Ranh Giới Nhập Nhèm - Thời Tinh Thảo

Chương 63

 

Thông tin chấn động này vừa được công bố, cả hội trường lại một lần nữa ồ lên kinh ngạc.

 

Ngay cả những đồng nghiệp thân quen với Trần Trác cũng ngạc nhiên, quay sang nhìn anh với vẻ mặt tò mò.

 

Buổi phỏng vấn chính thức đến đây là kết thúc.

 

Lâm Vụ xem xong, tim đập thình thịch, khó mà bình tĩnh lại được.

 

Cô không ngờ có một ngày Trần Trác sẽ tuyên bố việc mình có bạn gái như thế này. Anh hành động quá… bất ngờ, cũng quá đỗi ngọt ngào.

 

Tuy rằng Lâm Vụ muốn tạm thời giấu chuyện hai người yêu nhau, nhưng thấy Trần Trác làm vậy, cô không thể nói là không vui.

 

Cũng trong khoảnh khắc đó, những cảm xúc khó diễn tả thành lời khi cô đọc bình luận trên mạng trước đó đã tan biến hết.

 

Lâm Vụ ngẩn người, Hà Gia Vân lại gọi cô: “Vụ Vụ, cậu kéo xuống xem đi, còn một video nữa.”

 

Lâm Vụ: “Hửm?”

 

Cô lướt xuống, quả nhiên thấy một video phỏng vấn khác.

 

Video này được thực hiện bên ngoài, sau khi hội nghị thượng đỉnh kết thúc.

 

Vì Trần Trác thông báo ngay tại chỗ với tất cả mọi người rằng anh có bạn gái, nên có phóng viên không kìm được muốn lấy tin sốt dẻo, sau khi Trần Trác xuống sân khấu đã đuổi theo anh, nói muốn làm một cuộc phỏng vấn về đời sống tình cảm, cư dân mạng rất quan tâm, muốn Trần Trác chia sẻ thêm.

 

Trần Trác nhìn vào ống kính: “Mọi người còn gì muốn hỏi nữa sao?”

 

Phóng viên do dự, tò mò hỏi: “Sếp Trần, cư dân mạng đều nói bạn gái anh là thiên kim tiểu thư của ngân hàng Ứng thị, không biết tin này có đúng không?”

 

Trần Trác nhướn mày, vẻ mặt khó đoán: “Cư dân mạng nào nói vậy?”

 

Phóng viên: “Hả?”

 

Trần Trác liếc nhìn phóng viên trước mặt, giọng điệu bình thản: “Không phải. Tôi và cô Ứng chỉ là bạn học, quan hệ bạn bè bình thường. So ra thì tôi quen biết với chủ tịch Ứng hơn.”

 

Chủ tịch Ứng ở đây là chỉ bố của Ứng Nhàn Nhã.

 

Phong Hành có quan hệ hợp tác với ngân hàng Ứng thị, cũng chính vì vậy mà luôn có tin đồn rằng anh sẽ là con rể của Ngân hàng Ứng thị.

 

Suy cho cùng, hầu hết mọi người trong ngành đều biết chuyện Ứng Nhàn Nhã thích Trần Trác, vẫn đang theo đuổi anh.

 

Phóng viên hiểu ý, vội vàng hỏi: “Vậy thì sếp Trần, anh có tiện chia sẻ về danh tính bạn gái anh không?”

 

“Tôi cũng rất muốn chia sẻ, nhưng bạn gái tôi không cho phép.” Trần Trác nhún vai, bất lực nói, “Cô ấy hay ngại.”

 

Phóng viên sửng sốt, cười ngượng ngùng nói: “Sếp Trần, anh đang đùa chúng tôi đúng không?”

 

 “Không phải.” Trần Trác nghiêm túc nói, “Bạn gái tôi không thích sự chú ý, nhưng nếu mọi người muốn biết, tôi chỉ có thể nói rằng cô ấy là một người rất khiêm tốn và xuất sắc. Tôi rất thích cô ấy, cũng không thể sống thiếu cô ấy, vì vậy tôi hy vọng cư dân mạng và các đồng nghiệp sẽ không đào sâu vào danh tính của bạn gái tôi. Nếu ai biết, xin hãy giữ bí mật cho chúng tôi. Lúc nào cô ấy muốn công khai, chúng tôi sẽ chính thức nói cho mọi người biết.”

 

Sau đó phóng viên có hỏi thêm điều gì đó, nhưng Lâm Vụ gần như không nghe thấy.

 

Mọi sự chú ý của cô đều đổ dồn vào câu nói “không thể sống thiếu cô ấy” của Trần Trác.

 

Lâm Vụ biết Trần Trác rất thích cô.

 

Tuy nhiên, cô không bao giờ ngờ rằng có một ngày anh sẽ nói những lời này với mọi người. Anh dường như đang xóa bỏ mọi trở ngại cho họ, cũng xóa bỏ mọi cảm giác khủng hoảng và căng thẳng vẫn chưa xuất hiện trong cô.

 

Khiến cô thậm chí không có cơ hội để ghen tuông.

 

“Ôi trời ơi.” Lâm Phi Phi xem xong cũng không khỏi cảm động, “Chẳng trách Trần Trác có thể theo đuổi Lâm Vụ. Một người đàn ông như vậy theo đuổi tớ, tớ cũng sẽ không cưỡng lại được.”

 

Hứa Yến Nhiên gật đầu: “Nếu không có bác sĩ Đàm thì tớ cũng thích sếp Trần ấy chứ.”

 

Hà Gia Vân: “Tớ mách bác sĩ Đàm.”

 

Hứa Yến Nhiên giơ tay vỗ nhẹ cô ấy.

 

Ba người bọn họ lại náo loạn.

 

Lâm Vụ cười theo, có chút ngượng ngùng nói: “Nghe anh ấy nói vậy tớ cũng rất ngạc nhiên.”

 

Hà Gia Vân hất cằm: “Tớ nghĩ chắc là anh ấy thấy một số bình luận trên mạng nên lo cậu sẽ suy nghĩ lung tung đấy.”

 

Hứa Yến Nhiên đồng ý: “Tớ cũng nghĩ vậy.”

 

Lâm Phi Phi: “Một người đàn ông chủ động đuổi tình địch của mình đi là một người đàn ông tốt.”

 

Lâm Vụ ừm một tiếng, cô cầm di động nhìn ba người bạn của mình: “Tớ ra ngoài gọi điện thoại chút.”

 

Ba người đều hiểu rõ: “Đi đi, nhưng đừng gọi lâu quá nhé, đồ ăn sắp lên rồi đấy.”

 

Lâm Vụ: “Biết rồi.”

 

 -

 

Bước ra khỏi phòng riêng, Lâm Vụ bấm số của Trần Trác.

 

Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối: “Alo.”

 

Nghe thấy giọng anh từ đầu dây bên kia, Lâm Vụ thoáng cái không biết nên nói gì. Cô gọi cho anh hoàn toàn là hành động bản năng.

 

“Sao em không nói gì?” Giọng nói từ tốn và trong trẻo của Trần Trác truyền vào tai Lâm Vụ, “Vụ Vụ?”

 

Lâm Vụ đáp lại: “Anh đang làm gì vậy?”

 

Trần Trác: “Thay quần áo.”

 

Lâm Vụ: “Hả?”

 

“Tối nay có tiệc rượu của ngành.” Trần Trác nói, “Anh thay quần áo rồi qua đó lại.”

 

Lâm Vụ bỗng hiểu ra, trong đầu bất giác hiện lên vài hình ảnh khiến người ta liên tưởng miên man.

 

Cô vội hoàn hồn, chậm rãi ồ lên một tiếng.

 

Trần Trác cong môi: “Em về nhà chưa?”

 

“Chưa.” Lâm Vụ nói, “Bọn em tính ăn tối trong nhà hàng xong sẽ đến uống bar chơi một lát.”

 

Trần Trác cười: “Đừng uống nhiều quá nhé.”

 

“Không đâu.” Lâm Vụ đảm bảo, dừng một chút rồi nói, “Em vừa xem video hội nghị thượng đỉnh xong.”

 

Trần Trác khẽ cười, biết ý định cô gọi điện cho anh: “Liệu em có thấy không vui không?”

 

Lâm Vụ thoáng trầm mặc: “Nếu em nói có, sếp Trần định làm thế nào?”

 

Trần Trác suy nghĩ vài giây rồi nghiêm túc nói: “Chỉ có thể nói xin lỗi với bạn gái anh thôi, là anh không nhịn được, muốn khoe khoang chuyện anh có bạn gái với mọi người một chút.”

 

“…” Lâm Vụ cứng họng trước lời nói của anh, cô há miệng, dở khóc dở cười, “Chỉ vậy thôi à?”

 

“Tạm thời chỉ có thể vậy.” Trần Trác thì thầm, “Nếu cô ấy thật sự tức giận, anh đành phải đợi về nhà rồi tìm cách xin lỗi cô ấy.”

 

Nghe vậy, Lâm Vụ khẽ nhướn mày, “Tìm cách xin lỗi?”

 

Trần Trác: “Ừm, nên là bạn gái anh có thể tha thứ cho anh không?”

 

Lâm Vụ không nói nên lời, hỏi anh: “Anh nói chuyện này ở một nơi quan trọng như vậy liệu có ảnh hưởng đến Phong Hành không?”

 

Cô không quan tâm việc Trần Trác thừa nhận mình có bạn gái, việc cô lo lắng hơn là anh làm như vậy có ảnh hưởng đến công ty hay công việc không.

 

Nghe vậy, Trần Trác thầm nghĩ bạn gái anh quả nhiên là con người nghiện công việc, lúc này rồi mà vẫn chỉ nghĩ đến công việc của anh.

 

Anh khẽ cười, thấp giọng nói: “Không, yên tâm đi.”

 

Lâm Vụ thở phào nhẹ nhõm: “Thế thì tốt.”

 

Trần Trác ừ một tiếng: “Vậy bạn gái anh còn giận nữa không?”

 

Lâm Vụ: “....Em là người dễ nổi giận vậy sao?”

 

“Đâu có.” Trần Trác rất biết xem xét tình hình, “Bạn gái anh vừa xinh đẹp vừa rộng lượng, anh biết mà.”

 

Lâm Vụ nghẹn ngào: “Sếp Trần.”

 

Trần Trác: “Mời bạn gái phát biểu.”

 

“... Không nói chuyện với anh nữa,” Lâm Vụ bị anh làm cho cảm động, lời nói xoay quanh miệng vài vòng nhưng không nói ra được, “Đợi anh về rồi nói sau.”

 

Trần Trác đáp một tiếng: “Đi ăn cơm trước đi, chuyện khác cứ để anh xử lý.”

 

Lâm Vụ: “Biết rồi, chờ anh về em có chuyện muốn hỏi anh.”

 

Trần Trác sững người, chưa kịp hỏi thêm thì bạn gái anh đã cúp máy rất dứt khoát.

 

Anh nhíu mày suy nghĩ vài giây, không nhịn được nhắn tin hỏi cô: [Có chuyện gì muốn hỏi anh vậy?]

 

Giọng điệu Lâm Vụ vừa nói chuyện sao có chút nghiêm túc.

 

Lâm Vụ cố tình nói: [Đợi anh về rồi nói.]

 

Trần Trác: [… Được.]

 

Anh cũng không còn cách nào khác, chỉ đành đồng ý.

 

Lúc Lâm Vụ trở lại phòng riêng, đồ ăn đã được mang lên bàn.

 

“Nhanh lên, tớ đói rồi.” Hà Gia Vân nói.

 

Lâm Vụ: “Cậu cứ ăn trước đi, không cần đợi tớ.”

 

Hà Gia Vân: “Hai cô ấy muốn đợi cậu.”

 

Lâm Vụ bất đắc dĩ nói: “Lần sau không cần đợi tớ đâu, đồ ăn đưa lên thì cứ ăn.”

 

Cô không để ý những chuyện này.

 

Bốn người vừa ăn vừa trò chuyện cười đùa, bữa ăn diễn ra khá lâu.

 

Sau khi ăn xong, bọn họ lại đến quán bar.

 

Vẫn là quán bar của ông chủ Yến – bạn Hà Gia Vân, cũng là nơi Lâm Vụ và Trần Trác gặp nhau lần đầu tiên. Gần đây cô bận quá nên đã lâu rồi không đến chơi.

 

Ngồi xuống quầy bar lần nữa, Lâm Vụ vẫn cảm thấy khá xúc động.

 

Ông chủ Yến biết Hà Gia Vân và Lâm Vụ qua chơi nên xuống lầu chào họ một tiếng, sau đó lại rời đi.

 

Tối thứ Sáu thỉnh thoảng quán bar lại có buổi biểu diễn.

 

Vừa hay tối nay bọn họ gặp biểu diễn, nhóm Lâm Vụ ngồi ở dãy ghế tầng một, vừa nghe nhạc vừa xem biểu diễn, cảm thấy rất thoải mái.

 

Bốn người uống đến khoảng mười một giờ đêm thì Đàm Ngôn Hứa tới.

 

Không lâu sau anh ấy đưa Hứa Yến Nhiên đi, Lâm Phi Phi cũng nói cô ấy sẽ rời đi, ngày hôm sau cô ấy có bệnh nhân, phải về nhà nghỉ ngơi.

 

Sau khi hai người họ rời đi, trong quán bar chỉ còn lại Lâm Vụ và Hà Gia Vân.

 

Hai người ngồi cạnh nhau. Lâm Vụ nhìn người bên cạnh đã uống đến đỏ bừng mặt, lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Lý Hạng: [Luật sư Lý, anh đang bận gì vậy?]

 

Lý Hạng nhanh chóng trả lời: [Cô ấy đang ở đâu?]

 

Lâm Vụ trực tiếp gửi địa chỉ cho anh ấy.

 

Lý Hạng: [Say rồi à?]

 

Lâm Vụ: [Đang nói nhảm.]

 

Lý Hạng: [Nửa tiếng nữa anh đến, giúp anh trông chừng cô ấy.]

 

Lâm Vụ: [Đừng lo.]

 

Nói chuyện với Lý Hạng xong, Lâm Vụ giơ tay vỗ đầu Hà Gia Vân: “Ngủ một lát nhé?”

 

Hà Gia Vân mơ màng ừm một tiếng, xoa xoa cánh tay cô: “Vụ Vụ.”

 

Lâm Vụ: “Hửm?”

 

“Tớ cũng muốn yêu.” Hà Gia Vân lẩm bẩm.

 

Quán bar quá ồn ào, Lâm Vụ nghe không rõ: “Cái gì?”

 

“Tớ nói, tớ cũng muốn yêu.” Hà Gia Vân ngồi dậy, thì thầm vào tai cô.

 

Lâm Vụ sửng sốt, cúi đầu nhìn cô ấy: “Cậu muốn yêu thì lúc nào yêu mà chẳng được.”

 

“Không được đâu.” Hà Gia Vân lẩm bẩm: “Vụ Vụ...”

 

 Lâm Vụ đáp lại một tiếng, nhẹ giọng hỏi: “Sao lại không được?”

 

“Tớ bị bệnh...” Hà Gia Vân áp đầu vào vai cô, thấp giọng nói, “Tớ bị bệnh.”

 

Cô ấy bị bệnh, sao có thể làm liên lụy người thích cô ấy được.

 

Hà Gia Vân có thể ích kỷ với tất cả mọi người, sống qua ngày đoạn tháng, duy chỉ có người đó là không thể. Cô ấy không thể làm như vậy.

 

Nghe lời Hà Gia Vân nói xong, trong lòng Lâm Vụ cảm thấy vô cùng chua xót và khó chịu.

 

Là người chứng kiến ​​Hà Gia Vân và Lý Hạng lớn lên bên nhau, cô là người thấy rõ nhất tình cảm mà Lý Hạng dành cho Hà Gia Vân trong suốt những năm qua. Tương tự vậy, Lý Hạng cũng giống như cô, đoán được lý do vì sao Hà Gia Vân lại giả vờ ngốc nghếch.

 

Cũng chính vì như thế mà hai người họ không bao giờ ép buộc cô ấy, bắt cô ấy đối mặt với cảm xúc của mình.

 

Bọn họ biết cô ấy khó chịu và đau khổ nhiều hơn bọn họ.

 

Lâm Vụ giơ tay xoa đầu cô ấy, an ủi: “Gia Vân, bệnh của cậu sẽ khỏi thôi.”

 

“Không đâu.” Hà Gia Vân buồn bực nói.

 

Lâm Vụ nghẹn lời, đột nhiên cảm thấy bất lực. Những chuyện khác cô đều có cách giải quyết, cũng có thể nghĩ ra được cách giải quyết, nhưng riêng chuyện này cô lại bất lực thực sự.

 

Vào những lúc thế này, một người chưa bao giờ hối hận vì chọn học Luật như Lâm Vụ lại cảm thấy hối hận —— Nếu cô học y, liệu cô sẽ có nhiều cách giải quyết hơn bây giờ không? Liệu cô có thể an ủi và cứu được Hà Gia Vân không?

 

Hai người họ ngồi làm ổ trong ghế quầy bar.

 

Lúc Lý Hạng đi tới, anh ấy nhìn thấy cảnh tượng Hà Gia Vân ngủ trên chân Lâm Vụ.

 

Anh ấy khẽ nhíu mày, bước lại gần hai người rồi hạ giọng nói: “Ồn ào như thế mà cô ấy vẫn ngủ được à?”

 

Lâm Vụ ngẩng đầu lên: “Chắc là do mệt mỏi đấy.”

 

Lý Hạng cụp mắt nhìn người đang ngủ dưới ánh đèn chói mắt của quán bar, nhíu mày nói: “Cô ấy khóc sao?”

 

Chỉ cần liếc mắt là anh ấy đã nhìn thấy vết nước mắt đã khô trên mặt cô.

 

Lâm Vụ chần chừ gật đầu: “Uống nhiều quá.”

 

Cô không kể cho Lý Hạng nghe lời Hà Gia Vân vừa nói, nhưng Lý Hạng biết Hà Gia Vân đang nghĩ gì, anh ấy vẫn luôn biết.

 

Lý Hạng thở dài bảo: “Để anh bế cô ấy đi.”

 

Lâm Vụ gật đầu: “Em đi lấy túi.”

 

Lý Hạng bế Hà Gia Vân lên, ba người cùng nhau đi ra ngoài.

 

Đến bãi đậu xe ngoài trời ở cửa, Lý Hạng để người vào ghế sau, Lâm Vụ đưa túi xách qua.

 

Lý Hạng nhìn người đang ngủ ngon lành, quay đầu nói: “Lên xe đi, anh đưa em về trước.”

 

“Không cần đâu.” Lâm Vụ từ chối, “Em uống không nhiều lắm, xe em ở bên này, để em gọi người lái hộ là được.”

 

Lý Hạng: “Không phiền đâu.”

 

Lâm Vụ: “Em biết.” Cô chỉ vào trong xe, “Không phải em khách sáo với anh, một lát nữa Gia Vân có thể sẽ không thoải mái, anh đưa cô ấy về nhà trước đi.”

 

Nhắc đến Hà Gia Vân, Lý Hạng cũng hết cách. Anh ấy thoáng do dự rồi đành phải đồng ý, “Được, vậy lúc nào em đến nhà thì báo cho anh một tiếng nhé, cô ấy tỉnh dậy nhất định sẽ hỏi em.”

 

“Yên tâm đi.” Lâm Vụ xua tay, “Anh cứ lo cho cô ấy là được.”

 

-

 

Sau khi Lý Hạng rời đi, Lâm Vụ mới chậm rãi đi về phía chỗ đậu xe của mình, vừa đi vừa lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi tài xế.

 

Bất chợt có người chắn đường cô.

 

Lâm Vụ thấy lạ, cúi đầu lách sang một bên, đối phương cũng di chuyển theo.

 

Cô không hiểu, lạnh lùng ngước mắt lên——

 

Trong nháy mắt, mắt Lâm Vụ sáng lên, mặt mày cong cong: “Sao anh về rồi?”

 

Trần Trác cúi đầu, chỉ vào ngón tay cô: “Chăm chú chơi điện thoại thế, nhắn tin với ai à?”

 

“...Em gọi tài xế.” Lâm Vụ trả lời.

 

Trần Trác nhướng mày, khóe môi hơi nhếch lên: “Tài xế của em đến trước mặt em rồi đây.”

 

Lâm Vụ bật cười, vội vàng hủy cuốc xe vừa gọi, mắt long lanh nói: “Anh không phải là bạn trai của em sao? Từ khi nào lại làm tài xế rồi?”

 

Trần Trác ừ một tiếng, thuận thế nắm tay cô đi về phía bãi đậu xe, thong thả nói: “Là bạn trai của em, cũng là tài xế của em.”

 

Lâm Vụ ngẩn người, cười nói: “Anh vẫn chưa trả lời em mà, sao anh về rồi?”

 

“Tiệc rượu không có gì thú vị.” Trần Trác nói, “Nên anh về trước.”

 

Thật ra là anh sốt ruột muốn quay về gặp cô.

 

Lâm Vụ đột nhiên hiểu ra, cùng anh lên xe.

 

Sau khi lên xe, Lâm Vụ còn muốn hỏi thêm điều gì đó, nhưng Trần Trác đã quay đầu sang che môi cô lại.

 

Những lời muốn nói cứ thế bị kẹt giữa răng môi.

 

Lâm Vụ sửng sốt giây lát, sau đó chủ động vòng tay qua cổ anh.

 

Cô cũng thấy nhớ anh, tối nay xem video kia xong cô đã không thể chờ đợi để được gặp anh, ôm anh, hôn anh, v.v.

 

Hai người ngồi trong xe hôn nhau rất lâu.

 

Sau khi nụ hôn dài kết thúc, Trần Trác kiềm chế, kiên nhẫn thắt dây an toàn cho Lâm Vụ rồi khàn giọng nói: “Về nhà nhé.”

 

Hàng mi dài của Lâm Vụ khẽ run, mơ hồ đáp lại một tiếng.

 

Hai người vội vã chạy về nhà.

 

Đã mấy ngày liền không gặp nhau, hai người không có thời gian suy nghĩ những chuyện khác, chỉ muốn khiến đối phương cảm nhận được sự tồn tại của mình hơn.

 

Túi xách, chìa khóa áo khoác bị ném ra cửa, quần áo vứt lung tung khắp sàn nhà.

 

Trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy, xen lẫn trong đó là tiếng nức nở ái muội.

 

Rất lâu sau đó, mọi thứ mới trở lại yên tĩnh.

 

Lúc nằm xuống giường, Lâm Vụ lười biếng cuộn tròn trong lòng Trần Trác.

 

Trần Trác nắm tay cô, đùa giỡn từng ngón một.

 

Hai người tận hưởng khoảnh khắc yên bình sau khi ‘vận động mạnh’.

 

Một lúc sau, Trần Trác cúi đầu hôn Lâm Vụ: “Vụ Vụ.”

 

Lâm Vụ: “Hửm?”

 

Cô nhắm mắt lại, cảm nhận nhiệt độ cơ thể của Trần Trác.

 

Trần Trác ngẫm nghĩ rồi thấp giọng hỏi: “Trưa nay em không được vui sao?”

 

 “...” Lâm Vụ mở mắt nhìn anh, “Sao anh lại hỏi thế?”

 

Trần Trác: “Có không?”

 

 “Có chút thôi.” Lâm Vụ thành thật nói: “Lúc ra khỏi toà án em gặp hai mẹ con họ.”

 

Trần Trác ôm cô: “Sau đó thì sao?”

 

“Thật ra em đã từ bỏ hy vọng với bà ta từ lâu rồi, em cũng không còn mong đợi bà ta sẽ dành cho em chút tình cảm nào.” Lâm Vụ nói, cô và Trịnh Tố Lam đã không còn mối quan hệ mẹ con nữa, cô cũng rất rõ ràng về điều này, nên bất kể Trịnh Tố Lam hiện tại có làm gì thì cô cũng sẽ không cảm thấy thất vọng hay mất mát.

 

Nhưng cô lại không thể diễn tả hết được những cảm xúc dâng trào trong tâm trí mình vào trưa nay.

 

Lâm Vụ không thể nói rõ, rốt cuộc có phải vì Trịnh Tố Lam bảo vệ Tôn Niệm An quá mức nên cô cảm thấy ghen tị và khó chịu hay không.

 

Không, thực ra cũng không thể nói là ghen tị được.

 

Cô chỉ thấy bi thương thôi.

 

Ngày xưa cô từng tự hỏi phải chăng mình quá tệ nên Trịnh Tố Lam mới không muốn cô, bà nội và Thẩm Tùng Linh cũng rời bỏ cô.

 

Cho nên hành vi của Trịnh Tố Lam trưa nay khiến cô lại một lần nữa hoài nghi liệu mình có thật sự không xứng hay không.

 

Từ nhỏ đến lớn, cô chưa bao giờ có được tình mẫu tử mà người khác có thể dễ dàng có được.

 

Cô không mong chờ Trịnh Tố Lam hiện tại, cũng không buồn vì Trịnh Tố Lam bảo vệ Tôn Niệm An. Cô có thể đồng cảm với bản thân mình khi còn nhỏ. Lâm Vụ của thuở nhỏ thiếu thốn tình thương, bị mẹ bỏ rơi, bị cha đánh đập.

 

Sau khi nghe Lâm Vụ nói như vậy, Trần Trác cũng hiểu được vì sao tâm trạng của cô lại không tốt.

 

Anh im lặng một lúc rồi nắm lấy tay cô, nói: “Không phải.”

 

 Lâm Vụ ngước mắt lên.

 

Trần Trác ôm cô, thấp giọng nói: “Không phải em không đủ tốt, mà là bà ta và em không có duyên.”

 

Lâm Vụ sửng sốt: “Thật vậy sao?”

 

“Đương nhiên rồi.” Trần Trác trầm giọng nói, “Những người có duyên ở bên nhau sẽ không chia lìa.”

 

 “Nhưng bà nội em—”

 

“Bọn họ không hề rời xa em.” Trần Trác nói, “Bọn họ chỉ thay đổi cách thức ở bên em thôi, đúng không?”

 

Lâm Vụ sửng sốt, trước giờ cô chưa từng nghĩ như Trần Trác.

 

Một lúc sau, Lâm Vụ mỉm cười: “Anh nói cũng có lý.”

 

Trần Trác cụp mắt hôn lên má cô: “Sau này còn có anh, cô Hà, Lý Hạng và những người khác. Bọn anh có duyên với em, sẽ luôn ở bên cạnh em.”

 

Lâm Vụ đáp lại, giơ tay ôm chặt lấy anh: “Vậy thì anh không được bỏ rơi em giữa chừng đâu đấy.”

 

Trần Trác: “Cả đời này cũng không có khả năng đó.”

 

Hai người lặng lẽ ôm nhau một lúc.

 

Đột nhiên, Lâm Vụ giơ tay chọc vào vai anh, nói: “Trần Trác.”

 

 “Hửm?”

 

“Chúng ta không yêu đương bí mật nữa, được không?” Lâm Vụ nói.

 

Trần Trác không theo kịp mạch suy nghĩ của cô: “Ý em là sao?”

 

“Đừng nói với em là anh không hiểu nhé.” Lâm Vụ nhìn anh, “Em muốn hẹn hò công khai với anh, anh nghĩ sao?”

 

Trần Trác nhìn cô thật sâu: “Em nghiêm túc chứ?”

 

Lâm Vụ cười: “Em đã bao giờ lấy chuyện này ra đùa giỡn chưa?”

 

Trần Trác: “Vậy để anh đi lấy điện thoại.”

 

 “?” Lâm Vụ: “Lấy làm gì?”

 

Trần Trác: “Nói cho bạn bè biết bạn gái của anh là ai.”

 

 Lâm Vụ hiểu ý anh, không nhịn được cười: “Không cần đăng lên vòng bạn bè đâu.”

 

Trần Trác: “Hả?”

 

Lâm Vụ: “Thứ Hai này chúng ta cùng đi làm nhé?” Cô nhìn Trần Trác, “Anh nghĩ sao?”

 

Trần Trác im lặng chốc lát, ra vẻ miễn cưỡng nói: “Vậy anh sẽ đợi thêm hai ngày nữa.”

 

 “...”

 

Điều khiến Lâm Vụ bất lực là cư dân mạng còn sốt sắng hơn cả họ.

 

Trong bài phỏng vấn Trần Trác đã đề cập rõ ràng rằng anh hy vọng mọi người sẽ không đào sâu vào bạn gái anh, vì bạn gái anh không muốn nổi tiếng và không muốn quá phô trương. Nhưng vẫn có người tìm thấy video Trần Trác và Lâm Vụ hẹn nhau đi mua sắm ở siêu thị trước đây.

 

Thậm chí còn khoa trương hơn nữa khi có người chụp được ảnh hai người họ gặp nhau ở quán bar vào đêm hôm trước.

 

Sáng hôm sau, Lâm Vụ bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

 

Cô ngơ ngác cầm điện thoại lên, đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Lâm Phi Phi: “Vụ Vụ, cư dân mạng đào ra được cậu là bạn gái của sếp Trân rồi.”

 

Lâm Vụ: “...Cái gì?”

 

Cô đột nhiên mở mắt, ngồi bật dậy khỏi giường: “Sao lại đào ra được?”

 

Lâm Phi Phi: “Cư dân mạng thời nay thần thông quảng đại lắm, có cái gì mà không đào ra được.”

 

 “...”

 

Lâm Vụ không nói nên lời, giơ tay vỗ trán để tỉnh táo lại: “Phi Phi, tạm thời không nói chuyện với cậu nữa.”

 

Cô phải lên mạng xem tình hình trước.

 

Sau khi cúp điện thoại, Lâm Vụ lên Weibo.

 

Đúng như dự đoán, rất nhiều hình ảnh thân mật của cô và Trần Trác đã bị lộ.

 

Sau khi xem xong những bức ảnh đó, Lâm Vụ liếc nhìn tin nhắn WeChat liên tục hiện lên, đột nhiên không dám nhấp vào nữa.

 

Sau nửa phút loay hoay, cô mới nhấp vào xem thử, thấy rất nhiều tin nhắn từ khách hàng, đồng nghiệp và những người cùng làm trong công ty luật. Câu hỏi họ hỏi đều giống nhau —— liệu cô và Trần Trác có thực sự đang trong mối quan hệ yêu đương không.

 

Lâm Vụ đang xem thì cánh cửa bị đẩy ra.

 

Hai người nhìn nhau.

 

Trần Trác nhìn biểu cảm trên mặt cô, biết rằng cô đã biết.

 

Anh đặt điện thoại xuống, giơ tay sờ mũi: “Xin lỗi em.”

 

Anh cũng không ngờ rằng ngay cả ảnh người thường như bọn họ đi siêu thị, dạo phố hay hẹn hò mà cư dân mạng cũng chụp lại được. Trần Trác thật sự đã đánh giá thấp cư dân mạng thời nay.

 

Lâm Vụ bất lực: “Không phải lỗi của anh.”

 

Hai người vốn định công khai mối quan hệ, nhưng loạt hành động này của cư dân mạng chỉ càng đẩy nhanh quá trình công khai.

 

Trần Trác đi đến bên cạnh cô, thấp giọng hỏi: “Vậy thì bạn gái, em đã nghĩ ra cách trả lời đồng nghiệp chưa?”

 

“Không trả lời được.” Lâm Vụ nói, “Trả lời không xuể.”

 

Trần Trác nhướn mày: “Hửm?”

 

“Dùng cách của anh tối qua đi.” Lâm Vụ bắt đầu tìm ảnh trong album, “Show tí ân ái nào.”

 

Trần Trác nhướn mày: “Ý kiến ​​hay.”

 

Lúc này mới hơn chín giờ sáng.

 

Một nhóm luật sư đồng nghiệp dậy sớm xem tin tức, cũng như nhân viên Phong Hành và những người khác đang hóng hớt chuyện tình cảm của Trần Trác và Lâm Vụ bỗng nhiên nhìn thấy một bức ảnh thân mật trên vòng bạn bè Wechat.
Bình Luận (0)
Comment