Rặng Núi Hoàng Hôn – Thập Nhị Tam

Chương 7

Tiêu Ngôn Vị không mấy để tâm chuyện mình có thực sự “đẹp quá” hay không, nhưng vẫn thuận miệng đáp lại lời hắn: “Bảo sao anh không kiềm chế được.”

“Ừm.” Ngụy Trì bước ra sân, cầm lấy hai cái liềm ở cửa rồi đưa một cái cho Tiêu Ngôn Vị. “Đúng là không kiềm chế được thật.”

Tiêu Ngôn Vị nhận lấy cái liềm, quan sát một chút, nhưng không biết phải dùng thế nào. Từ nhỏ đến lớn y chưa từng cầm liềm, kinh nghiệm làm cỏ duy nhất là hồi tiểu học nhổ cỏ ở khu vực được phân công trước cổng trường.

Y cầm liềm đi xuống bậc thềm ngồi xổm xuống, ra vẻ cầm liềm vung vẩy vài cái, chẳng có cọng cỏ nào đổ.

Ngụy Trì cũng cầm liềm ngồi xuống bên cạnh y, “Thế này này.”

Hắn dùng một tay túm lấy một nắm cỏ, tay kia cầm liềm cắt sát gốc, cả nắm cỏ lập tức đổ rạp.

Động tác của hắn rất thành thục, như thể đã quen làm việc này rồi.

Tiêu Ngôn Vị học theo dáng vẻ của hắn cũng bắt đầu cắt cỏ, nhưng động tác rất chậm. “Cỏ gì mà sức sống mãnh liệt thế không biết.”

Ngụy Trì lắc đầu, “Để lúc khác tôi tra bách khoa toàn thư rồi nói cho cậu biết, chứ tôi cũng chẳng rõ tên nó là gì.”

Tiêu Ngôn Vị lại bật cười: “Có ai như anh không, sống ở đây bao nhiêu năm trời rồi mà ăn bánh bao thì không biết nhân gì, ngồi cắt cỏ cũng chẳng gọi được tên.”

“Tôi không biết thật.” Ngụy Trì cũng cảm thấy hơi ngại, hắn lắc đầu, rồi vụng về chuyển chủ đề: “Tiêu Ngôn Vị, cậu bao nhiêu tuổi rồi?”

Tiêu Ngôn Vị chẳng buồn bình luận về kiểu nói chuyện nhảy cóc trước sau không liên quan này, chỉ đáp: “Hai mươi tư.”

Ngụy Trì “ừm” một tiếng, gật đầu: “Tôi lớn hơn cậu hai tuổi.”

Tiêu Ngôn Vị dừng động tác trong tay, nghiêm túc quan sát hắn một lúc, sau đó lắc đầu: “Không nhìn ra.”

Ngụy Trì bị y nhìn đến mức hơi ngại, qua loa đáp: “Chắc là do nơi này non xanh nước biếc, lại không có ô nhiễm thành phố, nên khiến người ta trẻ lâu chăng.”

Tiêu Ngôn Vị không muốn cùng hắn thảo luận bí quyết trẻ mãi không già, cũng chẳng hề hứng thú với việc làm sao hắn giữ được sự trẻ trung, y chỉ “ồ” một tiếng, rồi lại cúi đầu làm tiếp.

Ngụy Trì vẫn luôn chú ý đến y, khoảng hai phút sau, Tiêu Ngôn Vị bất chợt thở dài một hơi.

“Sao thế?” Ngụy Trì hỏi.

Hai người ngồi rất gần nhau, Tiêu Ngôn Vị nhìn hắn, có vẻ hơi bất đắc dĩ: “Anh cũng không cần nhìn tôi chằm chằm như thế đâu.”

“Đâu có nhìn.” Y vừa nói xong, Ngụy Trì lập tức nhận ra y đang ám chỉ gì, có hơi chột dạ mà phủ nhận.

“Có phải mọi người đều nghĩ tôi sắp chết rồi không?” Tiêu Ngôn Vị nhìn về phía ô cửa sổ trong nhà, giọng điệu nhạt nhẽo: “Nhưng tôi vẫn chưa chết mà?”

Cửa sổ trong nhà nằm sát cạnh giường đất, mở ra rất lớn, từ cửa sổ nhìn vào gần như có thể thấy hết bài trí của căn phòng.

Lúc Tiêu Ngôn Vị về hồi trưa, Lão Diêu nhất quyết bắt y mang theo hai cái bánh bao, cái bát đựng bánh đang được đặt trên chiếc tủ kiểu cũ đối diện giường.

Hơi nóng trong bát đã sớm tản hết, nhìn nó rất hợp với cái sân nhỏ vừa đổ nát lại có vẻ hoang vắng này.

Tiêu Ngôn Vị thu lại tầm mắt, rồi quay sang nhìn Ngụy Trì, chân thành nói: “Ngụy Trì, cảm ơn anh.”

Ngụy Trì hỏi: “Cảm ơn tôi chuyện gì cơ?”

“Cảm ơn anh vì sáng nay đã kéo tôi lại.” Tiêu Ngôn Vị nói, “Thực ra tôi… vẫn chưa đến bước đó.”

Sáng nay y hành động như kẻ điên mà đi về phía vách núi, nếu không nhờ Ngụy Trì kéo lại thì có lẽ giờ này y đã tàn phế như người rơi xuống trước đó, hoặc thậm chí là đã chết rồi.

Ngụy Trì đặt liềm xuống, vạch một khoảnh cỏ, rồi ngồi bệt xuống đất. “Muốn tâm sự chút không?”

Tiêu Ngôn Vị nhìn hắn chăm chú, sau đó cũng ném liềm sang một bên, học theo Ngụy Trì mà ngồi xuống. “Ngụy Trì, kể cho tôi nghe về anh đi.”

Ngụy Trì năm nay 26 tuổi, nói nhỏ cũng không còn nhỏ nữa. Tiêu Ngôn Vị bảo hắn kể về mình, nhưng với một người đã sống đến 26 năm, cuộc đời chắc chắn không hề đơn giản, chẳng dễ tìm ra điểm bắt đầu để mở lời.

Nhưng Ngụy Trì biết y muốn nghe điều gì.

Hắn khẽ đảo tay nghịch mấy cọng cỏ dại không biết tên kia, dưới cái nhìn chăm chú của Tiêu Ngôn Vị, cất lời: “Tôi đến đây vào năm 22 tuổi.”

Năm ấy Ngụy Trì 22 tuổi, vừa mới tốt nghiệp đại học. Hắn từ chối công việc thực tập đã định sẵn,  cố chấp một mình đến cái vùng núi heo hút này.

Khi đó, ngôi trường trung học duy nhất trong thị trấn đã xây xong được nửa năm, nhưng vì thực sự thiếu thốn lực lượng giáo viên nên mãi không thể khai giảng. Ngụy Trì đã đăng ký trong tình huống như vậy.

Lúc hắn nói muốn đến đây, người thân trong nhà đều kịch liệt phản đối, nhất là cha hắn – Ngụy Quảng Nguyên.

Ngụy Quảng Nguyên ngày thường tuy không thể gọi là hòa nhã, nhưng cũng chưa bao giờ lớn tiếng với Ngụy Trì. Vậy mà lần ấy, ông hiếm khi thực sự nổi giận.

“Chắc ông ấy sợ anh phải chịu khổ chứ gì.” Tiêu Ngôn Vị xen vào một câu.

“Không phải.” Ngụy Trì lắc đầu, giọng hơi nghẹn lại: “Mẹ tôi… mẹ tôi hy sinh trong lúc làm công tác xóa đói giảm nghèo.”

Tiêu Ngôn Vị không nói gì nữa, yên lặng lắng nghe hắn kể.

“Năm đó, mẹ tôi đến một vùng núi phía Nam để hỗ trợ công tác di dời dân.” Giọng Ngụy Trì rất khẽ, “Sau đó dân làng gây rối, bà bị ngộ thương.”

Mẹ của Ngụy Trì qua đời khi hắn vừa tròn 20 tuổi.

Thời điểm ấy mưa lớn đổ xuống khắp cả nước. Do ảnh hưởng của điều kiện địa chất, một số khu vực thường xuyên xảy ra lở đất chịu thiệt hại nghiêm trọng. Để đối phó với tình trạng này, chính phủ đã ban hành chính sách di dời đối với các khu vực nghèo khó bị ảnh hưởng nặng nề nhất.

Khi đó, khái niệm “huyện nghèo” vẫn còn, và nơi mà mẹ Ngụy Trì đến chính là một huyện nghèo ở phía Nam.

Công tác di dời liên quan đến mấy trăm hộ gia đình. Hết đoàn cán bộ này đến đoàn cán bộ khác được chính phủ cử đến làm công tác tư tưởng, tiền đền bù đã trao tận tay, lời hay lẽ phải cũng nói hết cả rồi, vậy mà vẫn có người kiên quyết không chịu rời đi.

Trên con đường xóa đói giảm nghèo này, luôn luôn có người hy sinh, và người phải hy sinh năm đó chính là mẹ của Ngụy Trì.

Tiêu Ngôn Vị không biết nên an ủi hắn thế nào, chỉ thử vươn tay vỗ nhẹ lên vai hắn.

Ngụy Trì nghiêng đầu nhìn y, rồi tiếp tục kể: “Lúc ấy tôi hận đám người đó đến chết. Trong lòng chỉ nghĩ rằng đáng đời họ phải chịu cảnh nghèo khổ, đáng đời họ phải sống cả đời trong xó xỉnh kia mà không thoát ra được, chẳng ai cần phải thương xót họ cả.”

Ngụy Trì nói: “Đôi khi cậu cảm thấy làm vậy là tốt cho người khác, nhưng chưa chắc họ đã cảm kích.”

Tiêu Ngôn Vị khẽ gật đầu, ra hiệu cho hắn nói tiếp.

Ngụy Trì cười một cái, vẻ mặt trông rất ôn hòa, “Nhưng mà vào năm tôi tốt nghiệp đại học, nhìn thấy nơi này tuyển giáo viên, tôi vẫn quyết định đến.”

“Bố tôi suýt nữa thì đánh gãy chân tôi.” Ngụy Trì nhướng mày, nói đùa một câu.

Nhưng Tiêu Ngôn Vị biết, có lẽ tình hình thực tế còn tệ hơn nhiều. Chắc hẳn không ai có thể chấp nhận được việc người bạn đời của mình hy sinh vì nhiệm vụ, rồi con trai lại nối gót đến để “nộp mạng” lần nữa.

Phán đoán này của y không sai. Bố của Ngụy Trì quả thực tức đến mức suýt phát điên, khoảng thời gian đó hai cha con họ gần như ngày nào cũng cãi vã.

Ngụy Quảng Nguyên răm rắp giảng giải đạo lý cho hắn, giọng điệu rất gay gắt: “Mày tưởng mày là ai? Mày đến đó thì làm được gì? Mày có thể đưa hết bọn họ ra khỏi núi sâu, hay là có thể giúp bọn họ thực sự giàu lên?”

Ngụy Quảng Nguyên dù sao cũng là người từng trải. Lời ông nói, Ngụy Trì thậm chí không tìm ra được điểm nào để phản bác.

Hắn há miệng định giải thích, nhưng lại chẳng thể nói được câu nào ra hồn, chỉ có một câu khô khốc: “Con muốn đi.”

“Mày muốn đi?” Không biết Ngụy Quảng Nguyên tức quá mà bật cười, hay là ông thấy lời hắn nói nực cười. Ông khẽ cười nhạt một tiếng: “Tại sao?”

“Mày nghĩ đó là nơi nào?” Ngụy Quảng Nguyên nói thẳng vào trọng tâm, “Mày tưởng mấy khu miền núi đó giống mấy nơi mà mày mua vé máy bay đến du lịch chắc? Đừng có mà ngây thơ quá.”

Năm 22 tuổi, có lẽ Ngụy Trì thực sự vẫn còn hơi quá ngây thơ. Hắn nhìn gương mặt đầy giận dữ của cha mình, rồi đột nhiên nhắc đến mẹ.

“Bố sợ con cũng giống mẹ, không thể trở về sao?” Ngụy Trì hỏi.

Lời hắn vừa dứt, tay Ngụy Quảng Nguyên đã giơ cao lên.

Nhưng cuối cùng cái tát đó cũng không giáng xuống.

Ông im lặng rất lâu, giọng nói hết sức cô đơn: “Có thể nói cho bố biết lý do không?”

Ngụy Trì chỉ cười một cách bất cần: “Nếu chuyện gì cũng phải hỏi một câu tại sao, vậy thì việc này sẽ chẳng có ai làm nữa. Thế bố nói xem, mẹ con làm vậy là vì điều gì?”

Ngụy Trì không phải là một đứa trẻ sinh ra trong nhung lụa, nhưng gia cảnh cũng thuộc hàng khá giả. Từ nhỏ đến lớn, hắn chưa từng thiếu thốn thứ gì, thậm chí những nhu cầu vật chất khác cũng rất dễ dàng được đáp ứng.

Nếu hắn cứ yên phận ở lại thủ đô, tốt nghiệp rồi tìm một công việc ổn định, hắn sẽ có được rất nhiều nguồn tài nguyên xã hội mà người khác ao ước cũng không có được.

Tương lai của hắn đáng lẽ sẽ là một con đường rộng mở, thuận buồm xuôi gió. Nhưng hắn đã không lựa chọn như vậy.

Còn cha của hắn, cuối cùng ông cũng không thể ngăn cản nổi hắn.

Ngày hắn lên đường, Ngụy Quảng Nguyên đã gác lại công việc để đích thân đưa hắn ra sân bay. Cả quãng đường hai cha con không nói với nhau lời nào, mãi đến khi Ngụy Trì chuẩn bị xuống xe, ông mới hỏi một câu: “Con nghĩ kỹ rồi chứ?”

“Bố.” Tay đẩy cửa xe của Ngụy Trì khựng lại, “Con cũng biết là khó khăn, nhưng vẫn phải có người làm. Trước đây là mẹ, bây giờ là con.”

Nói xong, hắn xuống xe, ngồi máy bay mấy tiếng rồi lại chuyển hai chuyến xe khách đường dài, đến nơi thì trời đã tối đen như mực.

Ngụy Trì chỉ mang theo một vali hành lý nhỏ, nhìn quanh bốn phía rồi vô thức thừa nhận rằng cha hắn đã đúng.

Vùng núi thực sự quả là khác biệt với những nơi hắn mua vé máy bay đến du lịch. Ở đây tĩnh lặng mà hoang vắng, xung quanh không có lấy một ngọn đèn đường, giống như một đứa trẻ mồ côi bị lãng quên trong góc khuất.

Hắn đến sớm hơn so với thời gian nhận chức theo quy định của trường học, tạm thời không biết nên liên lạc với ai, cứ thế dò dẫm bước vào sâu trong núi.

Đến khi hắn phát hiện mình bị lạc đường thì đã không thể đi ra được nữa. Trước đó hắn đã tra số điện thoại của văn phòng chính quyền địa phương, nhưng lúc cầm điện thoại lên mới phát hiện, hoàn toàn không có tín hiệu.

May mà cuối cùng Lão Diêu đã tìm thấy hắn, đưa hắn về trụ sở thôn.

Trưởng thôn không hề biết trước là có người sẽ đến, cấp trên cũng chưa có sắp xếp gì, vậy nên trong thoáng chốc, ông không biết phải bố trí cho hắn thế nào.

Ngụy Trì tình nguyện đến dạy học, đương nhiên trưởng thôn rất hoan nghênh. Nhưng khi đối diện với hắn, ông lại có phần khó xử: “Chắc cậu cũng thấy điều kiện ở đây rồi đấy, không có chỗ nào quá tốt để ở đâu.”

Ngụy Trì đã đến đây rồi, tất nhiên hắn cũng không nghĩ đến việc phải ở nơi quá tốt: “Chỉ cần có chỗ ở là được.”

“Có thì cũng có.” Trưởng thôn hơi lúng túng, “Nhà tôi đúng là có một gian nhà trống, nhưng mấy hôm nay trời mưa, mái nhà bị dột mà vẫn chưa sửa được. Hay là…”

“Qua chỗ tôi đi.” Lão Diêu xen vào, “Đến ở chỗ thằng Thắng ấy.”

Con trai Lão Diêu là Diêu Thắng đã ra ngoài làm thuê từ mấy năm trước, không thường xuyên về nhà, nhà cửa vẫn đang để trống.

Trưởng thôn nói thế thì tốt quá rồi, sau đó bèn cùng Lão Diêu đưa Ngụy Trì về tận nơi. Ông sợ đứa trẻ thành phố không quen, suýt nữa còn chỉ cho hắn cả cách dùng bô đi tiểu.

Ngụy Trì ở đây được gần nửa tháng, sau khi khai giảng thì chuyển đến ký túc xá giáo viên do trường sắp xếp, nhưng cuối tuần vẫn quay về thôn ở.

Người trong thôn ban đầu đều nghĩ Ngụy Trì sẽ không trụ được lâu, nhưng không ngờ, hắn ở lại một mạch suốt 5 năm.

Điều bất ngờ hơn nữa là, Ngụy Trì còn chưa đi, thì đã lại có thêm một đứa trẻ thành phố nữa đến.

Tiêu Ngôn Vị nghe hắn kể đến đây, không nhịn được mà cười: “Tôi đâu phải đến dạy tình nguyện.”

Ngụy Trì cũng cười theo, hắn cười vài tiếng rồi lại hỏi: “Có phải cậu thấy khó hiểu không?”

Tiêu Ngôn Vị không trả lời là khó hiểu hay không, chỉ hỏi hắn: “Anh có từng hối hận không?”

Ngụy Trì lắc đầu, giọng bình thản như mây gió: “Không hối hận.”

Bàn tay hắn đặt trên đầu gối khẽ vê vê đầu ngón tay. “Ngày đầu tiên tôi mới đến, cũng ở ngay chính nơi này. Tối hôm đó tôi bị muỗi đốt cả đêm, thật ra lúc ấy tôi cũng hơi nản lòng muốn rút lui rồi. Nhưng mà ngày hôm sau vừa mở cửa, trưởng thôn đã đứng ở cửa cười nhìn tôi. Rõ ràng tôi còn chưa làm gì cả, vậy mà ông ấy vẫn nói cảm ơn tôi.”

“Lúc ấy tôi đột nhiên cực kỳ thấu hiểu mẹ mình.” Ngụy Trì nói đến đây thì tắt hẳn nụ cười, giọng đầy kiên định: “Chỉ một câu nói đó thôi, tôi lập tức không muốn rời đi nữa.”

Tiêu Ngôn Vị nhìn vào mắt Ngụy Trì, những gì chứa đựng bên trong đó hoàn toàn khác với y.

Ngụy Trì giống như một cơn gió cuốn theo ngọn lửa hoang, thổi qua mảnh đất bao la, thiêu rụi đám cỏ khô trải dài ngàn dặm trên mặt đất hoang vu. Tro bụi bay tán loạn, rồi lại rơi xuống bùn đất trở thành dưỡng chất, khiến mảnh đất chết lặng dần dần khởi sắc.

Tiêu Ngôn Vị không biết phải hình dung cảm giác này thế nào, chỉ thấy rằng, ngọn lửa hoang kia của Ngụy Trì đã cháy lan đến chỗ y, khiến một nơi nào đó trong lồng ng.ực y cũng nóng rực lên.

Bản thân y không nhận ra biểu cảm của mình đã thay đổi, nhưng Ngụy Trì lại đang nhìn y chằm chằm.

“Không phải cậu muốn cảm ơn tôi sao?” Ngụy Trì đột nhiên nói.

“Ồ.” Tiêu Ngôn Vị quay mặt đi không nhìn thẳng vào Ngụy Trì nữa, nói nhanh: “Không phải tôi đã cảm ơn rồi sao?”

“Chưa đủ.” Ngụy Trì đáp.

Tiêu Ngôn Vị theo phản xạ muốn nói móc vài câu, nhưng đến khi mở miệng lại nhịn xuống: “Vậy anh muốn gì?”

“Cậu hứa với tôi một chuyện đi.” Ngụy Trì chống tay xuống đất, ngồi xổm dậy rồi lại cầm lấy lưỡi liềm bên cạnh tiếp tục cắt cỏ.

Tiêu Ngôn Vị cũng ngồi xổm dậy theo, “Anh nói trước đi.”

Ngụy Trì không tiếp tục chủ đề này mà nói: “Mấy năm nay tôi cũng theo các cán bộ làm một số việc khác, vốn tưởng rằng chuyện rất đơn giản nhưng chỗ nào cũng gặp trắc trở. Nếu không thực sự bước vào môi trường này, tôi cũng không biết là khó khăn đến thế. Có những việc dù có cố đến đâu cũng không làm xuôi được, chẳng liên quan gì đến năng lực mạnh hay yếu.”

Hắn nói tiếp: “Nhưng cho dù cậu có vô dụng đến đâu, thì cũng vẫn luôn có người cần cậu.”

Giọng hắn lúc nói câu này lớn hơn hẳn mấy câu trước. Tiêu Ngôn Vị biết hắn đang ám chỉ điều gì, nhưng y không thể nói ra được lời tán đồng, bởi y đã nghe câu này quá nhiều lần rồi.

Có lẽ thật sự có người cần y, nhưng y quá ích kỷ, chẳng có thứ gì mà y cần cả.

“Nếu sau này tôi không ở đây, cậu đừng lên núi nữa.” Ngụy Trì nói.

Vẻ mặt Ngụy Trì rất nghiêm túc, hắn dường như cũng hơi căng thẳng, ngón tay bất giác xoa xoa cán gỗ của lưỡi liềm. “Chỉ chuyện này thôi, hứa với tôi đi.”

Hắn dừng lại ở đó, không nói thêm gì nữa. Tiêu Ngôn Vị vẫn tự cho rằng ngưỡng rơi nước mắt của bản thân còn cao hơn cả ngưỡng bật cười, nhưng lúc này y lại đột nhiên cảm thấy hốc mắt mình cay cay.

Nơi này môi trường khép kín, ba thôn chỉ có một trường tiểu học, muốn học cấp hai phải lên thị trấn. Trạm xá duy nhất của cả thôn chỉ khám được mấy bệnh vặt như đau đầu cảm sốt, nếu trời mưa thì ngay cả đường cũng không đi nổi.

Ngọn núi đẹp đẽ đã thu hút Tiêu Ngôn Vị xuống xe kia cũng chẳng được coi là ưu điểm, sự thật hoàn toàn ngược lại, nó là trở ngại lớn nhất cho sự phát triển của thôn.

Tiêu Ngôn Vị đến đây là để trốn chạy, nói khó nghe hơn là tìm một nơi thích hợp để chết. Nhưng Ngụy Trì thì không, hắn đang tranh đấu để sống.

Tranh đấu, là để người khác có thể sống.

Tiêu Ngôn Vị nghĩ, dù xét theo nghĩa nào thì Ngụy Trì cũng đều nên được coi là một “người tốt”. Hắn thực sự đã nhóm lên một ngọn lửa, bản thân mình nóng bừng còn chưa đủ, hắn còn muốn nung đốt cả những người xung quanh phải cùng cháy lên với hắn.

Có lẽ việc hắn làm trong mắt nhiều người chẳng đáng một xu, nhưng Tiêu Ngôn Vị vẫn thấy mắt mình ươn ướt. Y cúi đầu tiếp tục nhổ cỏ, giọng khẽ đến mức gần như không thể nghe thấy: “Tôi hứa.”

Bình Luận (0)
Comment