Ranh Giới Nhập Nhèm - Thời Tinh Thảo

Chương 85

 

Cái tên này là sự kết hợp giữa tên họ của hai người. Cũng mang ý nghĩa Lý Hạng mãi mãi hướng về Hà Gia Vân.

 

Nhưng tạm thời Lý Hạng sẽ không nói cho Hà Gia Vân biết điều này, có thể là mãi mãi không nói cho cô biết.

 

Nghe Lý Hạng nói vậy, Hà Gia Vân cố ý nói: “Anh đúng là tự luyến.”

 

Lý Hạng nhướng mày, không khách sáo thừa nhận.

 

Ừm thì cứ coi là vậy đi.

 

Việc Lý Hạng muốn khởi nghiệp, ngoài Hà Gia Vân ủng hộ ra thì bố mẹ anh không mấy tán thành.

 

Nguyên nhân cũng khá đơn giản, con ông cháu cha thì không cần phải khởi nghiệp, bởi vì sản nghiệp của gia tộc đủ để bọn họ sống sung túc cả đời này và bao gồm cả mấy đời sau.

 

Còn khởi nghiệp rồi thì chưa chắc.

 

Nhưng Lý Hạng đã kiên quyết, bố mẹ anh cũng không còn cách nào.

 

Lý Hạng cũng nhận được số tiền khởi nghiệp mà bà Hướng cho, tiền anh dành dụm được mấy năm nay không ít, cộng thêm số tiền của Hà Gia Vân là đã đủ rồi.

 

Sau khi Lý Hạng khởi nghiệp, công việc của anh rất bận rộn. Đôi khi đến hơn nửa tháng Hà Gia Vân mới gặp được anh một lần.

 

Như vậy cũng tốt.

 

Hà Gia Vân nghĩ, từ nhỏ đến lớn bọn họ cứ bám dính lấy nhau, từ mẫu giáo tiểu học cấp hai cấp ba, hay thậm chí là đại học bọn họ cũng học chung một trường, bây giờ tách nhau ra một chút âu cũng tốt cho cả hai.

 

Hà Gia Vân không hy vọng Lý Hạng cứ mãi xoay quanh mình.

 

Hay nói đúng hơn, cô sợ Lý Hạng cứ mãi xoay quanh mình.

 

Anh không có nghĩa vụ đó, cũng không cần thiết phải làm như thế.

 

Cuộc đời của cô chưa biết rõ tương lai thế nào, nhưng Lý Hạng thì không.

 

Đương nhiên cô cũng có thể ích kỷ một chút, tranh thủ sống được bao lâu thì sống bấy lâu, tùy hứng cùng Lý Hạng tận hưởng cuộc sống hiện tại.

 

Nhưng tận hưởng xong thì sao.

 

Lỡ ngày nào đó cô đột ngột ra đi, Lý Hạng phải làm thế nào đây?

 

Chú Lý chỉ có một mình anh là con trai, Hà Gia Vân hiểu rất rõ suy nghĩ của các bậc phụ huynh.

 

Chú Lý rất thích cô, đối xử với cô cũng rất tốt. Nhưng nếu đặt mình vào vị trí người làm cha như chú Lý, cô cũng không hy vọng con trai mình yêu đương với một người có sinh mệnh bất định, có thể ra đi bất cứ lúc nào.

 

Cô lo lắng cho Lý Hạng.

 

Trước khi có được, có lẽ anh sẽ chỉ nuối tiếc và buồn bã một thời gian.

 

Nhưng sau khi có được, anh sẽ rơi vào cố chấp điên cuồng.

 

Hà Gia Vân và Lý Hạng quen biết đã nhiều năm, cô là người hiểu rõ anh nhất.

 

Bốn năm đại học trôi qua nhanh hơn tưởng tượng. Hà Gia Vân không có ý định học cao học, cô không có hứng thú dạt dào với việc học hành lắm.

 

Sau khi tốt nghiệp đại học, cô chẳng chút chống đối mà ở nhà làm con mọt gạo, thỉnh thoảng đến công ty luật sư của Lý Hạng, đôi khi lại đi du lịch đây đó.

 

Trước khi vào đại học, những chuyến du lịch của Hà Gia Vân hoặc là cùng bố mẹ hoặc là cùng Lý Hạng. Sau khi tốt nghiệp đại học, cô bắt đầu thử một mình ra ngoài chơi.

 

Ban đầu cả Lý Hạng và bố mẹ Hà đều không yên tâm, nhưng Hà Gia Vân vẫn kiên trì. Cô đã trưởng thành rồi, đã hơn hai mươi tuổi, cô cũng không phải là kẻ ngốc, cô sẽ học cách tự chăm sóc tốt cho bản thân.

 

Cô không thể mãi mãi trốn trong vòng tay che chở của bố mẹ và Lý Hạng được. Tuy rằng điều này cũng không phải là không có khả năng.

 

Từ lúc Hà Gia Vân dọn ra ngoài sống, cô cũng không biết mình còn sống được bao lâu. Cô muốn nhân lúc còn sống thực hiện được những điều mình muốn thực hiện, trải nghiệm những thứ mình muốn trải nghiệm.

 

Nghe những lời này, Lý Hạng và bố mẹ Hà đồng ý để cô đi.

 

Lần đầu tiên một mình đi xa, Hà Gia Vân vừa lên xe là họ lại gọi điện thoại, xuống xe cũng vậy.

 

Cô rất nghe lời, đi đâu cũng báo bình an cho họ.

 

Lâu dần, bố mẹ Hà cũng học được cách buông tay.

 

Lý Hạng cũng vậy.

 

Lý Hạng không phải là kẻ ngốc, anh cảm nhận được sự xa cách của Hà Gia Vân đối với mình. Dù không rõ nguyên do là gì, nhưng nếu sự xa cách đó có thể khiến cô thoải mái và vui vẻ hơn, anh sẽ không để ý.

 

Khởi nghiệp rất bận rộn. Những năm đầu khi công ty luật mới thành lập cũng rất khó khăn. Lý Hạng ngày nào cũng tăng ca, dù là vụ án nhỏ đến đâu anh cũng nhận, chỉ để công ty luật nhanh chóng đi vào quỹ đạo.

 

Một khi đi vào quỹ đạo rồi, anh mới có được khoảng thời gian tự do.

 

Trong khoảng thời gian Lý Hạng bận rộn, Hà Gia Vân đã đi rất nhiều nơi, cũng học được rất nhiều kỹ năng. Cô học được cách lặn biển, chạm vào những vỏ sò nhỏ bé dưới đáy biển sâu, hoặc là một mình đến Iceland ngắm cực quang, đến Bắc Cực xem gấu Bắc Cực.

 

Cô còn đến một vài nơi được gọi là tận cùng thế giới, để lại dấu chân của mình ở điểm cực nam, cực tây và cực bắc của thế giới, gửi những tấm bưu thiếp do chính tay mình chụp ở khắp nơi trên thế giới cho Lý Hạng, Lâm Vụ và những người khác.

 

Có những tấm bị thất lạc, cũng có những tấm nửa năm sau hoặc một năm sau bọn họ mới nhận được.

 

Ấn tượng sâu sắc nhất của Hà Gia Vân là khi cô ở Châu Phi.

 

Khoảng thời gian ở Châu Phi vừa đúng sinh nhật của cô, đó cũng là lần duy nhất cô đón sinh nhật một mình ở bên ngoài.

 

Đến ngày sinh nhật, Lý Hạng gọi video cho cô đúng giờ, cùng cô trò chuyện thâu đêm. Hai người không nói gì nhiều, chỉ lặng lẽ ở bên nhau, nhưng Lý Hạng cũng cảm thấy an tâm.

 

Sáng sớm thức dậy, Hà Gia Vân còn nhận được bánh sinh nhật do Lý Hạng nhờ bạn bè ở Châu Phi gửi đến cho cô. Anh không thể bay đến Châu Phi để ở bên cô, nhưng bánh kem thì không thể thiếu.

 

Đó là một sinh nhật mà Hà Gia Vân nhớ rất sâu sắc.

 

Nhiều năm sau, cô vẫn còn nhớ.

 

Hà Gia Vân không ngừng bước đi, trong vài năm đã đi gần hết thế giới. Những nơi cô thích, cô sẽ đi đi lại lại nhiều lần. Mỗi quốc gia, mỗi thành phố, phong cảnh bốn mùa đều khác nhau.

 

Vì thích rong chơi và thường xuyên ra ngoài trải nghiệm, nên năm tốt nghiệp đại học Hà Gia Vân đã lập một tài khoản để ghi lại dấu chân những lúc mình đi du lịch một mình.

 

Ai ngờ tài khoản đó trở nên nổi tiếng.

 

Mấy năm sau, cô đã tích lũy được vài triệu người hâm mộ.

 

Song Hà Gia Vân không nhận quảng cáo, cô chỉ thỉnh thoảng đăng tải một số hình ảnh, video đẹp, v.v. Cô không thiếu tiền, cũng không kiếm những đồng tiền quảng cáo vô lương tâm.

 

Về một số phương diện nào đó, cô Hà có sự kiêu ngạo của riêng mình.

 

Hà Gia Vân cứ mải miết rong chơi bên ngoài, đến khi hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, cô mới cảm thấy mình đã hơi mệt.

 

Có lẽ là do tuổi tác, tất nhiên cô cũng không thấy mình quá già, nhưng cô buộc phải thừa nhận rằng tình trạng sức khỏe của mình đã kém đi một chút.

 

Thế nên Hà Gia Vân giảm bớt rất nhiều thời gian ra ngoài, một năm nhiều nhất chỉ đi ba bốn lần là đủ.

 

Không thường xuyên ra ngoài chơi, Hà Gia Vân cảm thấy buồn chán hơn.

 

Đương nhiên, cũng là vì bạn thân Lâm Vụ của cô đã có bạn trai, khiến cô đột nhiên có cảm giác trống trải.

 

Hà Gia Vân không biết nên hình dung tâm trạng của mình như thế nào, cô rất vui vì Lâm Vụ tìm được người chăm sóc, đối xử tốt và yêu thương mình.

 

Chỉ là trong sự vui vẻ đôi khi lại sinh ra chút cảm giác mất mát.

 

Hôm nay, Hà Gia Vân đến công ty luật tìm Lý Hạng. Cô nằm bò ra bàn làm việc đối diện Lý Hạng, thở dài thườn thượt.

 

Lý Hạng thấy cũng đã quen: “Sao thế?”

 

Hà Gia Vân nhìn anh với vẻ u oán: “Nói với anh anh cũng không hiểu đâu.”

 

Lý Hạng: “.....”

 

Cô còn chưa nói ra thì anh hiểu thế nào được.

 

Yên lặng chốc lát, Lý Hạng nói: “Chán à?”

 

“Hơi hơi.” Hà Gia Vân thành thật nói, nhìn anh đang thu dọn tài liệu, “Anh không thấy chán sao?”

 

“Cũng tạm.” Lý Hạng đáp.

 

Hà Gia Vân ngượng ngùng chống hai tay lên bàn, chống cằm nhìn Lý Hạng, “Lý Hạng.”

 

Lý Hạng: “Hửm?”

 

Nhìn dáng vẻ anh cúi đầu tập trung làm việc, Hà Gia Vân nhất thời cũng không biết nên nói gì cho phải.

 

Trầm mặc một thoáng, cô lắc đầu nói: “Không có gì.”

 

Lý Hạng ngước mắt nhìn cô, muốn nhắc cô rằng cô muốn nói gì cứ nói, anh sẽ không hơn thua với cô.

 

Còn chưa thốt ra khỏi miệng, tiếng chuông điện thoại đã đột ngột vang lên.

 

Lý Hạng nhìn thoáng qua số điện thoại, cau mày bắt máy: “Alo?”

 

“Tối nay có phải tăng ca không?” Là điện thoại của bố Lý gọi đến.

 

Lý Hạng: “Có.”

 

Bố Lý: “....Gần đây con không có vụ án nào cần gấp, tăng ca làm gì?”

 

Lý Hạng không đáp lời.

 

Bố Lý hừ lạnh một tiếng: “Mẹ con lâu rồi không gặp con, tối về nhà ăn bữa cơm đi.”

 

Lý Hạng nhàn nhạt đáp: “Có thời gian con sẽ về.”

 

Lời còn chưa dứt, đầu dây bên kia truyền đã đến tiếng ho của mẹ Lý.

 

Lý Hạng nhíu mày: “Mẹ con bị bệnh ạ?”

 

“Gì cơ?” Hà Gia Vân cũng trợn to mắt, nhìn Lý Hạng, dùng khẩu hình hỏi, “Dì Hướng bị bệnh?”

 

Lý Hạng nhìn cô, bố Lý ở đầu dây bên kia trầm giọng ừ một tiếng: “Tối về nhà ăn cơm.”

 

Sau khi cúp điện thoại, Hà Gia Vân ngước mắt nhìn Lý Hạng: “Dì Hướng bị bệnh gì? Nghiêm trọng không?”

 

Lý Hạng đặt điện thoại xuống, khẽ nói: “Hai người họ không nói.”

 

 “Vậy thì về nhà xem thử.” Hà Gia Vân lo lắng, “Em về cùng anh.”

 

Sau khi khởi nghiệp không lâu, Lý Hạng đã dọn ra khỏi nhà.

 

Hai năm trước công ty luật làm ăn khá phát đạt, anh còn mua hẳn một căn biệt thự.

 

Trước đây Hà Gia Vân đã muốn chuyển ra ngoài ở một mình, cô muốn tận hưởng cuộc sống độc thân.

 

Thế nên khi Lý Hạng quyết định mua nhà, bố mẹ Hà mới gật đầu đồng ý cho Hà Gia Vân làm hàng xóm với Lý Hạng. Có Lý Hạng trông nom, họ mới đồng ý cho cô ra ngoài ở riêng.

 

Hà Gia Vân hết cách, chỉ có thể đồng ý.

 

Sau khi chuyển ra ngoài, cả hai người đều ít về nhà hơn hẳn.

 

Hà Gia Vân thì còn đỡ, thỉnh thoảng nhớ bố mẹ cô lại chạy về ở một đêm.

 

Nhưng Lý Hạng thì không.

 

Mãi sau này cô mới nhận ra từ sau khi Lý Hạng tốt nghiệp thạc sĩ và khởi nghiệp, anh không còn thích về nhà nữa.

 

Trước đây Hà Gia Vân từng nghĩ chắc là do bố mẹ Lý không cho anh vốn khởi nghiệp nên anh có oán hận trong lòng. Nhưng cẩn thận ngẫm lại, cô lại thấy không đến nỗi như thế. Lý Hạng không phải là loại người vì tiền mà cãi nhau với người nhà.

 

Tiền mừng tuổi từ nhỏ đến giờ của hai người và tiền sinh hoạt phí nhận được cũng đã gần đủ cho anh khởi nghiệp rồi.

 

Vì tò mò, Hà Gia Vân đã từng hỏi Lý Hạng một lần rằng có phải anh cãi nhau với chú Lý không.

 

Lý Hạng nói cô nghĩ nhiều rồi.

 

Thái độ của anh rõ ràng là không muốn nhắc đến, Hà Gia Vân có hỏi thêm nữa thì kết quả cũng vậy thôi.

 

Nghĩ ngợi giây lát, Hà Gia Vân ngẩng đầu liếc nhìn Lý Hạng.

 

Nhận thấy ánh mắt của cô, đôi môi mỏng của Lý Hạng khẽ mấp máy: “Em muốn nói gì à?”

 

Hà Gia Vân lắc đầu, “Không có gì, anh làm xong việc thì cùng em về nhà nhé, em cũng lâu lắm rồi không gặp chú dì.”

 

Lý Hạng im lặng giây lát rồi đồng ý: “Ừ.”

 

Nếu mẹ Lý không bị bệnh, Lý Hạng cũng sẽ không về nhà.

 

Hẹn nhau xong, Hà Gia Vân rời khỏi văn phòng của Lý Hạng, lại sang văn phòng của Lâm Vụ dạo một vòng.

 

Đến sáu giờ, cô mới cùng Lý Hạng về nhà.

 

Trên đường về, Lý Hạng rất im lặng.

 

Hà Gia Vân nghĩ chắc là do anh lo lắng cho sức khỏe của mẹ Lý, nên cô cũng không không lải nhải như mọi khi nữa.

 

Đường tắc nghẽn mãi mới về đến nhà.

 

Hà Gia Vân xuống xe, ôm bó hoa tươi mà cô vừa nhờ Lý Hạng dừng xe mua trên đường cùng anh bước vào nhà.

 

Vừa đến cổng biệt thự, cô đã nghe thấy tiếng cười nói từ bên trong.

 

Hà Gia Vân vô thức dừng bước, người giúp việc trong nhà nghe thấy tiếng xe bước ra, nhìn thấy hai người thì kêu lên một tiếng: “Gia Vân và Tiểu Hạng về rồi.”

 

Những người trong phòng khách lập tức quay đầu nhìn lại.

 

Nhìn thấy Hà Gia Vân xuất hiện, trên mặt bố mẹ Lý thoáng qua vẻ ngạc nhiên.

 

Ngay sau đó, mẹ Lý đứng dậy đi về phía hai người: “Gia Vân.”

 

Bà ấy đi đến trước mặt Hà Gia Vân, cười dịu dàng nói: “Sao hôm nay cháu rảnh về thăm nhà vậy?”

 

Hà Gia Vân ngẩn ra giây lát rồi hoàn hồn đáp: “Chào dì Hướng.”

 

Mẹ Lý gật đầu, nắm lấy tay cô nói: “Đến đây ngồi đi, tối nay ăn với nhà dì bữa cơm nhé?”

 

“Không cần đâu ạ.” Hà Gia Vân nhìn người phụ nữ lạ mặt trong phòng khách, khẽ cười nói, “Cháu nghe nói dì bị ốm nên về thăm dì thôi.”

 

Cô đưa bó hoa cho mẹ Lý: “Dì Hướng, chúc dì mau chóng khỏe lại ạ.”

 

Nói xong câu đó, Hà Gia Vân lấy cớ bố mẹ Hà đang đợi mình ăn cơm, vội vã quay người bỏ đi.

 

Nhìn bóng lưng cô rời đi, mẹ Lý ngẩn người, nhìn về phía con trai: “Lý Hạng.”

 

Lý Hạng đáp một tiếng, vẻ mặt thờ ơ: “Trước đó mẹ có biết không?”

 

Mẹ Lý khựng lại, thở dài nói: “Bố con cũng đâu có...”

 

“Mẹ bệnh có nghiêm trọng không?” Không đợi mẹ Lý nói thêm, Lý Hạng đã hiểu ra vấn đề.

 

Khi bố Lý gọi điện cho anh, bà ấy không hề biết về bữa cơm tối nay.

 

Mẹ Lý ngớ người, há miệng nói: “Không nghiêm trọng lắm, chỉ là hơi sốt với bị ho, vài ngày là khỏi thôi.”

 

Lý Hạng hiểu ra: “Vậy mẹ nhớ chú ý giữ gìn sức khỏe.”

 

“Mẹ biết rồi.” Mẹ Lý cười nhìn anh, “Lâu lắm rồi con mới về nhà, ăn cơm trước đi đã.”

 

Bà hạ giọng nói: “Chỉ là ăn một bữa cơm thôi, những chuyện khác mẹ sẽ nói chuyện với bố con sau.”

 

Thật ra Lý Hạng rất muốn quay người rời đi ngay, anh cụp mắt nhìn vẻ khó xử của mẹ Lý, miễn cưỡng đồng ý: “Vâng.”

 

-

 

Bên nhà họ Hà, thấy Hà Gia Vân đột nhiên trở về, bố mẹ Hà kinh ngạc nói: “Sao về mà không nói với bố mẹ một tiếng, nhà bếp chưa chuẩn bị món con thích ăn.”

 

Hà Gia Vân ‘ồ’ một tiếng, khẽ chớp mắt: “Con quên mất.”

 

Cô đi về phía bàn ăn, giả vờ thoải mái nói: “Con cũng không kén ăn đến vậy đâu.”

 

Mẹ Hà thoáng khựng lại, liếc nhìn bố Hà rồi nhẹ giọng nói, “Không phải kén ăn, mà là sành ăn.”

 

Hà Gia Vân không thừa nhận: “Con đâu có?”

 

Bố Hà cười bảo nhà bếp chuẩn bị bát đũa cho Hà Gia Vân.

 

Đợi Hà Gia Vân ngồi xuống bắt đầu ăn cơm, hai người mới hỏi, “Sao con lại về?”

 

“Con về cùng với Lý Hạng.” Hà Gia Vân trả lời, ngập ngừng nói, “Nhà chú Lý có khách ạ.”

 

Bố mẹ Hà lại nhìn nhau, khẽ ừ một tiếng: “Đối tác của chú Lý con.”

 

Hà Gia Vân bừng tỉnh, không hỏi thêm nữa.

 

Cả ba người im lặng ăn xong bữa cơm, Hà Gia Vân hơi muốn về bên nhà mình.

 

Bố Hà không ngăn cản, đứng dậy nói: “Tài xế tan làm rồi, để bố đưa con về.”

 

Hà Gia Vân: “Dạ, con cảm ơn bố.”

 

Mẹ Hà cũng nói: “Vậy mẹ cũng ra ngoài đi dạo cho tiêu cơm.”

 

Hà Gia Vân không nhịn được cười, khoác tay mẹ Hà: “Hoan nghênh hoan nghênh.”

 

Bố mẹ đưa cô về căn nhà nơi cô ở một mình.

 

Lúc rời khỏi nhà họ Hà, Hà Gia Vân không nhìn về phía nhà họ Lý, cũng không nghĩ xem Lý Hạng tối nay có ở lại nhà không.

 

Bố mẹ Hà đưa Hà Gia Vân đến chỗ cô ở một mình.

 

Lúc xuống xe, mẹ Hà đi theo cô xuống, đưa tay ôm cô: “Gia Vân.”

 

Hà Gia Vân: “Dạ?” Cô nhìn mẹ Hà, “Mẹ ạ.”

 

Cô nhẹ nhàng cọ vào vai bà, “Con không sao đâu.”

 

“Đừng trách chú Lý con.” Mẹ Hà nói, “Đứng trên góc độ của chú ấy, cách chú ấy làm không sai.”

 

“Con biết.” Hà Gia Vân khẽ nói, “À đúng rồi, bố mẹ có biết chuyện dì Hướng bị bệnh không?”

 

Mẹ Hà ngẩn người: “Không biết, thảo nào mấy hôm nay mẹ rủ dì ấy đánh mạt chược mà dì ấy không đi. Dì ấy bị bệnh gì, có nặng không?”

 

“Con quên hỏi rồi.” Hà Gia Vân hối hận.

 

“Không sao.” Mẹ Hà cười, “Để tối mẹ hỏi thử, con đừng lo lắng.”

 

Hà Gia Vân gật đầu.

 

Bố mẹ Hà Gia Vân không ở lại nhà cô lâu. Họ hiểu con gái mình, biết lúc này Hà Gia Vân muốn ở một mình yên tĩnh hơn.

 

Sau khi bố mẹ ra về, Hà Gia Vân ngồi trong phòng khách một lúc, lại thấy nhà quá yên tĩnh, cô muốn ra ngoài đi dạo.

 

Vừa bước ra khỏi sân, cô mới phát hiện đèn ở nhà và sân bên cạnh đã sáng lên.

 

Hà Gia Vân chớp mắt, vừa nãy cô ở trong phòng khách sao không nghe thấy tiếng xe của nhà bên cạnh về nhỉ.

 

Chẳng lẽ Lý Hạng về rồi sao?

 

Hà Gia Vân nghi hoặc, do dự không biết có nên nhắn tin hỏi Lý Hạng một câu không.

 

Đột nhiên điện thoại cô rung lên, Lý Hạng gửi tin nhắn cho cô trước.

 

Lý Hạng: [Vào đi.]

 

Hà Gia Vân: “....”

 

Cô ngẩng phắt đầu lên, loáng thoáng nhìn thấy người đang đứng ngoài ban công tầng hai.

 

Hà Gia Vân ngạc nhiên: [Anh đứng đó làm gì?]

 

Lý Hạng: [Ngắm đồ ngốc.]

 

Hà Gia Vân: “...”

 

Cô cất điện thoại, lập tức bước vào sân, đi vào trong nhà.

 

Lên đến tầng hai, Hà Gia Vân mới biết Lý Hạng đang làm gì ở ban công.

 

Anh đang uống rượu.

 

Nhìn chai rượu bày trên chiếc bàn nhỏ ở ban công, Hà Gia Vân kinh ngạc nói: “Sao anh lại trốn ở đây uống rượu?”

 

Lý Hạng ừ một tiếng, tiện tay bật đèn ban công: “Không được à?”

 

Hà Gia Vân nghẹn lời: “Ý em là, sao đột nhiên anh lại muốn uống rượu?”

 

Cô ngồi xuống đối diện anh.

 

Lý Hạng liếc nhìn cô, im lặng giây lát rồi nói: “Thấy không được vui.” 

 

Nghe rõ câu trả lời của Lý Hạng, Hà Gia Vân ngơ ra giây lát: “Gì cơ?”

 

Lý Hạng rất ít khi bộc lộ cảm xúc của mình, càng không trực tiếp nói với Hà Gia Vân những lời như ‘thấy không được vui’ này. Anh sợ Hà Gia Vân lo lắng.

 

Lý Hạng khẽ nhướng mắt, ánh mắt dừng trên người cô, giọng hơi trầm xuống: “Bây giờ em nên hỏi là anh là vì sao anh thấy không được vui chứ?”

 

Hà Gia Vân: “....”

 

Cô nghẹn ngào, thuận theo ý anh hỏi: “Vì sao?”

 

Lý Hạng thoáng trầm mặc rồi khẽ nói: “Vì một người.”

 

Hà Gia Vân ngước mắt lên, ngay khoảnh khắc chạm vào ánh mắt của Lý Hạng, hô hấp của cô như ngưng lại.

 

Cô không khỏi mím môi, chậm chạp ừm một tiếng.

 

“Ừm?” Lý Hạng dựa vào tường, nghiêng đầu nhìn cô, “Chỉ vậy thôi à?”

 

Hà Gia Vân: “......?”

 

Đột nhiên cô có chút chột dạ.

 

Lý Hạng khẽ cười: “Anh tưởng em sẽ hỏi người đó là ai.”

 

Hàng mi dài của Hà Gia Vân khẽ run, cô nhẹ giọng nói: “Em...không tò mò.”

 

“Vậy sao?” Lý Hạng nheo mắt, đột nhiên không đi theo lẽ thường mà lại nói ra lời khiến Hà Gia Vân trở tay không kịp, “Thật sự không tò mò, hay là không dám hỏi?”
Bình Luận (0)
Comment