Sau cuộc điện thoại với Ngụy Trì tối hôm đó, Tiêu Ngôn Vị mới thực sự nhận ra rằng, không có tín hiệu mới là trạng thái bình thường.
Lần tiếp theo y nhận được điện thoại của Ngụy Trì đã là ngày thứ tư kể từ lúc hắn đi.
Trời vừa hửng sáng, Tiêu Ngôn Vị còn chưa dậy.
“Vẫn đang ngủ à?” Nghe giọng Ngụy Trì thì có vẻ hắn đã dậy từ lâu rồi, hình như đang đi bộ, lúc nói chuyện còn có cảm giác hơi rung rung.
Thực ra Tiêu Ngôn Vị đã tỉnh từ trước, chỉ là bên ngoài lạnh quá, khiến y không dậy nổi.
“Tỉnh rồi.” Y vươn tay kéo chăn lên, trùm cả cằm vào trong, “Lạnh quá, không muốn dậy.”
“Không qua chỗ tôi à?” Ngụy Trì ngừng một lát, hỏi tiếp: “Mất chìa khóa rồi?”
Tiêu Ngôn Vị “chậc” một tiếng, giọng nói uể oải: “Sao mà mất mãi được.”
Ngụy Trì khẽ bật cười: “Mất cũng không sao, chỗ Lão Diêu vẫn còn một chiếc.”
Tiêu Ngôn Vị không biết nên đáp lại thế nào, y quyết định im lặng luôn.
Ngụy Trì cũng im lặng theo vài giây, rồi ngập ngừng hỏi: “Em… có đi chợ phiên không?”
Tiêu Ngôn Vị dời điện thoại khỏi tai, xem lại ngày tháng: “Tôi còn tưởng hôm nay mới đến thứ Tư chứ.”
“Thứ Năm rồi.” Ngụy Trì sửa lại cho y, qua mấy giây hắn lại hỏi: “Không có gì muốn mua à?”
Tiêu Ngôn Vị quả thực chẳng có gì muốn mua. Thực ra chợ phiên lớn trên thị trấn cũng chẳng bán quá nhiều thứ, nhưng Tiêu Ngôn Vị cảm thấy, Ngụy Trì đã hỏi như vậy rồi, chắc chắn là muốn y đi.
Tiêu Ngôn Vị nghĩ ngợi: “Đi dạo chút vậy, tôi cũng mua một cái quạt sưởi.”
Giọng Ngụy Trì nghe có vẻ khá vui: “Chắc hôm nay Vương Tùng cũng lên thị trấn đấy, em đi nhờ xe cậu ta nhé?”
Tiêu Ngôn Vị hơi khựng lại, không nhớ ra Vương Tùng là ai. Y đang định hỏi thì Ngụy Trì đã đoán được, hắn chủ động giải thích: “Vương Tùng chính là Nhị Ma.”
Tiêu Ngôn Vị: “À.”
Thật ra nếu có lựa chọn khác, y không muốn đi nhờ xe Nhị Ma lắm. Nhị Ma là người tốt, trứng gà anh ta bán cũng rất ngon, nhưng lần trước cả người bị ám mùi trứng gà khiến y vẫn cảm thấy hơi e ngại.
Ngụy Trì không biết y đang lưỡng lự vì điều gì, tưởng là Tiêu Ngôn Vị không muốn đi, hắn bèn nói thêm: “Nếu không muốn đi thì thôi không cần đi cũng được, mai tôi mang về cho.”
Tuy hắn nói vậy, nhưng trong giọng nói vẫn mang theo chút hụt hẫng không dễ nhận ra. Vì thế, Tiêu Ngôn Vị lập tức quên mất chuyện mình không thích mùi trứng gà.
“Lát nữa tôi qua chỗ anh lấy cái áo trước đã.” Tiêu Ngôn Vị nói, “Xe của anh ta lạnh lắm.”
Ngụy Trì cười: “Ừ.”
Ở trường Ngụy Trì chỉ có vài bộ quần áo để thay đổi thường xuyên, còn phần lớn quần áo của hắn vẫn để ở nhà. Tiêu Ngôn Vị chuộng tông màu sáng, nhưng cả tủ đồ của Ngụy Trì lại toàn màu tối.
Y nhìn tủ quần áo hồi lâu, cuối cùng chọn ra một chiếc áo phao dáng ngắn màu đen.
Sau khi y chuẩn bị xong xuôi, Nhị… à không, Vương Tùng đã chờ sẵn ở cổng nhà Lão Diêu rồi.
Vương Tùng không lớn tuổi lắm, trông cũng chỉ hơn Tiêu Ngôn Vị vài tuổi. Có lẽ anh ta được coi là lớp trẻ nhất trong thôn, ngoài “đám Diêu Đại Bảo” ra.
Diêu Đại Bảo vẫn chưa khỏi hẳn bệnh, lần này Lão Diêu không đi cùng, nên Tiêu Ngôn Vị bèn ngồi vào ghế lái của chiếc xe ba gác.
Vương Tùng vốn không phải người hoạt ngôn, trước mặt Tiêu Ngôn Vị lại càng có phần câu nệ, thế nên suốt dọc đường, cả hai gần như không trò chuyện gì.
Mãi đến khi sắp tới trấn, anh ta mới cất giọng, hơi ngắc ngứ: “Thầy Tiêu, để thầy xuống chỗ nào ạ?”
Cho đến tận hôm nay, Tiêu Ngôn Vị vẫn chưa quen với việc người khác gọi y là thầy Tiêu. Nhưng y đã sửa rất nhiều lần mà cũng chẳng ai chịu đổi, thế nên chỉ đành phất tay: “Không cần lo cho tôi đâu, lát nữa tôi tự đi loanh quanh rồi tìm Ngụy Trì.”
Nhắc đến Ngụy Trì, trên mặt Vương Tùng lộ ra nụ cười khá thoải mái: “Thầy Ngụy sắp được nghỉ đông rồi nhỉ.”
Tiêu Ngôn Vị thực sự chưa từng hỏi Ngụy Trì chuyện này, “Tôi cũng không biết, mọi năm nghỉ vào lúc nào?”
Vương Tùng cau mày nghĩ ngợi: “Chắc tầm mùng 10 tháng Chạp.”
Tiêu Ngôn Vị vốn chẳng mấy khi để ý đến lịch, bỗng chốc không phản ứng kịp: “Hôm nay là mùng mấy vậy?”
“Vẫn chưa vào tháng Chạp đâu.” Vương Tùng dừng xe bên đường, lấy từ trong túi áo bông ra một chiếc điện thoại bị nứt góc trên bên trái, mở lịch ra xem. “Nhưng cũng chẳng còn mấy ngày nữa.”
“Sớm vậy sao?” Tiêu Ngôn Vị hơi kinh ngạc.
“Ở đây cũng không có học bù.” Vương Tùng mỉm cười, cất điện thoại đi rồi vặn chìa khóa lái xe đi tiếp, “Nghỉ lễ cũng chẳng muộn lắm đâu.”
Tiêu Ngôn Vị “ừm” một tiếng. Đợi Vương Tùng rẽ qua khúc cua, đỗ xe ở đầu chợ, y bèn nhảy xuống xe: “Tôi xuống đi dạo một lúc đây.”
Vương Tùng cũng nhảy xuống theo, đưa tay gãi gãi tóc, cười để lộ hàm răng trắng đều, trông rất thật thà: “Thầy Tiêu, giúp tôi gửi lời hỏi thăm thầy Ngụy nhé.”
Tiêu Ngôn Vị gật đầu, “Không thành vấn đề.”
Y đang chuẩn bị đi thì Vương Tùng lại gọi giật y lại: “Thầy Tiêu, mấy giờ tôi qua đón thầy?”
Tiêu Ngôn Vị sững ra, đột nhiên cảm thấy hơi lúng túng.
Y ậm ờ hồi lâu, xua xua tay về phía Vương Tùng, nói giọng mông lung: “Không cần đợi tôi đâu, lát nữa anh xong việc thì cứ về thẳng đi.”
Vương Tùng không hiểu mấy cái kiểu vòng vo tam quốc này: “Hả? Thầy không về nữa à?”
Thực ra trước khi đến đây, Tiêu Ngôn Vị chưa từng nghĩ về vấn đề này. Sau khi đến đây rồi y cũng chẳng suy nghĩ gì, cứ mặc nhiên cho rằng hôm nay mình phải ở lại ký túc xá của Ngụy Trì một đêm. Nhưng khi bị người ta hỏi thẳng, y mới chợt nhận ra, hình như có chỗ nào đó hơi sai sai.
Vương Tùng đứng ở phía bên kia của thùng xe ba gác, nhìn Tiêu Ngôn Vị. Tiêu Ngôn Vị hắng giọng một cái, đáp: “Không về nữa.”
Tốc độ nói của y nhanh như thể mấy chữ này làm y bỏng miệng vậy. Không đợi Vương Tùng kịp phản ứng lại, Tiêu Ngôn Vị đã nhanh như gió lẩn vào trong đám đông rồi.
Không kể phiên chợ hôm mới đến, đây là lần thứ hai Tiêu Ngôn Vị đi chợ phiên lớn. T cũng chẳng có gì cần mua, chỉ đi loanh quanh ngó đông ngó tây. La cà đến hơn 10 giờ sáng, cuối cùng y cũng không biết nên làm gì nữa.
Ngụy Trì chắc là bận suốt từ sáng đến giờ. Sau khi cúp máy, hai người cũng chưa liên lạc lại. Tiêu Ngôn Vị đang nghĩ xem có nên gọi cho hắn không thì bất chợt bị ai đó đụng vào vai.
Là học trò của Ngụy Trì. Tiêu Ngôn Vị ngẫm nghĩ, hình như tên là Khương Thạc.
Khương Thạc mặc một chiếc áo hơi chật so với cậu, ngập ngừng rụt tay lại, giọng không lớn lắm chào Tiêu Ngôn Vị: “Chào anh… chào thầy ạ.”
Tiêu Ngôn Vị sững người, định sửa lại cách xưng hô của cậu. Nhưng y lại thoáng nhìn thấy chữ “Hiếu” màu trắng cài trên tay áo cậu, bèn khựng lại ngay lập tức.
Khương Thạc cũng nhận ra ánh mắt của y, cậu ngẩn ra một lát, rồi chủ động nói: “Bà ngoại em… tuần trước mất rồi ạ.”
“À.” Tiêu Ngôn Vị mím môi, không biết nên an ủi thế nào.
“Nhìn từ xa trông giống anh.” Khương Thạc chủ động chuyển đề tài, “Thấy anh cứ loanh quanh ở đây cả buổi, có phải là quên đường đến trường rồi không ạ?”
Tiêu Ngôn Vị lắc đầu: “Vẫn chưa đến giờ, Ngụy Trì còn chưa tan học.”
Nghe y nói vậy, mặt Khương Thạc lập tức đỏ bừng lên, như thể vừa ý thức được mình đã hỏi một câu khá ngớ ngẩn.
Qua quan sát của Tiêu Ngôn Vị trong khoảng thời gian này, y nhận thấy đám trẻ ở đây đều có tính cách chất phác, trong sáng. Nói theo kiểu thông thường chính là, mấy đứa nhóc da mặt mỏng.
Khương Thạc lúc bấy giờ thậm chí còn không dám nhìn y, nói năng cũng hơi lắp bắp: “Thầy… thầy ơi, vậy thầy có cần em dẫn thầy đi dạo không ạ?”
Tiêu Ngôn Vị bật cười: “Đừng căng thẳng thế, cũng đừng gọi là thầy.”
Khương Thạc ngẩng lên nhìn y, cậu liếm môi, chắc là muốn hỏi nên xưng hô với y thế nào, nhưng không mở miệng được.
Tiêu Ngôn Vị không muốn làm khó cậu nhóc: “Gọi là anh đi, anh họ Tiêu.”
Khương Thạc lắp bắp: “Anh, Tiêu.”
“Ừ.” Tiêu Ngôn Vị khẽ đáp, đưa mắt nhìn xung quanh, “Có chỗ nào ăn cơm được không? Anh đói rồi.”
Khương Thạc gật đầu: “Có thì có ạ, nhưng mà…”
Tiêu Ngôn Vị cúi đầu nhìn Khương Thạc, vừa lúc chạm phải ánh mắt có phần bối rối của cậu, bất đắc dĩ bật cười: “Gì cũng được, anh không kén chọn vậy đâu.”
Nhận được lời xác nhận rồi, nhưng Khương Thạc vẫn không dám dẫn Tiêu Ngôn Vị đến nơi quá tồi tàn, mặc dù khu này cũng chẳng có chỗ nào thực sự được coi là “tốt” cả. Cuối cùng, hai người chọn một quán mì rất nhỏ nhưng khá sạch sẽ.
Tiêu Ngôn Vị cầm tờ thực đơn viết tay trên tấm bìa cứng, vừa khoanh chọn trên đó vừa nói: “Lần trước thầy Ngụy của em cũng dẫn anh đến đây.”
Khương Thạc lập tức hơi căng thẳng, chống tay lên bàn nhìn y: “Anh… anh thấy có ngon không ạ?”
Tiêu Ngôn Vị gọi chủ quán tới, đưa thực đơn qua, nói thật lòng: “Không nhớ rõ vị lắm, lúc đó mải nghĩ linh tinh.”
Không biết là do Khương Thạc không giỏi nói chuyện hay do câu này của Tiêu Ngôn Vị thật sự khó tiếp lời, hai người bỗng nhiên đều im lặng. Mãi cho đến khi mì được bưng lên, Tiêu Ngôn Vị mới hỏi: “Bao giờ em quay lại trường?”
Khương Thạc đang lấy đũa từ ống đũa ra, nghe vậy thì khựng lại, chiếc đũa vừa lấy ra cũng vì động tác đó mà rơi xuống đất.
Cậu cúi xuống nhặt đũa lên, im lặng vài giây rồi khẽ nói: “Em không đi học nữa.”
Tiêu Ngôn Vị nhíu mày: Tại sao?”
Khương Thạc siết chặt đôi đũa trong tay, ngước mắt nhìn Tiêu Ngôn Vị, ra vẻ thoải mái: “Không muốn đi học nữa thôi ạ.”
Nhưng cậu vẫn còn quá nhỏ, trong đôi mắt ấy tràn đầy tiếc nuối và khao khát, khiến Tiêu Ngôn Vị chỉ cần liếc qua cũng biết cậu đang nói dối.
Y cũng lấy một đôi đũa, thong thả gắp mì lên ăn: “Em đã nói với Ngụy Trì chưa?”
Khương Thạc lắc đầu, có vẻ hơi căng thẳng: “Chưa ạ. Anh, anh cũng đừng vội nói với thầy nhé.”
Tiêu Ngôn Vị nuốt xong miếng mì, lại gắp mấy lát thịt bò trong đĩa bỏ vào bát mình, đáp gọn: “Anh không nói.”
Khương Thạc nở nụ cười nhẹ, như thể thở phào nhẹ nhõm rồi mới bắt đầu động đũa: “Đợi qua Tết em định đi làm thuê…”
Cậu còn chưa nói hết câu thì đã bị Tiêu Ngôn Vị ngắt ngang, y hỏi rất đột ngột: “Em bao nhiêu tuổi rồi?”
Khương Thạc chớp chớp mắt, phản ứng lại: “Năm nay mười bảy ạ.”
Tiêu Ngôn Vị lại lấy thêm một đôi đũa, y bưng cả đĩa thịt bò còn dở trút vào bát Khương Thạc: “Lúc anh bằng tuổi em, anh đã học cấp ba rồi.”
Khương Thạc cúi đầu, nhìn bát thịt bò đầy ắp trước mặt, không kìm được mà đỏ hoe mắt: “Em…”
Nước mắt cậu rơi thẳng xuống bát, im lặng không nói thêm lời nào nữa.
Tiêu Ngôn Vị đặt đũa xuống, với tay lấy mấy tờ khăn giấy trên bàn bên cạnh đưa cho cậu, giọng điệu bình thản: “Về trường đi, anh có tiền.”
Khương Thạc sững sờ, cậu nhận lấy khăn giấy mà quên cả lau nước mắt, chỉ nhìn chằm chằm vào Tiêu Ngôn Vị.
Tiêu Ngôn Vị nhìn thẳng vào mắt cậu một lát, sau đó lại cầm đũa lên ăn tiếp: “Em có biết tại sao Ngụy Trì cứ ở lại đây mãi không?”
Khương Thạc lắc đầu: “Không ạ.”
Tiêu Ngôn Vị cũng lắc đầu theo: “Anh cũng không biết.”
Y ngừng lại một chút rồi tiếp tục: “Nhưng chắc chắn thầy ấy không muốn em bỏ học.”
“Thầy Ngụy đã tài trợ cho nhiều học sinh lắm rồi, em không muốn mở lời với thầy ấy chuyện này.” Khương Thạc nói.
“Những học sinh mà Ngụy Trì giúp đỡ, anh chưa gặp bao giờ, nên không bình luận. Nhưng anh có thể nhìn ra, em rất muốn đi học.”
“Ngụy Trì từng nói với anh, thành tích của em khá tốt, không đi học nữa thì đáng tiếc lắm.”
Khương Thạc chớp chớp mắt, nước mắt lại lã chã rơi xuống: “Thầy Tiêu, sao thầy lại tốt với em như vậy ạ.”
Động tác ăn của Tiêu Ngôn Vị hơi chậm lại một chút, sau đó lại như không có chuyện gì xảy ra mà tiếp tục: “Anh khá khâm phục thầy Ngụy của em đấy.”
Tiêu Ngôn Vị và Ngụy Trì đều đến từ cùng một nơi, nhưng cảnh ngộ cuộc đời lại hoàn toàn khác biệt.
Trong lúc Tiêu Ngôn Vị còn đang hoài nghi liệu cuộc sống này có đáng để tiếp tục hay không, thì Ngụy Trì đã ở nơi xa xôi của tổ quốc này, lặng lẽ thay đổi cuộc đời của hết lớp người này đến lớp người khác.
Nói là khâm phục thì không hoàn toàn chính xác, có lẽ y phải nói là ngưỡng mộ mới đúng.
Ngưỡng mộ hắn có thể sống mà không bị những vết thương cũ giày vò, ngưỡng mộ hắn có thể kiên định bước đi trên con đường gập ghềnh chỉ với lòng dũng cảm đơn thuần, và càng ngưỡng mộ sự vững vàng không thể lay chuyển của hắn.
Câu nói “Tiêu Ngôn Vị, em có muốn đợi thêm chút nữa không” của Ngụy Trì đêm đó giống như đống than hồng lặng lẽ chất xung quanh y, cuối cùng cũng đã nhen nhóm cháy lên trong tâm hồn vốn đã khô cằn suýt hóa tro tàn.
Y bỗng có một suy nghĩ đầy bốc đồng: Những việc mà Ngụy Trì làm được, liệu mình có thể làm được không?
Có điều Tiêu Ngôn Vị không nói thêm gì nữa, chỉ im lặng ăn hết bát mì còn lại, rồi vẫy tay gọi Khương Thạc.
Khương Thạc do dự một lát rồi đứng dậy đi tới bên cạnh y.
Tiêu Ngôn Vị mỉm cười: “Kỳ thi lần tới em có thể đứng thứ nhất được không?”
Khương Thạc tròn mắt nhìn y, không chớp mắt mấy giây, sau đó đột ngột giơ tay lên che mắt.
Giữa tiếng khóc nghẹn ngào của cậu thiếu niên, Tiêu Ngôn Vị dường như đã nhìn thấy con đường phía trước.
Mãi đến lúc tan học buổi chiều Tiêu Ngôn Vị mới gặp Ngụy Trì. Suốt cả buổi chiều, y vẫn luôn ở cùng Khương Thạc.
Chiều nay Khương Thạc đã khóc mấy lần, đôi mắt vẫn còn đỏ hoe, nhưng may mà mùa đông trời tối rất sớm, nên cũng không dễ nhận ra.
Cậu đưa Tiêu Ngôn Vị đến cổng trường: “Để em đi gọi thầy Ngụy nhé?”
Tiêu Ngôn Vị lắc đầu: “Không cần đâu, anh tự đi tìm Ngụy Trì cũng được.”
Khương Thạc đáp một tiếng, đang chuẩn bị quay đi thì bỗng khựng lại: “Anh.”
Tiêu Ngôn Vị nghiêng đầu, ra hiệu cho cậu nói tiếp.
Khương Thạc có vẻ khó mở lời, cậu đưa tay gãi đầu, ngập ngừng hỏi: “Anh… sẽ ở lại chứ?”
Nếu là nửa tháng trước, dù câu hỏi này đến từ Khương Thạc hay thậm chí là đến từ Ngụy Trì, thì Tiêu Ngôn Vị cũng sẽ trả lời rất chắc chắn: “Không.”
Rất kỳ lạ là, Tiêu Ngôn Vị lại nghĩ đến Ngụy Trì. Y tự hỏi, nếu lúc này người hỏi câu đó là Ngụy Trì, bản thân mình sẽ trả lời thế nào đây.
Là “Không biết”, hay “Tôi sẽ ở lại” nhỉ.
Tiêu Ngôn Vị hơi mất tập trung, y đang mải suy nghĩ thì nghe thấy Khương Thạc khẽ gọi mình một tiếng. Tiêu Ngôn Vị hoàn hồn, hơi cúi đầu nhìn cậu.
Khương Thạc liếc về phía trường học: “Tan học rồi ạ.”
“Ừm.” Tiêu Ngôn Vị gật đầu, “Khi nào em về trường?”
Khương Thạc hơi do dự, nhưng rồi cậu đáp một cách chắc chắn: “Tuần sau em về.”
Tiêu Ngôn Vị gật đầu tỏ ý đã biết. Sau khi tạm biệt Khương Thạc, y đi thẳng về phía tòa nhà dạy học của Ngụy Trì.
Lúc sắp đến dưới lầu, mấy học sinh lớp Ngụy Trì nhận ra y, các em chào hỏi rồi báo cho y biết Ngụy Trì sắp xuống rồi.
Vừa hay Tiêu Ngôn Vị cũng không muốn leo cầu thang, nên y quyết định đứng luôn ở cửa cầu thang chờ hắn.
Trong lúc đó, lại có vài học sinh cười đùa đi xuống, Tiêu Ngôn Vị loáng thoáng nghe thấy hình như họ đang bàn tán về Ngụy Trì. Nhưng y còn chưa kịp nghe kỹ thì Ngụy Trì đã bước xuống rồi.
Dù biết rõ Tiêu Ngôn Vị sẽ đến, Ngụy Trì vẫn tỏ ra rất vui mừng ngạc nhiên. Hắn đi mấy bước đã đến bên cạnh y: “Đến rồi à?”
Ngụy Trì vừa tan học, chắc là không quay về văn phòng mà xuống thẳng đây. Hắn cầm mấy quyển sách bằng một tay, tay kia cầm áo khoác chưa mặc vào.
Bây giờ dù là ban ngày, nhiệt độ cũng đã dưới không độ. Tiêu Ngôn Vị mặc chiếc áo phao “mượn tạm” của Ngụy Trì mà còn cảm thấy lạnh, thấy hắn chỉ mặc một chiếc áo len, y bèn đưa tay lấy mấy quyển sách trong tay hắn: “Mặc áo vào trước đi.”
Ngụy Trì khẽ cười, khoác áo lên vai một cách qua loa. Thấy ánh mắt không tán thành của Tiêu Ngôn Vị, hắn mới nhanh chóng mặc áo vào hẳn hoi, rồi lại cầm sách về: “Nặng.”
Tiêu Ngôn Vị nghĩ bụng, mấy quyển sách thì có thể nặng đến đâu chứ, nhưng y không nói ra. Lúc đi về phía ký túc xá cùng Ngụy Trì, y thuận miệng bắt chuyện với hắn: “Vừa nãy hình như nghe thấy học sinh bàn tán về anh.”
Ngụy Trì có vẻ chẳng mấy tò mò, nhưng vẫn hỏi: “Bàn tán gì về tôi?”
“Ai mà biết được.” Tiêu Ngôn Vị lắc đầu, rồi không nhịn được mà trêu chọc, Tôi chỉ nghe lỏm được một chút, mấy nữ sinh chắc là đang nói thầy Ngụy đẹp trai ấy mà.”
Ngụy Trì ôm mấy quyển sách đi bên cạnh y: “Còn phải xem là so với ai.”
Tiêu Ngôn Vị hỏi: “Là sao?”
“Trong số các thầy giáo ở trường này, tôi là người trẻ nhất.” Ngụy Trì nói đùa, “Cũng là người có nhiều tóc nhất.”
Tiêu Ngôn Vị lắc đầu: “Không thể so kiểu đó được.”
Cả hai người đều đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã tới cửa ký túc xá của Ngụy Trì. Hắn lập tức dừng lại, nhìn y, chờ y nói tiếp.
Tiêu Ngôn Vị nhìn thẳng vào mắt Ngụy Trì vài giây, sau đó bật cười, tiện tay lấy chìa khóa từ tay hắn. Vừa mở khóa, y vừa nói: “Tôi nghĩ đơn giản là vì anh vô cùng đẹp trai thôi.”
“Cạch” một tiếng, ổ khóa mở ra.
Tiêu Ngôn Vị tháo ổ khóa, đẩy cửa ra. Y không hề khách sáo mà bước vào trước, để lại Ngụy Trì đứng ngơ ngác trước cửa với vẻ mặt cạn lời.
Vào phòng, Tiêu Ngôn Vị cởi áo khoác, vắt tạm lên cạnh bàn. Quay đầu thấy Ngụy Trì vẫn đứng ở cửa, y đành phải gọi hắn: “Thầy Ngụy vô cùng đẹp trai ơi, không vào à?”
Ngụy Trì lại sững người, hắn nhìn thẳng vào mắt y vài giây rồi cũng không nhịn được mà bật cười. Hắn “Ôi trời” một tiếng, vừa đi vừa cởi áo khoác: “Em đừng trêu tôi nữa.”
Mới chỉ tới đây lần thứ hai, nhưng Tiêu Ngôn Vị đã coi nơi này như là nhà mình rồi. Y cầm chiếc cốc duy nhất trong phòng Ngụy Trì, tự rót cho mình một cốc nước uống cạn, “Tôi trêu anh hồi nào.”
Ngụy Trì cũng không khách sáo với y, nhận lại cốc từ tay Tiêu Ngôn Vị rồi rót nước cho mình: “Nếu không phải lúc rảnh rỗi tôi cũng tự mình soi gương, thì tôi thật sự đã tin lời em nói rồi đấy.”
Thật ra câu nói này của Ngụy Trì rất không chính xác. Nếu hắn thực sự hay soi gương, vậy thì hắn hẳn phải biết rằng, Tiêu Ngôn Vị không hề trêu mình.
Tiêu Ngôn Vị nghĩ vậy bèn nói thẳng: “Nếu không phải gương của anh có vấn đề thì chính là mắt anh có vấn đề.”
Ngụy Trì có vẻ hơi ngượng, hắn không tiếp lời nữa, chỉ hơi nghiêng đầu nâng cốc lên uống mấy ngụm nước.
Lúc họ đi vào không bật đèn, Tiêu Ngôn Vị bật chiếc đèn có ánh sáng hơi vàng trên bàn lên, không hề kiêng dè mà quan sát Ngụy Trì.
Tóc hắn dài rất nhanh. Lần đầu Tiêu Ngôn Vị gặp Ngụy Trì, hắn vẫn còn để đầu húi cua, bây giờ thì đã thành tóc ngắn có kiểu dáng chỉnh tề rồi, trông hắn lại càng trẻ hơn một chút.
Ánh sáng từ phía dưới chiếu lên góc nghiêng của Ngụy Trì, tạo thành một vệt bóng nhỏ trên mặt hắn, khiến đường nét gương mặt hắn thêm phần góc cạnh, biểu cảm cũng nghiêm túc hơn.
Ngụy Trì vẫn chưa đặt cốc xuống. Không biết là thật sự khát hay vì bị Tiêu Ngôn Vị nhìn nên thấy hơi căng thẳng, hắn uống liền mấy ngụm nước, yết hầu không ngừng trượt lên xuống.
Tiêu Ngôn Vị nhìn chằm chằm thêm vài giây, rồi dời mắt đi một cách tự nhiên.
Lúc này, Ngụy Trì mới đặt cốc xuống: “Lần sau mà còn nhìn tôi chằm chằm như thế nữa, tôi sẽ bị nghĩ nhiều đấy.”
Nghe hắn nói vậy, Tiêu Ngôn Vị vô thức lẩm bẩm một câu: “Chẳng lẽ không phải đã bị như vậy từ lâu rồi sao.”
Giọng y rất nhỏ, Ngụy Trì không nghe rõ: “Hả?”
Tiêu Ngôn Vị liếm môi, đáp: “Không có gì.”
Trong phòng lại lan tỏa một bầu không khí khó diễn tả thành lời, đầy ẩn ý và mập mờ. Ngụy Trì khẽ hắng giọng, chuyển chủ đề: “Em gặp Khương Thạc rồi à?”
“Ừm.” Tiêu Ngôn Vị ngồi xuống ghế, hơi ngẩng đầu nhìn Ngụy Trì, “Đi chợ thì tình cờ gặp, buổi chiều đi cùng nhóc ấy.”
Ngụy Trì cau mày, cúi đầu nhìn y: “Em đến từ sáng à?”
Tiêu Ngôn Vị gật đầu: “Ừ.”
Biểu cảm trên mặt Ngụy Trì thoáng cứng lại, trông có vẻ không vui. Tiêu Ngôn Vị nghiêng đầu, ra hiệu cho hắn rằng có gì thì cứ nói ra.
Ngụy Trì đi đến bên giường ngồi xuống, nhìn thẳng vào mắt y: “Đến từ sáng rồi, sao không tới tìm tôi?”
Tiêu Ngôn Vị khẽ cười, dựa người vào bàn: “Không phải anh còn có tiết à?”
“Thì em cứ đến lớp tôi chờ tôi.” Ngụy Trì nói hơi nhanh, nói ra rồi hắn mới nhận ra câu này có phần không ổn, bèn bổ sung thêm một câu: “Hoặc là đến văn phòng, về ký túc xá cũng được mà.”
“Thế thì chán chết đi được.” Không rõ vì sao, Tiêu Ngôn Vị cố ý dùng cái giọng điệu lười nhác, chẳng hề để tâm kia.
“Vậy ở cùng Khương Thạc thì thú vị lắm à?” Khóe miệng Ngụy Trì mím lại, hỏi như một phản xạ có điều kiện.
Lời vừa dứt, cả hai người đều im lặng trong chốc lát. Tiêu Ngôn Vị là người bật cười trước, y chống tay lên đầu gối, sát lại gần Ngụy Trì: “Ngụy Trì, anh ghen cái gì?”
Ngụy Trì hơi lùi về sau nhưng rồi lại ngả người về phía trước. Sau khi nhìn thẳng vào mắt y vài giây, hắn cũng bật cười theo: “Rõ ràng lắm à?”
“Ừm.” Tiêu Ngôn Vị kéo dài giọng. Y dựa người ra sau, kéo giãn khoảng cách về lại bình thường, chậm rãi giảng giải đạo lý với hắn: “Khương Thạc năm nay mới 17 tuổi thôi nhỉ, lại còn là học sinh của anh đấy.”
Ngụy Trì lập tức cau mày, phản bác: “17 tuổi thì sao? Có người lại cứ thích…”
Nói được nửa câu, hắn mới ý thức được lời này không ổn, thế là chưa nói hết đã dừng lại.
Nhưng Tiêu Ngôn Vị nào phải người dễ đối phó, y không chịu dễ dàng bỏ qua cho Ngụy Trì, “Còn anh thì sao? Anh thích kiểu người như thế nào?”
Y vốn tưởng đây sẽ là một câu hỏi khiến Ngụy Trì lúng túng, nhưng hỏi xong mới nhận ra, người thật sự cảm thấy mất tự nhiên lại là chính mình.
Y xua xua tay định bảo Ngụy Trì đừng trả lời nữa. Nhưng Ngụy Trì lại đột nhiên nắm lấy cổ tay y.
Trong khoảng nửa phút, Ngụy Trì không nói gì, hai người cứ duy trì tư thế đó nhìn nhau. Thậm chí Tiêu Ngôn Vị còn cảm thấy chỗ cổ tay bị hắn nắm lấy đã bắt đầu nóng lên.
Trong phòng Ngụy Trì có hệ thống sưởi nhưng không quá nóng. Đúng lúc Tiêu Ngôn Vị đang cảm thấy nhiệt độ cơ thể hơi cao thì Ngụy Trì buông cổ tay y ra.
Vẻ mặt hắn trở nên hơi nghiêm túc, nhưng giọng điệu vẫn giữ vẻ đùa cợt: “Tôi thích kiểu người thế nào chẳng lẽ em không biết?”
Tiêu Ngôn Vị chớp mắt vài cái thật nhanh, quay mặt sang hướng khác không nhìn Ngụy Trì nữa, y lúng túng chuyển chủ đề: “Ngày mai mấy giờ đi?”
Lần này đến lượt Ngụy Trì không chịu buông tha, hắn không tiếp lời, chỉ dùng một chữ để tỏ ý lặp lại: “Hửm?”
Tiêu Ngôn Vị hết cách, đành phải giả vờ như không nghe thấy, ánh mắt lảng tránh khắp nơi, nhất quyết không nhìn hắn.
Ngụy Trì thở dài: “Tiêu Ngôn Vị, sao em lại thế này.”
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, hắn cũng học được kiểu nói chuyện uể oải kia của Tiêu Ngôn Vị.
Rồi như thể đã hết cách với y, hắn nói ra một câu giống như đã chuẩn bị sẵn từ lâu: “Tôi thích người da trắng.”
Tiêu Ngôn Vị vẫn không nhìn hắn.
Khóe mắt Ngụy Trì hơi nhếch lên, hai tay hắn chống ra sau giường, chậm rãi nói: “Dáng người cao.”
“Ồ.” Tiêu Ngôn Vị hờ hững đáp lại, nhưng không chịu yếu thế mà hỏi tiếp: “Chỉ vậy thôi?”
Ngụy Trì vẫn giữ nụ cười trên môi, hắn khẽ gọi tên y: “Tiêu Ngôn Vị, em tưởng tôi định nói gì?”
Tiêu Ngôn Vị sững người, chậm một nhịp mới nhận ra rằng, dường như chính y cũng đang thật sự mong chờ điều gì đó.
Không đợi y kịp suy nghĩ xem nên trả lời thế nào, Ngụy Trì đã lại nắm lấy cổ tay y, giọng điệu không còn thờ ơ như trước nữa, mà vô cùng trịnh trọng.
“Thích người ở rất gần tôi.”
Lúc hắn nói chuyện, ngón tay cái của hắn khẽ cọ vào mặt trong cổ tay Tiêu Ngôn Vị, khiến y đột nhiên có hơi căng thẳng.
“Gần bao nhiêu thì mới tính là gần?” Tiêu Ngôn Vị vô vị hỏi.
“Như thế này là gần rồi.” Ngụy Trì kéo cổ tay Tiêu Ngôn Vị để y lại gần mình, khoảng cách giữa hai người lập tức rút ngắn đến mức chóp mũi gần như chạm vào nhau.
“Ồ.” Tiêu Ngôn Vị dời ánh mắt đi, “Còn gì nữa không?”
“Thích người không thẳng thắn.” Ngụy Trì nói, “Thích người nói chuyện cứ hay đánh trống lảng.”
Tiêu Ngôn Vị không nói gì nữa, Ngụy Trì buông cổ tay y ra rồi đứng dậy. Bóng hắn bao trùm lấy toàn bộ người Tiêu Ngôn Vị.
Tựa như một cái ôm đơn giản mà thân mật.
Hắn nhẹ nhàng nâng cằm y, để mặt y hướng về phía mình: “Thích người đang nhìn tôi lúc này.”
“Thích người đang mặc quần áo của tôi, đang ngồi trước mặt tôi.”
“Tiêu Ngôn Vị.” Ngụy Trì gọi tên y.
Tiêu Ngôn Vị liếm môi, “Ừm.”
“Tôi thích em.”