Mới khai giảng chưa lâu, chỉ tiêu khởi nghiệp của sinh viên đã xuống tới, Lâm Khác xin được một dự án "trạm sữa" – chuyên phân phối vài dòng sản phẩm sữa do khoa Nông nghiệp của trường họ nghiên cứu. Anh chọn đặt điểm kinh doanh ngay tại cửa hàng của Lương Tiêu Mộng.
Trác Nhĩ và Lương Tiêu Mộng gánh nhiệm vụ đi từng phòng ký túc xá nữ để tiếp thị dịch vụ đặt sữa. Lâm Khác nói, số đơn đặt sữa hay sữa chua được bao nhiêu không phải trọng điểm, quan trọng là hai người có thể nhân cơ hội này mở rộng quan hệ: Lương Tiêu Mộng quảng bá cửa hàng thời trang, Trác Nhĩ thì tìm người cho đội viết bài của mình.
Chưa được mấy ngày, Trác Nhĩ đã bị cô quản lý ký túc nhắc nhở: "Cháu có thể đi các phòng khác chào bán sữa, nhưng không được dẫn người ngoài vào nữa."
Trác Nhĩ cãi: "Người ở mấy tiệm làm đẹp với phòng gym quanh đây cũng vào quảng cáo mà, các cô cũng đâu có cản?"
Cô quản lý nhướn mày: "Người ta có giấy phép kinh doanh, xảy ra chuyện gì nhà trường còn có nơi để truy trách nhiệm. Cháu thông minh thế, không nghĩ ra vì sao lãnh đạo trường lại mặc nhiên cho bọn họ vào chắc?"
Ra ngoài, Trác Nhĩ bĩu môi với Lương Tiêu Mộng: "Chắc chắn là ăn tiền rồi."
Hôm sau quay lại, Lương Tiêu Mộng kín đáo nhét cho mấy cô quản lý mỗi người một chai dầu gội in chữ tiếng Anh, nói là hàng nhập khẩu, gội xong ba ngày không bết dầu.
Số dầu gội này vốn là Chu Bích Dã mang về từ tiệm sửa xe chỗ anh ấy học việc. Sư phụ của anh ấy vì làm ăn kém, không trả nổi lương học việc, liền đem đống dầu gội do vợ mình làm ở xưởng gia công về chia cho học trò coi như "tiền công".
Nghe xong, Trác Nhĩ thở dài: "Chút dầu gội này có đáng mấy đâu, chi bằng cho ít gạo mắm còn hơn. Anh Tiểu Chu thật dễ bị bắt nạt."
Con đường học việc còn dài, nhưng chuyện kiếm tiền đã vô cùng cấp bách. Chu Bích Dã vừa đóng học phí kỳ mới cho em gái, bên mẹ lại cần tiền viện phí, lương thì chưa nhận được, khiến anh ấy càng lâm vào bế tắc.
Hai cô gái dù đã dốc đủ chiêu trò vẫn chẳng kéo về được bao nhiêu đơn, tính ra cả đợt chỉ lời tầm bảy, tám trăm, mà sau đó còn phải mất công nhập hàng, giao hàng, đối nối với khoa Nông nghiệp.
Phía Lâm Khác, vừa định nhảy sang mảng giao nhận tận dụng làn sóng mua sắm online, ai dè nghiên cứu một vòng mới thấy "núi cao còn có núi cao hơn" – vài chị khóa trên nhạy bén đã sớm dựng xong mạng lưới điểm giao nhận ở hầu hết các ký túc xá lớn.
Thế là bốn trái khổ qua ngồi ăn bún trong cửa hàng Lương Tiêu Mộng, bàn bạc xem bước tiếp theo kiếm tiền bằng gì.
"Cửa hàng tháng này doanh thu sao rồi?" Chu Bích Dã hỏi.
"Cũng thường thôi, trừ tiền thuê nhà với điện nước, còn dư được tầm hơn ngàn, hai ngàn." Lương Tiêu Mộng đã phải rất nỗ lực chọn hàng, quảng bá mới giữ được con số đó.
Lâm Khác lại hỏi Trác Nhĩ:"Bên chị họ tôi, cô kết nối quen chưa?"
"Cũng tạm, nhưng lượng đơn giảm rồi."
Chỉ có công việc riêng của Lâm Khác vẫn ổn định, nhưng kỹ năng anh có thì ba người kia không học được, nên không chia việc được. Anh vẫn luôn phân vân có nên đổi ngành. Cố vấn đã nhiều lần gọi anh nói chuyện, thầy giáo trong khoa cũng hẹn gặp, ai nấy đều khuyên anh tiếp tục học luật.
Lương Tiêu Mộng bảo: "Học luật thì tốt quá còn gì, sau này làm kiểm sát viên, vừa ổn định vừa nở mày nở mặt."
Lâm Khác nhún vai: "Thẩm tra chính trị không qua được rồi." Con đường của anh sớm đã hẹp lại.
Trác Nhĩ từng ngưỡng mộ tâm thái lạc quan của anh, nhưng nghĩ kỹ, đó cũng chỉ là "nuốt máu răng gãy" mà thôi. Biến cố trong gia đình thật sự có thể hủy hoại tương lai của một đứa trẻ. Mấy người bọn họ, ai cũng đang liều mình phá xiềng xích.
Đêm đó buồn thê lương. Lúc tách nhau ra, Trác Nhĩ bước lên bóng của Lâm Khác, trong lòng cứ thấy vướng víu như có xương cá mắc ở cổ họng.
Lâm Khác dắt xe, nhìn "quả khổ qua nhỏ":
"Cô về ký túc hay về nhà?"
Hôm nay là thứ Sáu, Trác Hồng đã gọi giục cô về sớm, nếu không chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình.
"Về nhà."
"Lên xe, tôi chở."
Trác Nhĩ mở to mắt: "Anh lắp thêm yên sau từ bao giờ vậy?"
"Tôi có chậm hiểu thế nào cũng không thể cứ để cô chen chúc xe buýt một mình chứ."
Trác Nhĩ "xì" một tiếng: "Có mấy khi chúng ta cùng về đâu."
Cô níu vạt áo anh, gió lùa qua mới phát hiện anh thật ra rất gầy. Mỗi lần xe dừng rồi lại nhấn bàn đạp, khớp ngón tay cô đều vô tình chạm vào eo anh.
"Đừng có lấy cớ sờ mó tôi."
"Đồ thần kinh." Trác Nhĩ vừa bực vừa buồn cười.
"Lên đại học rồi thấy sao? Có anh nào theo đuổi không?"
"Không nói."
Lâm Khác cười nhạt: "Ngành của cô thì có mấy nam sinh đâu."
Anh nói đúng, khoa Giáo dục mầm non chỉ có hai nam sinh, giờ cũng đã hòa nhập làm "chị em" với đám nữ rồi.
Trác Nhĩ chậc lưỡi: "Trường các anh mới hay, nghe bảo năm nay có mấy tân sinh viên lọt bảng hoa khôi, anh không rảnh đi xem à?"
"Người đứng đầu bảng là tôi vote lên đó đấy." Lâm Khác lại bắt đầu chọc.
"Thật không đấy? Cái cô học sinh cấp ba tốt nghiệp trường phụ thuộc à? À, em gái cấp ba của anh đúng không?" Trác Nhĩ vừa nói vừa nhéo eo anh một cái, "Bảo sao dạo này sa sút, hóa ra tình cảm vướng bận rồi hả."
"Em gái này, cô thôi động tay động chân được không." Eo lại đúng chỗ nhạy cảm, anh nắm tay cô, siết ba giây.
"Đau nha!" Trác Nhĩ lại thụi cho anh một cú.
"Tôi không dẫn cô đi kiếm tiền thì coi là sa sút à? Cô đòi hỏi tôi cao quá đấy. Cô biết người ta phải có mối quan hệ gì mới được đưa ra yêu cầu kiểu đó không?"
Trác Nhĩ sững lại. Câu đó cô nghe rất rõ.
Lâm Khác hừ cười, lẩm bẩm: "Không biết còn tưởng kiếp trước tôi nợ cô."
Gió đêm lướt ngang tai, ánh đèn neon lùi lại phía sau. Bộ não Trác Nhĩ không để nhịp tim chi phối, cũng không rung động lãng mạn, cô thẳng thắn: "Thời gian sẽ chứng minh tình anh em cách mạng của chúng ta. Một tiếng 'huynh đệ', một đời gắn bó."
"......" Sự trầm mặc của Lâm Khác kéo dài vô tận.
Từ khu đại học đến thôn trọ là tám cây số, đi được năm cây, tốc độ xe đã chậm hẳn.
"Ổn chứ đó, tài xế Lâm?"
"Cô có tới 50 cân không đấy?"
"Không có!"
Xem ra là thể lực anh không đủ.
Lâm Khác bèn hạ quyết tâm: "Trác Nhĩ, từ mai cô chạy bộ với tôi nhé. Có sức khỏe mới có vốn mà làm giàu, đúng không?"
Ban ngày phải lên lớp, ban đêm lại thức trắng gõ code, đánh thuê game, cơ thể anh ngày càng tệ. Trác Nhĩ cũng nhận ra anh hầu như tháng nào cũng ốm với cảm, rõ ràng là sức đề kháng xuống dốc.
"Tôi chạy không nổi." Bởi cô vốn là một đứa lạnh lùng.
"Đùa hả, chân cô dài thế kia cơ mà."
"...."
Đưa Trác Nhĩ về tới dưới lầu, Lâm Khác mới định quay lại căn nhà trống chỉ có một mình anh. Ai ngờ Trác Hồng đứng trên tầng nhìn thấy, gọi anh lên, nhét cho anh năm mươi cái hoành thánh nhỏ đã gói sẵn với sáu cái cánh gà kho, bảo mang về làm đồ ăn ngày mai.
Trác Nhĩ chu môi: "Mẹ đối xử với anh ta tốt ghê."
Thực ra Trác Hồng rất thương cảm cho cảnh ngộ của Lâm Khác, nhưng miệng lại nói: "Nó cho mày bao nhiêu lợi ích rồi? Mẹ đây là giúp mày duy trì quan hệ."
"Lợi ích gì chứ, đó là tiền công con tự làm ra, hơn nữa anh ta còn ăn phần trăm từ đó nữa, anh ta chẳng lỗ đâu!"
Trác Hồng nhướn mày: "Biết trân trọng đi. Đợi đến lúc nó có bạn gái thì sẽ chẳng tiện hợp tác với mày kiểu này nữa đâu."
Lời này cũng có lý, nhưng Trác Nhĩ không sợ. Nguồn tài nguyên đối nối đã nằm trong tay cô, sau này anh thực sự có bạn gái, bỏ anh qua một bên, cô vẫn tự mình làm được.
-
Sáng thứ Bảy, chuông cửa nhà Lâm Khác reo từ sớm. Đêm qua tận hai giờ sáng anh mới ngủ, uể oải ra mở cửa, lại thấy Chu Bích Dã đứng ngoài.
Lâm Khác quá nhạy bén, liếc một cái là hiểu anh ấy đến vì chuyện gì. Chu Bích Dã cũng chẳng vòng vo.
"Cần bao nhiêu?"
"Ba nghìn."
Lâm Khác biết rõ hoàn cảnh nhà anh ấy, hôm qua ngồi ở cửa hàng của Lương Tiêu Mộng đã nghe loáng thoáng. Mẹ Chu Bích Dã phải dùng thuốc nhập, không được hưởng bảo hiểm y tế. Anh không hỏi thêm gì, chuyển thẳng cho anh ấy năm nghìn.
Chu Bích Dã nhất định viết giấy nợ để lại cho anh.
Đúng lúc ấy Trác Nhĩ đến hẹn, gõ cửa rủ Lâm Khác đi chạy bộ buổi sáng. Vừa bước vào, cô thấy Chu Bích Dã đang ở trong bếp luộc hoành thánh, ngẩn người há hốc miệng.
Lâm Khác lười biếng nằm trên sofa: "Đúng vậy, tôi mới thuê bảo mẫu nam đấy."
Trác Nhĩ lập tức chộp gối ôm ném thẳng vào đầu anh.
"Anh ấy là anh trai cô, tôi chẳng phải cũng là anh em tốt của cô à? Sao cô đối xử với bọn tôi một trời một vực vậy. Nếu hôm nay là tôi nấu cho anh Dã ăn, chắc chắn cô chẳng nỡ đánh anh ấy."
Trác Nhĩ bỗng nghẹn lời.
Chuyện Chu Bích Dã vay tiền, Lâm Khác không nói với ai, ngay cả Lương Tiêu Mộng cũng không. Đây cũng chẳng phải bí mật đầu tiên giữa họ.
Làm "siêu anh hùng" vốn chẳng dễ dàng. Lâm Khác thích bắt bạc bịp, thích báo cảnh sát, vậy thì tất yếu sẽ gây thù chuốc oán. Chu Bích Dã cẩn thận, dạo đó đêm nào có thời gian đều lặng lẽ tiễn Lâm Khác về nhà.
Tự nhận mình không hề yếu thế, nhưng Lâm Khác vẫn vui vẻ chấp nhận sự quan tâm của Chu Bích Dã.
Còn với Trác Nhĩ, mảnh ký ức này mờ mịt, nhưng cô đại khái có thể cảm nhận, họ trở thành bạn bè tin cậy lẫn nhau là vì khí chất gần gũi, tri âm tri kỷ.
-
Từ khi bắt đầu chạy bộ chung, Trác Nhĩ và Lâm Khác cũng thành "đồng đội ăn sáng". Lâm Khác luôn tranh phần trả, Trác Nhĩ thấy áy náy, mỗi cuối tuần lại kéo anh về nhà ăn cơm Trác Hồng nấu, coi như truyền cho anh chút hơi ấm gia đình.
Trác Hồng thường trêu: "Con gái nhà người ta đều dắt bạn trai về, con gái tôi thì dắt 'anh em tốt' về. Mà anh em thân thiết quá thì khó mà biến thành người yêu lắm đấy."
"Đừng nghe bà ấy nói nhảm." Nghe mãi thành quen, Trác Nhĩ cũng bảo Lâm Khác đừng để bụng.
Bữa cơm hôm đó, em gái Trác Hồng gọi điện tới, bảo vừa trả cho bà hai vạn. Trác Nhĩ còn chưa kịp vui mừng, "dì hai thần long thấy đầu không thấy đuôi" của cô lại nói tiếp: "Chị à, cái dự án này thật sự đáng tin, không thì làm sao em có tiền trả chị, nghe em nói đã..."
Trác Nhĩ nghe vậy liền nổi cáu, giật điện thoại của Trác Hồng cúp ngay.
"Đó là dì ruột của mày đấy!" Trác Hồng cốc thẳng vào trán cô.
Trác Nhĩ bắn liên thanh: "Tháng trước mẹ đầu tư tám nghìn đã thu hồi chưa? Mẹ bảo tháng Tám sẽ có kết quả, giờ đã tháng Mười rồi! Không có kiến thức thì ít ra cũng chịu khó đọc tin tức đi, đầu tư mạo hiểm toàn là lừa đảo cả!"
"Mẹ chỉ có ngần ấy bản lĩnh thôi. Tuổi lớn, chẳng nghề ngỗng văn bằng gì, dựa vào mấy công việc vặt thì kiếm được bao nhiêu?"
"Mẹ không kiếm được thì con nuôi mẹ! Nợ của mẹ cứ để con trả thay!"
Mẹ con cãi không ra kết quả, mặt đỏ bừng, ai cũng tức tối.
Mẹ Lâm Khác thì lại khác: bà áy náy với con, vào tù rồi dứt khoát từ chối gặp, ngay cả cơ hội cãi nhau với mẹ anh cũng không còn. Thế nên cảnh tượng trước mắt, dẫu căng thẳng, trong mắt anh vẫn đầy ấm áp.
Anh châm cho Trác Hồng một điếu thuốc, dịu giọng hỏi: "Dì hai bảo dì đầu tư bao nhiêu?"
"18888."
"Vậy tức là bà ấy mới trả dì có 1112 thôi. Dì bỏ 18888, bà ấy làm tuyến trên ít nhất cũng hưởng nửa hoa hồng, thế là chẳng lỗ, vừa coi như trả tiền cho dì, túi riêng lại kiếm gần một vạn. Còn nếu bên kia ôm tiền bỏ chạy, bà ấy sẽ vin vào cớ 'đầu tư vốn dĩ có rủi ro'. Cái đầu này của dì ấy cũng tính toán ghê đấy."
"Đấy là dì tôi!" Trác Nhĩ cười phì. Phân tích thì chuẩn, chỉ trừ câu cuối –"đầu óc thông minh". Dì cô rõ ràng chỉ là cái mồm khéo cộng thêm cái đầu heo, nếu không thì sao hết lần này đến lần khác bị lừa vào đa cấp.
Trác Hồng cũng chẳng phải ngốc, nghe xong một tràng, xấu hổ đến mức quên cả giũ tàn thuốc. Thật không ngờ mình lại dính phải cô em gái ranh mãnh đến thế.
Dưới sự giám sát của Trác Nhĩ, bà chuyển luôn hai vạn vào tài khoản của chủ nợ – lão Từ.
Trong lúc soạn tin nhắn, Trác Nhĩ lướt thấy nội dung trước đó của lão: "Tiểu Hồng, tôi vẫn nhớ em." Trác Hồng gõ nhanh một hàng chữ: Đã trả hai vạn, nhớ tôi thì xóa nợ bốn vạn còn lại. Có thể gặp mặt.
Ngực Trác Nhĩ như bị kiến cắn, ngứa ngáy khó chịu. Cô khao khát trở thành một phú bà, không phải để bản thân ăn sung mặc sướng, mà là để chị Hồng khỏi phải dây dưa với mấy lão già như thế này.
Ngồi trên bồn hoa dưới lầu, ngước lên bầu trời không sao, Trác Nhĩ hỏi: "Mẹ anh là người thế nào?"
Lâm Khác không muốn trả lời.
Trác Nhĩ dịu dàng nói: "Bà ấy chắc chắn rất tốt."
Anh hơi ngạc nhiên nhìn sang.
Cô nhún vai: "Nhìn anh thì biết. Không đi lệch đường, chân thành, tử tế..."
"Ồ, đại tiểu thư Trác lần đầu tiên khen tôi đấy."
Lâm Khác nhìn nghiêng gương mặt cô, Trác Nhĩ lại ngẩng lên nhìn ánh đèn đường. Hai người hiếm khi có thể yên lặng ngồi trò chuyện như thế.
"Lâm Khác, đừng đổi ngành nữa."
"Lý do."
"Tôi ích kỷ thôi. Bên cạnh có một người bạn rành luật, tôi thấy rất yên tâm."
"Chỉ vì cô?"
"Thế thì tôi cũng làm cho anh một việc."
"Việc gì?"
"Tôi sẽ đi cùng anh gặp mẹ. Anh cứ nói, anh có bạn gái rồi, nhờ bà giúp anh xem mắt. Chắc chắn bà sẽ gặp."
Chưa kịp để anh phản ứng, cô đã nhấn mạnh thêm: "Chỉ là diễn thôi nhé, xong rồi chúng ta vẫn là 'chị em tốt'."
Hồi đó chữ "chữa lành" chưa thành mốt. Khi cuối cùng Lâm Khác cũng được gặp lại mẹ, anh cảm thấy cô gái bên cạnh giống như một thiên sứ.
Chỉ có điều, đó là thiên sứ có hạn định nửa giờ đồng hồ.