Dạo gần đây Hứa Yến Nhiên rất bận, bận đến mức chẳng có thời gian ‘tán trai’.
Cô ngồi trong văn phòng nhìn lịch làm việc dày đặc trước mắt, thở dài thườn thượt nghĩ —— bao giờ mới làm xong hết việc để ra ngoài đây?
Trợ lý Ứng Mộng Đình đi vào đưa tài liệu cho cô, tình cờ nghe được tiếng thở dài này, cô ấy không kìm được cười nói: “Luật sư Hứa, sao chị lại thở dài thế?”
Hứa Yến Nhiên cất giọng ai oán, thoạt nhìn rất chán chường: “Hơn một tuần rồi chị không ghé bệnh viện.”
“Như vậy cũng tốt mà.” Ứng Mộng Đình biết cô đang theo đuổi bác sĩ Đàm ở bệnh viện số 3. Cô ấy đã gặp bác sĩ Đàm, lần đầu tiên Hứa Yến Nhiên và bác sĩ Đàm Ngôn Hứa gặp nhau vừa hay có mặt cô ấy.
Thời điểm đó Ứng Mộng Đình cũng hoàn toàn không ngờ Hứa Yến Nhiên và vị bác sĩ của bệnh viện kia lại có duyên phận như vậy.
Ồ, bây giờ có lẽ còn chưa thể gọi là duyên phận.
Bởi vì hiện tại Hứa Yến Nhiên đang đơn phương theo đuổi bác sĩ Đàm, hơn nữa còn bị người ta phớt lờ.
Hứa Yến Nhiên lườm cô ấy: “Tốt chỗ nào?”
Ứng Mộng Đình tuy chưa yêu đương được mấy lần nhưng ‘lý thuyết suông’ thì lại đầy ắp một bụng: “Chị cứ nhiệt liệt theo đuổi một thời gian vào, sau đó bỏ lơ đi, rồi bác sĩ Đàm sẽ muộn màng nhận ra tầm quan trọng của chị thôi.”
Cô ấy còn nghiêm túc nói, “Muốn tán được người ta thì chị phải biết tiến biết lùi.”
Nghe vậy, Hứa Yến Nhiên chống cằm: “Em từng theo đuổi ai rồi à?”
“.....Chưa.” Ứng Mộng Đình rất thành thật.
Hứa Yến Nhiên: “…”
Cảm nhận được ánh mắt xem thường của Hứa Yến Nhiên, Ứng Mộng Đình cười trừ: “Nhưng em thấy mọi người đều bảo thế. Ngày nào chị cũng xuất hiện trước mặt đối phương, đối phương thấy mãi sẽ bị chán, cũng không cảm thấy chị quan trọng nữa. Đợi đến ngày nào đó chị không còn xuất hiện, đối phương mới muộn màng nhận ra.”
Nghe cũng có lý.
Đối với người bình thường có lẽ sẽ có hiệu quả rõ rệt. Nhưng Hứa Yến Nhiên cảm thấy đối với Đàm Ngôn Hứa chắc chắn là không có hiệu quả.
Bởi vì Đàm Ngôn Hứa hoàn toàn không để ý đến cô.
Nghĩ đến đây, Hứa Yến Nhiên xua tay nói: “Không được.”
Ứng Mộng Đình: “Sao lại không được?”
“Bác sĩ Đàm không phải người bình thường.” Hứa Yến Nhiên nói, “Y tá bệnh viện họ từng nói kể với chị là trước đây có người theo đuổi bác sĩ Đàm được nửa đường thì bỏ, cứ tưởng bác sĩ Đàm sẽ quay đầu theo đuổi cô ấy, ai dè đâu bác sĩ Đàm vẫn vui vẻ như thường, làm việc còn hăng hái hơn.”
Ứng Mộng Đình ngây người: “Rồi sao nữa?”
“Rồi người kia hơn một tháng hay hai tháng sau gì đó mới xuất hiện lại, bác sĩ Đàm còn quên luôn cả tên của đối phương.”
Hứa Yến Nhiên nói cô không muốn như vậy. Nếu thật sự đi đến kết cuộc như vậy, những nỗ lực của cô trong thời gian này chẳng phải công cốc sao.
Ứng Mộng Đình im lặng.
Vài giây sau, cô ấy gật đầu, “Bác sĩ Đàm đúng là không phải người bình thường.”
Hứa Yến Nhiên ừ một tiếng, nhìn đống tài liệu kia: “Em ra ngoài trước đi, chị phải tranh thủ làm xong hết đống này.”
Ứng Mộng Đình cười: “Vâng, luật sư Hứa cố lên.”
“Cố lên.” Hứa Yến Nhiên tự cổ vũ bản thân.
Đến khi Hứa Yến Nhiên làm xong công việc trong tay thì đã mười giờ tối. Cô đứng dậy khỏi ghế làm việc, vươn vai ngáp dài một cái.
Thu dọn đồ đạc xong, Hứa Yến Nhiên chuẩn bị tan làm về nhà.
Đến bãi đậu xe dưới tầng hầm, Hứa Yến Nhiên suy ngẫm giây lát rồi nhắn tin cho Thiến Thiến. Người này là cô y tá mà cô quen ở bệnh viện số 3, cùng khoa với Đàm Ngôn Hứa.
[Thiến Thiến, tối nay cô có trực ban không?]
Bên phía Thiến Thiến chắc đang bận, mấy phút sau mới trả lời cô: [Có trực, bác sĩ Đàm cũng đang trực.]
Cô ấy hiểu ý Hứa Yến Nhiên.
Hứa Yến Nhiên: [Muốn uống gì không?]
Thiến Thiến: [Không uống đâu, tôi vừa uống cà phê rồi.]
Hứa Yến Nhiên: [Ừm, vậy cô ăn gì chưa?]
Thiến Thiến: [Ăn rồi, cô đừng mang gì cho bọn tôi nữa nhé, cứ đến thẳng đây là được.]
Hai người quen biết nhau cũng được một thời gian, vì Hứa Yến Nhiên theo đuổi Đàm Ngôn Hứa nên hai người cũng ngày càng thân thiết hơn. Mỗi lần Hứa Yến Nhiên đến khoa của họ, cô không chỉ mang đồ cho riêng Đàm Ngôn Hứa mà còn chuẩn bị cho cả khoa.
Trên chuyện ‘tán trai’, Hứa Yến Nhiên quả thật rất chu đáo.
Nói chuyện với Thiến Thiến vài câu, Hứa Yến Nhiên lái xe đến bệnh viện.
Thiến Thiến bảo cô đừng mang gì đến, nhưng Hứa Yến Nhiên vẫn ghé vào một tiệm tạp hóa ven đường mua chút đồ ăn vặt như bánh mì, sữa chua, bánh quy các loại, để tiện cho các bác sĩ và y tá trực đêm bổ sung chút năng lượng.
Hứa Yến Nhiên đã đến bệnh viện nhiều lần, cũng đã thuộc nằm lòng đường đến khoa của Đàm Ngôn Hứa.
Lúc cô xách một túi đồ đến cửa, Đàm Ngôn Hứa vừa hay từ phía bên kia đi ra, hai người gặp nhau ở hành lang.
Nhìn thấy cô, Đàm Ngôn Hứa hơi khựng lại, trên mặt không hề có tí dao động.
Hứa Yến Nhiên quan sát, trong lòng thầm thở dài một hơi, nhưng trên mặt lại nở nụ cười: “Bác sĩ Đàm, buổi tối tốt lành.”
Đàm Ngôn Hứa cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay, khẽ nhíu mày: “Cô vừa tan làm à?”
Hứa Yến Nhiên: “Đúng vậy.”
Cô giơ đồ trong tay lên, “Tôi đến thăm ban.”
Đàm Ngôn Hứa cụp mắt: “Thăm ban ai?”
“Anh đó.” Hứa Yến Nhiên nói.
Đàm Ngôn Hứa nghẹn lời, giây lát sau mới nói: “Tôi không cần thăm ban.”
“Tôi lại thấy anh cần.” Hứa Yến Nhiên nói, “Anh ăn gì chưa?”
Đàm Ngôn Hứa không trả lời trực tiếp câu hỏi của cô, mà hỏi: “Sao vậy?”
Hứa Yến Nhiên chớp mắt, ánh mắt thoáng qua vẻ giảo hoạt: “Tôi vẫn chưa ăn, bác sĩ Đàm có thể nể mặt cho tôi mời anh một bữa cơm không?”
“...”
Đàm Ngôn Hứa lập tức hiểu ra, dáng vẻ vẫn ‘khó cưa’ như trước: “Không thể.”
Hứa Yến Nhiên nghẹn lời.
Cô còn tưởng rằng Đàm Ngôn Hứa sẽ thấy cô đáng thương mà đồng ý chứ.
Thu hết vẻ nghẹn ngào của Hứa Yến Nhiên vào mắt, Đàm Ngôn Hứa khẽ hất cầm ra hiệu: “Cô có nhiều đồ ăn rồi mà? Giờ này muộn lắm rồi, ăn nhiều quá không tốt cho dạ dày đâu.”
“?” Hứa Yến Nhiên hiểu ý của Đàm Ngôn Hứa, không biết nên nói sao, “....Anh là bác sĩ, đáng ra anh nên khuyên tôi bớt ăn đồ ăn vặt lại chứ?”
Sao còn khuyến khích cô ăn đồ ăn vặt vậy?
Đàm Ngôn Hứa: “Tôi không phải bác sĩ khoa dinh dưỡng.”
Hơn nữa Hứa Yến Nhiên không bị bệnh, cũng không có gì khó chịu. Ăn chút đồ ăn vặt cũng không có gì vấn đề lớn gì.
Hứa Yến Nhiên không còn gì để nói.
Cô khẽ thở dài, không nhịn được nói: “Bác sĩ Đàm, anh thật nhẫn tâm.”
Đàm Ngôn Hứa: “Ừm.”
Anh cụp mắt nhìn cô: “Tôi đã nói với cô rồi.”
Hứa Yến Nhiên nhớ lại khoảnh khắc anh nói những lời này.
Đó là vào một tháng trước.
Hứa Yến Nhiên vì bị chồng của đương sự đánh nên phải đến bệnh viện để xử lý vết thương, vừa hay gặp Đàm Ngôn Hứa có việc qua khu cấp cứu, các bác sĩ khác đang bận việc chưa vơi tay, thế là Đàm Ngôn Hứa giúp cô xử lý vết thương.
Lúc đó Hứa Yến Nhiên đã bị vẻ ngoài của anh mê hoặc, lập tức thích anh.
Từ nhỏ Hứa Yến Nhiên đã là người dám nghĩ dám làm, muốn gì sẽ cố gắng giành lấy. Kể cả là học tập, công việc hay trong cuộc sống đều như vậy.
Thế nên sau khi tìm hiểu được thông tin của Đàm Ngôn Hứa, cô đã bắt đầu con đường theo đuổi chính thức.
Lần thứ ba cô chặn Đàm Ngôn Hứa lại, Đàm Ngôn Hứa hỏi cô muốn gì.
Hứa Yến Nhiên nói cô muốn theo đuổi anh, không biết anh có thể cho cô cơ hội này không.
Đàm Ngôn Hứa nói không cho.
Hứa Yến Nhiên nghẹn lời, hỏi anh lý do.
Đàm Ngôn Hứa liếc nhìn cô: “Tôi không có suy nghĩ yêu đương.”
“Đó là trước đây thôi.” Hứa Yến Nhiên gặng hỏi, “Anh cũng đâu ghét bỏ tôi, đúng không?”
Không đợi Đàm Ngôn Hứa trả lời, cô đã bổ sung: “Chỉ cần anh không ghét tôi là tôi sẽ có cơ hội.”
Đàm Ngôn Hứa không nói gì.
Bởi vì câu hỏi này của Hứa Yến Nhiên quá làm khó người khác.
Đàm Ngôn Hứa cũng không thể nói ghét một cô gái. Thứ nhất, Hứa Yến Nhiên chưa làm gì nên tội với anh. Thứ hai, cho dù có nên tội thì anh cũng không thể nói ra những lời như vậy.
Bởi vì sẽ làm tổn thương người khác, cũng quá thiếu tôn trọng.
Vì sự im lặng của Đàm Ngôn Hứa, Hứa Yến Nhiên mặc định anh không ghét mình, sau đó cô hớn hở nói: “Bác sĩ Đàm, anh yên tâm, tôi theo đuổi anh nhất định sẽ không làm ảnh hưởng đến công việc của anh đâu. Tương tự, anh cũng đừng cảm thấy tôi theo đuổi anh là không công bằng với tôi.”
Gặp được người mình thích rồi cố gắng theo đuổi đối phương là một chuyện công bằng và thú vị với Hứa Yến Nhiên. Mà bản thân cô cũng không cảm thấy phụ nữ theo đuổi đàn ông là mất mặt, là không có sĩ diện.
Người theo đuổi mới là người nắm quyền chủ động.
Hứa Yến Nhiên đã sớm hiểu rõ điều này.
Đàm Ngôn Hứa nghe cô nói mà chỉ biết á khẩu. Anh không nỡ nói những lời quá đáng, nhưng cũng nói rõ ràng với Hứa Yến Nhiên: “Cô Hứa, tôi sẽ không vì cô kiên trì theo đuổi hay hy sinh điều gì đó mà mềm lòng đâu.”
Dừng lại giây lát, anh nhắc nhở Hứa Yến Nhiên: “Nếu cô vẫn cứ khăng khăng, vậy thì tôi không còn để nói nữa.”
Hứa Yến Nhiên: “Tôi biết mà.”
Cô nhướng mày, tâm trạng khá tốt: “Bác sĩ Đàm, tôi theo đuổi anh là việc của tôi, anh đồng ý hay không là việc của anh, tôi không cần anh vì cảm động mà đồng ý tôi. Tôi sẽ khiến anh thích tôi.”
Hứa Yến Nhiên bỏ lại một câu đầy hùng hồn này rồi rời đi.
Lúc rời đi, cô vẫn còn nghĩ trong bụng, Đàm Ngôn Hứa chẳng qua chỉ là đang dọa cô thôi, anh không đến mức thật sự như vậy đâu.
Vẻ ngoài của cô không tệ, các phương diện khác cũng tạm được, tính cách thì... Hứa Yến Nhiên cảm thấy tính cách của mình cũng không đáng ghét, ít nhất Đàm Ngôn Hứa không nói ghét.
Cho nên việc theo đuổi anh cũng sẽ không quá khó.
Nhưng cô không ngờ rằng theo đuổi Đàm Ngôn Hứa còn khó hơn giải quyết một vụ án lớn. Vụ án lớn còn có nhiều khả năng đột phá, cũng có những sơ hở nhất định. Còn Đàm Ngôn Hứa thì hoàn toàn không có.
Anh rõ ràng là một tảng băng không tan.
Nghĩ đến đây, Hứa Yến Nhiên buồn bực nói: “Tôi nhớ, không cần anh nhắc tôi hoài đâu.”
Đàm Ngôn Hứa: “….”
Anh nghiêng đầu, hờ hững nói: “Về nhà sớm đi.”
Hứa Yến Nhiên: “Cũng được.”
Cô nhét đồ ăn vào tay Đàm Ngôn Hứa, tự biết chừng mực: “Tôi chỉ hơi nhớ anh nên đến xem thử thế nào thôi.”
Hứa Yến Nhiên nói lời sến súa rất tự nhiên: “Gặp được anh là tôi cũng mãn nguyện rồi.”
Cô quay người bước ra ngoài, khóe mắt cong cong: “Bác sĩ Đàm trực ban vui vẻ, đừng làm việc quá sức. Ngủ ngon.”
Đàm Ngôn Hứa chưa kịp nói thêm một câu nào, Hứa Yến Nhiên đã chạy mất dạng.
Nhìn hành lang vắng vẻ không một bóng người, anh bỗng thất thần, cúi đầu nhìn túi đồ ăn vặt Hứa Yến Nhiên vừa nhét vào tay mình.
“Bác sĩ Đàm.” Y tá ra ngoài hít thở không khí thấy anh đứng ở đây thì hạ giọng hỏi, “Sao anh lại đứng ở đây?”
Đàm Ngôn Hứa hoàn hồn: “Không có gì.”
Anh đi về khoa của mình, thấy y tá trực ban bèn đặt túi đồ ăn vặt xuống: “Cho mọi người ăn thêm.”
Thiến Thiến ngẩng đầu liếc nhìn, ngẩn người nói: “Bác sĩ Đàm mua ạ?”
“Không phải.” Đàm Ngôn Hứa ngừng lại chốc lát, “Bạn tặng.”
Thiến Thiến khẽ chớp mắt: “Luật sư Hứa đến sao?”
“?” Đàm Ngôn Hứa nhìn cô ấy, “Cô ấy có hỏi cô rồi.”
Là giọng điệu khẳng định.
Thiến Thiến ngượng ngùng, có chút chột dạ: “Bác sĩ Đàm, tôi không hề nói cho cô ấy lịch trực của anh, cô ấy chỉ hỏi tôi là tối nay anh có ở bệnh viện không thôi.”
“....” Nhìn vẻ mặt ngại ngùng của cô, Đàm Ngôn Hứa cũng không muốn so đo.
Anh ừ một tiếng: “Biết rồi.”
Đàm Ngôn Hứa bỏ lại một câu rồi quay về văn phòng của mình.
Thiến Thiến đưa tay vỗ vỗ ngực, thở hắt ra một hơi.
Đàm Ngôn Hứa không phải kiểu người hay la rầy người khác, nhưng ánh mắt anh rất lạnh. Khi đối phương lạnh lùng nhìn chằm chằm cô, Thiến Thiến sẽ bất giác cảm thấy căng thẳng và sợ hãi.
Hoàn hồn lại, Thiến Thiến nhắn tin cho Hứa Yến Nhiên: [Đến rồi sao không vào?]
Hứa Yến Nhiên: [Tôi gặp anh ấy ở cửa rồi, không vào làm phiền mọi người làm việc nữa.]
Thiến Thiến: [Luật sư Hứa cố lên.]
Hứa Yến Nhiên: [Đương nhiên rồi, tôi vẫn đang cố gắng.]
Hứa Yến Nhiên: [Mọi người cứ ăn đồ ăn tự nhiên nhé. Ăn hết thì nói với tôi một tiếng.]
Thiến Thiến: [Được, cảm ơn luật sư Hứa đã cung cấp ‘lương thực’ cho bọn tôi.]
Hứa Yến Nhiên: [Không có gì.]
Tán gẫu vài câu xong, Thiến Thiến mở túi ra xem thử.
Sau khi nhìn thấy những thứ trong túi, cô ấy cầm lấy một hộp kẹo rồi nhân lúc mấy y tá khác không chú ý nhanh chóng lẻn vào văn phòng Đàm Ngôn Hứa.
“Bác sĩ Đàm.”
Đàm Ngôn Hứa ngẩng đầu: “Có chuyện gì vậy?”
Thiến Thiến đưa hộp kẹo cho Đàm Ngôn Hứa: “Cái này dành riêng cho anh đó.”
Cô ấy đặt xuống rồi bỏ chạy, không dám ở lại lâu.
Đàm Ngôn Hứa nhìn hộp kẹo Thiến Thiến đặt trên bàn, trên hộp còn dán một tờ giấy note.
Trên giấy note viết – Dành riêng cho bác sĩ Đàm Ngôn Hứa.
Đàm Ngôn Hứa gỡ tờ giấy note ra, phát hiện phía sau tờ giấy note còn vẽ một bức tranh đơn giản về anh, bên cạnh còn có một trái tim nhỏ và một câu rất ngắn gọn – [Bác sĩ Đàm, tôi biết anh chắc chắn sẽ nhìn thấy mặt sau. Tôi đoán đúng rồi chứ gì. Đừng hỏi vì sao tôi lại thông mình như thế. Tôi vốn đã thông minh rồi.]