Ranh Giới Nhập Nhèm - Thời Tinh Thảo

Chương 93

 

Nghe Biên Kỳ Văn nhắc nhở, Đàm Ngôn Hứa vẫn bình tĩnh như thường, không hề tỏ ra ngại ngùng: “Cả ngày nay tôi c hưa có gì bỏ bụng.”

 

Biên Kỳ Văn: “...” Anh ấy nghẹn lời, nhìn anh mấy giây rồi nói, “Đồ trọng sắc khinh bạn.”

 

Đàm Ngôn Hứa không phủ nhận cũng không thừa nhận, cất giọng trong trẻo: “Giới thiệu đi.”

 

Biên Kỳ Văn tặc lưỡi một tiếng, mở điện thoại ra: “Tôi gửi cho cậu qua điện thoại, có hai nhà hàng mới mở cũng không tệ, cậu hỏi ý kiến luật sư Hứa xem sao.”

 

Sở dĩ ban nãy anh ấy trêu chọc như vậy là vì thấy Đàm Ngôn Hứa đang xem điện thoại, cũng đoán được anh muốn ra ngoài ăn cơm là vì Hứa Yến Nhiên.

 

Đàm Ngôn Hứa: “Cảm ơn nhé.”

 

Biên Kỳ Văn gửi mấy nhà hàng đã lưu cho anh: “Không cần cảm ơn, lúc nào kết hôn mời tôi ngồi bàn chính là được.”

 

Đàm Ngôn Hứa không đáp lời.

 

Trước khi rời khỏi bệnh viện, Đàm Ngôn Hứa lại đi xem tình hình bệnh nhân vừa phẫu thuật xong. Xác nhận tất cả các chỉ số đều nằm trong phạm vi bình thường xong, anh mới nói với Biên Kỳ Văn một tiếng, nhờ anh ấy giúp để ý xem tình hình.

 

Nhà hàng ở ngay gần bệnh viện, Đàm Ngôn Hứa đi bộ qua.

 

Lúc anh đến nơi thì xe của Hứa Yến Nhiên cũng vừa lái vào sân.

 

Đàm Ngôn Hứa dừng bước.

 

Đỗ xe xong, Hứa Yến Nhiên bước xuống xe, nhìn người đang đứng cách đó không xa: “Bác sĩ Đàm, buổi tối tốt lành.”

 

Đàm Ngôn Hứa đứng dưới đèn đường trong sân, ánh đèn màu vàng phủ lên người anh một lớp ánh sáng ấm áp. Cảm giác lạnh lùng trên người cũng giảm đi vài phần, thêm vào đó chút ôn hòa và gần gũi.

 

Ánh mắt Đàm Ngôn Hứa dừng lại trên người cô, đáp một tiếng: “Buổi tối tốt lành.”

 

Hứa Yến Nhiên nhìn xung quanh một vòng: “Môi trường của nhà hàng này cũng khá tốt đấy chứ.” Cô hỏi Đàm Ngôn Hứa, “Trước đây bác sĩ Đàm từng đến đây chưa?”

 

Đàm Ngôn Hứa liếc nhìn cô, xoay người đi vào trong: “Chưa.”

 

Hứa Yến Nhiên: “Ồ.”

 

Cô ngoan ngoãn đi theo bước chân anh, không hỏi thêm gì nữa.

 

Đã qua giờ cơm nên nhà hàng không còn đông người lắm. Lúc hai người đi vào, bên trong khá vắng vẻ, chỉ có hai ba bàn khách.

 

Hứa Yến Nhiên tùy ý chọn một chỗ ngồi xuống, nhân viên phục vụ mang thực đơn đến.

 

Đàm Ngôn Hứa để Hứa Yến Nhiên gọi trước, Hứa Yến Nhiên cũng không khách sáo với anh, lật cuốn thực đơn dày cộp ra xem xét: “Vậy tôi gọi món mình muốn ăn nhé.”

 

Đàm Ngôn Hứa khẽ gật đầu.

 

Hứa Yến Nhiên gọi hai món, phần còn lại giao cho Đàm Ngôn Hứa. Đàm Ngôn Hứa gọi một món canh và một món rau. Hai người ăn ba món mặn một canh như vậy là đủ rồi.

 

Đợi món ăn được mang lên cần chút thời gian, Hứa Yến Nhiên bưng tách trà trên bàn lên nhấp một ngụm, ngước mắt nhìn người đối diện.

 

Ánh mắt cô rất thẳng thắn, không hề che giấu, đến mức khiến người ta có chút khó lòng chống đỡ.

 

Ngay cả Đàm Ngôn Hứa cũng cảm thấy không đỡ nỗi.

 

Cảm nhận được ánh mắt nóng rực của người đối diện, Đàm Ngôn Hứa không thể không nhướng mắt lên, cất giọng trong trẻo: “Em có gì muốn nói à?”

 

“À....” Hứa Yến Nhiên chớp mắt, “Cũng có thể mà cũng có thể không.”

 

Đàm Ngôn Hứa: “Hửm?”

 

Hứa Yến Nhiên có chút ngại ngùng mím môi, hàm hồ đáp: “Không có gì để nói thì không được nhìn anh à?”

 

Đàm Ngôn Hứa không có ý này.

 

Thấy Đàm Ngôn Hứa im lặng, Hứa Yến Nhiên tiếp tục nói: “Lâu rồi chúng ta không gặp nhau, tôi nhìn nhiều hơn một chút chắc là không quá đáng chứ?”

 

Cô muốn bù lại những ngày trước.

 

Đàm Ngôn Hứa nghẹn lời, không biết phải đáp lại như thế nào.

 

Anh thật sự không nói lại cô.

 

Hứa Yến Nhiên quá thẳng thắn, quá chân thành, sự thành thật của cô khiến anh không thể chống đỡ.

 

Yên lặng giây lát, Đàm Ngôn Hứa khẽ nói: “Luật sư Hứa không mỏi mắt là được.”

 

“Ngắm trai đẹp sao mà mỏi mắt được.” Cô chống cằm cảm thán, “Xem tài liệu mới mỏi.”

 

Đàm Ngôn Hứa khẽ nhếch môi: “Luật sư Hứa cũng có lúc ghét bỏ công việc sao?”

 

 “Có chứ.” Hứa Yến Nhiên đáp, “Cực kỳ ghét là đằng khác, bác sĩ Đàm không có sao?”

 

Đàm Ngôn Hứa thành thật: “Có.”

 

Anh cũng là con người, con người thì có đủ hỉ, nộ, ái, ố.

 

Đàm Ngôn Hứa thích công việc hiện tại của mình, có đủ niềm tin vào công việc này. Nhưng anh cũng có sự kháng cự và chán ghét. Chẳng qua là ít khi xuất hiện thôi.

 

Hứa Yến Nhiên mỉm cười: “Cũng phải. Cuối năm bệnh viện chắc đông bệnh nhân lắm đúng không?”

 

“Đông.” Đàm Ngôn Hứa nói ngắn gọn, “Bình thường cũng đông.”

 

Hứa Yến Nhiên gật đầu, khóe mắt cong cong, “Vậy thì tôi cũng khá may mắn.”

 

Vì có thể khiến Đàm Ngôn Hứa đồng ý ra ngoài ăn cơm với cô giữa lúc đang trăm công nghìn việc.

 

Đàm Ngôn Hứa sửng sốt, hiểu được ý của cô. Anh cố ý nói: “Cả ngày nay tôi vẫn chưa ăn gì.”

 

Hứa Yến Nhiên: “...”

 

Cô cứng họng, ai oán liếc nhìn anh, lẩm bẩm: “Bác sĩ Đàm, anh không thể cho tôi một tí hy vọng để tôi vui vẻ được sao?”

 

Đàm Ngôn Hứa im lặng, đợi nhân viên phục vụ đặt món khai vị xuống rồi rời đi, anh bổ sung thêm một câu: “Bình thường làm xong phẫu thuật tôi lười động đậy lắm.”

 

“?”

 

Hứa Yến Nhiên ngẩn người vài giây rồi bật cười: “Vậy nên tôi vẫn may mắn.”

 

Đàm Ngôn Hứa không đáp lời.

 

Hứa Yến Nhiên có được chút ‘kẹo’ thì không được voi đòi tiên nữa. Cô cầm đũa lên, “Ăn trước đi, không thể để bác sĩ Đàm của chúng ta đói được.”

 

Nghe thấy câu “bác sĩ Đàm của chúng ta”, Đàm Ngôn Hứa khẽ liếc mắt nhìn Hứa Yến Nhiên, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi.

 

Hứa Yến Nhiên cảm nhận được, trong mắt thoáng qua vẻ tinh nghịch.

 

Suy xét việc Đàm Ngôn Hứa còn phải về bệnh viện, bọn họ tranh thủ ăn nhanh bữa cơm này.

 

Chưa đến một tiếng đồng hồ đã kết thúc.

 

Đàm Ngôn Hứa thanh toán, Hứa Yến Nhiên cũng không tranh với anh.

 

Dù sao lần sau cô mời là được, có qua có lại thì mối quan hệ mới bền vững.

 

“Bác sĩ Đàm.” Lúc đi đến bên xe, Hứa Yến Nhiên cất lời, “Tôi đưa anh về bệnh viện nhé?”

 

Đàm Ngôn Hứa: “Không cần.”

 

Chỗ này cách bệnh viện rất gần, đi bộ cũng chỉ mười mấy phút.

 

Hứa Yến Nhiên: “....”

 

Cô nhìn Đàm Ngôn Hứa: “Gần đến mấy cũng chậm hơn đi xe chứ?”

 

 “.....” Đàm Ngôn Hứa cụp mắt nhìn cô, “Phiền lắm.”

 

“Tôi không thấy phiền gì cả.” Hứa Yên Nhiên có lý lẽ riêng của mình, “Người lái xe là tôi mà.”

 

Vừa dứt lời, để tránh Đàm Ngôn Hứa từ chối lần nữa, Hứa Yên Nhiên lại đưa ra một lý do khác, “Bác sĩ Đàm, anh đừng vạch trần tôi mà, tôi muốn ở bên anh thêm một lát cũng không được sao?”

 

Vì muốn ở cạnh Đàm Ngôn Hứa thêm một lát nên cô mới muốn lái xe đưa anh về bệnh viện.

 

Đàm Ngôn Hứa: “....”

 

Anh trầm mặc nhìn Hứa Yên Nhiên: “Luật sư Hứa.”

 

Hứa Yên Nhiên: “Hửm?”

 

“Bình thường em đều theo đuổi người khác như thế này à?” Đàm Ngôn Hứa không nhịn được hỏi.

 

Nghe Đàm Ngôn Hứa nói vậy, Hứa Yên Nhiên nhìn anh: “Anh nói vậy là đang khen tôi hay chê tôi?”

 

Đàm Ngôn Hứa chưa kịp trả lời, Hứa Yên Nhiên đã kiêu ngạo hừ nhẹ một tiếng, nói: “Bác sĩ Đàm, tôi chỉ từng theo đuổi một người thôi.”

 

Đàm Ngôn Hứa không nói gì.

 

Hứa Yên Nhiên tò mò: “Anh nói thử xem lần đầu tiên tôi theo đuổi người khác thì khả năng thành công có cao không?”

 

Đàm Ngôn Hứa nhìn cô ghé sát lại gần, ánh mắt anh thoáng dao động, giọng nói lạnh lùng nhưng dễ nghe: “Em muốn nghe câu trả lời thế nào?”

 

“Anh biết mà.” Hứa Yên Nhiên nói, “Nhưng tôi không vội, anh có thể từ từ suy nghĩ rồi nói cho tôi biết.”

 

Nói đến đây, cô ra hiệu mời Đàm Ngôn Hứa lên xe.

 

Đàm Ngôn Hứa hết cách, đành ngồi vào ghế phụ.

 

Trên đường về bệnh viện, Hứa Yên Nhiên không nói thêm gì nữa, Đàm Ngôn Hứa nhận một cuộc điện thoại, cùng đối phương thảo luận các vấn đề chuyên môn.

 

Mấy phút sau, xe dừng trước cổng bệnh viện.

 

Đàm Ngôn Hứa nói với người bên kia một câu “chờ một chút”, sau đó nhìn sang Hứa Yên Nhiên: “Luật sư Hứa vất vả rồi.”

 

Hứa Yên Nhiên nhướng mày: “Không có gì.”

 

Đàm Ngôn Hứa mỉm cười, tháo dây an toàn: “Tôi về bệnh viện trước đây, cô về......” Anh dừng lại giây lát, ánh mắt trong veo nhìn cô, “Chú ý an toàn.”

 

Hứa Yên Nhiên khẽ chớp mắt: “Được, về đến nhà tôi sẽ nói với anh.”

 

Đàm Ngôn Hứa gật đầu: “Tôi đi đây.”

 

“Tạm biệt bác sĩ Đàm.”

 

Đàm Ngôn Hứa hơi khựng lại, thấp giọng nói: “Tạm biệt.”

 

Hứa Yên Nhiên quay đầu xe ở ngã tư phía trước để về nhà.

 

Đàm Ngôn Hứa đứng tại chỗ một lát, đợi xe khuất bóng mới xoay người đi vào bệnh viện.

 

“Vừa rồi là luật sư Hứa sao?” Người ở đầu dây bên kia hỏi.

 

Đàm Ngôn Hứa: “...Vâng ạ.”

 

Trần Thiệu Nguyên aiza một tiếng: “Sao em không nói với thầy là em đang ở cùng Yến Nhiên? Biết vậy thầy đã không thảo luận với em lâu như thế rồi.”

 

Người đang nói chuyện ở đầu dây bên kia là Trần Thiệu Nguyên – thầy hướng dẫn trước đây của Đàm Ngôn Hứa. Sau khi vào bệnh viện anh cũng luôn theo Trần Thiệu Nguyên học tập, cho đến khi có thể độc lập làm việc. Ông ấy có biết Hứa Yên Nhiên, Hứa Yên Nhiên là đồng nghiệp kiêm bạn bè của bạn gái con trai ông ấy, trước đây mọi người đã từng gặp mặt.

 

Tương tự, bọn họ cũng đều biết Hứa Yên Nhiên đang theo đuổi Đàm Ngôn Hứa.

 

Đàm Ngôn Hứa bất đắc dĩ nói: “Vậy bây giờ em cúp máy nhé?”

 

Trần Thiệu Nguyên: “....”

 

Ông ấy nghẹn lời, bực bội nói: “Không phải em đã tạm biệt Yến Nhiên rồi sao?”

 

Đàm Ngôn Hứa vâng một tiếng.

 

Trần Thiệu Nguyên: “Vậy thì cần gì mà phải cúp máy?”

 

Ông ấy trách anh: “Hay là em không muốn nghe thầy lải nhải nữa?”

 

Đàm Ngôn Hứa thật lòng cảm thấy mình rất oan uổng, anh hoàn toàn không có ý đó.

 

“Có đâu ạ.” Anh khẽ nói.

 

Trần Thiệu Nguyên hừ nhẹ, dời chủ đề về chuyện chính, tiếp tục thảo luận với anh về vấn đề phẫu thuật.

 

Nói chuyện xong xuôi, trước khi cúp điện thoại, ông ấy không quên hỏi Đàm Ngôn Hứa vài câu về vấn đề tình cảm.

 

Đàm Ngôn Hứa bật cười: “Sao thầy cũng bắt đầu tò mò về mấy chuyện này vậy?”

 

“Thầy thích con bé Yến Nhiên này.” Trần Thiệu Nguyên nói, “Nếu em cũng thích con bé thì đừng để nó phải theo đuổi lâu quá.”

 

Đàm Ngôn Hứa đáp một tiếng.

 

Trần Thiệu Nguyên vội hỏi: “Vậy, em nghĩ thế nào về Yến Nhiên?”

 

“Thầy muốn biết ạ?” Đàm Ngôn Hứa hỏi.

 

Trần Thiệu Nguyên: “Không muốn biết thì hỏi làm gì.”

 

“Nhưng em không nói cho thầy biết đâu.” Đàm Ngôn Hứa ra vẻ nói, “Thầy nghỉ ngơi sớm đi, em đến khoa rồi.”

 

Trần Thiệu Nguyên cạn lời: “Thằng nhóc này.”

 

 Về đến bệnh viện làm việc thêm một lúc, Đàm Ngôn Hứa mới ngồi xuống vị trí làm việc.

 

Sau khi ngồi xuống, anh liếc nhìn thời gian, mở WeChat ra.

 

Còn chưa kịp gửi tin nhắn đi, tin nhắn của đối phương đã gửi đến trước: [Đến rồi nhé.]

 

Đàm Ngôn Hứa: [Ừm.]

 

Hứa Yến Nhiên: [Bác sĩ Đàm.]

 

Đàm Ngôn Hứa: [Hửm?]

 

Hứa Yến Nhiên: [Giờ này anh không bận à?]

 

 Đàm Ngôn Hứa: [Không.]

 

 Hứa Yến Nhiên: [Thảo nào.]

 

 Đàm Ngôn Hứa: [Thảo nào cái gì?]

 

Hứa Yến Nhiên: [Hình như đây là lần đầu tiên anh trả lời tin nhắn của tôi nhanh như thế đấy.]

 

Nhìn thấy câu này, Đàm Ngôn Hứa hơi khựng lại, cụp mắt xuống: [Xin lỗi.]

 

Hứa Yến Nhiên: [Hả?]

 

Cô vừa mới vào nhà, ngồi trên ghế sofa nhìn thấy tin nhắn này của Đàm Ngôn Hứa thì có chút ngẩn người, sau đó phản ứng lại: [Nói gì vậy. Tôi không có ý trách anh trả lời tin nhắn chậm đâu.]

 

Đàm Ngôn Hứa: [Tôi biết.]

 

Chỉ là anh muốn nói vậy thôi.

 

Hứa Yến Nhiên: [Vậy mà anh còn nói thế.]

 

Đàm Ngôn Hứa: [Nên nói.]

 

Câu nói của Đàm Ngôn Hứa khiến Hứa Yến Nhiên nhất thời không biết phải trả lời thế nào.

 

Cô mím môi, đang suy nghĩ xem nên trả lời thế nào thì Đàm Ngôn Hứa đột nhiên hỏi cô: [Cuối tuần trước Tết em có được nghỉ không?]

 

Hứa Yến Nhiên: [Là sao?]

 

Đàm Ngôn Hứa: [Thứ Bảy tuần sau tôi có một ngày nghỉ, muốn mời luật sư Hứa đi ăn một bữa cơm.]

 

Hứa Yến Nhiên nhìn chằm chằm khung trò chuyện của hai người như có điều suy nghĩ. Đàm Ngôn Hứa nghiêm túc muốn mời cô ăn cơm như vậy, chẳng lẽ là muốn chính thức từ chối cô lần nữa sao?

 

Nghĩ đến đây, cô do dự nói: [Chẳng phải tối nay đã mời rồi sao?]

 

Đàm Ngôn Hứa thẳng thắn hỏi: [Không muốn đi hay không có thời gian?]

 

Hứa Yến Nhiên: [...Đi.]

 

Cho dù bị từ chối thì cô cũng phải ăn cho bằng được bữa cơm này.

 

Hứa Yến Nhiên tự mình cổ vũ bản thân.
Bình Luận (0)
Comment