từ Nhung Tước. Trong phần tình cảm này của cậu có bao nhiêu cảm kích, bao nhiêu là yêu, cậu tự biết rõ. Cậu không phải người hành động cảm tính, cậu hiểu được cảm giác của chính mình.

Cũng chính vì hiểu rõ, thế nên mới không muốn gượng ép. Dù Nhung Tước không thích cậu, cậu vẫn sẽ yêu Nhung Tước, yên lặng mà yêu, ngoan ngoãn làm một người em trai của Nhung Tước.

Tiết Mạc dụi mắt, nén lại chua xót trong đáy mắt, vội đi rửa mặt.

Vừa rửa được sơ qua thì chuông cửa vang lên.

Tiết Mạc đoán có lẽ Sở Linh tới an ủi mình. Nhưng mở cửa lại thấy Nhung Tước đứng bên ngoài.

Nhung Tước nhìn cậu, “Tôi vào được không?”

Tiết Mạc lấy lại tinh thần, vội nhường đường cho anh.

Nhung Tước đi thẳng vào trong phòng ngủ của Tiết Mạc, kéo ghế ngồi xuống, sau đó chỉ qua bên cạnh bàn, “Ngồi đi.”

Tiết Mạc đi tới ngồi xuống, ánh mắt vẫn không hề rời khỏi Nhung Tước một giây.

Nhung Tước thầm thở dài, “Nghe nói cậu bị mắng?”

Tiết Mạc gật đầu, thái độ hối lỗi nhận sai, “Sau này em sẽ không thế nữa.”

“Tiết Mạc, biểu hiện của cậu cũng không tệ, mọi người rất hi vọng ở cậu, mong cậu có thể phát huy tốt, đạt thành tích cao.”

“Vậy còn anh? Anh cũng mong đợi ở em giống như đối với bọn họ sao?” Dường như bất giác bật thành câu, Tiết Mạc coi thái độ của Nhung Tước như thuốc tăng lực của chính mình.

“Tất nhiên.”

Tiết Mạc cười đến khó coi, cũng phải, dù sao cậu cũng chỉ là một thành viên của Chập Lân, mong chờ cậu biểu hiện tốt cũng là chuyện đương nhiên.

“Tiết Mạc, tôi rất xin lỗi vì chiều tối hôm nay tôi không cho cậu vào cửa. Cậu nên hiểu rằng tôi cũng có suy nghĩ và lo lắng của riêng mình.”

“Vâng, em hiểu. Như em đã nói tối hôm nay, em sẽ không làm phiền anh nữa.”

Nhung Tước lại thở dài, “Cả tối hôm nay tôi đã suy nghĩ về chuyện giữa tôi và cậu. Một mặt thì tôi cảm thấy cậu giống như chim non quấn mẹ, quả thực tôi đã quá phiến diện. Cậu vào team 1 chưa lâu, chúng ta cũng không có nhiều cơ hội ở chung với nhau, hi vọng cậu có thể thông cảm đối với sự võ đoán của tôi.”

Tiết Mạc đờ ra nhìn Nhung Tước, không hiểu tại sao Nhung Tước lại nhắc tới chuyện này.

“Nói sao nhỉ? Tôi cũng không chán ghét cậu, nếu chọn bạn trai, cậu cũng chuẩn mẫu người tôi thích. Nhưng có lẽ vì tôi đưa cậu vào đội, nhìn cậu lớn lên, vì thế sẽ không có bất cứ suy nghĩ ngoài luồng nào khác với cậu, chỉ muốn nhìn cậu trưởng hành, trở thành một tuyển thủ có đủ khả năng gánh vác một mình. Nhưng khi tôi ngẫm lại, kỳ thực đối với tôi, cậu cũng rất đặc biệt.”

Đôi mắt đen của Tiết Mạc bỗng sáng ngời.

Nhung Tước thấy lòng mềm nhũn, “Nếu cậu đồng ý, chúng ta có thể thử xem sao. Nhưng tôi phải nói trước với cậu, tôi bận rộn công việc, sẽ không có nhiều thời gian ở bên cậu. Tôi cũng không phải tuyển thủ eSports, không thể giúp cậu tiến bộ trong phương diện này, tôi chỉ có thể nhìn cậu trưởng thành, mà ngay đến tiếng nói chung có lẽ cũng không được bao nhiêu. Nhưng quen nhau là chuyện của hai người, không thể chỉ có một bên trả giá, một bên chỉ chờ thu hoạch. Vì vậy nếu tôi có chỗ nào không tốt, cậu phải nói ngay với tôi. Tôi hi vọng chúng ta sẽ có một cái kết viên mãn. Nhưng nhỡ đâu kết quả không được như ý, thì cũng hi vọng đến lúc đó, chúng ta sẽ không oán hận lẫn nhau, có được không?”

Tiết Mạc gật mạnh đầu, cũng nắm được điều quan trọng nhất trong lời Nhung Tước nói, “Anh… anh đồng ý quen với em, phải không?”

Nhung Tước khẽ cười, “Phải. Nhưng quen nhau chỉ là điểm bắt đầu, chúng ta vẫn cần phải cố gắng. Đối xử với nhau thật tốt từ tận đáy lòng, cảm thông với đối phương, để cuộc sống dần dần hòa hợp.”

“Vâng, em nhất định sẽ cố gắng!” Cậu vốn đã tuyệt vọng, chẳng ngờ Nhung Tước lại đột nhiên mở ra một cánh cửa cho mình. Cậu còn gì không hài lòng nữa đây? Chưa kể Nhung Tước vẫn đối xử rất tốt với cậu, dù không tốt hơn thì cậu cũng đã thỏa mãn rồi.

“Không chỉ cậu, tôi cũng sẽ cố gắng.” Đối với Nhung Tước mà nói, hiện tại Tiết Mạc chính là trách nhiệm của anh, anh không sợ trách nhiệm, chỉ lo mình không thể phụ trách cho thật tốt mà thôi, “Vậy giờ có thể yên tâm huấn luyện rồi chứ?”

Gương mặt nhỏ nhắn của Tiết Mạc mới tươi tắn hơn được một giây lại lập tức cứng đờ, “Anh… Anh chịu quen với em không phải là chỉ để khiến em huấn luyện tập trung lấy thành tích đấy chứ?”

Nhung Tước không khách sáo vỗ nhẹ lên gáy cậu, “Nghĩ gì vậy chứ? Nếu cậu không cố gắng huấn luyện, cùng lắm thì trả cậu về team 2. Tôi cũng không phải dạng người vì thành tích mà hi sinh bản thân vậy đâu.”

Tiết Mạc nở nụ cười, cẩn thận lại nhẹ nhàng kéo tay Nhung Tước.

Nhung Tước không thẹn thùng như cậu, chủ động nắm lấy tay Tiết Mạc, “Được rồi, đừng cười ngốc nữa. Đi tắm đi, tôi ở đây với cậu. Chờ cậu ngủ tôi sẽ đi.”

“Dạ.” Tiết Mạc vui vẻ đi tìm quần áo. Cậu vốn muốn Nhung Tước ở lại, nhưng nghĩ kỹ thì mới quen nhau ngày đầu đã bảo người ta ngủ lại cũng quá cởi mở rồi!

Giải quyết được vấn đề, đồng thời thừa nhận với chính mình, tâm tình Nhung Tước cũng thả lỏng hơn. Vốn chỉ là nhặt được một cậu bạn nhỏ, cuối cùng anh bạn nhỏ biến thành bạn trai. Mà cảm giác hiện tại lại rất tốt, thậm chí còn có chút hưng phấn.

Sáng hôm sau, có lẽ do phấn khích quá độ mà Tiết Mạc ngủ dậy rất sớm. Sau khi đánh răng rửa mặt thì liền đi gõ cửa phòng Nhung Tước, có điều không ai mở cửa. Nhìn đồng hồ, Tiết Mạc mới tự mắng mình ngốc, lúc này hẳn Nhung Tước đã lên lầu làm việc, sao có thể còn ở trong phòng nữa? Cách vào chương sau là tên món đồ đôi đầu tiên của hai nhân vật chính, không cách không viết hoa không dấu.

Thế là Tiết Mạc lại lạch bạch lên lầu, nhưng khi đi tới cửa phòng làm việc của Nhung Tước thì cậu lại do dự. Cậu sợ Nhung Tước đồng ý ở bên mình chẳng qua chỉ là một giấc mơ. Nếu như cậu đi vào, Nhung Tước vẫn lạnh nhạt như trước thì phải làm sao?

Ngay khi cậu định bỏ chạy, cửa phòng bỗng mở ra, Bạch Ninh đi ra nhìn thấy Tiết Mạc cũng hơi kinh ngạc, “Sao dậy sớm thế này?”

“Dạ… ầy….”

“Đứng đây làm gì thế? Có việc tìm giám đốc Nhung à?” Bạch Ninh hỏi. Anh có chút lo lắng, hôm qua Trần Tân mắng Tiết Mạc thảm như thế, nếu Tiết Mạc tới tìm Nhung Tước để xin rút khỏi đội một thì phải làm sao bây giờ?

“Dạ không… Em… Em đi ngang qua thôi…”

Cậu vừa cất tiếng, Nhung Tước nghe được liền đi ra ngoài.

Sau khi nhìn thấy Tiết Mạc, Nhung Tước mỉm cười, “Sao dậy sớm vậy?”

Nụ cười của Nhung Tước khiến bất an trong lòng Tiết Mạc hoàn toàn bay biến, cậu hăng hái nói, “Em không ngủ được.”

Nhung Tước vươn tay kéo cậu, “Vào đi. Hiện tại căn-tin không có cơm, ở đây tôi có bánh mì, cậu ăn tạm chút đã.”

“Dạ.” Tiết Mạc vui vẻ đi theo Nhung Tước vào trong.

Bạch Ninh đứng ngoài cửa ngu cả người – ủa chuyện gì thế này? Vừa rồi giám đốc Nhung nắm tay Tiết Mạc đúng không? Thái độ còn thân thiết như thế, đảm bảo có vấn đề á á á á á!

Không quan tâm Bạch Ninh đang nghĩ gì trong đầu, Nhung Tước để Tiết Mạc ngồi xuống, bản thân thì đi lấy bánh mì và sữa cho Tiết Mạc. Ở đây không có lò vi sóng, Nhung Tước liền ngâm hộp sữa trong bát nước sôi.

Tiết Mạc cười khúc khích ăn sáng, cảm thấy ngon miệng hơn trước rất nhiều.

“Cậu dậy sớm như thế này đảm bảo tối sẽ buồn ngủ sớm.” Nhung Tước cũng đang không có việc gì làm, liền ngồi xuống bên cạnh Tiết Mạc.

“Không sao ạ, em đang vui mà.” Tiết Mạc là người thích biểu đạt tình cảm một cách trực tiếp. Có lẽ do còn nhỏ tuổi nên không bao giờ đắn đo cân nhắc quá nhiều.

“Nếu tối mệt thì nói với tôi, tôi xin Trần Tân cho cậu nghỉ.”

Tiết Mạc biết bản thân dù có phải nốc cà phê đến phát điên cũng tuyệt đối không bao giờ xin nghỉ để trốn tránh huấn luyện, nhưng Nhung Tước nói thế khiến cậu vẫn thấy lòng mình ấm áp hơn.

Nghĩ đến lời Tần Thiếu Đình nói với mình hôm qua, Nhung Tước nói, “Cậu không ghét Trần Tân chứ?”

Tiết Mạc lắc đầu, “Anh ấy là huấn luyện viên, khi em train biểu hiện như bùn nhão, anh ấy không vui là chuyện bình thường. Sau này em tập trung huấn luyện là được rồi.”

“Vậy thì tốt.” Tiết Mạc hiểu rõ đúng sai như vậy khiến anh thoải mái hơn rất nhiều.

Ăn xong, Tiết Mạc liền đi huấn luyện.

Trần Tân qua phòng train lấy đồ, thấy bộ dạng tích cực của Tiết Mạc mà hài lòng.

Đến bữa trưa, chờ Cận Luân live stream xong, Nhung Tước liền chính thức giới thiệu với các thành viên đội một về quan hệ của anh và Tiết Mạc.

Tần Thiếu Đình không ngờ Nhung Tước lại tốc độ như thế, có điều nhìn Nhung Tước và Tiết Mạc đều vui vẻ, hắn cũng thấy vui lây.

Sau vài ngày huấn luyện, Tiết Mạc không thất thần nữa, thái độ nghiêm túc hơn hẳn, cuối cùng Trần Tân cũng yên tâm, thầm nghĩ: Nếu biết xác lập quan hệ là giải quyết được vấn đề, hắn đã đi tìm Nhung Tước sớm hơn rồi.

Đảo mắt đã đến ngày hẹn đấu tập với đội tuyển Lê Hoa Tuyết.

Lần này thực ra chủ yếu là để Tiết Mạc rèn luyện.

Lê Hoa Tuyết cũng là một đội tuyển lâu năm, thành viên đội một bao gồm: Đội trưởng Hướng Quân Thời chơi Đường Môn; Quý Toàn, người được mệnh danh là “Beauty blogger giới eSports” cùng với An Tập của Cửu Trọng Thành, chơi Điền Độc; Mục Triết chơi Hoa Sơn; Đàm Kỳ, Bắc Phủ được người chơi thừa nhận bên cạnh Tần Thiếu Đình; cùng với Cổ Tồn Diệu am hiểu cả Vấn Tâm Các và Lục Tri Đảo.

Vừa vào kênh YY liền nghe thấy giọng của Hướng Quân Thời.

“Khăn đỏ của tôi đâu rồi? A Toàn, đáng ra tôi không nên để cậu vào acc của tôi mới phải, cậu cho tôi mặc cái quần què gì đây? Nhìn xấu thế hả?”

Quý Toàn không lên tiếng, như thể chẳng nghe thấy gì.

Hướng Quân Thời là người có thẩm mỹ đậm chất trai thẳng trong giới eSports, thậm chí còn thẳng hơn cả loại trai thẳng ống thép Cận Luân. Nhưng hắn luôn cảm thấy mắt nhìn của cả thế giới đều có vấn đề, chỉ có hắn mới thấm nhuần tinh túy của thẩm mỹ đỉnh cao.

Đường Môn của Hướng Quân Thời bao năm trôi qua luôn đeo một chiếc khăn màu đỏ trên cổ, game thủ thường gọi hắn bằng biệt danh Khăn Quàng Đỏ. Bên hông còn gài một đóa hoa, sau lưng đeo thêm một bộ cánh chim màu trắng, phối cùng đồng phục học sinh xanh đen, tổng thể thực sự “đẹp” không dám nhìn thẳng.

Mà cái sự “đẹp” không dám nhìn này, đối với Hướng Quân Thời thì chính là xinh đẹp nhất, thậm chí còn thời trang mô-đen nhất.

Quý Toàn là bạn nối khố của Hướng Quân Thời. Quý Toàn là loại con trai nhìn từ trên xuống dưới đều khiến người ta có cảm giác tươi mới thoải mái, chẳng qua giọng nói của cậu ta hơi nhỏ nhẹ nên bị rất nhiều anti-fan công kích. Có điều cậu cũng chẳng thèm quan tâm, vẫn còn bao nhiêu người yêu thích cậu kia mà. Hơn nữa dù chuyện gì xảy ra, Hướng Quân Thời sẽ luôn là người đầu tiên đứng ra vì cậu, thế nên dù bị chỉ trích phê bình, nói này nói nọ thì cậu vẫn luôn thản nhiên việc mình mình làm.

Tần Thiếu Đình luôn cảm thấy bất lực chán chẳng buồn chửi đối với thẩm mỹ của Hướng Quân Thời.

Sau khi chào hỏi lẫn nhau, thành viên hai đội liền đăng nhập, tiến vào đấu trường tạo sẵn.

Ván đầu tiên, Chập Lân sử dụng đội hình Cái Bang, Đường Môn và Lục Tri Đảo. Lê Hoa Tuyết thì chơi Đường Môn, Hoa Sơn, Lục Tri Đảo.

Lục Tri Đảo vẫn luôn ngại khống chế của Hoa Sơn. Nếu có thể né tốt thì lượng buff không thành vấn đề. Còn Đường Môn là dạng chức nghiệp sát thủ ăn mạng, ngoại trừ khả năng giảm lượng trị liệu trong giai đoạn đầu, thì về cơ bản năng lực bào máu khá kém.

Ban đầu, Tiết Mạc cũng không nhắm tới buff Cổ Tồn Diệu mà theo dõi Mục Triết phái Hoa Sơn. Hẳn rồi, khống chế được Hoa Sơn thì chẳng khác nào khóa luôn đường xả sát thương của đối phương.

Sở Linh vừa vào đã gọi pet, pet của Lục Tri Đảo là bươm bướm, có đủ kỹ năng từ giảm sát thương đến xua tan, thậm chí còn có thể tự hồi máu. Máu hồi lại không nhiều nhưng sau khi hiến tế sẽ kéo được một lượng máu lớn trong phạm vi rộng. Kỹ năng xua tan cũng không mạnh, chỉ có thể đánh tan một số loại debuff hữu hạn, không như Mặc Thư Sơn Trang, quả thực có thể coi như quái vật xua tan debuff.

Hướng Quân Thời sử dụng giảm trị liệu lên người Tiết Mạc, xét về chức nghiệp thì Cái Bang là kiểu máu giấy damage cao, dùng lên Tiết Mạc là quyết định đúng đắn.

Cận Luân thì lại nhắm giảm trị liệu vào Mục Triết, nhỡ đâu Tiết Mạc hiểu ý tung chưởng thì dưới tình huống buff bị hạn chế sẽ có thể gia tăng xác suất đoạt mạng người.

Mục Triết bị Tiết Mạc khống chế thành công, căn bản không sờ được vào người Sở Linh. Sở Linh chơi Lục Tri Đảo nhất định phải dự đoán được khi nào dùng Miễn khống chế. Cũng nhờ vào việc luôn chú ý tới Hướng Quân Thời nên lần khinh công nào của cậu nhằm trốn khống chế cũng thành công.

Không ai để ý tới Cổ Tồn Diệu, cô chỉ đứng đó thảnh thơi kéo máu.

Những gì Sở Linh có thể làm cũng chỉ là giảm tốc độ của Cổ Tồn Diệu.

Hai đội mãi mà không tìm được điểm đột phá, Sở Linh không làm được gì nhiều, mỗi lần Tiết Mạc đánh cho Mục Triết thấp máu thì Cổ Tồn Diệu đều có thể hồi lại đúng lúc.

Mấy lần Cận Luân định dứt điểm đều bị Hướng Quân Thời dùng kỹ năng khống chế hoặc đẩy hướng tấn công, càng đánh như vậy lại càng không có lợi, cuối cùng sau ba mươi phút, hệ thống tự động quyết định cục diện, Lê Hoa Tuyết chiến thắng chỉ bằng chút ưu thế mỏng manh.

Trần Tân nhanh chóng vạch ra những sai lầm trong đấu tập, đồng thời chuẩn bị thay buff. Tuy khả năng hồi máu của Lục Tri Đảo mạnh thật nhưng hỗ trợ quá kém, không như Vấn Tâm Các sẽ trụ được lâu hơn.

Cùng lúc đó, Sở Linh cũng không khỏi cảm thán trong lòng, quả nhiên Tần Thiếu Đình mới chính là hạt nhân của toàn đội ngũ. Nếu như Tần Thiếu Đình thay cho dù là Tiết Mạc hay Cận Luân thì nhất định sẽ có cơ hội thắng. Không phải ý muốn nói Tiết Mạc và Cận Luân yếu kém, mà bọn họ không có cách căn skill của đối thủ một cách chuẩn xác, chính vì vậy mà Cận Luân bị chặn dứt điểm mấy lần mà ngay đến Tiết Mạc cũng không có cơ hội áp chế.

Cận Luân và Thái Nghệ Tĩnh 22 thì Thái Nghệ Tĩnh đánh chính, mà bình thường Tần Thiếu Đình mang Tiết Mạc đi đánh đấu trường thì Tần Thiếu Đình sẽ là người chỉ huy. Vì thế để hai người chuyên làm theo lệnh cùng đánh với nhau, chắc chắn sẽ lòi ra rất nhiều vấn đề. Nhưng không khó cải thiện, chỉ là cần thời gian luyện tập nghiêm túc mà thôi.

Sau ba tiếng đồng hồ đấu tập, sổ tay của Trần Tân đã chi chít ghi chú. Chỉ khi luyện tập với cao thủ thế này thì mới có thể đọc ra nhiều chi tiết đến thế, tuy đánh không tốt nhưng thu hoạch lại rất nhiều. Chưa kể rõ ràng khi Cận Luân và Thái Nghệ Tĩnh phối hợp và Tần Thiếu Đình bắt cặp với Tiết Mạc thì hiệu quả cao hơn rất nhiều so với ván đầu tiên.

Đấu tập kết thúc, thành viên hai đội cũng chưa rời khỏi kênh YY, nhân lúc nghỉ ngơi liền nói chuyện phiếm.

Hướng Quân Thời bắt đầu thị phi, “Mấy người biết tin gì chưa, Ám Dạ có buff dự bị mới rồi đấy.”

Tần Thiếu Đình hỏi, “Chưa nghe, sao cậu biết?”

Về lý mà nói đội bọn họ có Bạch Ninh, không thể biết tin muộn hơn người khác được chứ?

“Chúng tôi chắc là đội đầu tiên biết chuyện. Hôm nay giám đốc bên tôi có qua Ám Dạ làm việc, tình cờ gặp.” Hướng Quân Thời nói.

“Hà Tiếu đồng ý sao?” Cận Luân hóng hớt.

Hướng Quân Thời, “Cũng chẳng biết, nhưng không vui thì làm được gì? Với trình độ của cô nàng thì mình tôi cũng thừa sức solo kill.”

Tần Thiếu Đình bật cười, “Chưa biết chừng mấy hôm nữa lại bị cô lập thôi.”

Quý Toàn mở miệng nói, “Không biết được đâu, hiện tại Ám Dạ đã không còn là Ám Dạ cái thời Hà Mỹ một tay che trời nữa rồi.”

Tần Thiếu Đình nghĩ một chút, “Cũng đúng, có chút chờ mong biểu hiện của buff mới rồi.”

Hướng Quân Thời, “Anh cũng đừng hi vọng gì, có Sở Linh rồi, anh còn mong chờ vào người khác sao?”

Mục Triết nói, “Đúng đó, nhìn thấy Vũ thần là vào trận em đã muốn rút lui rồi.”

Hướng Quân Thời, “Tôi cũng thế. Mấy trận các anh thua đều là do DPS di chuyển sai lầm, nếu đánh như bình thường thì khéo bọn tôi đã bị bóng ma tâm lý với khả năng của vú em size 36E Sở Linh rồi.”

*36E là cỡ áo ngực, cỡ này khá to. Bình thường bên Trung vẫn gọi buff là vú em, vì thế khi nói một buff là vú em 36E tức là vú em có ngực cỡ đại, hồi được nhiều máu. Nói chung là đang khen Sở Linh buff giỏi…

Quý Toàn cười nói, “Không nói đến những cái khác, vào trận nhất định phải Ban Mặc Thư của Vũ thần, nếu không thì đừng hòng thắng.”

Sở Linh cắt đứt màn thổi phồng chém gió của mấy người này, “Được rồi, khen nữa là tôi không biết mấy người đang khen ai đây.”

Cả đám bật cười thành tiếng.

Hướng Quân Thời nói, “Để hôm khác hẹn Ám Dạ đánh một chút xem, thăm dò luôn.”

Tần Thiếu Đình, “Được, có thông tin gì nhớ chia sẻ cho anh em.”

Hướng Quân Thời sảng khoái nói, “Ok Ok!”
Bình Luận (0)
Comment