Rào Cản Hận Thù

Chương 1

Trong một ngôi nhà xinh đẹp mang theo phong cách Châu Âu. Một sự việc kinh khủng đang diễn ra. 

Căn nhà trên dưới đều tràn ngập mùi máu tanh, những màu máu dính lên từng đồ vật trong nhà, hàng loạt người chết trên mặt đất, từng miếng thịt bị bắn tung tóe trên sàn. 

Ở đó, một người đàn ông mặc bộ vest màu đen, khuôn mặt lạnh lùng đứng đó. Bên cạnh là những người áo đen trên người đều " không sạch sẽ ", hắn chỉ tà tứ nhếch miệng, đôi mắt sâu thẳm hút hồn hiện lên vẻ tà ác. Hắn ung dung tựa người mình lên ghế, bàn tay gõ nhẹ mặt bàn.

" Em ấy ở đâu? "

Chất giọng lạnh lùn không mang theo một chút tình người lại vang lên lần nữa. Giọng nói tràn đầy vẻ uy hiếp mất kiên nhẫn, bàn tay theo đó cũng gõ nhanh hơn, mạnh hơn. 

" Có... có chết tôi cũng không nói "

Người đàn ông bị treo lên thều thào lên tiếng. Hô hấp dồn dập theo đó là tiếng ho sặc sụa mang theo từng dòng máu đỏ tươi chảy ra. 

Khuôn mặt hắn lạnh lùng cười, nụ cười ma quái như có như không làm cho người ta cảm thấy sởn gai ốc. 

" Thành toàn cho ông ta "

Thân thể thon dài cao lớn đứng lên. Hắn bước về phía người đàn ông, nâng cằm người đó lên, bóp chặt. 

Nhìn ra sự đau đớn của ông, cô gái trong hòm sợ hãi nhẩy ra. Khuôn mặt nhỏ nhắn căm ghét nhìn hắn, tràn đầy những giọt nước mắt, thân thể nhỏ nhắn run rẩy, bàn tay nắm chặt.

" Ngươi bỏ tay ra khỏi người cha ta ngay "

Giọng nói căm tức chứa đầy nghẹn ngào, thù hận nhìn như muốn đâm thủng hắn. Cô thật sự không thể chịu nổi được hắn, hắn, hắn thực xấu xa, cô ghét hắn, hận hắn.

" Em cuối cùng cũng chịu ra rồi? "

Hắn quay đầu lại. Nụ cười cưng chiều của hắn trong mắt nàng trông thật kinh khủng, hắn... hắn thực kinh khủng 

" Ông chú... ông đáng... đáng chết "

Nghe được từ " ông chú ", đôi mắt hắn như sâu xa hơn. Cười tà đi về phía cô, cúi thân thể cao lớn xuống gần mặt cô 

" Con... con gái, chạy chạy đi "

Người đàn ông bị đánh đập treo lên kia chính là cha của cô, bên cạnh còn là chiếc dây treo người mẹ đã mất của cô. Cô ghét hắn, ghét người đàn ông này 

" Im miệng " 

Hắn gầm lên một tiếng. Bàn tay ôm lấy người cô 

" Không, bỏ tôi ra "

Dãy dụa khỏi bàn tay bẩn thỉu của hắn chính là ý nghĩ của cô lúc này. Hắn thật kinh tởm 

Đôi mắt chim ưng lạnh đi. Giọng nói trầm thấp ồm ồm: " Giết hết "

" Không, ông không được, không được "

Như gào lên, như mệnh lệnh hoạc cũng có thể là... van xin. Hốc mắt dàn dụa 

" Làm như bình thường "

Như bình thường, như bình thường là như thế nào? Không, không, cô muốn ba mẹ 

" Ba mẹ, ba mẹ "

Tiếng hét như đứt cả ruột gan. Trơ mắt nhìn đám người lôi ba mẹ mình đi, cô... thật bất lực 

Hắn cười ma mị, đôi mắt hẹp dài mang theo ý cười nhìn cô, giọng nói dịu dàng: " Tôi sẽ nuôi em "

" Không, tôi không muốn, tôi muốn ba mẹ "

Đó là năm cô 8 tuổi, gia đình chết, bị tên ác ma mang đi, cô không cam lòng, thực không cam lòng, cô hận hắn, cô muốn giết hắn. Ba mẹ.... ba mẹ, ba mẹ

Tôi muốn trong thế giới này, em chỉ có tôi
Bình Luận (0)
Comment