Quýt Nảy Mầm - Hạ Nặc Đa Cát

Chương 10

Đinh đông, đinh đông...

Trác Nhĩ vừa kể cho Quýt nghe tới đoạn coi như tạm viên mãn, chuông cửa vang hai tiếng. Đúng lúc, câu chuyện cũng ngừng ở chỗ đẹp.

Quýt hỏi ai tới. Trác Nhĩ nhún vai: "Hoặc là đồ ăn ship tới, hoặc là bố nuôi của con mà bị mẹ xóa vân tay mở cửa rồi."

"Có phải bố không, có phải bố không? Con ra mở, con ra mở..." Quýt nhớ bố quá, chân trần lao thẳng ra cửa.

Trác Nhĩ bắt chéo chân, mở điện thoại: "Nếu là bọn buôn người hay cướp đột nhập thì mẹ chịu nhé, không cứu nổi. Bao nhiêu lần dạy an toàn rồi, phí công hết!"

"Bố!" Quýt mở cửa, bổ nhào vào lòng bố.

Ông bố cao to một phát nhấc Quýt lên khỏi đất: "Nhớ bố không?"

"Tất nhiên rồi!"

"Mấy hôm nay có nghe lời mẹ không?"

"Có, nhưng mà mẹ không cho con gọi mẹ nữa." Quýt bĩu môi. "Hay là con gọi bố là 'dượng' nha?"

Bố Quýt liếc vào trong. Trên sofa, Trác Nhĩ đội nón len đen, vừa mở game. Đặt Quýt xuống, đưa quà rồi đi thẳng về phía phòng học của Trác Nhĩ.

Phòng học thì bí mật đầy rẫy. Trác Nhĩ bật dậy như lò xo.

Chưa kịp chặn, bố Quýt đã lôi ra từ ngăn bàn, nửa bao Esse, một hộp Nam Kinh chưa bóc, thêm hai gói Soft Zhong.

"Hoa Tử cũng chơi luôn, hưởng thụ ghê nhỉ." Bố Quýt xoay xoay hộp thuốc, thấy cuốn sổ tay "hành trình trưởng thành" của Quýt, tiện tay mở ra. Phần giáo viên yêu cầu điền mới có nửa trang.

Xưa nay chuyện này toàn anh làm. Lần này vắng mặt, quả nhiên lòi sơ hở.

Đồ giấu bị lật ra, Trác Nhĩ cũng mặc kệ, tựa vào khung cửa: "Về đúng lúc lắm. Anh làm nốt phần còn lại đi."

"Đội nón trong nhà làm gì?"

"Anh quản em chắc."

"Thực ra anh không quan tâm đầu em có gội hay chưa. Nhưng em còn muốn giữ hình tượng trước mặt anh, anh thấy cũng vinh hạnh đấy."

Nếu mà thật sự để ý thì chắc chắn đã gội đầu rồi. Game đúng lúc có đồng đội ngu, Trác Nhĩ bật mic chửi: "Tôi đang đào mỏ, ông còn lùa quỷ về phía tôi, biết chơi không đấy? Không biết thì bỏ game đi cho rồi!"

Cô luôn coi bố Quýt là hoa thủy tiên, tự luyến đến đâu, soi vào cô liền tỉnh.

Bố Quýt đảo mắt nhìn khắp nhà, TV chiếu show hẹn hò, bàn trà chất cánh gà Coca, sàn vương mảnh ghép Lego, ngoài ban công cây cối sắp chết khô, kệ hoa ngoài vài đóa rũ rượi còn có cốc cà phê, trà sữa uống dở của vợ yêu, vẽ chi chít mấy hình nhân kỳ quặc, na ná lũ quỷ trong game.

Quýt ngồi trên thảm, hí hoáy mở quà bằng kéo nhỏ. Trác Nhĩ liếc xéo, ra hiệu đừng cắt vụn quá, rác mắc vào thảm khó dọn.

Bố Quýt phì cười. Cô không phải gọn gàng gì, chỉ là hội chứng ép buộc thôi.

"Năm kia em thề nếu show này ra mùa mới nhất định không xem nữa cơ mà." Bố Quýt gợi chuyện.

Trác Nhĩ năm nào cũng bị lừa, năm nào cũng xem. Liếc thấy anh đang rình đồ ăn trên bàn trà, cô nhả một câu: "Bọn em ăn xong rồi, đói thì anh tự đi nấu."

"Em béo ra rồi hả?"

Mười câu chín câu chẳng khớp. Câu này vừa thốt, mắt Trác Nhĩ lạnh ngay.

"Ừ, béo đấy. Em còn định béo thêm nữa cơ." Cô nhún vai.

"Tốt thôi. Lát nữa mẹ tới, nhìn em mập mạp vậy, chắc sẽ nghĩ anh nuôi em chu đáo."

"Mẹ em đến? Anh gọi bà ấy tới à?" Trác Nhĩ giật mình.

Nghe tới bà ngoại, Quýt reo "Yeah!", "Tuyệt quá, con nhớ ngoại lâu rồi!"

"Anh gọi bà ấy tới làm gì?" Trác Nhĩ tắt luôn game, kéo bố Quýt vào thư phòng, đóng cửa lại.

Bố Quýt dựa vào tường: "Em muốn ly hôn, mẹ anh chẳng lẽ không nên biết?"

"Em..."

"Sao? Không muốn ly nữa hả?" Anh ghé sát vào ngửi cổ cô, thoang thoảng mùi "tra nữ". Tay đặt lên eo, phát hiện cô chỉ hơi tròn mặt.

"Biến." Trác Nhĩ gạt tay anh ra.

"Cố tình cho Quýt ăn đồ ngoài, chơi iPad, là không muốn quyền nuôi dưỡng nữa?"

"Lâm Khác!"

Bên ngoài, Quýt gõ cửa: "Có ai chơi đồ chơi mới với con không?"

Lâm Khác đáp lại, tiện tay giật nón trên đầu Trác Nhĩ, rồi mở cửa đi ra.

Trác Hồng tới sau đó, vừa cùng Lâm Khác cứu đám cây ngoài ban công, vừa mắng Trác Nhĩ bỏ mặc Quýt chơi game.

Lâm Khác nhỏ giọng tố: "Không chỉ để con bé chơi, còn mua skin cho nó."

"Mua skin phải tốn tiền hả?"

"Tất nhiên, đắt lắm, mà lại toàn tiền con."

"À, tiền của con à." Trác Hồng cười khẩy. Thế thì không sao.

Trác Nhĩ vẫn nằm sofa, lại chửi trong game: "Không biết thả diều thì chơi thợ săn làm gì hả trời!"

Trác Hồng ném thẳng miếng giẻ lau: "Trên không chính thì dưới cũng lệch."

Trác Nhĩ: "Đừng làm phiền con!"

Trác Hồng cau mày: "Này, nó có khi nào tiền mãn kinh sớm không? Mẹ còn chưa tới, sao nó lại bốc hỏa trước mẹ nhỉ?"

Lâm Khác bình thản: "Không đâu, cô ấy còn trẻ mà. Có lẽ do dạo này con vắng nhà, nội tiết rối loạn thôi."

"Thế... chuyện kia... của hai đứa, vẫn bình thường chứ?" Trác Hồng nhíu mày.

"Chuyện gì ạ?"

"Con đừng giả vờ ngây ngô."

Một lát sau, điện thoại của Trác Nhĩ bị Trác Hồng giật mất.

"Gì nữa đây?"

"Mày đi thu xếp đồ cho Quýt. Mẹ đưa nó về nhà mẹ chơi cuối tuần."

"Muốn đưa thì để bố nó đưa, mẹ xen vào làm gì?"

"Mày quá đáng vừa thôi!"

Trước mặt cháu, Trác Hồng nén không nói hai chữ "ly hôn". Nhưng thái độ rõ như ban ngày, chỉ cần Lâm Khác không có vấn đề gì, thì đừng mơ Trác Nhĩ ly được.

Vợ chồng cãi nhau đầu giường thì cũng phải làm lành cuối giường. Hai người này chỉ cần có không gian riêng, nói chuyện cho đàng hoàng là ổn.

Trác Hồng hỏi Quýt có muốn theo bà không. Con bé mê ngoại lắm, dù tiếc bố vừa về nhưng vẫn gật đầu cái rụp.

Trác Nhĩ bất lực, phải dọn đồ cho con, vừa dọn vừa cảnh cáo: "Không được dắt nó đi KTV, không được sơn móng cho nó, không được..."

"Còn hơn để nó ở nhà ôm iPad chứ." Trác Hồng cắt ngang, xoa má Quýt: "Tới nhà ngoại thì không được mang iPad. Ngoại dẫn con đi hái nho, đi câu cá, chịu không?"

"Quá đã luôn!"

Khi ba đời tổ tông dặn dò nhau xong, Lâm Khác đã quen tay gói gọn một túi nhỏ đồ cần thiết. Trong đó có thuốc chống muỗi, miếng dán chống muỗi, áo chống nắng, bình nước, băng cá nhân và con búp bê Abebe của Quýt.

"Bé ngoan, ngày kia bố tới đón nhé."

"Vâng ạ, dì nhỏ cũng phải đi cùng nha."

Trác Hồng nghe mà ong hết cả đầu: "Đứa nhỏ này lại gọi loạn cả lên rồi."

Quýt thở dài nhìn Trác Nhĩ: "Con biết dì rất thương con. Chỉ là dì bỗng nhiên không muốn làm mẹ nữa thôi."

Trác Nhĩ nghe xong thấy cũng đáng công nuôi nấng. Còn Lâm Khác thì nghĩ, lớn lên Quýt chắc hợp theo ngành triết học lắm.

Hai bà cháu vui vẻ rời đi. Trước khi đi, Trác Hồng còn dặn dò Trác Nhĩ một câu, mà cô lại... nghe nhầm.

Lâm Khác liền nhắc: "Mẹ bảo em thử kiểm tra xem tháng này, lúc em không ở nhà, anh có lăng nhăng bên ngoài không."

Câu này Trác Nhĩ nghe rõ ràng, nhưng lại giả điếc. Cô kiểm tra thế nào được chứ? Cô có phải giám định viên phim 18+ đâu.

"Ngồi xuống nói chuyện đi." Lâm Khác vỗ vỗ chiếc sofa vừa dọn sạch, ra hiệu mời cô ngồi cạnh.

Từng có vài lần "khám sức khỏe" mất kiểm soát khiến Trác Nhĩ hình thành tâm lý đề phòng sói, thế là cô ngồi luôn ở bàn ăn, cách anh tận năm mét.

Bầu không khí đối đầu gượng gạo này khiến cô chẳng quen chút nào. Cố gắng bắt chuyện mà chẳng tìm ra chỗ mở, cảm xúc cũng cứ lửng lơ.

"Không phải em muốn ly hôn sao, sao lại im lặng?"

"Không cần nói nhiều."

"Vậy tức là quyết rồi?"

"Đúng."

"Lý do?"

"Cần lý do à?" Hai người vốn vì Quýt mà kết hôn, chưa từng có tình yêu, càng chẳng nói tới chuyện tình cảm tan vỡ. Với Trác Nhĩ, hôn nhân này chỉ như một bản hợp đồng hết hạn, cô không muốn gia hạn, vậy thôi.

"Được, vậy bàn chuyện chia tài sản và quyền nuôi con."

"Tài sản chia đôi, Quýt theo em, tiền nuôi dưỡng chia đôi."

Lâm Khác bật cười, quả nhiên là cô. Anh nói chậm rãi: "Em chắc không? Với điều kiện này, tám phần em ly không nổi đâu."

"Vậy thì cùng nuôi, những điều khác không đổi."

"Cùng nuôi có giải quyết được vấn đề giữa chúng ta không? Em muốn một tờ giấy ly hôn, hay muốn thoát khỏi anh hoàn toàn?"

"Em muốn cả hai." Đôi môi ấm áp 37 độ thốt ra lời lạnh lẽo âm 37 độ.

"Vậy thì cùng nuôi là không thể!" Lâm Khác nâng giọng, bước đến trước mặt cô: "Nếu thật sự muốn tự do thì em đi một mình. Điều kiện thế nào cũng được, nhưng Quýt chỉ có thể ở với anh."

-

Thời gian quay ngược về buổi họp lớp một tháng trước.

Khi ấy Trác Nhĩ đang rất bế tắc, bản thảo liên tục bị từ chối, cảm hứng cũng khô cạn. Về nước hai năm rồi, cô vẫn thấy mình chưa tìm được chỗ đứng. Trong giai đoạn đầy lo âu, con người chẳng còn tâm trí xã giao, nên cô vốn chẳng muốn đi họp lớp cùng Lâm Khác.

Nhưng anh nói dạ dày khó chịu, muốn cô đi làm bia đỡ, anh sẽ bớt phải uống. Thế là cô mới mang tâm thế "người nhà" đi làm nền.

Đây là lần đầu tiên sau khi kết hôn, Trác Nhĩ xuất hiện trước mặt bạn học cũ của anh. Khi nghe tin họ cưới, có người thấy tự nhiên, có người lại thấy khó hiểu. Hôm nay, ai nấy đều muốn tận mắt chứng kiến.

Không ngờ, cô đàn em Lục Tương Nghi cũng có mặt.

"Lúc hai người đăng ký kết hôn, anh vẫn chưa tốt nghiệp cao học đúng không?"

"Ừ." Năm đó, Lâm Khác 24, Trác Nhĩ 22, đúng là quá trẻ.

"Kết hôn sớm thế, chắc nhiều chị em tiếc nuối lắm."

Trác Nhĩ đã miễn dịch với mấy câu này. Năm ngoái, khi đăng ký cho Quýt vào mẫu giáo, giáo viên nhìn thông tin liền bảo: "Hai vị là ba mẹ trẻ nhất lớp."

Ngoài đời cũng thường có người hỏi cô có phải chưa học xong đại học đã sinh con không. Cô chẳng thấy xấu hổ, pháp luật cho phép, hợp pháp, vậy thì chẳng có gì phải ngại.

Cuộc sống không phải phim thần tượng. Các nữ sinh ấy bận rộn cả rồi, sớm quên mất người tên Lâm Khác, lấy đâu ra thời gian mà "đau lòng".

"Bao giờ định có con?"

"Con gái tôi đã đi học mẫu giáo rồi."

Cả bàn lập tức sốc toàn tập.

Lâm Khác không cố tình che giấu tuổi con, chỉ là có nhiều chuyện, anh lười giải thích.

Trác Nhĩ không cần nhìn cũng biết, bọn họ đang đoán già đoán non trong bụng. Cô mỉm cười, ngầm gật đầu, đúng vậy, họ cưới sau khi có con, rất hợp thời, rất "tiên tiến".

Chủ đề lại xoay.

"Con bé bình thường do ai chăm?"

Ở Mỹ hai năm, khi con còn nhỏ, cơ bản là hai người cùng chăm. Về nước, Lâm Khác bận khởi nghiệp, Trác Nhĩ làm tự do, dồn nhiều tâm sức hơn.

Lâm Khác nói: "Nhĩ hy sinh nhiều hơn."

Một câu lịch thiệp liền dẫn đến cả bàn lao vào thảo luận. Ngoài Trác Nhĩ là toàn thời gian nuôi con, ai nấy đều đang bận rộn đóng vai "tinh anh thành phố". Đàn ông thì chưa lập gia đình, phụ nữ thì chưa sinh con.

Một đám người chưa từng kết hôn, chưa từng sinh nở, mà hăng say bàn luận khác biệt giữa "mẹ toàn thời gian" và "nữ cường sự nghiệp". Trác Nhĩ nghe mà thấy buồn cười, không kinh nghiệm gì nhưng hùng hồn như đúng rồi. Quả nhiên toàn "học bá", cái gì cũng lý luận được.

Cho tới khi có người chĩa mũi nhọn về phía Lục Tương Nghi, mang cô ấy ra so với Trác Nhĩ.

Trác Nhĩ: phát triển bình thường, nhưng lấy được chồng tốt, sống hạnh phúc, làm mẹ toàn thời gian cũng coi như thành tựu vĩ đại.

Lục Tương Nghi: chưa có bạn trai, học hành giỏi, sự nghiệp rộng mở, hoàn toàn là hình mẫu "nữ độc lập".

Nghe đến đây, Trác Nhĩ chịu hết nổi, đứng dậy ra ngoài.

Thực ra Lâm Khác vốn bị ép phải đến buổi họp, chẳng ngờ mới ra xã hội bốn, năm năm, lũ bạn học đã biến thành những "người lớn" khó ưa.

Anh đi theo, tìm thấy Trác Nhĩ: "Kiếm cớ đi thôi, lát nữa anh đưa em đi ăn ngon."

Trác Nhĩ hỏi: "Anh nghe ra mấy câu khen chê bóng gió của họ chưa?"

Anh không muốn bàn thêm.

Cô cười nhạt: "Làm người phụ nữ sau lưng 'nam thần thành công Lâm Khác', làm một bà mẹ toàn thời gian 'vĩ đại', em nên thấy vinh dự lắm chứ?"

Lâm Khác thoát khỏi nhóm cựu sinh viên, quay lại phòng, nói: "Xin lỗi mọi người, muộn rồi, bọn tôi phải đến nhà mẹ vợ đón con."

"Đừng phá hứng chứ, khó lắm mới tụ tập được."

"Hết cách, con gái tôi ban đêm chỉ chịu tôi dỗ, không thấy tôi là khóc suốt."

Thế là hai người rời đi.

Trác Nhĩ bực bội, đi thẳng phía trước. Lâm Khác biết cô đói, bèn đưa cô đi ăn thịt nướng.

Tiếng xèo xèo vang lên trên vỉ nướng, Trác Nhĩ chậm rãi nói: "Họ coi thường mẹ toàn thời gian, còn em thì coi thường họ. Thật ra chúng ta cũng chỉ là kẻ kiêu ngạo, đúng không?"

"Họ không phải kiêu ngạo, mà là thiển cận. Em cứ giữ lấy sự kiêu ngạo của mình, đừng phí một giây nghĩ đến lời họ."

Trác Nhĩ nhấp rượu soju: "Thật ra em cũng thấy anh lấy vợ sớm đáng tiếc. Chi bằng... chúng ta ly hôn đi. Dù sao chúng ta cũng không có tình cảm, Quýt cũng lớn rồi..."

Trong đầu cô đã tính sẵn chuyện tìm việc. Người phụ nữ ly hôn mang con, còn dễ được nhận hơn so với những bà mẹ bất cứ lúc nào cũng có thể "chơi tiếp ván hai".

Cô không muốn sống thua kém cả Trác Hồng.

"Em đang nói gì vậy?" Phản ứng đầu tiên của Lâm Khác là nghĩ cô ghen. Anh hiểu sự bối rối trong lòng cô, nhưng cho dù thế nào, cô cũng không nên buông ra mấy lời vô tình đến thế.

Chỉ cần cô thu lại câu đó, anh sẽ coi như cô say rượu.

"Trước tiên tách nhau một thời gian đi. Em bình tĩnh lại, anh cũng suy nghĩ thêm."

Bình Luận (0)
Comment